Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

Nguyen Sa F764A1FB.html

:::Nguyên Sa:::

A Tỳ




. kinh dị ngày và kinh dị đêm
hoàng hôn lạnh cóng tứ chi mềm
mấy cành củi mục trôi về biển
ngang cửa A Tỳ thấy chốn quen
cứ tưởng mưa xong có nắng vàng
tới sông tìm mãi chuyến đò ngang
bỗng nhìn thấy ở trong lưu lạc
có ngọn lưu đày chỗ cuối đêm

cánh cửa ngang qua thế giới buồn
tống biệt hồng sang tống biệt đen
em mang điệp khúc về đâu đó
ta tưởng chừng như gĩa biệt em

chết một ngàn năm chắc phải sầu
nhưng này thương nhớ lúc xa nhau
mịt mù nhân thế trôi biền biệt
giữa vị sầu nghe có vị đau

:::Nguyên Sa:::

Áo Lụa Hà Đông


Nắng Sài gòn anh đi mà chợt mát
bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông
anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
thơ của anh vẫn còn nguyên lụa trắng

anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn
mà mua thu dài lắm ở chung quanh
linh hồn anh vội vã vẽ chân dung
bay vội vã vào trong hồn mở cửa

gặp một bữa, anh đã mừng một bữa
gặp hai hôm thành nhị hỹ của tâm hồn
thơ học trò anh chất lại thành non
và đôi mắt ngất ngây thành chất rượu

em không nói đã nghe từng gia điệu
em chưa nhìn mà đã rộng trời xanh
anh trông lên bằng đôi mắt chung tình
với tay trắng, em vào thơ diễm tuyệt

em chợt đến, chợt đi, anh vẫn biết
trời chợt mưa, chợt nắng, chẳng vì đâu
nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
để anh gọi, tiếng thơ buồn vọng lại

để anh giận, mắt anh nhìn vụng dại
giận thơ anh đã nói chẳng nên lời
em đi rồi, sám hối chạy trên môi
những tháng ngày trên vai buồn bỗng nặng

em ở đâu, hỡi mùa thu tóc ngắn
giữ hộ anh màu áo lụa Hà Đông
anh vẫn yêu màu áo ấy vô cùng
giữ hộ anh bài thơ tình lụa trắng


The Silk Dress

by Nguyen Sa
translated by Duong Xuan

On me suddenly cool the Saigon sun
for you are wearing your dress
of Ha Dong[1] silk
so much your silk dress I ever loved
my poem is still as pure as your silk

Yet I remember you sitting right here
while short was your hair
all around the autumn just lengthy
my soul hurriedly painted your portrait
then hurriedly displayed in my ready heart

A day seeing you a day o! f elation
seeing you for two days
the post-wedding’s ecstasy
my adolescent poems I piled up a mountain
while your eyes ageing into the arousing wine

You had not said
I’d already heard
the whole symphony
you had not looked
the whole sky had already turned blue

My faithful love and I looked up to you
your virtuous hands and you
had nestled in our wonderful poem.
You came and went all too suddenly
of that I was always aware.

It was sunny then rainy all too suddenly
about that I did not really care.
But why leave without leaving a word?
Leaving without leaving
a word!

When I called!
echoing
only the confusion from my eyes
I got angry!

I got angry
as my poem did not say the word

Gone you have
and now repentance runs my lips
on my sad shoulders
time turns heavy

Where have you gone?
my short haired autumn!

Please save for me
your dress of Ha Dong silk
that silk dress
so much I always love

Save for me
please
the love poem in that pure silk!

:::Nguyên Sa:::

Bài Hát Cửu Long


Có gì đâu em: có một đoàn người
Có một đoàn người góp sức góp vai
Cùng rủ nhau về góp một thành hai
Những bước chân góp đi làm đến!
Họ không dại khờ: góp trăng làm nến!
Chỉ những miệng cười góp lạ thành quen
Góp những giọng hò làm trống ngũ liên
Góp những bàn tay dựng thành đại hội
Cánh tay chắp cánh tay cho dài thêm nửa với
Gạo quanh nồi góp lại bữa cơm chung
Họ cùng đi cùng góp tháng, góp năm…
Để sáng ngày mai làm sông làm biển.

Có gì đâu, có một đoàn người
Bên bờ Cửu Long gõ nhịp
Cả dòng sông gõ nhịp vịn bờ sông
Họ rủ nhau về sương gió vui chung
Dù có phút nước mắt chạy quanh
Hay miệng cười hớn hở
Vẫn bát gạo Hậu Giang, vẫn nụ cười huynh đê.
Mắt nghẹn ngào sáng tỏ nắng phương Nam
Màu nắng vàng không màu nhiệm hào quang
Nhưng dù má bừng lửa cháy
Trán đổ mồ hôi
Họ cùng không đóng cửa mừng vui
Những bàn tay ngượng ngập díu môi cười
Không phải khóc
Một đời người tầm gửi
Nhớ không em?

Nhớ không em
Họ gặp nhau
Chờ nhau
Đón nhau
Như sông Cửu Long
Về lòng biển cả
Hội lòng người như nước nguồn xối xa?

Mưa trường thiên chảy ứ vào trào thơ
Mưa đời người trôi cả nghĩa vu vơ
Để lòng chúng mình
Và mạch máu Đồng Nai
Đập cùng một nhịp

Anh biết rằng:
Có người khóc vì mừng vui ước hẹn
Có người cười vì tủi cực phôi pha
Anh biết nói làm sao Nhưng chắc chắn ngàn thu ly rượu quan hà
Sẽ phải chua men vì thiếu người sưởi lạnh
Anh biết nói làm sao
Khi họ gặp nhau (anh đã bảo em)
Như sông Cửu Long
Về lòng biển cả
Vẫn tiếng sóng về nước chảy triền miên
Vẫn Cửu Long giang mở chín lần cửa rộng
Dòng sông dài dữ dội bản trường ca…

Phải, dòng sông dài dữ dội bản trường ca
Nên sông đã về làm tràn đầy mắt biển
Sông đã về rửa trắng lòng anh
Đợi từ chín kiếp giao thừa
Đến sáng hôm nay mới được hát giữa dòng sông
Đến sáng hôm nay mới được hát giữa mùng một Tết…

:::Nguyên Sa:::

Bài Thơ Ngắn


Anh làm một bài thơ ngắn
Riêng cho em
Để xóa một câu chuyện tầm thường:
Những đời người đã cũ!

Vì tất cả những gì nguyên lành
Đều xây trên một chút gì đổ vỡ

Nên anh chỉ bảo em
Những câu hỏi
Tất cả tại sao
Vẫn có một vì sao lòng mình không đến được

Và những câu hỏi
Tất cả tại ai
Vẫn chỉ có nghĩa là tan vỡ!…

Nên anh chỉ làm bài thơ rất ngắn
Bài thơ rất nhỏ
Của đôi mắt khẩn cầu:
Em đừng rút bàn tay em
Ra khỏi bàn tay anh
Như người ta rót hết nước chè
Để lại chiếc ấm không trong một lần ấm rỏ!

Dù quanh chúng mình chỉ là những hàng rào đố kỵ
Giữa một đêm không trăng
Giữa một lòng chiều không đáy
Em đừng khóc làm gì
Cho nước mắt vu vơ
Dù đôi tay buông xuống
Chúng mình vẫn tin tưởng
Chúng mình vẫn say sưa
Chúng mình vẫn nhìn vào mắt nhau
Để mở một chân trời rất rộng…

:::Nguyên Sa:::

Bao Giờ


Thằng Chúc bây giờ nằm trong nhà tù
Thằng Thịnh bị mang đi làm nông trường
Thằng Văn lang thang những bờ biển xa
Em nó ở nhà bán báo vỉa hè
Buổi sáng gặp nó tôi mua hai tỳ
Nó nhìn tôi cười hỏi thăm anh nó
Tôi nhìn nó cười rồi bỏ đi làm
Buổi sáng đi làm, buổi chiều đi làm
Chủ nhật ở nhà thứ hai đi làm
Niềm đau đất nước mỗi ngày một đau
Câu hỏi đã lớn mỗi ngày một .lớn
Những đứa sát nhân, vu oan giá họa
Những đứa chụp mũ, chụp mũ, chụp mũ
Mỗi ngày một tăng theo cấp số nhân
Bạn bè dần hết theo tỷ lệ nghịch
Chán cả làm thơ, chán cả ngâm thơ

Chỉ có câu hỏi, chỉ còn câu hỏi
Trong óc, trong mắt, trong tay, trên môi
Bao giờ thằng Chúc ra khỏi nhà tù
Và những thằng Chúc ra khỏi nhà tù
Bao giờ thằng Thịnh ở nông trường về
Và những thằng Thịnh ở nông trường về
Bao giờ thằng Văn cầm tay quê hương
Và những thằng Văn cầm tay quê hương


Bao giờ, bao giờ, bao giờ, bao giờ ?

:::Nguyên Sa:::

Bất Ngờ


Đêm mưa có chỗ bất ngờ
Chỗ thêm ấm áp chỗ thờ phượng nhau
Mai về mẹ hỏi đi đâu
Đắp chăn chùm kín ngang đầu nghe em
Thiên đường có chỗ màu đen
Anh nằm nghe thấy vẫn còn tiếng mưa
Tiếng trời gõ nhịp tiếng trưa
Tiếng cho sâu thẳm tiếng khuya tuyệt vời

:::Nguyên Sa:::

Bay Đi Chim Bay Đi



Cho trả chiếc mũ phở
Cho trả nắm bùi nhùi
Cho trả hai cục gạch
Gắn trong mớ bùi nhùi
Đóng vai trò con mắt
Cho trả luôn cái cây
Đứng theo tư thế dọc
Cho trả luôn cái cây
Đứng theo tư thế ngang
Mặc chiếc áo vét cũ
Ngực áo có huy chương
Hai tay đưa hai bên
Bên có chuông thánh thót
Bên có khánh ngân vang
Bên có tấm bảng nhỏ

Bay đi chim bay đi
Bên có tấm bảng lớn
Bay đi chim bay đi
Bảng ở chỗ gặp nhau
Của thân cây thập tự
Ở đúng chỗ gặp gỡ
Bùi nhúi và áo vét
Chỗ có tên là cổ
Dòng chữ đã phai nhòa
Thượng đế vẫn còn sống
Thượng đế đã chết rồi
Những chữ và những chữ
Cho trả lại những chữ
Cho trả lại những bảng
Trả lại chuông và khánh
Bùi nhùi và mũ phở

Bay đi chim bay đi

:::Nguyên Sa:::

Bây Giờ


Thế kỷ chúng tôi chót buồn trong mắt
Dăm bảy nụ cười không đủ xóa ưu tư
Tay quờ quạng cầm tay vài tiếng hát
Lúc xòa ra chẳng có một âm thừa

Cửa địa ngục ở hai bên lồng ngực
Phải vác theo trăm tuổi đường dài
Nên có gửi cho ai vài giọng nói
Cũng nghe buồn da diết chạy trên môi

Hai mắt rỗng phải che bằng khói thuốc
Chúng tôi nằm run sợ cả chiêm bao
Mỗi buổi sáng mặt trời làm sấm sét
Nên nhìn đêm mở cửa chẳng đi vào

Năm ngón tay có bốn mùa trái đất
Chúng tôi cầm rơi mất một mùa xuân
Có cất tiếng đòi to . Tiếng đòi rơi rụng
Những âm thanh làm sẹo ở trong hồn

Chúng tôi trót ngẩng đầu nhìn trước mặt
Trán mênh mông va chạm cửa chân trời
Ngoảnh mặt lại đột nhiên thơ mầu nhiệm
Tiếng hát buồn đè xuống nặng đôi vai .

:::Nguyên Sa:::

Buổi Chiều Và Mái Tóc



Buổi chiều và mái tóc em

 Bắt đầu phủ xuống những miền núi xa.

 Anh nằm khi tóc bay qua

 Đám mây tình tự thịt da nhẹ nhàng

 Giống như trời lấy áo choàng

Đắp lên thân thể võ vàng từ lâu.

:::Nguyên Sa:::

Buổi Sáng Học Trò


Trang sức bằng nụ cười phì nhiêu
Nhẩy bằng chân chim trên giòng suối cạn

Ấy là em trên đường đi buổi sáng
Trăng ở trên môi và gió ở trong hồn

Mái tóc mười lăm trên lá tung tăng
Em ném vào phố phường niềm vui rừng núi

Vẽ lên chiếc xe sơn xanh dáng thuyền trẩy hội
Cho những vườn hoa cầm đôi mắt bình yên

Gửi những cung đàn tiếng guốc khua vang
Hẹn đám mây xanh vịn cánh tay tuổi trẻ

Khoác giọng nói tin yêu vào hồn anh đóng cửa
Với biển là tay và sóng cũng là tay

Để anh trở thành hải đảo bị bao vây
Để đáy mắt san hô thêm nước ngọt

Như con dế mèn cánh đau vào buổi sáng
Nhìn theo em uống từng giọt sương hoa

Anh chợt nghe mạch đất đưới chân đi
Anh chợt nhớ trong hồn đôi cánh trắng.

:::Nguyên Sa:::

Cá Vàng


Em mang dù Nhật, hài Xiêm
Em về anh nhớ một con cá vàng
Cá trên mình vẽ áo nàng
Áo trong giấc mộng em còn trong thơ
Mùa sen em hẹn em qua
Anh ngồi trên cỏ đã phơ phất tình…

:::Nguyên Sa:::

Cảm Tạ


Nhìn lên vai có đôi cánh huy hoàng
Tôi cám ơn em đã khoác đôi vòng tay tình ái

Hỡi mặt trời hãy cám ơn đôi mắt
Trong đêm khuya vẫn giữ hộ bình minh

Những cánh rừng quên mất mặt xuân
Những chân nai đi tìm tay cỏ biếc
Những mắt sóng vỡ trên thung lũng biển
Những đảo buồn chìm trong im lặng xanh
Những thuyền sao chạy lạc trong đêm
Hãy cám ơn nụ cười và đôi mắt

Vòng môi nhỏ nuôi trăng trong nhịp thở
Bầu ngực căng ấp ủ lộc đêm khuya
Tìm theo tay đưa dẫn nhựa về hoa
Tóc thổi gió vào giữa hồn lộng nhạc

Buổi ban mai hãy cám ơn loài chim kỳ lạ

Tôi cám ơn em và cảm tạ cuộc đời
Đã đưa tôi về cặp mắt đen to

Đưa tôi lên rừng tinh tú chín vầng thơ
Mà tôi đã bỏ quên trong giấc ngủ .

:::Nguyên Sa:::

Cần Thiết


Không có anh lấy ai đưa em đi học về ?
Lấy ai viết thư cho em mang vào lớp học?
Ai lau mắt cho em ngồi khóc?
Ai đưa em đi chơi trong chiều mưa ?
Những lúc em cười trong đêm khuya,
Lấy ai nhìn những đường răng em trắng?
Đôi mắt sáng là hành tinh lóng lánh
Lúc sương mù ai thở để sương tan
Ai cầm tay cho đỏ má hồng em
Ai thở nhẹ cho mây vào trong tóc …

Không có anh nhỡ một mai em khóc
Ánh thu buồn trong mắt sẽ hao đi
Tóc sẽ dài thêm mớ tóc buồn thơ
Không có anh thì ai ve vuốt?

Không có anh lấy ai cười trong mắt
Ai ngồi nghe em nói chuyện thu phong
Ai cầm tay mà dắt mùa xuân
Nghe đường máu run từng cành lộc biếc?

Không có anh nhỡ ngày mai em chết
Thượng đế hỏi anh sao tóc em buồn
Sao tay gầy sao đôi mắt héo hon
Anh sẽ phải cúi đầu đi vào địa ngục …

:::Nguyên Sa:::

Cắt Tóc Ăn Tết


Cắt cho ta, hãy cắt cho ta
Cắt cho ta sợi dài
Cắt cho ta sợi ngắn
Cắt cái sợi ăn gian
Cắt cái sợi nói dối
Sợi ăn cắp trên đầu
Sơi vu oan dưới gáy
Sợi bè phái đâm ngang
Sợi ghen tuông đứng dọc
Sợi xích chiến xa, sợi dây thòng lọng
Sợi hưu chiến mỏng manh, sợi hận thù buộc chặt
Sợi nấp trong hầm
Sợi ngồi trong hố
Sợi đau xót như dây dù chẳng mở
Sợi treo cổ tình yêu, sợi trói tay hy vọng
Cắt cho ta,

Cắt cho ta, hãy cắt cho ta
Sợi Hà Nội khóc trong mưa
Sợi Sài Gòn buồn trong nắng
Sợi dạy học chán phè
Sợi làm thơ thiểu não
Sợi đặc như dùi cui
Sợi rỗng như khẩu hiệu
Sợi nhọn như lưỡi lê
Sợi cứng như dây thép gai
Sợi dầy như hỏa lực
Cắt cho ta,

Sợi mệt mỏi sau những tháng ngày hoan hô đả đảo
Sợi cháy đen như rừng núi Chu-prong
Sợi thở dài trong đêm cúp điện tối om
Sợi sát vào nhau đánh sáp lá cà
Sợi cắt non sông thành Bắc Nam, thành khu chiến
Sợi lên thẳng trực thăng
Sợi xuống ngầm địa hạ
Sợi đặt chông
Sợi gài mìn
Sợi bóp cò liên thanh
Sợi kéo xe đại bác
Sợi xót xa trên mặt nhăn tuổi trẻ
Sợi trên trán thơ ngây nằm im phục kích
Cắt cho ta,

Cắt cho ta, hãy cắt cho ta
Sợi bạc, sợi vàng, sợi tiền, sợi gạo
Sợi nhục, sợi lo, sợi đau, sợi chán
Sợi phản trắc đui mù, sợi đam mê cuồng vọng
Sợi chảy xuống má cha
Sợi vắt ngang trán mẹ
Sợi cắt đứt tim chồng
Sợi chặt đôi ru�! ��t vợ
Sợi nhố nhăng như cuộc đời
Sợi ngu si như lịch sử
Sợi đợi những ngón tay đi qua
Sợi đợi những ngón tay chẳng đến
Cắt cho ta,

Hãy cắt cho ta
Hãy cắt cho ta
Hãy cắt cho anh
Hãy cắt cho em
Hãy cắt cho vợ
Hãy cắt cho chồng
Hãy cắt cho con
Cho buổi tối quạnh hiu, cho mối tình sắp cũ
Cho đồng bào, cho người thân, người sơ
Cho ruột thịt
Cho cả nhữngthằ thằng sa đích phê bình văn nghệ rẻ tiền
Cho cả những thằng xẻo thịt non sông
Cho cả những thằng băm vằm tổ quốc

Cho chính bản thân ta bơi trong tội lỗi

Hãy cắt tóc
Hãy cắt tóc và nhìn
Mặt quê hương đổi mới .

:::Nguyên Sa:::

Cầu siêu cho Nguyễn Quan Ðại chết ở Khe Sanh






cha mẹ nói với anh hãy quên ngôi nhà cũ
người tình ở Vũng Tàu nói với anh hãy quên vuốt ve mềm
anh em trong đơn vị nói với anh hãy quên những đêm sình lầy
hãy quên những ngày hành quân mưa tối mắt

hãy quên những suốt dù thêng thang bọc gío
hãy quên điểm đứng, hãy quên địa bàn,hãy quên tọa độ
mái tóc anh nói với anh hãy quên mây
đôi mắt anh nói với anh hãy quên trời tinh tú
trí tưởng nói với anh hãy quên xác thịt buồn
tôi nói với anh hãy quên
hãy quên hãy quên hãy quên
lũ chúng tôi hèn hạ

:::Nguyên Sa:::

Chào Nhau


– Một trong những bài thơ trong tập “Nhìn Em Nhìn Thành Phố Nhìn Quê Hương”, làm trong khoảng thời gian 1966-1975.


Gặp em không thể chào bằng tay
Em sẽ chê là năm cành cây
Em sẽ chê là năm nòng súng lạnh
Bởi vì đau hai mươi năm nay

Gặp em không thể chào bằng mắt
Em sẽ không thể ngủ được ban đêm
Em sẽ nằm trong cơn thù hận
Em sẽ chìm sâu trong cơn điên

Gặp em không thể chào bằng môi
Chỉ còn da thịt chẳng còn hơi
Chỉ còn tiếng kêu, chỉ còn tiếng thét
Chẳng còn tiếng nói, không còn tiếng cười

Gặp em ta sẽ chào như loài kiến
Chào như loài dế, chào như loài giun
Chạm tóc vào nhau ta gục đầu xuống
Như đồng bào ta nằm trong đất đen

Gặp em chưa được chào bằng vai
Như những xác người xếp dài
Ta chỉ chào bằng hai hàng nước mắt
Từ hai mươi năm nằm im trên môi.

:::Nguyên Sa:::

Chim


– Một trong những bài thơ trong tập “Nhìn Em Nhìn Thành
Phố Nhìn Quê Hương”, làm trong khoảng thời gian 1966-1975.

Này chim
Bay thật cao
Tới rồi thật sao
Đã bay qua dãy núi cao mầu tím
Tới đó
Đã bay qua những biển rộng màu xanh
Tới rồi thật sao

Đã bay
Thật sao
Đã bay qua thành phố
Nơi có chuyến tàu chạy mỗi buổi chiều
Làn khói dọc bốc cao
Ôi làn khói
Nghĩ lại tưởng mây

Đã bay qua
Đã bay qua thành phố
Có thấy bạn hữu không
Có thấy nhà cũ
Có thấy mẹ
Có thấy em
Bạn hữu có giận ta không
Mẹ có giận ta không
Em có giận ta không
Quê hương có giận ta không
Quê hương có nghe tiếng hát

Tiếng hát buổi sáng
Tiếng hát buổi chiều
Tiếng hát tủi nhục
Tiếng hát
Đứt ruột
Đứt gan
Quê hương có giận ta không
Hãy nhìn giùm
Hãy nhìn từng ngọn cỏ

Chim đã bay
Đã tới
Nàng có đi cùng không
Đã tới
Chắc nàng phải mặc áo nhẹ
Đã tới
Chắc ta phải mặc áo nhẹ
Chắc ta phải để lại tất cả
Để lại đầu
Để lại tay
Không chừng để lại nàng
Để lại mắt
Để lại vai
Ôi đôi vai
Nàng có nhớ

Nàng nhớ
Chim có thấy
Ta nhớ
Chim có thấy
Ta có thấy
Chim đã tới nơi
Chim thấy những gì
Có thấy cành
Có thấy hoa
Hoa giống như trăng
Trăng cũng như nàng
Nàng đứng đó
Nàng có đẹp không
Núi có buồn không
Biển ngờ vực gì
!
Có thấy ta không
Ta luyến tiếc gì
Ta mơ ước gì
Ta buồn bã gì
Ta ngờ vực gì
Tai đã điếc chưa
Tay đã gẫy chưa
Mắt đã mù chưa

Sao ta chẳng nghe
Sao ta chẳng thấy ?

:::Nguyên Sa:::

Cho Thuê


Tôi muốn làm một bài thơ thật nhỏ
Để đem cho thuê
Như người ta vẫn cho thuê
Nhà để ở
Xe để đi….

Như người ta vẫn cho thuê một chỗ ngồi trên một chuyến tàu
Và những nụ cười giọng nói người ta thuê lẫn của nhau
Như muốn có trăng sao người ta thuê phòng có cửa sổ
Để chút ánh sáng – dù rất nhỏ!
Sáng cho đôi mắt nhìn nhau…

Và những cánh tay trắng như đệm
Để vuốt ve những cánh tay
Những mớ tóc mềm như lụa
Để lùa vào những mớ tóc
Những đôi mắt say mê
Để nhìn những đôi mắt say mê
Người ta cũng đem cho thuê
(Với tất cả những gì không nên cho thuê!….)

Nhưng có lẽ còn một chút gì người ta không cho thuê
(Vì không cho thuê nổi)
Một chút gì mà lòng tôi tìm mãi
Mà lòng tôi chờ đợi
Với dòng chữ rất nhỏ
(Dòng chữ người ta vẫn đề trên cửa những gian nhà không có người ở)
” Cho thuê”

:::Nguyên Sa:::

Chụp Hình Tết, Coi Âm Bản Và Làm Thơ


Ở trong âm bản em buồn
Thì ra dương thế vẫn còn cõi âm
Tấm hình chụp lúc đầu xuân
Chỗ đen là trắng, chỗ gần có em
Trong tiêu điểm ảnh thấy quen
Tóc trôi mù tắp tận phiền muộn xa
Cúc vàng cánh mỏng bay qua
Hình chim thấy áo, hình thơ có người…

:::Nguyên Sa:::

Có Phải Em Về Đêm Nay


Có phải em về đêm nay
Trên con đường thời gian trắc trở
Để lòng anh đèn khuya cửa ngỏ
Ngọn đèn dầu lụi bấc mắt long lanh

Có phải em về đêm nay
Trên con đường chạy dài hoa cỏ
Cho lòng anh trở lại với lòng anh
Như là vàng về với lá cây xanh
Trong những chiều gió đưa về cội

Có phải em về đêm nay
Để phá tan
Những nụ cười thắt se sầu tủi
Như anh vẫn cười mà đau đớn bao nhiêu
Không biết đời người có đưa đến tin yêu
Những ngón tay có đưa đến bàn tay
Những mùa thu có đến gió heo may
Hay ngày mai là bốn bề tuyết lạnh

Có phải em về đêm nay
Giữa lòng chiều tím lặng
Cho anh đừng tìm thấy anh
Đo đếm thời gian
Bằng những điếu thuốc lá tắt trong đêm
Đầu gối trên cánh tay
Để giấc mơ đừng tẻ lạnh

Em đừng trách anh đã quá lo âu đời người hiu quạnh
Làm thế nào khi lòng mình nứt rạn cơ em
Dù không muốn gục ngã trong đêm
Nhưng đã bao lần đêm khuya
Anh không biết đã làm thơ
Hay đã chọn âm thanh làm độc dược
Em đừng trách anh để lòng mình tủi cực
Đến ngại ngùng dù nắng dù mưa
Sao em không về
Để dù nắng dù mưa
Dù trong thời gian có sắc mầu của những thiên đàng đổ vỡ
Anh vẫn chăn chùm kín cổ
Ngủ say mềm
Vì lòng anh (em đã biết)
Có bao giờ thèm khát vô biên
Có bao giờ anh mong đừng chết – dù để làm thơ
Nên tất cả chỉ vì yêu em
Và làm thơ cho đến chết

Em sẽ về, phải không em
Có gì đâu! mà khó khăn, trắc trở
Chúng mình lại đi
Trên con đường chạy dài hoa cỏ
Là những đồn phòng ngự của tình yêu
Mỗi ngón tay em
Anh vẫn gọi là một cửa đào nguyên
Và anh: sẽ trở lại nguyên hình
Một anh chàng làm thơ
Mà suốt đời say rượu cúc

Có phải em sẽ về
Dù bầu trời vẩn đục
Hay bầu trời trang điểm bằng mây
Anh sẽ chải tóc em bằng năm ngón tay
Trong những chiều gió thổi


:::Nguyên Sa:::

Dặn Vợ Sắp Cưới


Khi nào lấy ta, mang theo cái cưa
Nhớ con dao phay, hớ cái dùi to
Cất vào trong rương cùng gương cùng lược
Cất vào trong áo cùng nhạc cùng thơ

Cưa để cưa chân chớ để làm gì
Chân bị cưa rồi ta chẳng còn đi
Mặc kệ những ngôi làng bốc cháy
Mặc kệ đứa bé tìm không thấy cha

Tay chặt cụt rồi ném xuống biển sâu
Ném xuống suối cạn, ném lên núi cao
Mặc cho nó viết những lời thống khổ
Cho dã tràng nghe, cho giun dế đau

Dùi chọc thủng mắt muốn cho sạch tròng
Sạch những tiếng kêu cùng núi cùng sông
Sạch những hình ảnh chết bờ chết bụi
Còn con dao phay em có nhớ không?

Còn lại bộ óc khi mang băm viên
Nếu chợt nhớ đến khuôn mặt quê hương
Em sẽ tìm thấy hơi thở tình ái
Em sẽ tìm thấy còn ta nằm im.

:::Nguyên Sa:::

Đẹp


Người dáng bước bơ vơ của bầu trời hải đảo
Tóc bồng bềnh trến nếp trán ưu tư
Những ngón tay dài ướp trọn mấy ngàn thu
Mà men sáng trong xanh mầu trăng vời vợi

Hơi thở mới nguyên của đồng tiền mừng tuổi
Tôi nhìn người ngóng đợi mắt lên ba
Người về đây có phải tự trời xa
Với nét mắt vòng cung của cầu vồng che mưa nắng?

Có phải tên người là âm thanh vô vọng
Nên mắt buồn le lói thoáng
Hay một đêm nao nước lụt Ngân Hà
Thượng đế đưa sao mang gửi về khóe mắt?

Người về đâu giữa đàn khuya dìu dặt
Hơi thở thiên thần trong tóc ẩm hương xưa
Người đi về trời nắng hay mưa
Sao để sương gió trầm tư thêu thùa má ướt

Mắt dịu ngọt đúc từ rừng ngọc bích
Hay linh hồn trăm phiến đá chân tu
Sao người về mang trọn một mùa thu
Với mây trắng lênh đênh của những chiều nguyệt tận

Là gió trăm cây hay là cồn nước đọng
Người không cười mà hoa cỏ gói trong tay
Đường áo màu viền trắng cổ thơ ngây
Màu sắc thời gian người thu tròn giữa áo

Bóng nhỏ xa đi trên lá vàng cổ đạo
Bước chân chìm theo mỗi phím đàn khuya
Tay trần gian tôi đếm ngón so le
Đã có phút âu lo đường về dương thế

Người về đâu mà lầu đài hoang phế
Mang dáng người trên mỗi nấm bia phai
Trăm vạn đường mây xê dịch chân trời
Theo tiếng nhặt khoan của từng nhịp bước

Dù về đâu tôi xin đừng chậm gót
Để làm gì cho mỏi mắt trần gian
Có bao gi! ờ tôi sẽ phải làm quen
Lời ngỏ ý sẽ là kinh cầu nguyện…

:::Nguyên Sa:::

Di Chúc


Có một đêm tỉnh giấc
Tôi thấy cần viết một tờ di chúc
Của một người sống giữa cuộc đời
Mà chỉ là một gã giang hồ cắm trại

Đốt lửa bằng thơ
Tôi ca, tôi hát
Nhưng khi những người thích ngao du
Đến xin cùng nhập bọn
Tôi vẫn khước từ

Có cả những người con gái
Đến bảo tôi yêu
Tôi cũng vẫn khước từ

Làm thế nào được?
Tôi chưa già nhưng cũng không còn trẻ
Tôi chưa cằn cỗi
Những cũng không còn là một gã trai tơ
Có trăng, hoa, chim, bướm thì tôi làm thơ
Nhưng vẫn không quên
Chỉ là hiện thân của một người tử tù
Có gục đầu nhìn cuộc đời
Cũng chỉ như nhìn khung cửa nhà giam
Vẫn có một chút trời xanh
Nhưng rất nhiều đơn độc

Sẽ có một buổi ban mai
Mắt vẫn mở to
Mà lòng không thỏa đáng
Miệng không thể hát ca những lời hoan lạc
Tôi nhổ neo:
Tôi chỉ là người nhân ngãi của cuộc đời
Sống bên nhau không bao giờ hôn thú

Tôi đến đây không ai mời
Cũng mong rằng: đi đừng ai giữ
Có nhớ, có thương
Có tạc nên tượng hình bằng đá trắng, đồng đen
Đừng bày giữa những công trường
Xin nhớ để giùm ở một góc công viên
Để những đêm khuya
(rất khuya)
Tôi nhìn mặt trăng soi gương
Và ngắm những người yêu nhau tình tự.

:::Nguyên Sa:::

Đợi Khách


Em đứng lẫn bên góc hè phố vắng
Như loài hoa hoang dại trong rừng sâu
Màu da tơ bóng tối ngã u sầu
Đôi mắt đẹp từng cánh sao tắt lịm

Em đứng đợi một người không hẹn đến
Bán cho người tất cả những niềm vui
Chút tình hoa còn lại thoáng hương phai
Em dâng cả làn môi khô nước ngọt

Trong đêm mỏi hàng mi mờ khẽ ướt
Má phai duyên trên gối đẫm thẹn thùng
Ấp mặt bên người lạ, lạnh mênh mông
Bàn tay nhỏ thẫn thờ như lạc lõng

Em đứng lẫn bên góc hè phố vắng
Nghe đêm tàn làm lạc khách tìm vui
Đôi tiếng giầy khua vắng tắt xa xôi
Làm vỡ nốt cả đôi niềm tin tưởng

Người khách lạ đêm lạc loài không chọn hướng
Bước đảo say làm vỡ nát màu trăng
Em chờ mong như đợi một âm thầm
Tình sầu tủi pha chút men rượu cặn

Đã lâu rồi vết thời gian trĩu nặng
Từ lần đầu bàn tay trắng đàn mơ
Nhận tiền cho bên nếp gối chăn thừa
Em đã khóc, lòng hoa sầu nát nhụy

Đêm gần tàn em ơi người gái đĩ
Đợi trong khuya, bến vắng ngủ say rồi
Nhìn ánh đèn vương lại cửa nhà ai
Rồi kéo vội khăn quàng trên vai lạnh…

:::Nguyên Sa:::

Dư Âm



Phải làm những bình chứa khác biệt
Vì dư âm không bao giờ giống nhau
Dư âm của tiếng chim hót không giống dư âm
của động cơ nổ,
Dư âm của lời nguyền ruả không giống dư
âm của bản tình ca,
Dư âm của ngày gặp gỡ và dư âm của buổi
chia tay,
Dư âm của đời này,
Dư âm của kiếp khác, của dĩ vãng, của vị lai,
Dư âm của tiếng nói và dư âm của lặng im,

Dư âm của thời gian, dư âm của không gian,
Hoàn toàn khác biệt
Mỗi bình chứa phải có hình thể, kích
thước, chất liệu riêng biệt,
Vì không bao giờ có hai dư âm có hình thể,
kích thước, chất liệu giống nhau,
Có dư âm trầm tĩnh, có dư âm ồn ào,
Có dư âm lịch sử, có dư âm tiên tri,
Có dư âm thích trò chuyện
Có dư âm thích lặng im,
Không quan tâm dư âm là hữu thể
Hay dư âm là vô thể,
Chỉ lặng lẽ,
Ngồi xuống, dưới một gốc cây,
Châm thuốc,
Hút,
Thì để nó ngồi yên,

Đừng làm cho nó cái bình chứa nào cả .

:::Nguyên Sa:::

Em Gầy Như Liễu Trong Thơ Cổ


Em ốm nghe trời lượng đã hao
Em ngồi trong nắng mắt xanh xao
Anh đi giữa một ngàn thu cũ
Nhớ mãi mùa thu bẽn lẽn theo

Anh nhớ em ngồi áo trắng thon
Ngàn năm còn mãi lúc gần quen
Em gầy như liễu trong thơ cổ
Anh bỏ trường thi lúc thịnh Đường

Anh nhớ sông có nguyệt lạ lùng
Có trời lau lách chỗ hư không
Em tìm âu yếm trong đôi mắt
Thấy cả vô cùng dưới đáy sông

Anh nắm tay cho chặt tiếng đàn
Tiếng mềm hơi thở, tiếng thơm ngoan
Khi nghe tiếng lạnh vào da thịt
Nhớ tiếng thơ về có tiếng em.

:::Nguyên Sa:::

Hạ


Em đến với ta trong mùa vừa Hạ
Hai tâm hồn một ánh nắng vàng vương
Trong nồng ấm ta yêu em vội quá
Cao tuyền đài ánh sáng của tình thương

Nắng đến với đôi ta vừa cuối Hạ
Ta bàng hoàng trong mắt em rạo rực
Nắng chưa về sao áng đỏ bay xa ???
Thu sẽ đến, ôi tình em thổn thức…

(Nguyên Sa 15/12/93)

:::Nguyên Sa:::

Hải Âm


Áo trắng bay em bẽn lẽn chào
Mây nghiêng nghiêng mình xuống dẫy phi lao
Anh trong khoảnh khắc vô cùng đó
Thấy động cây rừng chỗ núi cao

Em có hoa lan giữa tóc thề
Mặt trời xen kẽ ngón tay che
Phương Đông vào chỗ hồng đôi má
Chiều xuống lưng chừng mái tóc thưa

Tiếng hát bay đi tiếng vọng trôi
Ngàn năm cong xuống nhánh sông dài
Hải âm em sẽ giữ ngàn năm đó
Anh lạc đường trong xứ Liêu Trai

Núi cũng như sông vẫn lạ lùng
Chiều toàn mây trắng, nhớ nhau chăng
Mây tìm chỗ em ngồi soi bóng
Anh lậy trời cho nước thật trong…

:::Nguyên Sa:::

Hãy Đưa Tôi Ra Bờ Sông


hãy đưa tôi ra bờ sông
để tôi nhìn rõ
tôi nhìn giòng nước chảy
tôi nhìn tôi bơ vơ
nhìn bờ sông tìm sông bên kia
khi lòng sông gặp biển

hãy đưa tôi ra bờ sông
để tôi nhìn tôi hò hẹn
rồi tôi rủ tôi quên
quên giòng nước chảy
quên thời gian trôi
bằng bước chân giòng sông
không để lại gì trên cát

tôi rủ tôi quên
cả giòng sông trôi
bằng bước chân phù sa
không để lại gì
trừ một người bơ vơ
đã xây nhà bên bờ sông đất lở

:::Nguyên Sa:::

Hoa Bưởi


Em đi ngang đó, gần đường
Sao không ghé lại nói còn hay không
Nhớ ngày cây bưởi đâm bông
Mùi thơm hoa bưởi ngàn năm vẫn còn…

:::Nguyên Sa:::

Hoa Sen Và Hoa Đào


Em vào tắm dưới hoa sen
Những khe nước chẩy những miền hải lưu
Những thuyền lạc dưới trời sao
Hỏi em hay hỏi hoa đào của anh
Chỗ đào có lá sen xanh
Bờ xa cỏ thấp nghiêng mình dáng sông
Tuyệt vời giữa một giòng trong
Đầu sông tóc ướt, lưng vòng biển khơi.

:::Nguyên Sa:::

Hồi Ở Quảng Yên


Hồi còn ở núi Quảng yên
Nằm không ngủ được, ngồi thiền mỏi lưng
Đêm khuya uống ngụm trà sâm
Ngâm thơ lục bát cũng thành nhớ em
Những ngày hai đứa nằm im
Những sông tóc chảy cắt miền thịt da
Những giờ mây núi bay qua
Chiêu quen tím xẫm chỗ tà huy non
Những đêm thắp nụ cười son
Hình em bóng thấp buổi chim gọi về.

:::Nguyên Sa:::

Hỏi Thăm Sài Gòn


– Một trong những bài thơ trong tập “Nhìn Em Nhìn Thành Phố Nhìn Quê Hương”, làm trong khoảng thời gian 1966-1975.


Mạnh giỏi không em gái nữ sinh
Hồi này đi học chắc ít bị tụi con trai nó phá
Hồi này tụi nó bị đi cả
Tội nghiệp những con ngựa hoang chạy trên cánh đồng
tuổi trẻ
Bây giờ bị mang vô
Nhớ ngày tụi nó chọi phấn
Tụi nó viết thơ nói bậy ba.
Bỏ qua đi em gái
Đừng phiền tụi nó
Tội nghiệp tụi nó
Nghe em.


Em gái bán bar, mạnh giỏi không em cưng
Những thằng đạo đức giả còn sỉ vả các em không
Kệ chúng
Chúng nói cho yên tâm
Thằng Smith hồi này có hay say rượu không
Những ngày say rượu nó còn đánh em không
Ban đêm những chòm lông đầy ngực nó chạm vào tay
Em còn sợ hãi không
Ráng nghe cưng
Nó trả tiền, nó trả tiền, nó trả tiền
Khi nào cực quá chịu hết nổi
Khi nào rầu quá chịu hết nổi
Em hãy đọc một ngàn lần câu thơ chua sót đó
Như anh.

Các nhà trí thức chắc mạnh giỏi đều đều
Còn nói chuyện chủ quyền, nói chuyện dân chủ nữa thôi
Cánh cửa đã mở
Chiếc nệm trắng đã trải
Quần áo đã ném xuống sàn nhà
Đèn đã tắt
Các anh còn kêu ca gì
Các anh có hiểu tôi nói gì không?

Mạnh giỏi không dì ba, dì tư
Mạnh giỏi không dượng năm, dượng tám
Cái vụ tử tuất của thằng hai con dượng sáu
Để con về sẵn dịp con lo
Thôi dượng đừng khóc nữa
Dượng khóc làm ông ngoại cũng khóc
Dượng biểu ! tại ngoại khóc làm dượng khóc
Ngoại biểu tại dượng khóc làm ngoại khóc
Thiệt ra tại con
Tại con về không có thằng Hai.

Mạnh giỏi không Sài Gòn
Bây giờ là đợt tấn công thứ nhì
Còn nước mắt là giọi thứ mấy
Còn thao thức là đêm thứ mấy
Còn lo âu làm sao đếm
Còn thống khổ làm sao đo
Thôi đừng nói, đừng nói
Hãy gục đầu lên vai nhau.

:::Nguyên Sa:::

Hư Ảo Trăng


Hư ảo nào như hư ảo trăng
Em đàn cung nguyệt hát cung vân
Ta về đúng lúc đêm đang tới
Tìm thấy trong thơ chiếc nguyệt cầm

Hư ảo nào như hư ảo mây
Em cười trong nắng, áo trong tay
Thơ trong tà áo, em trong gió
Ta nhớ mơ hồ mây trắng bay

Hư ảo nào như hư ảo em
Tiếng cười khua động những thân quen
Đời xưa ta nhớ mây tiền kiếp
Còn lúc bây giờ ta nhớ em

Hư ảo nào như hư ảo ta
Xòe tay năm ngón động âm ba
Nhìn quanh bất trắc cao thành núi
Đứng tựa vai làm tri kỷ xưa

Hư ảo nào như hư ảo trăng
Trời đưa ta tới chỗ em nằm
Em như huyền hoặc, đời như mộng
Ta ngả lưng làm một giấc trăng.

:::Nguyên Sa:::

Khách Quan


Có một ngày trời đất khách quan
Em xoay mặt lại, anh làm người dưng
Theo em địa ngục mấy tầng
Chỉ cho anh chỗ rất gần nhân gian
Chỗ phi lao đứng vài hàng
Anh ngồi ngó miết nắng vàng nhớ em

:::
Nguyên Sa:::

Kỳ Diệu


Khi đám mây cao dừng trên nếp trán
Anh chợt nghe vỗ cánh chim bay
Trái thơm ngon nặng trĩu trên môi
Dòng suối lạ chẩy qua hơi thở
Bốn mùa xuân về đứng trên cơ thể
Ở giữa mầm lộc biếc và lá non
Anh đứng nghe âu yếm gọi tên em
Khi em đến nằm ngoan trên đồi cỏ
Có bỡ ngỡ là mặt trời bỡ ngỡ
Có xôn xao là núi lớn xôn xao
Cánh tay anh, anh đã dặn nằm im
Đôi mắt anh đã trở thành tinh tú
Đứng thật xa để canh chừng giấc ngủ
Đứng thật cao như ngọn hải đăng
Anh canh chừng con thuyền lạ đi ngang
Sẽ trở em về quê hương thần thoại
Cả mái tóc đã thành rừng lo ngại
Mỗi chân tơ có mong nhớ xanh um
Khi môi anh nặng trĩu trái thơm ngon
Khi em đến mang theo dòng nhựa ngọt
Huyết quản thành sông chở linh hồn lá biếc
Cánh tay là cầu mang thương mến qua sông
Anh nghe thơ thức dậy tuổi mười lăm
Anh nghe em bước vào thơ sáng lạn
Em chớ hỏi: sóng đi trên biển lớn
Cớ làm sao thành nhã nhạc dâng lên
Cớ làm sao muôn tinh tú trong đêm
Bỗng rung động khi em cười rất nhẹ …

:::Nguyên Sa:::

Lời Dặn Bản Thân


Phương hương mặt trời sẽ mọc lên
Đừng nói gì với mắt phải và mắt trái
Từ những cành khát vọng và đêm
Chim phượng hoàng cất cánh bay ta làm sao giữ nổi

Nơi ở của nàng công chúa ngủ trong rừng
Những địa danh đã viết trong huyền thoại
Đừng nói gì với tay tả và tay hữu
Những vuốt ve làm sao ta giữ nổi

Cuộc khởi hành làm sao ta trì hoãn
Thạch động và biển sâu, rừng hoang và đảo san
hô xa vắng
Nơi cất dấu kho tàng
Đừng nói gì với đôi chân

Khu vườn có trái táo ngọt và thơm
Đừng nói gì với thân thể
Cơn bão lửa sẽ nổi lên, sẽ nổi lên
Làm sao ta dập tắt

Với mặt trăng đợi chờ, với cỏ cây đồng lõa
Với ký ức xanh như chiêm bao
Với trí tưởng hồng như lửa mới
Làm sao ta giữ nổi
Đừng nói gì
Đừng nói gì, đừng nói gì
Đừng nói gì
Ngày giờ và nơi nàng đã hẹn.

:::Nguyên Sa:::

Lời Năn Nỉ


Đừng bay nữa, con chim hải âu dại khờ
Ở mãi tận cùng đại dương và trí nhớ
Mặt trời làm rã đám băng
Anh đã nhìn thấy trong môi em vừa thở

Trong thảo mộc và thịt xương
Trong chín cánh lộc non, trong mười chồi vị giác
Thân thể mùa xuân đã cựa mình huyền sử
Con nai vụng về còn di chuyển đi đâu

Miền đất mới đang reo vui dưới chân
Bài hợp ca đã nghe cất lên
Từ lớp tế bào tinh khôi của mắt em vừa mở

Còn bỏ chạy đi đâu, này con thỏ e dè
Khát khao đứng đợi trong từng khóm cây
Những vết lông ngỗng đã rủ nhau hiện ra
Trên những móng tay em rực đỏ .

:::Nguyên Sa:::

Lông Vũ


Lông vũ đã trải đầy trong trí nhớ
Ta biết cây me già có những ngọn thật cao
Những ngày nhớ em ta đậu ở đó
Bây giờ ta đáp xuống được không em?


Nước biển đã vào đầy trong trí nhớ
Ôi, sao mà ta yêu những mặt biển cong
Có một chút muối ở động tâm thất
Em đang ăn khế, em có lấy không?

Em thích sợi lông vũ ở mắt trái
Buổi tối em xoay lưng sang tả ngạn
Khi em, trong giấc mơ, chuyển mình qua bên mặt
Từ hữu ngạn em nhìn ta vẫn dòng sông…


Ta bay qua đám mây, ta vẫn thấy em mây
Ta bay qua mênh mông nhìn em bảo nổi
Ta nhìn em bình nguyên, tà nhìn em đồng cỏ
Ta thấy em cười khi ta lượn vòng trên núi non ta

Hình như em không biết ta là kẻ dã man
Ta cất giấu ở tâm thất một trái núi
Ban mai và ta về đó vẽ những hình tượng
Hình tượng mơ hồ như những hải lưu em…

:::Nguyên Sa:::

Lục Bát Tình



. Hỏi Han

hỏi cây, cây bảo hỏi rừng
hỏi em, em bảo anh đừng hỏi em
chỗ này thành phố không quen
hỏi trăng đất lạ, hỏi tên xứ người
ở trong trí nhớ đổi rời
tên hoa mất dạng, tên đời vắng không
trong trí nhớ có dòng sông
hỏi em có thấy một vòng tay anh ?


. Thi Sĩ Qua Mỹ Làm Thợ Ðiện

ta vô dòng điện hai chiều
xẹt ngang cũng đủ cháy vèo thịt da
em nằm ngay chỗ điện ra
chỗ đuôi con mắt đèn hoa muôn màu
nghề thơ anh bỏ đã lâu
gặp em sao nhớ nhung đầu giây xưa ?

. Cuộc Chơi

em đừng phá bỏ cuộc chơi
khúc sông quẹo gắt, khúc đời quanh co
em về để nữa mẹ lo
chỗ anh lưu lạc đợi chờ không sao
tiếng chiều trên ngọn phi lao
giọng ca em gởi đã vào trong tim
khi về nhớ ghé ngăn trên
miệt tâm thất trái đường lên huyệt đạo Âm Nhạc

em thơm mùi bưởi da vàng
ngồi trên đĩa nhạc âm toàn Viễn Tây
quần jeans một miếng thịt đầy
anh ăn nhạc sống mấy ngày hoang mang
sáng ra nụ cải bông vàng
nhớ em thay áo trên giường đầy hoa

:::Nguyên Sa:::

Lúc Chết


Anh cúi mặt hôn lên lòng đất
Sáng ngày mai giường ngủ lạnh côn trùng
Mười ngón tay sờ soạng giữa hư không
Đôi mắt đã trũng sâu buồn ảo ảnh

Ở bên ấy mây mùa thu có lạnh
Anh nhìn lên mái cỏ kín chân trời
Em có ngồi mà nghe gió thu phai
Và em có thắp hương bằng mắt sáng?

Lúc ra đi hai chân anh đằng trước
Mắt đi sau còn vương vất cuộc đời
Hai mươi năm, buồn ở đấy, trên vai
Thân thể nặng đóng đinh bằng tội lỗi

Đôi mắt ấy đột nhiên buồn không nói
Đột nhiên buồn chạy đến đứng trên mi
Anh chợt nghe mưa gió ở trên kia
Thân thể lạnh thu mình trong gỗ mục

Anh chợt ngứa nơi bàn chân cỏ mọc
Anh chợt đau vầng trán nặng đêm khuya
Trên tay dài giun dế rủ nhau đi
Anh lặng yên một mình nghe tóc ướt

Nằm ở đấy, hai bàn tay thấm mệt
Ngón buông xuôi cho nhẹ bớt hình hài
Những bài thơ anh đã viết trên môi
Lửa trái đất sẽ nung thành ảo ảnh.

:::Nguyên Sa:::

Mời


Tôi trân trọng mời em dự chuyến tàu tình ái.

Trong một phút, một giây cuộc hành trình
sẽ mở.
Tôi mời em. Trân trọng mời em cùng đi,
cùng khai mạc cuộc đời.


Tôi mời em vứt bỏ lại đằng sau những kinh thành
buồn bã với phong tục, thói lề, bạc vàng gia?

dối: muốn làm người yêu thì phải đỗ Tú Tài.

Tôi mời em đi ngay. Không cần lấy vé. Không
phải đợi chờ vì điều kiện du hành là những
ngón tay lồng vào nhau và tâm hồn đừng đơn
chiếc.

Còn nếu cần thì tôi sẽ làm người bán vé.
Nhưng tôi sẽ không quên làm người đồng
hành duy nhất để đưa em đi.
Và tôi sẽ làm
người lái tàu để không ai được dự phần vào
câu chuyện đôi ta.


Vé có thể là những lá thư xanh. Tàu là gian nhà
rất nhỏ.
Nhưng mỗi ga chắc chắn sẽ là những
chiếc hôn nồng cháy cuộc đời.


Tôi mời em đi ngay. Em có thể đến đây với
đôi giày gót cao để tôi tưởng mình nghe vóc hạc.
Nhưng nếu em vội vã thì em cứ đi chân không. Tôi
sẽ bọc mười ngón chân với tất cả linh hồn say
đắm yêu em.

Em có thể sẽ tô môi son rất đỏ như khi đi dự
một dạ yến tưng bừng. Em có thể sẽ phấn hồng
trên má, trên áo màu những vòng kim tuyến kết
hoa đăng.

Nhưng nếu vội vàng mà em để vành môi tái
nhợt, mớ tóc bù tung. ! Thì có hại gì đâu em?
Cuộc hành trình sẽ khởi vào đêm khuya. Tôi không
nhìn thấy má hồng non vì còn mải mê
với tất cả em tràn đầy trong đáy mắt.


Tôi cũng đi rất vội vàng. Hành lý chỉ mang
theo một vòng tay để ôm em, đôi mắt say sưa
để thì thầm nói chuyện và đôi mắt để kết hoa
đám cưới trên vừng trán dịu hiền.

Em đến ngay đi.

Để tất cả gò má em ấp trên bàn tay tôi xóa
hết những đường chỉ tay gian khổ.

Em đến ngay đi.

Em đến ngay cho cuộc hành trình được mở.
Gió được nổi lên từ mớ tóc phiêu bồng,
thuyền dong thả từ đường môi óng ả. Và ngực
căng buồm, mắt trông tìm vội vã:

Tôi đi vào kiều diễm của thân em.

:::Nguyên Sa:::

Mùa Xuân Buồn Lắm Em Ơi


Mùa xuân buồn lắm em ơi
Anh vẫn đạp xe từ Saigon lên trường đua Phú Thọ
Đạp xe qua nhà em
Nhìn vào ngưỡng cửa
Nhà số 20
Anh nhớ em má hồng…

Anh nhớ nhà em có cửa sơn xanh
Có một hàng rào, có thầy, có mẹ …
Có ngựa chạy trong trường đua, người đi ngoài phố
Nên anh đạp xe đi
Rồi đạp xe về
Mà chẳng có đôi ta …

Mùa xuân buồn lắm em ơi
Mỗi lần đạp xe về anh vẫn nghe lòng bỡ ngỡ
Chiếc xe còn nguyên màu sơn xanh
Nhưng tâm hồn đã ngả sang màu sắt dỉ

Bởi vì từ Saigon lên tận trường đua Phú Thọ
Hết cả tiến uống một ly nước mía
Mà cũng không gặp em
Nên khát đắng linh hồn

Không phải anh ngại đường xá xa xôi
Anh cần gì đường dài
Anh cần gì nước mía
Anh cần gì hoa thơm và chim cười trong lá biếc
Cũng chẳng cần cỏ thêu xanh cánh đồng xa biền biệt
Nhưng làm sao không có bóng hai người đè lên cỏ úa
Để anh nghe em cười mà thấy cả mùa xuân…
Làm sao chỉ có một mình anh
Vừa đạp xe, vừa ngâm thơ (mà đường vẫn dài)
Ngửa mặt lên cao, trời xanh biêng biếc
Làm sao em không ngó xuống linh hồn?…

Sao mùa xuân mà chẳng có mưa bay
Chẳng có người đi bên cạnh cầm tay
Anh chẳng được hôn lên trán ái tình
Và nói năng những lời vô nghĩa …

:::Nguyên Sa:::

Năm Ngón Tay


Năm ngón tay
Trên bàn tay năm ngón
Cả ngón dài, ngón ngắn
Có ngón chỉ đường đi
Có ngón tay đeo nhẫn
Ngón tay tô môi
Ngón tay đánh phấn
Ngón tay chải đầu
Ngón tay đếm tiền
Ngón tay lái xe
Ngón tay thử coócxê
Ngón tay cài khuy áo

Em còn ngón tay nào
Để giữ lấy tay anh?

:::Nguyên Sa:::

Ném Đá


Hòn ném vào ngay giữa đầu
Hòn ném ngang tầm ngực
Hòn ném vỡ dục tình
Hòn ném tan dối trá
Ném thằng khốn nạn đó
Nhằm giữa mặt tội lỗi
Ta ném trúng ngon lành
Ném trúng mặt thằng đó
Thằng cực tả khôi hài
Thằng hữu khuynh lố bịch
Thằng văn nghệ phe nhóm
Thằng trốn lính đê hèn
Thằng chính trị hoạt đầu
Thằng chủ bại tham tiền
Thằng diều hâu bần tiện
Ta ném trúng thằng đó
Ta ném trúng ngon lành
Chứng cớ là hòn đá
Đã dội ngược trở lại
Dội lại nằm trong tay
Và ở phía trước mặt
Có một chiếc gương vỡ .

:::Nguyên Sa:::

Nga


Hôm nay Nga buồn như một con chó ốm
Như con mèo ngái ngủ trên tay anh
Đôi mắt cá ươn như sắp sửa se mình
Để anh giận sao chả là nước biển!…

Tại sao, Nga ơi, tại sao …
Đôi mắt em nghẹn như sát từng lần vỏ hến
Hơi thở trùng như sợi chỉ không căng
Bước chân không đều như chiếc thước kẻ ai làmc cong
Ai dám để ở ngoài mưa ngoài nắng!

Nói cho anh đi, Nga ơi …
(em làm ơn chóng chóng)
Lại bên anh đi – bằng một lối rõ thật gần
Bằng một lối gần hơn con đường cong
Bằng một lối gần hơn con đường thẳng
Bằng đôi má hồng non, bằng mắt nhìn trinh trắng
Bằng những lời yêu mến tan trên đôi môi …

Và cười đi em ơi,
Cười như sáng hôm qua,
Như sáng hôm kia …
Cười đi em,
Cười như những chiều đi học về
Em đố anh Paris có bao nhiêu đèn xanh đèn đỏ
Mỗi ngày bao nhiêu lần anh hôn em? …

Cười đi em,
Cười rõ thật nhiều đi em …
Rồi đố anh
Cho anh không kịp đếm
Cho anh tan trong niềm vui
Cho bao nhiêu ngọn đèn xanh đèn đỏ thi nhau cười
Vì hai bàn tay chúng mình sát lại
(tay anh và tay em)
Nhớ hai dãy phố chạm vào nhau
Hai dãy phố chúng mình vẫn đi về
Em nhớ không? …

Em nhớ không? Đã có một lần anh van em
Đã có một lần lâu hơn cả ngày xưa
Em sợ thời gian buồn như mọt nhấm từng câu thơ
Em sợ thời gian ác như lửa thiêu từng thanh củi
Mắt e ngại như từng con chỉ rối
Em sợ những ngày trời nắng như hôm nay Em sợ những đường tàu vướng víu như chỉ tay
Không dám chọn lấy một ga hò hẹn
Em nhớ không? Anh đã van em
(và anh còn van em như ngày xưa …)
Em đừng buồn như những chiếc lá tre khô
Em đừng buồn như những nóc nhà thờ không có tuổi
Anh van em đừng nhìn anh và đừng cười gượng gạo
Em đừng cười như ngọn bấc gần hao
Những nụ cười vướng trên đôi gò má xanh xao
Những nụ cười vướng trên mắt nhìn trắng đục
Đừng để anh nhìn em rồi nghẹn ngào chớp mắt
Như hai vì sao le lói trong đêm sương mù
Đừng để thời gian dầy
như trăm vạn lớp chấn song thưa
Về xen giữa hai bàn tay sầu tủi! …

Em nhớ không, anh đã van em đừng buồn
Anh đã van em đừng để những nụ cười chắp nối
Mắt anh sẽ mờ vì những vết kim khâu
Và anh buồn, rồi lấy ai mà dỗ nhau
Lấy ai mà dỗ hai con chó ốm! …

Em nhớ không cả một hôm trời mưa
Một hôm trời mưa tấm tức
Một hôm trời mưa không ướt cánh chuồn chuồn
Những hạt mưa không đan thành mắt áo len
Những hạt mưa không làm phai màu nước mắt
Em đã khóc, anh đã khóc, và chúng mình đã khóc
Bước chân lê trên những hè phố không quen
Chúng mình đã khóc vì không được gần nhau
như hai con chim
Chúng mình đã khóc vì không có tiền
làm lễ cưới lễ xin
Và em nhớ không, chúng mình đã hỏi nhau:
Tại sao phải làm lễ tơ hồng?
Tại sao phải nhờ người ta buộc chỉ vào chân?
Khi tay em đã vòng ra đằng sau lưng anh
Khi tay anh đã vòng ra đằng sau lưng em
Người ta làm th�! � nào c�! ��t được
Bốn bàn tay chim khuyên! …

Người ta làm thế nào cấm được chúng mình yêu nhau
Nếu anh không có tiền mua nhẫn đeo tay
Anh sẽ hôn đền em
Và anh bảo em soi gương
Nhìn vết môi anh trên má
Môi anh tròn lắm cơ
Tròn hơn cả chữ O
Tròn hơn cả chiếc nhẫn
Tròn hơn cả hai chiếc nhẫn đeo tay! …

Chúng mình lấy nhau
Cần gì phải ai hỏi …
Cả anh cũng không cần phải hỏi anh
“Có bằng lòng lấy em?…
Vì anh đã trả lời anh
Cũng như em trả lời em
Và cũng nghẹn ngào nước mắt! …

Và em sẽ cười phải không em
Em sẽ không buồn như một con chó ốm
Như con mèo ngái ngủ trên tay anh
Đôi mắt cá ươn như sắp sửa se mình
Để anh giận sao chả là nước biển! …

Em sẽ cười phải không em
Vì không ai cấm được chúng mình yêu nhau! …
Không ai cấm được anh làm những câu thơ anh thích
Không ai cấm được anh làm cả bài thơ
Với một chữ N
Với một chữ G
Và với một chữ A
Người ta có thể đọc một câu, hai câu, hay cả ba
Người ta có thể không thích
(thì người ta không thích một mình)
Nhưng người ta không cấm được anh yêu bài thơ của anh.

:::Nguyên Sa:::

Ngỏ Ý


Tôi giữ em lại trên một hè phố đông người. Em đừng ngần ngại. Tôi bảo rằng: tôi yêu em .

Tôi nói không thẹn thùng, không đắn đo, dò xét. Bởi vì em ơi tôi không phải là gã lái buôn hỏi giá hàng trong một buổi chợ chiều hỗn loạn. Cũng không phải là người thư ký già ngồi mân mê vài chiếc đanh ghim, và mưu toan làm chủ sự .

Tôi không thể làm một ngọn đèn xanh, đèn đỏ, làm người cảnh sát đứng ở công trường mà chỉ cho lòng tôi vào con đường định hướng .

Tôi phải nói với em rất nhanh như một cánh đại bàng vút lên trời cao vì em ơi, cuộc đời sẽ trôi qua thấm thoắt,

Một phút trì hoãn, đợi chờ thì lập tức trên cánh đồng bát ngát của cuộc đời, tôi sẽ bị biến thành một gã phế binh ngồi khóc rưng rưng. Những giọt nước mắt rỏ xuống bị tinh hoen rỉ ố vàng .

Vâng, tôi khóc và nước mắt sẽ tan thành máu nhỏ .

Tôi sẽ bị lưu đầy nằm gối đầu trên hỏa diệm sơn để sức lửa thời gian nấu thân thể tôi thành một loài từ thạnh .

Tôi yêu em. Và tôi chỉ van em cho được nói yêu em. Em đừng đi ngay dù trên đường đi ngựa xe mắc cửi .

Cho tôi nói ngay. Nếu không tôi sẽ phải đi tìm tôi như một thân ngựa cuồng điên chạy trên đường hoàng hôn đuổi theo một bóng mặt trời đang khuất núi .

Tôi phải nói ngay bởi vì tôi không thể dấu tình yêu như biển cả sau một cơn giông to bão lớn cất trên bờ cát trắng! những thây ma .

Đợi đến ngày mai tôi e sợ rằng đời sẽ bổ tôi làm phu lúc lộ đi đo sự già nua của tâm hồn mình bằng mớ tóc bù tung, đôi mắt quầng thâm của những người yêu đi lấy chồng rồi sinh con đẻ cái .

Cho tôi nói ngay .

Đến ngày mai hơi thở cũng ẩm tanh mùi tội lỗi. Tôi sẽ phải gục đầu tưởng niệm hương thơm mùi sữa mẹ và chất mặn nồng của những giọt nước mắt đầu tiên .

Ánh sáng sẽ mờ hoen. Tôi sẽ nhìn cuộc đời bằng đôi mắt tử thi .

Và em ơi, cả tôi, cả cuộc đời con đường đi và mớ tóc dài thơm sẽ biến thành ảo ảnh .

:::Nguyên Sa:::

Ngoài Tầm


Khi xứ sở mùa xuân ở ngoài tầm cánh chim bay

Khi những đám mây hy vọng ở ngoài tầm những giờ thao
thức ban đêm

Khi con tàu tương lai ở ngoài tầm ngọn hải đăng chờ đợi

Khi hình ảnh đôi giày đầu tiên, thầy giáo trường làng
chân thực, những cánh đồng tuổi trẻ ở ngoài tầm ky?
niệm

Khi những cuộc hò hẹn ở ngoài tầm rung động, sự bình
yên ở ngoài tầm giấc ngủ, tiếng hót chim khuyên ở ngoài
tầm vừng trán ban mai

Khi những bước chân ở ngoài tầm con đường độc đáo
đưa về tâm hồn

Khi con thuyền nối liền những đôi mắt người ở ngoài
tầm giòng sông hiền dịu

Khi những hạt giống công bình được trồng rất nhiều
ngoài tầm khu ruộng được mùa

Khi lời hứa hẹn vẫn ngoài tầm chân trời, hành động
vẫn ngoài tầm ngọn lửa chân thành, ngôn ngữ vẫn ngoài
tầm rộng lượng

Khi bàn tay vẫn ở ngoài tầm bàn tay, đôi mắt ngoài tầm
đôi mắt, đôi môi ngoài tầm đôi môi

Khi tự do nhiều nơi vẫn ở ngoài tầm biên thùy

Khi nhánh lộc non của tình người cao hơn ngọn cây và những
mái đầu không ở ngoài tầm ngọn co?

Khi ba chiều không gian không ở ngoài tầm đố ky.

Khi chân lý không ở ngoài tầm những khuôn mặt hóa trang

Ấy là khi ngực hai mươi ở trong tầm viên đạn

Và tình yêu ở ngoài tầm cuộc đời.


:::Nguyên Sa:::

Người Em Sáng Trong Cô Độc


Tay anh dài sao em không gối mộng
Thơ anh say sao chẳng uống cho đầy
Mắt thuyền trôi anh chèo cả hai tay
Sao chẳng ngự cho hồn anh xuống nhạc

Sao chẳng đến cho lá vàng xanh biếc
Năm ngón tay anh trổ lá mùa xuân
Ngọc cho em anh đúc ở thư phòng
Có lửa cháy trong mắt buồn da diết

Có thơ sáng thắp trong rừng ánh nguyệt
Những lời êm bầy biện với linh hồn
Có mùa thu thay áo ở đầu non
Cho dịu lối em về mai lá rụng

Em chói sáng trong tình anh cô độc
Cả cuộc đời mộng ảo nhớm bừng lên
Gót kiều thơm chuyển bước: bút thần run
Chờ em đến tuổi trời anh đốt lửa

Hãy thở gấp cho anh nhiều hơi thở
Mắt mở to cho biển rộng vô cùng
Hãy ban từng khóe mắt đốt hoa đăng
Và má đỏ tiếp hồng xuân vĩnh viễn

Em đã đến chưa ? Sao đêm chợt vắng
Cả cuộc đời xáo động chợt hao đi
Những ngón tay dần chuyển đến hôn mê
Và tà áo phủ chân trời trước mặt.

:::Nguyên Sa:::

Nhìn Em, Nhìn Thành Phố, Nhìn Quê Hương


Buổi sáng thức dậy, anh cởi bộ quần áo ban đêm
và cơn ác mộng
em còn ngủ
anh bỗng nhìn thấy em
như mới nhìn thấy em
như trời đất bỗng nhiên mùa xuân
như cánh tay bỗng nhiên rạo rực.

Em ngủ đi
ngủ cho ngoan
thành phố, dưới kia, đã thức giấc
có quan hệ gì
thành phố trống rỗng
thành phố nào đầy chiến xa đại bác
đầy non sắt đầu dây thép đầy mìn chông
mà không trống vắng
đám đông nào buồnba bã
mà không cô đơn.

Mặt trời đã mọc
vẫn ở phía đông
nỗi đau xót và tủi nhục
của quê hương
vẫn ở bốn phía
chút nữa thức giấc
em sẽ thấy
tất cả vẫn còn đó
chiếc hẻm đưa tới đường
con đường đưa tới phố
ở đó
dù nắng
dù mưa
nắng như chưa từng có
mưa như chưa từng có
nhơ nhớp vẫn chạy cùng đường
vẫn tanh tưởi
mùi sắt
mùi lừa đảo
mùi xác chết
ở đó
dưới nắng
dưới mưa
em sẽ thấy
anh vẫn đi
vẫn cất lên những lời thô tục
nguyền rủa

Những lời thô tục và nguyền rủa
đập vào mặt cuộc đời
cuộc đời chó đẻ
thế kỷ chó đẻ
chiến tranh chó đẻ
anh đã nói với cuộc đời
theo em có điều gì để nói
có điều gì khác cần nói
nói với ai
nói ở đâu
nói ở phương đông
với loài rắn
nói ở phương tây
với loài quạ
anh đã lên tận miền băng giá
nói với loài gấu mùa đông
chút nữa em nhìn coi
thân hình anh tiều tụy,

Đấy là anh đã làm đúng lời em dặn
mỗi ngày
anh mượn của hiệp sĩ thanh gươm
mượn ân sủng của nhà tu hành
mượn của mẹ lòng nhẫn nại
mỗi ngày anh soi gương
những võ khí em cho anh
trên má
trên môi
những hình tượng lạ kỳ
những hình tượng
mang lại sức khỏe vô biên
như tổ tiên anh
xâm hình thủy quái,

Đấy là anh đã làm đúng lời thần linh
mỗi đêm trong chiêm bao
anh trở về đó
ai không muốn trở về đó
anh nghe thấy tiếng em hát
cùng với nỉ non của sóng
anh nghe tiếng em cười
với chân bước xôn xao
anh thấy chiếc thuyền đánh cá
có mùi muối mặn
nằm ngủ trong đêm
em nằm trong tay anh
em thấy không
em nhớ không
tiếng em dặn dò
tiếng gió đêm dặn dò
bao giờ trở về quê hương
anh sẽ mua một chiếc thuyền
chở em ra biển đông
và hôn em
cùng với tia mặt trời thứ nhất

Ôi, trái đất có nơi kỳ diệu đó chăng
cao hơn núi cao
sâu hơn biển sâu
lạnh hơn chốn giá băng
nóng hơn vùng nhiệt đới
nơi, lần đầu, nhìn thấy mắt em
cầm được tay em
thở được hơi em
nơi anh tìm ra loài cây kỳ lạ
vừa chạm tới lá
đã rung động tới cành
vừa trở gót ngó lui
quên nhìn hoa
đã mùa đông rã cánh,

Nơi, ngày anh làm thơ
sáng anh làm thơ
chiều anh làm thơ
ban đêm trong chiêm bao
anh thấy những hành tinh
đứng nhìn mắt em
những thảo mộc thơm ngát
đứng nhìn tóc em
những loài thú
run rẩy
lông m�! �ợt và! diệu hiền
đứng nhìn thân thể em
rồi cám ơn anh
đã làm vinh quang cho vũ trụ .

Ngủ đi em
ngủ cho ngoan
cứ ở nơi đó
chút nữa thức giấc
nếu muốn
em sẽ nhìn xuống phố
nhìn anh
đang đi
với những buồn bã
những thô tục và nguyền rủa
có sự thô tục nào không yếu đuối
có sự nguyền rủa nào không đớn đau,

Em nhìn coi
mùa xuân đã trôi qua
mùa hạ đã trôi qua
mùa thu đã trôi qua
bây giờ là mùa đông
mùa đông ở trên vai
mùa đông trên thành phố
lá chết ở trên cành
cành chết ở trên cây
cây chết ở trên đường
thành phố
phải thành phố đó
thành phố chiến xa và đại bác
thành phố trống vắng
quê hương trống vắng
con giun xéo đã quằn
anh đi ở đó
mặt trời vẫn mọc ở phương đông
anh vẫn đi ở đó

mà vẫn còn yêu em.

:::Nguyên Sa:::

Nói Chuyện Với Phạm Công Thiện


Người vào tịnh thất sống ba năm
Cất tiếng không lời để nói năng
Buổi sáng thinh không chiều tới chậm
Tiền kiếp chen vô cạnh chỗ nằm

Ta muốn cùng người một tối nay
Đầu sông uống rượu cuối sông say
Người trên sườn núi, ta từ biển
Tự giấc mơ nào đã tới đây?

Dưới bóng tường im, giữa nhạc không
Đời đang phía trước bỗng mung lung
Thơ như hữu thể mà vô thể
Có cũng xong, mà không cũng xong

Sáng dậy ta nhìn tục lụỵ ta
Những đi không tới, đến không ngờ
Xóa luôn thì dứt, nhưng tâm thức:
Kinh Pháp Hoa nào dậy cách xa?…

Trong chín ngàn âm có hải triều
Còn thêm một kiếp nữa phiêu lưu
Này người bỏ sóng sang thuyền tĩnh
Nhớ đứng chờ ta ở cõi siêu-

:::Nguyên Sa:::

Nước Ngọt


Tôi viết cho người có đôi môi khô
Vì quen sống giữa một trần gian nước mặn

Giữa một kiếp sống nhá nhem
Nên đời người sờ soạng
Giữa những hố hầm cách bức
Nên bàn tay đóng cửa những bàn tay

Tôi viết cho người
Vì tôi ngại ngày mai
Người sẽ phải ghen với cả những bàn tay lá cây
Giữa gió mùa xuân đang mừng đang tủi

Vì tôi ngại
Khi thời gian không còn chắp nối
Người sẽ ngỡ ngàng
Khi cả những bàn tay hành khất
Mở linh hồn cho lại những yêu thương

Phải tôi ngại
Sóng sẽ đánh băng ngang
Chẻ vỡ lòng thuyền
Và lòng những con người không chứa đựng

Nên tôi van người
Hãy chịu khó đa mang
Không phải tôi sợ những chấn song dài
Hay những nan lồng mắt cáo chăng ngang
Nhưng tôi phải khóc
Khi những mắt người
Đan thành những lần phên mắt cáo

Nên tôi van người
Hãy chịu khó đa mang
Tôi sẽ xin làm thơ
Để dâng người lấy nửa giòng nước ngọt
Để ngày mai giữa mùa xuân lả lướt
Tôi sẽ hái
Giữa đám mây ngũ sắc của cầu vồng
Lấy một màu cho em dệt áo

:::Nguyên Sa:::

Paris



Mai tôi ra đi chắc trời mưa
Tôi chắc trời mưa mau
Mưa thì mưa chắc tôi không bước vội
Nhưng chậm thế nào cũng phải xa nhau …

Mai tôi đi chắc Paris sẽ buồn
Paris sẽ nhìn theo
Nhưng nhìn thì nhìn đời trăm nghìn góc phố
Con đường dài thẳng mãi có bao nhiêu

Mai tôi đi dù hôm nay đang vào thu
Giòng sông Seine đang mặc áo sương mù
Đang nhìn tôi mà khoe nước biếc
Khoe lá vàng lộng lẫy lối đi xưa

Dù hôm nay giữa một ngày tháng bảy
Chiếc tháp ngà đang ướt rũ mưa ngâu
Sông Seine về chân đang bước xô nhau
Sẽ vịn ai cho đều giòng nước chảy

Dù mai kia
trong đêm quá khuya hay một ngày sớm dậy
trên một con đò , bên một góc phố ,
dưới một luỹ tre
tôi sẽ ngồi kể chuyện nắng chuyện mưa
và có lẽ tôi sẽ kể chuyện Paris
để khói thuốc xám trên môi dăm người bạn
và trên môi tôi
điếu thuốc sẽ run trên những đường cong lận đận
điếu thuốc sẽ run như chân người vũ nữ vừa quen
đôi chân người mà tôi không dám nhớ cũng không dám quên
còn quay đảo giữa điệu nhạc mềm như khói thuốc …
tôi sẽ hỏi trong những chiều giá buốt
những chiều mưa mây xám nặng trên vai
người con gái mắt xanh màu da trời
trên áng mi dài có quanh co tuyết phủ

Rồi cả người
cả Paris nhìn tôi qua một nụ cười nhắn nhủ
nụ cười mềm như nắng của cuộc chia ly
của một buổi sáng mai khi những người phu đổ rác bắt đầu đi
những thùng rác bắt đầu cọ vào nhau
với nhữ! ng tiếng kêu của một loài sắt lạnh
như những tiếng kêu của những chiếc đinh khô , những mình búa rắn
của những đôi mắt nhìn theo
và tôi cũng nhìn theo
không biết người ta vừa khâm liêm mình hay khâm liệm một người yêu
Dù người yêu không phải là người con gái có mớ tóc vàng
Nhưng cũng sợ phải viết những lá thư xanh về xứ Đũa son
Nên tôi không dám hỏi :
tại sao mắt em buồn
tại sao má em đỏ
tại sao môi em ngoan
vì những ngón tay tô đỏ màu đũa son
đang muốn gắp cả đời người hạnh phúc
Và cả tôi cũng vẫn nghẹn ngào trong mỗi lần nói thật
mỗi lần nghe Paris hỏi tôi :
tại sao anh về
tại sao anh không ở …

Nhưng dòng máu không thể chảy ngoài huyết quản
dù tôi yêu Paris hơn một người bạn yêu một người bạn
hơn một người yêu yêu một người yêu

Dù đêm nay tôi vẫn làm thơ
dặn những người con gái nhỏ đi về
trên hè phố Saint Michel
gò má đỏ phồng bánh graffen
để những hạt đường rơi trên má
lau vội làm gì cho có duyên

Dù đêm nay những người yêu nhỏ vẫn đi về
vẫn đôi mắt nhìn lơi lả hở khuy
cặp môi nghiêng trong một cánh tay ghì
mỗi chuyến me’tro qua vồi vội
giòng Seine cười ngoảnh mặt quay đi

Dù đêm nay tháp Eiffel
Vẫn kiễng mình trong sương khuya
nhìn bốn phía chân trời

Và đôi mắt tôi
Vẫn tìm đến trong một giờ hò hẹn

Và từ mai trên những lá thư xanh
tôi không được bắt dầu
bằng một chữ P hoa
như tên một người con gái …

:::Nguyên Sa:::

Paris Có Gì Lạ Không Em ?


Paris có gì lạ không em?
Mai anh về em có còn ngoan
Mùa xuân hoa lá vương đầy ngõ
Em có tìm anh trong cánh chim
Paris có gì lạ không em?

Mai anh về giữa bến sông Seine
Anh về giữa một giòng sông trắng
Là áo sương mù hay áo em ?

Em có đứng ở bên bờ sông ?
Làm ơn che khuất nửa vừng trăng
Anh về có nương theo giòng nước
Anh sẽ tìm em trong bóng trăng

Anh sẽ thở trong hơi sương khuya
Mỗi lần tan một chút sương sa
Bao giờ sáng một trời sao sáng
Là mắt em nhìn trong gió đưa …

Anh sẽ cầm lấy đôi bàn tay
Tóc em anh sẽ gọi là mây
Ngày sau hai đứa mình xa cách
Anh vẫn được nhìn mây trắng bay

Anh sẽ chép thơ trên thời gian
Lời thơ toàn những chuyện hờn ghen
Vì em hay một vừng trăng sáng
Đã đắm trong lòng cặp mắt em ?

Anh sẽ đàn những phím tơ trùng
Anh đàn mà chả có thanh âm
Chỉ nghe gió thoảng niềm thương nhớ
Để lúc xa vời đỡ nhớ nhung

Paris có gì lạ không em ?
Mai anh về mắt vẫn lánh đen
Vẫn hỏi lòng mình là hương cốm
Chả biết tay ai làm lá sen ?

:::Nguyên Sa:::

Pho Tượng



Khi về,
Xin em đi từng bước chậm,
Anh không còn đó,
Xin em hiểu dùm,
xin em lượm dùm.


Pho tượng mưa,
Pho tượng mùa đông,
Pho tượng mây xám,
Pho tượng tuyết trắng.


Anh không còn đó,
Dù vậy,
Pho tượng nào cũng có một đời riêng,
Pho tượng mưa và pho tượng tuyết
Pho tượng tuyết, chắc em còn nhớ có quanh cổ chiếc khăn quàng của em
Mỗi pho tượng tự tìm lấy chỗ ngồi của mình
Anh cũng tìm chỗ ngồi
Anh cũng ngồi ở đó
Lặng im
Cho đến lúc chợt biết
Mỗi pho tượng cũng có một đời riêng.

:::Nguyên Sa:::

Tắm


Ta cởi quần áo
Ta vặn nước
Nước chẩy từ đầu tới chân
Ôi khoái,

Nước chẩy từ trời
Chẩy từ Hoàng Hà
Chẩy từ mây
Từ núi cao
Từ suối
Từ sông
Bây giờ đến

Đến tóc
Đến vai
Đến lưng
Đến bụng
Đến những chỗ đó
Đến những nơi em gọi là mặt trời
Đến những nơi em gọi là muông thú
Mặt trời
Mặt trời
Em có nhớ
Em nhớ, em nhớ

Nước chẩy
Còn dấu tay không
Còn vết môi không
Em nhớ
Làm sao em nhớ ?

Ta vặn nước
Chuyện dấu tay
Chuyện vết môi
Bỏ qua đi em
Nước đang chẩy trong tóc
Ôi khoái,
Nước đang chẩy trong tim
Ôi khoái
Trong cuống phổi
Trong ruột
Trong gan

Ruột gan trôi vật vờ
Cuống phổi trôi vật vờ
Có cái gì không trôi
Em biết không
Biết chắc k hông
Làm sao em biết
Em thử chưa
Em thả chưa
Thả mắt chưa
Thả môi chưa
Thả đôi vú
Thả đôi chân
Thả vai run
Thả da bụng trắng
Thả buổi sáng
Thả buổi chiều
Thả những đêm
Sáng đó nhớ sáng nào
Đêm đó nhớ đêm nào
Đêm ta say trên trời
Đêm ta cười trên núị.. …

Em đừng phiền nghe em
Ta nhặt được cành khô
Ta ném cành
Ta nhặt được hoa tươi
Ta ném hoa
Ta nhặt được em
Ta ném em
Ta nhặt được ta
Ta ném ta
Xuống biển
Đã tới đó
Đang ở đó
Thì ném xuống đó
Chớ ném đi đâu
Làm sao ta lên trời
Làm sa! o ta lên núi
Sông Hoàng Hà ở đâu ?

Sông Hoàng Hà ở đâu
Giọt nước có giống giọt nước
Vui sướng có giống vui sướng
Đau khổ có giống đau khổ
Trên nó, còn có nó
Ngoài nó, còn có nó
Làm sao ta biế
Em muốn biết
Em muốn hỏi
Em muốn thù hận
Em muốn đam mê
Em muốn gặp gỡ
Em muốn lãng quên
Em muốn trở về
Em muốn tới nơi

Này đây
Hãy cầm
Cành khô năm nhánh.

:::Nguyên Sa:::

Tám phố Sài Gòn


Sài Gòn đi rất chậm buổi chiều
Cánh tay tà áo sát vòng eo
Có nghe đôi mắt vòng quanh áo
Năm ngón thơ buồn đứng ngó theo

Sài Gòn phóng solex rất nhanh
Đôi tay hoàng yến ngủ trong gants
Có nghe hơi thở cài vương miện
Lên tóc đen mềm nhung rất nhung

Sài Gòn ngồi thư viện rất nghiêm
Tờ hoa trong sách cũng nằm im
Đầu thư và cuối cùng trang giấy
Những chữ y dài trông rất ngoan

Sài Gòn tối đi học một mình
Cột đèn theo gót bóng lung linh
Mặt trăng theo ánh đèn: trăng sáng
Đôi mắt trông vời theo ánh trăng

Sài Gòn cười đôi môi rất tròn
Vòng cung mầu đỏ, nét thu cong
Cầu vồng bắc giữa mưa và nắng
Hay đã đưa dần sang nhớ mong

Sài Gòn gối đầu trên cánh tay
Những năm mười sáu mắt nhìn mây
Chiếc tay tròn ánh trăng mười bốn
Tiếng nhạc đang về dang cánh bay

Sài Gòn nắng hay Sài Gòn mưa
Thứ Bảy Sài Gòn đi Bonard
Guốc cao gót nhỏ mây vào gót
Áo lụa trăng mềm bay xuống thơ

Sài Gòn mai gọi nhau bằng cưng
Vành môi nghiêng cánh xuống phân vân
Lưng trời không có bày chim én
Thành phố đi về cũng đã xuân

:::Nguyên Sa:::

TÂM SỰ


Mỗi lần làm xong một bài thơ
Tôi đều muốn dứt bỏ chỗ đông người
Trở về nơi sum họp của trăng sao
Mà đọc lên những lời tình ái say mê
Mà đọc lên những lời đắm đuối

Như những sao đêm sao chìm trong bóng tối
Người thuỷ thủ già vẫn lặng lẽ nhổ neo
Suốt một đời người
Tôi vẫn làm người con trai mười tám tuổi đi cầu hôn
Có người hỏi rằng: Sao không chán nản van xin
Tôi xin thưa: Ngày tháng không thể làm mòn phai đắm đuối
Người bảo dại khờ? Thưa vâng tôi chỉ là một người trẻ tuổi
Nhưng nếu người trách là cuồng tín
Tôi phải xin thưa: bị lừa gạt đã nhiều
Nên nguyện suốt đời thật dạ thương yêu
Nên nguyện suốt đời vĩnh viễn làm thơ
Cho những người con gái lấy chồng
Mang theo làm vốn liếng
Người có hỏi: chẳng có ai hẹn hò sao cứ một mình hò hẹn
Và người cười – Tôi chẳng dám hờn ghen
Tôi nói chuyện ân tình dù chẳng có quyền uy
Tôi mến, tôi yêu chứ đâu dám sắc phong cho tình ái

Còn vụng dại, thưa vâng, tôi vụng dại
Tôi dài khờ mà vẫn cứ say sưa
Chuyện đời người làm gì có lượng cân đo
Thì tình ái biết đâu mà suy tính
Nên tôi muốn một lòng thành khẩn
Dâng cuộc đời chuyện tình ái đam mê
Không phải tôi sợ lao tù
Mà chỉ vì yêu mến loài người
Nên giãi niềm riêng để cùng thông cảm
Dù người nghe, dù người chẳng muốn
Tôi biết làm sao?
Thơ không phải là một giải trí trường
Để các người rủ nhau vào du hí…

Cho đ! ến bao giờ cả lòng người cũng yêu đương mà mở toang cửa ngõ
Nếu thấy cần tôi sẽ bỏ làm thơ
(bỏ làm thi sĩ)
Bỏ cái nghề thầy kiện già biện hộ cho tình yêu

Để cùng bè bạn bốn phương
Gục đầu trong hạnh phúc.

:::Nguyên Sa:::

Tay Xâm


Ta ngồi nhìn cánh tay xâm
Hỏi thăm đời trước, truy tầm kiếp sau
Mang về mấy chục đầu lâu
Luân hồi chắc dứt, nỗi sầu còn nguyên.

:::Nguyên Sa:::

Thản Nhiên Như Vũ Trụ


Khi ta cầm tay em
Ta bỗng nhiên
Muốn cất tiếng hát
Nghêu ngao
Tại sao
Làm sao ta biết?…

Khi cầm tay em
Ta bỗng như mây
Trôi lãng đãng
Trôi trên trời em
Trôi trên biển em
Trôi vào xứ sở em…

Chính nơi đó
Ta khám phá ra
Có chỗ sâu hơn biển
Và ta cất tiếng hát nghêu ngao …

Ta bỗng khám phá ra
Ta biết làm thơ
Hơn thế nữa
Ta thấy mình là thi sĩ đời xưa
Ta cất tiếng hát nghêu ngao
Gọi em
Là em gái!…

Phía sau ta
Dường như có cả một tinh cầu xôn xao
Trong xứ sở em
Bàn tay em nằm im
Bàn tay ta nằm im
Ta yêu em, đúng thế, ta yêu em
Thản nhiên như vũ trụ …

:::Nguyên Sa:::

Tháng Giêng Và Anh


Chào tháng Chạp, hôm nào thì đến Tết?
Em mặc áo xanh hay mặc áo thêu hồng
Bầu trời mây ở dưới áng mi cong
Em có muốn anh giữ giùm phân nửa?…

Tháng Giêng và anh vươn vai và mở cửa
Trời trên cao, em cũng ở trên cao
Tháng Giêng cho anh một nụ hoa đào
Anh gởi cho em một trời mộng tưởng…

Bài hát đó mang cho anh hò hẹn
Em nhớ mang vàng cho cúc, ngọc cho lan
Mang cầu vồng cho khoảnh khắc mưa tan
Và một chút vai em cho huệ trắng…

Con chim én cùng với thơ bay trong nắng
Trên môi anh dường có ngọn cỏ thơm
Là ngón tay nào trong mười ngón tay em
Có cả nụ hôn đầu quanh quất đó…

Tháng Giêng và anh rủ nhau ngồi dưới phố
Tô môi hồng xin nhớ cánh sen non
Tháng Giêng chờ một chút lượng xuân em
Nụ cười đó, anh chờ xuân vĩnh viễn

Tháng Giêng và anh rủ nhau châm điếu thuốc
Điếu thuốc đầu năm và điếu thuốc đầu ngày
Vòng khói tròn khuyên phía trái, bên tai
Tà áo em có nhánh cười trong vũ điệu

Tháng Giêng và anh rót đầy trong ly rượu
Một góc trời âu yếm, khúc Bolsa
Yêu cuộn tròn trong tám chữ mây qua
Khi em tới lượn vòng trên mái tóc…

:::Nguyên Sa:::

Tháng Sáu Trời Mưa


Tháng sáu trời mưa, trời mưa không ngớt
Trời không mưa anh cứ lạy trời mưa
Anh lạy trời mưa phong toả đường về
Và đêm ơi xin cứ dài vô tận

Đôi mắt em anh xin đừng lo ngại
Mười ngón tay đừng tà áo mân mê
Đừng hỏi anh rằng: có phải đêm đã khuya
Sao lại sợ đêm khuya, sao lại e trời sáng…

Hãy dựa tóc vào vai cho thuyền ghé bến
Hãy nhìn nhau mà sưởi ấm trời mưa
Hãy gởi cho nhau từng hơi thở muà thu
Có gió heo may và nắng vàng rất nhẹ

Và hãy nói năng những lời vô nghĩa
Hãy cười bằng mắt, ngủ bằng vai
Hãy để môi rót rươu vào môi
Hãy cầm tay bằng ngón tay bấn loạn

Gió có lạnh hãy cầm tay cho chặt
Đêm có khuya em hãy ngủ cho ngoan
Hãy biến cuộc đời bằng những tối tân hôn
Nếu em sợ thời gian dài vô tận

Tháng sáu trời mưa, em có nghe mưa xuống
Trời không mưa em có lạy trời mưa ?
Anh vẫn xin mưa phong toả đường về
Anh vẫn cầu mưa mặc dầu mây ảm đạm

Da em trắng anh chẳng cần ánh sáng
Tóc em mềm anh chẳng thiết mùa xuân
Trên cuộc đời sẽ chẳng có giai nhân
Vì anh gọi tên em là nhan sắc

Anh sẽ vuốt tóc em cho đêm khuya tròn giấc
Anh sẽ nâng tay em cho ngọc sát vào môi
Anh sẽ nói thầm như gió thoảng trên vai
Anh sẽ nhớ suốt đời mưa tháng sáu

:::Nguyên Sa:::

Tháng Tám Riêng


Khi em cởi áo nhọc nhằn
Cất son phấn chỗ rất gần xót xa
Anh xin ân huệ kiếp xưa
Xếp phong sương cũ với ngờ vực quen
Anh ru em ngủ cách riêng
Trời Tô Châu xuống, giấc hoàng điệp bay
Đắp lên mười ngón hao gầy
Cây trong giấc mộng mang đầy trái thơ
Trái Giang Nam những ngày mưa
Anh ru em ngủ giấc mơ phù kiều
Hải âm trả lại tiếng đều
Tiếng son sắt ở, tiếng vào thiết tha …

:::Nguyên Sa:::

Thèm Chanh Khô


Anh thèm một trái chanh khô
Một lon bia lạnh một giờ với em
Cúc vàng như cánh vành khuyên
Thiếu em thiếu rượu đâu còn lượng xuân
Chanh khô có nợ đồng lần
Nhớ bàn tay mẹ non Tần mưa bay
Em ngồi đâu đó chiều nay
Gởi anh mấy hộp bia cay làm gì?

:::Nguyên Sa:::

Thơ làm sau khi nghe nhạc


Trời đất bây giờ bỏ trốn đâu
Cớ sao trăng khuyết bỗng dư sầu
Chẳng có cung di mà lưu lạc
Giấc ngủ không dài vẫn thấy đau…

Ta bỏ ta rồi, sông núi quen
Bỏ trời đất cũ chỗ nhân gian
Lần theo ngọn tóc thơm mùa cũ
Đây cánh tay nào có phải em?

Áo rất hồng non, mây đã hồng
Lá bay như áo, lúc thu phong
Lúc em mặc áo, trăng thay áo
Em rất trăng và trăng rất trong…

Chất ngất đời chất ngất khói sương
Hư vô nghe đã phủ cánh buồn
Cho nhau một góc thiên đường đó
Chỗ khởi đầu em, vũ trụ quen…

Em hát cho ta khúc nhạc tình
Mai này mây nổ lúc chênh vênh
Tìm em ta có thơ tiền kiếp
Em có cung sầu giữa áo xanh-

:::Nguyên Sa:::

Thơ Phổ Nhạc


Tôi đã làm xong bài thơ để phổ nhạc,
Nhưng bài nhạc chưa tới,
Đến khi nó tới,
Bài thơ nhất định bỏ đi,
Nó chuẩn bị lên đường lúc em bắt đầu gõ cửa,
Tôi dỗ dành nó một chập,
Tôi đóng vai trò người tình đau khổ,
Nó vẫn bỏ đi,
Tôi đi ra phía trước,
Em cũng đã bỏ đi,
Chỉ còn cánh tay và bàn tay
Dính chặt trên cánh cửa.

:::Nguyên Sa:::

Thủy Triều


Thủy triều đã rút thật xa,
Biển xoay lưng lại để ta một mình,
Ngồi đây ở giữa u minh,
Đầu mang thiên cổ, thân mình hư không,
Ngày hanh nắng, tối trăng trong,
Kiếp xưa cười cợt trong lòng bàn tay,
Tiếng cười có tiếng cỏ cây,
Dường như thảo mộc mọc đầy trong tim.

:::Nguyên Sa:::

Tiễn Biệt


( Paris, 1954)

Người về đêm nay hay đêm mai ?
Người sắp đi chưa hay đi rồi ?
Muôn vị hành tinh rung nhè nhẹ
Hay ly rượu tàn run trên môi ?

Người về trên một dòng sông xanh
Trên một con tàu hay một ga mông mênh
Sao người không chọn sông vắng nước?
Hay nước không nguồn cho sông đi quanh?
Sao người đi sâu vào không gian trong?
(Bức tường vô hình nên bức tường dày mênh mông)
Và sao lòng tôi không là vô tận?
Cho gặp gỡ những đường tàu đi song song…

Người về chiều nắng hay đêm sương?

Người về đò dọc hay đò ngang?
Câu thơ sẽ là lời hò hẹn
Nhưng nói làm gì tôi xin khoan!
Nhưng người về đâu, người về đâu
Để nước sông Seine bỡ ngỡ chảy qua cầu
Sao người không là vì sao nhỏ,
Để cho tôi nhìn trong đêm thâu ?
Sao người không là một cung đàn,
Cho lòng tôi mềm trong tiếng than?

Khi trăng chảy lạnh từng chân tóc
Khi gió se trùng muôn không gian
Sao người không là một con đường?
Sao tôi không là một ga nhỏ ?
Mà cũng có những giờ gặp gỡ
Cũng có những giờ chia tan?

Người về lòng tôi buồn hay lòng tôi vui ?
Áo không có màu nên áo cũng chưa phai
Tôi muốn hỏi thầm người rất nhẹ
Tôi đưa người hay tôi đưa tôi ?

:::Nguyên Sa:::

Tĩnh Vật


Kế bên nải chuối bình bông
Ở trên bàn sắt, chiếc lồng chim con
Hình em đứng giữa khung son
Những màu vàng ố khoảng còn nét trăng
Trời khuya mang xuống đêm rằm
Soi tranh tĩnh vật, đọc thầm thơ xưa
Em nhìn coi tĩnh vật ta
Trôi trên biển lạ vật vờ chân dung…

:::Nguyên Sa:::

Tình Yêu Đàn Ông Ba Mươi Tuổi


Hỡi người yêu có bàn tay anh buông ra như tàu thuốc lá
Hãy tha cho đốm hồng thân thể này trong ngày tháng thành than
Dây thép gai đã buộc vào mắt anh gió lốc
Cuồng phong đau thương mang tàn lụi vai buồn

Niềm chua xót đã lớn lên thành núi
Vừng trán anh trên mỏm ấy hoang vu
Anh chẳng nói vì rừng không biết nói
Tiếng lau cao đã động cánh tay già

Có ra biển cứ nhìn sóng to bằng mắt nhìn oán hận
Để anh nhìn thấy anh trong mắt ướt cựa mình
Để anh nghe tiếng anh giữa vô cùng cao rộng
Để anh tìm trong nỗi buồn ghế gớm còn anh

Hãy vứt vào cuộc đời những người đàn ông đến sau niềm phụ bạc
Những đêm cười hãy dốt bằng những giông bão hôn mê
Những mắt nai tơ ấy là anh rỏ máu
Trong đèn hoa lửa vỡ tiếng anh thề

Cứ nói thật to những lời nguyền rủa
Lần âm thanh anh về ngủ giấc em vui
Em sẽ thấy nhưnmg thân hình phiền lớn
Giữa râu gai thơ sáng vẫn đâm chồi

Hỡi người yêu có bàn tay anh buông ra như tàu thuốc lá
Vẫn nhìn nhau bằng mắt huyệt chôn nhau
Những hòn đất ném lên hòn đất
Những ngón tay vẫn gọi ngón tay sầu

:::Nguyên Sa:::

Tôi Sẽ Bỏ Đi Rất Xa


Tôi sẽ bỏ đi rất xa thành phố
Có những bờ hè
Và những người gặp nhau một buổi sáng thứ hai
Không cười với nhau một lần
Không nói với nhau lấy một câu
Người con gái áo tím trả lời: không có thì giờ!

Phải người con gái đã trả lời: không có thì giờ!

Và tôi không dám góp ý kiến
Vào chuyện người ta
Nhưng lòng tôi thầm hỏi
Như một người bơ vơ
Hỏi một người bơ vơ:
Có những người yêu nhau không có thì giờ
Chim lấy đâu mà về tổ
Tôi lấy đâu mà làm thơ
Em lấy đâu mà đọc những bài thơ sắp viết?…

Phải, tôi sẽ bỏ đi rất xa thành phố
Nếu chúng mình không có thì giờ
(Dù trong một buổi sáng thứ hai …)
Để nói với nhau một lời
Để cười với nhau một phút
Mà chỉ nhìn nhau xa cách như hành tinh
Để những bàn tay lạnh tê bên hè phố

Tôi sẽ bỏ đi , bỏ đi rất xa
Đến một ngôi nhà mở toang hết cửa
Hay kéo dài thời gian
Bắt chủ nhật làm thứ tám
Thứ hai thành chủ nhật
Và dứt bỏ những ngày dĩ vãng thứ hai

:::Nguyên Sa:::

Tôi Sẽ Sang Thăm Em


Tôi sẽ sang thăm em
Để nhớ những mớ tóc màu củi chưa đun
Mầu gỗ chưa ai ghép làm thuyền
Lùa vào trong nhóm lửa

Tôi sẽ sang thăm em
Để những ánh mắt màu sao sáng tỏ
Hay đôi mắt màu thóc đang say
Màu vàng khô pha lẫn sắc nâu gầy
Đừng nhớ những ngày còn là lúa
Để lệ trắng như gạo mềm rơi trên tay

Tôi sẽ sang thăm em
Để tình yêu đừng chua cay
Để tình yêu là sóng
Một giòng sông gặp gỡ giòng sông

Tôi sẽ sang thăm em
Dù có một nhịp cầu mới mở
Nhưng chỉ để hành quân
Tôi sẽ sang thăm em
– Ngay hôm nay –
Chờ ngày mai có thể
Chúng mình sẽ xa nhau
Chúng mình sẽ thù nhau
Chúng mình sẽ nhìn nhau bằng đôi mắt người
đàn bà có tuổi

Và giòng sông có thể dài thêm nữa với
Bờ sông không đuổi kịp giòng sông
Nhịp cầu đổ gãy
Và chúng mình
Với bốn bàn tay chết đuối
Trên bờ sông
Như người đàn bà suốt đời thai nghén
Phải không em?

:::Nguyên Sa:::

Tôn Nữ Thanh Hằng





. gặp em Tôn Nữ Thanh Hằng
anh vô triều đại Công Tằng Nữ Tôn
lúc vô thấy núi thấy non
khi về nhớ nốt ruồi son tuyệt vời
tuốt trong đại nội trăng soi
chánh cung lại có nụ cười thứ phi
mắt còn dấu một tiếng tỳ
lặng không cũng vẫn dư thừa âm ba
cảm ơn điện cấm thành khuya
cơn mưa đầu hạ em vừa cho anh

:::Nguyên Sa:::

Tự Do


Tôi muốn ví mắt em như một vì sao
Chưa có ở trên đời
Một vì sao: ngủ muộn hơn sao hôm
Dậy sớm hơn sao mai
Mà lòng tôi vẫn nhìn
Chưa bao giờ chớp mắt
Như em vẫn nhìn
Nụ cười của em
Trong mắt tôi…

Tôi muốn ví đôi tay trắng của em
Như một thi sĩ đã ví: đôi cánh chim bồ câu
Nhưng tôi còn muốn cầm rõ thật lâu
Đôi bàn tay chưa bao giờ tôi lạ
Để đặt lên mắt, đặt lên má
Và đặt lên môi cho thêm quen
Như mỗi ngày tôi vẫn đặt bát cơm
Màu bàn tay em…

Và bước chân của em
Tôi muốn đừng ai ví như gì cả
Để tôi nhìn cho thật rõ
Bước chân thật gần
Bước chân gần lại
Đôi vai vẫn mềm như đòn gánh
Cánh tay vẫn dẻo như đôi quai
Và tôi vẫn chỉ dám nhìn
Nhưng không dám nói
Lòng vẫn sợ nhầm
Dù chỉ từ một đến hai…

Bước chân lại gần
Bước chân gần lại
Và lòng tôi khẽ hỏi
Hôm nay là ngày hội
Nên hè phố nhớn lên
Hay lòng mình bé lại
Như một hôm nào nắng đẹp: Mùa xuân

Như một hôm nào
Em bước lại gần
Tôi chỉ dám nhìn
Nhưng chưa dám nói
“Bước chân gần lại!…”
Bàn tay mừng tủi
Răng cắn vào môi cho chặt phút không ngờ
Tay không dám dọc dù một tờ giấy mới!…

Tôi chỉ dám nhìn
Nhưng chưa dám đợi
Nét mặt dịu như vần bằng
Trong như trăng sáng
Đôi mắt nhìn không vướng một sợi dây thép gai
Và bàn tay tôi chỉ được cầm một lần thôi…
Lòng vẫn ! nhớ như cánh đồng nhớ bướm
Và đôi môi khép vào nhau vẫn hỏi thầm lẳng lặng

Có phải:
“Em vẫn là em
Đôi tay vẫn trắng
Đôi mắt vẫn đen
Đôi má vẫn hồng
Như khung cửa sổ
Nép nhìn màu cờ
Hàng mi thèn thẹn
Vì lòng tương tư!…”

Có phải em vẫn nhìn tôi
Như tôi vẫn nhìn em
Đôi mắt chúng mình vẫn quen
Vì chưa bao giờ biết lạ
Đôi tay chúng mình vẫn nhớ
Vì chưa bao giờ biết quên…

Và tôi vẫn xin em
Cho tôi ghì thật chặt
Như những chiếc thắt lưng xanh
Ghi quanh lần áo vải
Cho tôi tìm một chữ mới
Không có trong hai mươi lăm chữ cái
Để bắt đầu tên em:
…………………………………..

:::Nguyên Sa:::

Tuổi Mười Ba


Trời hôm nay mưa nhiều hay rất nắng ?
Mưa tôi chả về bong bóng vỡ đầy tay
Trời nắng ngạt ngào… tôi ở lại đây
Như một buổi hiên nhà nàng dịu sáng

Trời hôm ấy mười lăm hay mười tám ?
Tuổi của nàng tôi nhớ chỉ mười ba
Tôi phải van lơn ngoan nhé, đừng ngờ….
Tôi phải dỗ như là…tôi đã nhớn

Tôi phải đợi như là tôi đã hẹn
Phải thẹn thò như sắp cưới hay vừa sêu
Phải nói vơ vào rất vội: người yêu
Nếu ai có hỏi thầm: ai thế ?

Tôi nói lâu rồi… nhưng ngập ngừng khe khẽ
Để giận hờn chim bướm chả dùm tôi
Nhưng rồi lòng an ủi “nắng chưa phai
Tình chưa cũ vì tình chưa mới …”

Má vẫn đỏ, đỏ một màu con gái
Với những lời hiền dịu tuy chua ngoa
Lòng vẫn ngỡ ngàng: tóc ướp bằng thơ
Sao hương sắc lên mắt mình tình tứ ?

Và đôi mắt nhìn tôi ngập ngừng chim sẻ
Đôi mắt nhìn trời nhè nhẹ mây nghiêng
Tôi biết nói gì? Cả trăm phút đều thiêng
Hay muốn nói nhưng lòng mình ngường ngượng

Chân díu bước và mắt nhìn vương vướng
Nàng đến gần tôi chỉ dám… quay đi,
Cả những giờ bên lớp học, trường thi
Tà áo khuất thì thầm: “chưa phải lúc…”

Áo nàng vàng tôi về yêu hoa cúc
Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường.
Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu đương
Tôi thay mực cho vừa màu áo tím….

Chả có gì…sao lòng mình cũng thẹn
Đến ngượng ngùng bỡ ngỡ: hay là! ai ?…..
Trăm bức thư lót giấy kẻ giòng đôi
Mà nét chữ còn run (dù rất nhẹ)

Tôi đã viết hay chỉ thầm âu yếm kể
Tôi đã nhìn hay lặng lẽ say sưa ?
Nên đêm vui sao cũng chớm buồn thưa
Và lo sợ khi lòng mừng quá đỗi ….

Rồi trách móc: trời không gần cho tay với
Và cả nàng hư quá, sao mà kiêu …
Nên đến trăm lần: “nhất định mình chưa yêu …”
Hôm nay nữa …
nhưng lòng mình sao lạ quá …

:::Nguyên Sa:::

Tương Tư


Tôi đã gặp em từ bao giờ
kể từ nguyệt bạch xuống đêm khuya
kể từ gió thổi trong vừng tóc
hay lúc thu về cánh nhạn kia ?

Có phải em mang trên áo bay
hai phần gió thổi một phần mây
hay là em gói mây trong áo
rồi thở cho làn áo trắng bay ?

Có phải mùa xuân sắp sửa về
hay là gió lạnh giữa đêm khuya
hay là em chọn sai màu áo
để nắng thu vàng giữa lối đi ?

Có phải rằng tôi chưa được quen
làm sao buổi sáng đợi chờ em
hay từng hơi thở là âm nhạc
đàn xuống cung trầm, mắt nhớ thương

Buổi tối tôi ngồi nghe sao khuya
đi về bằng những ngón chân thưa
và nghe em ghé vào giấc mộng
vành nón nghiêng buồn trong gió đưa

Tôi không biết rằng lạ hay quen
chỉ biết em mang theo nghê thường
cho nên đôi mắt mờ hư ảo
cả bốn chân trời chỉ có em.

:::Nguyên Sa:::

Tuyệt Chiêu


Nãy giờ em tìm được tuyệt chiêu
Trên đường vô núi buổi chiều pha sương
Trông lên tượng Phật sơn son
Ngó qua tục lụy vẫn còn ngẩn ngơ
Trở ra chặt mấy cây già
Hai tay chai cứng nào ngờ vẫn đau

:::Nguyên Sa:::

Xin lỗi về những nhầm lẫn dĩ vãng




bây giờ khẩu garant ta mang trên vai
bây giờ khẩu trung liên bar ta mang trên vai
ta mới biết rằng những thỏi sắt đó nặng như thế
ta mới biết rằng trong cuộc đời dạy học ta là thằng dốt nát
trong mười mấy năm ta làm bao nhiêu tội lỗi
trong mười mấy năm ta không nói cho học trò ta biết
những thỏi sắt đó nặng như thế
ta không nói cho vợ con bạn bè đồng bào ta biết
anh em ta và quê hương ta
vác những thỏi sắt nặng như thế
từ bao nhiêu năm nay

bây giờ nằm kích ở ven ruộng sương xuống ướt vai
bây giờ đứng gác đêm ở rừng gìa gío lạnh thấu xương
ta mới biết rằng sương lạnh như thế
ta mới biết rằng gío lạnh như thế
ta muốn kêu to lên ta là thằng dốt nát
ta là một thằng dốt nát
vì mỗi ngày trong mười mấy năm dĩ vãng
ta không viết lên giấy trắng mực đen cho những người yêu thơ ta biết
anh em ta và quê hương ta đã đứnh như thế từ bao nhiêu năm
bây giờ di chuyển đêm di chuyển ngày di chuyển nắng di chuyển mưa
ăn không được ngủ không được cười không được khóc không được
hỡi những anh em đã ngồi trước mặt ta trên ghế nhà trường
hỡi những anh em đã đọc thơ ta yêu qúi
ta nào đã làm được gì
để anh em cười được khóc được ăn được ngủ được
để anh em tìm thấy tọa độ trong rừng gìa
để anh em tìm thấy điểm đứng trong ruộng đồng bát ngát
để đạn đừng xuyên qua phổi
để đạn đừng xuyên qua tim
hãy tha thứ cho ta
hãy tha thứ cho ta
những anh em đã! chết
những anh em chết ở bờ ở bụi
những anh em chết ở đồn vắng trong rừng sâu
những anh em chết khi đi di hành
những anh em chết khi đi phục kích
những anh em chết mặt đẹp như hoa
một ngàn lần hơn ta
cũng chết
những anh em học giỏi như thần đồng
một ngàn lần hơn ta
cũng chết
những anh em có vợ mới cưới chăn gối còn thơm
cũng chết
những anh em có người tình viết thư nét chữ còn run
cũng chết
những anh em con cái còn nhỏ hơn con cái ta
cũng chết
những anh em mẹ gìa còn yếu hơn mẹ già ta
cũng chết
những anh em đáng sống một ngàn lần hơn ta
đã chết
đang chết
và còn chết
hãy tha thứ cho ta

8/1967








Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét