Yamada Amy
sống lưng
của Jesse
Thùy Dương Na dịch
Bạn đang đọc ebook SỐNG LƯNG CỦA JESSE của tác giả Yamada Amy do Bookaholic Club chế bản theo Dự án chế bản Ebook (Making Ebook Project). Mong rằng ebook này sẽ mang đến cho bạn một tác phẩm Văn học hay, giàu giá trị biểu cảm và nhân văn, với chất lượng cao.
Chúng tôi luôn cố gắng mang đến những chế bản ebook tốt nhất, nếu trong quá trình chế bản có lỗi sai sót nào mong bạn góp ý và cho chúng tôi biết những ebook mà đang mong muốn.
Making Ebook Project của Bookaholic Club là một hoạt động phi lợi nhuận, nhằm mục đích mang đến những chế bản ebook hay, có giá trị với chất lượng tốt nhất mà chúng tôi có thể với Cộng đồng đọc – người Việt.
Tuy nhiên, nếu bạn có khả năng xin hãy đọc tác phẩm này bằng sách trước hết vì lợi ích cho Nhà xuất bản, bản quyền tác giả và góp phần phát triển xây dựng nền Văn hóa đọc. Hãy chỉ đọc chế bản này trong điều kiện bạn không thể tìm đến ấn phẩm sách.
![]() |
• Tên sách: SỐNG LƯNG CỦA JESSE
• Tác giả: Yamada Amy
• Dịch giả: Thùy Dương Na
• Nhà xuất bản: Văn hóa Sài Gòn
• Năm xuất bản: 2008
• Số trang: 120
• Giá tiền: 25.000 VND
• Khổ: 14×20 cm
Đánh máy: Tuyết Nhung, Thanh Ngân
Kiểm tra: Hanki Duong Nguyen, Tuyết Nhung
Chế bản ebook: Hanki Duong Nguyen
Ngày hoàn thành: 21/7/2009
Making Ebook Project #7 – Bookaholic Club
Yamada Amy tên thật là Yamada Futaba, sinh năm 1959 ở Tokyo. Năm 1985, Yamada Amy cho ra đời tác phẩm đầu tay Đôi mắt ấy vẫn ở trên giường (Bedtime Eyes). Sau đó, Yamda Amy còn viết rất nhiều các tác phẩm có giá trị khác như Sống lưng của Jesse, Soul Music Lovers Only, Animal Logic v.v. Năm 1987, Soul Music Lovers Only giành được giải Naoki lần thứ 97, đây là giải thưởng văn học danh giá nhất Nhật Bản dành cho các tác phẩm văn học đại chúng; còn Sống lưng của Jesse lọt vào danh sách đề cử Akutagawa. Các tác phẩm của Yamada Amy hiện có sức ảnh hưởng lớn đối với nhiều nhà văn Nhật hiện đại.

Cô gái Nhật Bản có tên Koko đem lòng yêu anh chàng Rick, một tay gà trống nuôi con uống rượu như hũ chìm. Xinh đẹp và phóng túng, Koko hễ muốn chàng nào là khiến được chàng ta lên giường, cũng như chỉ cần từ chối là có thể gieo vào lòng bất cứ anh nào một nỗi thất vọng lớn lao. Ấy vậy mà cô yêu Rick. Một tình yêu đích thực khiến chính cô sửng sốt. Rồi cô bỗng nhận ra, ngoài những màn làm tình nóng bỏng giữa hai người, tình yêu còn có một khía cạnh khác: sự hy sinh. Jesse – thằng bé 11 tuổi, con riêng của Rick và người vợ trước, thực sự là một thằng quỷ sứ. Và tình yêu của cô sẽ phải đối mặt với sự tai quái cùng những trò hành hạ của Jesse…
Với một thứ văn phong gợi người ta nhớ tới Papa You're Crazy của William Saroyan, Sống lưng của Jesse thực sự là một tác phẩm đáng giá của một nhà văn đương đại Nhật Bản đầy ảnh hưởng và gây tranh cãi. Chỉ có thể nói sắc sảo và tài tình khi ca ngợi tài năng của Yamada Amy trong bút pháp miêu tả tâm lý và những tổn thương tinh thần của một cậu bé mới lớn. Và vẫn là những cuồng nhiệt và đam mê đã làm nên Yamada Amy trong những miêu tả về tình yêu nam nữ.
"Một tựa sách có ý nghĩa cho tủ sách hàn lâm"
- (New London)
"Tưởng tượng sắc nét và quan sát sắc sảo, Sống lưng của Jesse là tác phẩm giàu sức thuyết phục và có ảnh hưởng nhất của một trong những nhà văn Nhật Bản đương đại cuốn hút nhất"
- (Powells)
1
“CÔ ẤY CHẢ XINH LẮM NHỈ. TẠM ĐƯỢC thôi.”
Đây là câu nói đầu tiên dành cho Koko của thằng quỷ nhỏ 11 tuổi, nó sẽ làm cô khốn khổ trong suốt mấy tháng tới.
Koko ngắm khuôn mặt của thằng quỷ nhỏ, đang chọc chọc món trứng bác, với một linh cảm xấu.
Rick đang trong tâm trạng hứng khởi. Mới sáng ra đã rót rượu gin vào ly và tỏ ra phấn khích. Còn Koko thì sau cuộc vui cuồng loạn đêm qua, chỉ cần nhìn thấy rượu là đã gần buồn nôn rồi. Cô đặt một bình nước to trước mặt và uống nước đá liên tục.
“Nhìn khuôn mặt cô ấy kìa. Đáng yêu quá. Không hôn không chịu được. Thân hình thật là gợi cảm, không ôm không chịu được.”
Rick nói vậy và đặt môi lên Koko. Mùi rượu tạo cảm giác kích thích ở cổ họng khiến cô phải cố gắng lắm mới kìm được cơn buồn nôn.
Còn thằng quỷ nhỏ đó, Jessie, nhìn bố với vẻ coi thường và đặt mạnh cái đĩa xuống. Nó chẳng hề đụng đến món rau sống trộn. Nó đứng lên.
“Cô nhớ nhé. Cháu ghét tất cả các loại rau, trừ đậu bắp.”
Trong khi Koko còn đang ngẩn người ra quên cả trả lời, thì thằng bé cầm lấy cái áo khoác và chuẩn bị ra khỏi nhà.
“Bố, con sẽ ăn trưa cùng Alex nên bố khỏi lo. Chúc bố vui vẻ.”
Cánh cửa khép lại, thế là trong bếp chỉ còn mỗi hai người. Koko và Rick. Koko chăm chú nhìn Rick với tâm trạng nhẹ nhõm. Đột nhiên Rick nhìn xuống có vẻ ngượng ngùng, uống cạn ly rượu và đứng lên đi sang phòng khác. Koko đi về phía phòng ngủ với tâm trạng ngọt ngào và bắt đầu cởi bộ quần áo. Cô trườn vào giường khi trên người chỉ còn một chiếc quần lót nhỏ xíu. Chắc là Rick sẽ đến bên mình ngay thôi, và sẽ lại có thêm một màn nóng bỏng như đêm qua. Đối với Koko, đây là khoảnh khắc vui vẻ nhất mỗi lần ngủ với một người đàn ông mới quen biết. Và cũng là vị ngọt của câu chuyện yêu đương. Đây là lúc hai người sẽ đánh giá xem họ có thể trở thành bạn tình lâu dài hay không bằng con mắt đã tỉnh táo lại từ rượu và khoái lạc. Sau khi đã được giải tỏa khỏi sự cuồng nhiệt bởi sự tò mò dục tính, cuối cùng thì họ cũng có thể khám phá tỉ mỉ cơ thể của nhau một cách thuần túy.
Koko soi gương. Cô vén tóc với vẻ mãn nguyện. Lớp trang điểm đã nhạt đi. Cô ý thức được rằng mình đang ở vào cái tuổi mà gương mặt thật có thể thoáng thấy từ sau lớp trang điểm đã nhạt đi khiến mình trông càng hấp dẫn. Cô vùi mặt vào gối. Son môi dính vào gối từ tối qua lại nhuộm hồng má cô thêm lần nữa.
Cô tạo tư thế khiến mình trông xinh đẹp nhất trên những nếp gấp của tấm mền và chờ Rick đến.
Thế nhưng, chờ mãi mà chẳng thấy Rick đến gì cả. Tư thế cô đang giữ bây giờ không phải là tư thế tự nhiên nên cơ chân cô bắt đầu cảm thấy mỏi. Chờ mãi đến phát mệt, Koko khẽ khàng nhòm sang phòng bên cạnh. Trời đất, Rick đang vừa uống rượu vừa giặt đồ! Cô thở dài. Từ trước đến nay cô vẫn tự tin mình là chuyên gia trong lĩnh vực yêu đương, nhưng trong cuốn cẩm nang dạy yêu của cô chẳng có mục nào giải thích về tâm lý người đàn ông đi giặt đồ vào buổi sáng hôm sau của cuộc ân ái. Thường thì những người đàn ông trải qua đêm đầu tiên với cô, sáng hôm sau, sau khi ăn sáng họ sẽ lại kéo cô vào giường, rủ rỉ vào tai cô những lời tầm thường, ngốc nghếch nhưng đầy hấp dẫn.
“Sao thế?”
Khi cô cất tiếng hỏi từ phía sau lưng Rick, anh hét tướng lên, và đánh rơi luôn cái ly đang cầm ở tay.
“Em làm anh giật mình à?”
“À, ừ, à…”
“Anh thích giặt đồ à?”
Cô vừa nói vừa nhặt những mảnh vỡ của chiếc ly.
“À…, ừ…”
Rick ấp úng và bắt đầu vắt chiếc áo sơ mi ướt bằng tay mà quên mất cái máy giặt tự động.
Anh chàng ngượng hay sao ấy nhỉ? Anh nói là mình bao nhiêu tuổi nhỉ? Có con trai lớn tướng như thế thì cũng phải ngoài ba mươi lăm tuổi rồi. Sao thế nữa không biết? Đã ngủ với nhau rồi mà còn ngượng ngùng, thật là phiền phức.
“Lại đây.”
Koko nắm lấy tay anh, kéo về phía phòng ngủ.
Khi cô trườn vào giường thì anh ta đóng kín tấm mành cửa sổ và bắt đầu cởi bỏ quần áo.
Bàn tay anh mát lạnh và ẩm ướt bởi nước của chiếc máy giặt. Khi anh ve vuốt cổ cô bằng bàn tay đó, cô cảm thấy như ngửi thấy mùi xà phòng. Đến khi cơ thể mát lạnh bởi không khí bên ngoài của Rick dần hấp thụ thân nhiệt của cô, thì cuối cùng anh ta cũng bắt đầu thực hiện việc trải qua “buổi sáng hôm sau” đúng kiểu trong cuốn sách dạy yêu của cô.
Rick và Koko gặp nhau lần đầu tiên vào tối qua.
Trong hộp đêm, giữa lúc vui vẻ huyên náo với hội bạn, họ chăm chú nhìn vào mắt nhau và khẽ trò chuyện. Anh ra sức tán dương Koko, điều này thì cô đã quá quen rồi nên chẳng thể làm cô rung động. Nhưng khi rời khỏi cô để đi toilet, anh ngoái lại nhìn như sợ ai đó có thể đoạt mất cô, rồi hấp tấp bước đi khiến cô thấy có cảm tình. Thế rồi, lúc quay trở lại sau khi nhanh chóng giải quyết xong nhu cầu, thấy Koko vẫn một mình chờ mình, Rick tỏ ra rất phấn khởi.
Cơn say đã giúp anh giải tỏa sự căng thẳng. Còn Koko thì chẳng có gì khác mọi khi. Những cuộc gặp gỡ kiểu này đối với cô là chuyện thường tình, cô chẳng có cái tâm trạng kỳ vọng kiểu như anh ta sẽ làm thế nào để rủ cô sau khi tiệc tan mà cũng chẳng rung động bởi những lời nói của anh. Cô chỉ đơn giản thích thú với sự khởi đầu của một cuộc tình mới mà thôi.
Anh uống nhiều rượu thật. Và rồi cô cũng bị cuốn theo, nhấc ly lên nhấp môi. Cô khéo lồng câu hỏi vào những câu đùa và những lời khơi gợi ham muốn để kiểm tra các mục cần thiết, xem người mà cô cho rằng có thể sẽ cùng cô qua đêm có đủ điều kiện cho việc đó hay không.
Anh không có vợ, Koko chẳng mảy may có ý định quan hệ với người đàn ông đã có gia đình. Đó chẳng phải vì cô không muốn phá vỡ gia đình của người đàn ông đó, mà vì cô không thích ôm ấp cơ thể người đàn ông đã bị người đàn bà khác ôm chán chê rồi. Cơ thể người đàn ông đã có vợ tỏa ra mùi hương của tình dục theo quán tính.
Không có gì khiến cô chán ngán và khó chịu bằng lời nói chỉ yêu mình em phát ra từ miệng người đã có vợ. Về điểm này thì Rick đạt tiêu chuẩn.
Rick cũng cảm nhận được rằng cô có cảm tình với mình nên càng lúc càng tỏ ra phấn khích. Vẻ rạng rỡ của anh, bây giờ, chính lúc này, thể hiện rõ niềm vui sướng được chiếm hữu một người phụ nữ hấp dẫn. Điều này làm Koko thấy dễ chịu.
Thỉnh thoảng, anh khẽ gại gại người Koko, khi cô kêu lên như một đứa trẻ thì anh nói rằng nếu về nhà anh thì anh sẽ dùng lưỡi cù toàn thân em, khiến cô hình dung đến cách anh ta yêu cơ thể mình. Cô tin là mình sẽ cùng trải qua đêm nay với người đàn ông này. Anh rất hoan hỉ.
Thế nhưng anh lại cố tình nói giảm bớt số tuổi của mình, điều mà ngay cả người mới gặp lần đầu tiên như Koko cũng thấy rành rành là nói dối. Cô hơi mất hứng. Cô hơi thất vọng vì hành động như đàn bà của Rick nên đã nghĩ lại, rằng sẽ để lùi việc ngủ với nhau vào lúc khác. Cô không muốn lãng phí. Bởi cô nghĩ theo kinh nghiệm từ trước đến nay, chuyện này chẳng có giá trị gì ngoài một cuộc mây mưa dễ chịu.
Khi anh nói nào cùng về nhà anh đi với vẻ đương nhiên là chuyện phải xảy ra như vậy, cô nói rằng mình muốn dời việc đó sang lần sau. Anh ta cúi gằm xuống, vẻ mặt tỏ rõ là bị sốc. Bộ dạng như muốn khóc đó khiến cô đâm ra bối rối.
Cô xoa dịu Rick rằng mình là gái nhà lành nên không thể qua đêm với người mới gặp lần đầu tiên. Cô phát ngượng vì lời nói tùy tiện của mình, nhưng Rick thì có vẻ như chấp nhận lý do đó.
Rick chú ý tránh nói đến đề tài tình dục và bắt đầu kể về con trai của mình, Jesse.
Nào là con trai của anh là đứa trẻ đẹp trai nhất thế gian này. Rồi thì mối quan hệ giữa hai bố con giống như hai người bạn v.v… Anh bắt đầu kể về con trai mình, mặt cúi gằm xuống.
Chuyện đó hoá ra lại rất lôi cuốn Koko. Cô chẳng quen biết đứa trẻ nào. Kiến thức vể đàn ông của cô thì gần như hoàn hảo, nhưng cô chẳng biết tí gì về những thằng bé cả. Cô không kiềm chế nổi sự tò mò. Kiểu gì cô cũng muốn nhìn thấy đứa bé đó, để được như vậy thì nhân tiện ngủ với Rick một đêm cũng không có gì khó khăn cả.
Khi cô nói “Nào mình về nhà anh thôi,” và đứng dậy, Rick há hốc miệng, nhìn cô chằm chằm như vừa xảy ra chuyện khó tin. Anh chẳng thể nào biết được những điều diễn ra trong đầu của Koko khi nhảy đến ôm chầm và nói lời cảm ơn cô.
Khi vừa mở cửa bước vào nha, Koko nói ngay: “Em muốn nhìn thấy con trai anh.” Rick vui vẻ khẽ mở cửa phòng ngủ của thằng bé và mời cô vào.
“Đấy, đẹp trai chứ?”
Cô không biết nên trả lời như thế nào. Đứa trẻ có khuôn mặt của người phương Đông. Mà cô cũng chỉ thấy nó giống con khỉ thôi. Cô thấy vọng, ậm ừ trả lời lại Rick. Tất nhiên cô không thể nói thằng bé giống con khỉ được.
Bàn tay đang chuẩn bị đồ uống của Rick cho thấy rõ ràng là anh ta đã say mèn. Koko thẫn thờ nhìn theo. Cô thật sự rất thất vọng. Thế nhưng, có một điều mà cô không hề dự tính trước, đó là chuyện ân ái giữa cô và Rick, mà cô vốn chỉ coi là chuyện tiện thể thôi, lại chằng hề làm cô thất vọng chút nào. Cô quên bẵng sự tồn tại của đứa trẻ đang ngủ ở phòng bên và chìm trong đắm đuối.
2
RICK CHIỀU CHUỘNG KOKO HẾT MỰC. ANH đối xử với cô như thể cô là một đứa trẻ vậy. Đối với Koko, vốn đã mệt mỏi vì trước nay vẫn yêu và ghét đàn ông ngang bằng nhau, thì đây quả là điều dễ chịu. Trước khi ra khỏi nhà, anh luôn chạm vào đâu đó trên cơ thể cô. Khi cô đang ngủ thì anh quấy rầy giấc ngủ bằng cách chọc chọc vào má cô. Cô bắt đầu thấy quyến luyến mối quan hệ không cần lời lẽ bóng bẩy hay phải lựa ý nhau. Khi ở cùng Rick, mọi cử chỉ hay điệu bộ yêu đương khi cô ở cùng những người đàn ông đều trở nên vô nghĩa. Cô chỉ việc cứ là bản thân mình là được, điều này hơi trái với quan niệm của cô về vẻ đẹp, tuy nhiên đây là lần đầu tiên trong đời cô hoàn toàn thả lỏng mình trước đàn ông.
Cuối tuần, cô trở nên năng đến nhà Rick, cùng chia sẻ quãng thời gian này với anh và Jesse, để rồi bắt đầu thấy ghét ngày thứ Hai là ngày cô phải rời khỏi nơi đây về nhà mình. Cứ đến sáng thứ Hai là cô lại đạp tung cái ga trải giường dính những cục len nhỏ và kêu lên “Em không thích cái ga trải giường này! Em không muốn rời khỏi đây!” Vào những lúc như thế này, Rick thường vỗ nhẹ vào lưng cô như đang dỗ dành đứa trẻ. Cô bình tâm lại, gối đầu vào cánh tay Rick, thèm thuồng thêm một giấc ngủ ngọt ngào nữa.
Trong khi mối quan hệ với Rick ổn định và dễ chịu, thì Jesse luôn khiến cô bất ngờ.
Vào một buổi sáng, khi Koko đang định chuẩn bị bữa sáng trong bếp thì Jesse nói muốn ăn trứng sống.
“Trứng sống á? Cháu định làm Rocky chắc?”
Nó lẳng lặng đập quả trứng vào cái âu, rưới đẫm xì dầu lên, cho cơm vào và bắt đầu trộn. Koko chằm chằm nhìn thằng bé đang dùng thìa ăn món đó, quanh miệng lem nhem vàng, cô thấy trong bụng khó chịu.
Rick đã thức dậy và đi đến chỗ cô, cô im lặng chỉ về phía Jesse.
"Ái chà, cơm với trứng sống đấy à. Làm cho bố với nào."
Nhìn cảnh hai bố con họ kéo dài lê thê bữa sáng, Koko phát hãi.
"Cưng không ăn sao?"
"Không dám đâu."
"Mẹ Jesse trước đây hay làm món này lắm. Cô ta cũng là người Nhật đấy."
Koko vốn chẳng tin vào Chúa, nhưng lúc đó cô bất giác đưa tay lên làm dấu thánh, miệng lẩm bẩm "Chúa ơi, cứu con với!"
Jesse không biết dùng dao đĩa. Nghe nói mẹ nó rời bỏ nó mà không hề dạy dỗ những chuyện như thế. Nhìn thằng bé cầm miếng bít tết bằng hai tay, cắn như con chó, Koko chạy vào bếp tìm dao dĩa theo bản năng. Nhưng ở đó chỉ có mỗi một cái đĩa và một cái dĩa. Rõ thật cái nhà này, chẳng có gì gợi lên sinh hoạt thường nhật cả. Cô thầm mong không bao giờ phải đi nhà hàng cùng Jesse.
Đối với người từ trước đến nay toàn thưởng thức những bữa ăn lịch lãm với nam giới như Koko, việc cùng dùng bữa với Jesse trở thành mối bận tâm của cô. Nhưng Rick thì chẳng mảy may để bụng. Trong khi Koko kêu lên không thể để như vậy được, thì ông bố lạc quan nói thế này để trấn an cô: “Khi nào biết mùi phụ nữ, nó sẽ nhớ ngay mấy chuyện lễ nghi ăn uống thôi mà.”
Koko chưa xuôi lắm, nhưng chuyển sang hỏi lý do mẹ Jesse không mang nó theo.
“Ban đầu cô ta cũng đưa nó đi theo rồi đấy. Nhưng được một tháng thì nó tự xếp đồ lên xe đạp và chuyển về đây. Nó bảo ngày nào cũng cãi vã, chả thú gì. Phụ nữ mắc bệnh to mồm thì khó chịu lắm. Anh lấy cô ta rồi nên hiểu rõ lắm. Đối với nam giới, thế là tệ nhất đấy. Jesse cũng là nam giới mà. Chỉ thế thôi.”
“Thế thì tệ quá.”
“Nó mà muốn gặp mẹ thì sẽ tự đi thôi. Cô ta sống gần đây mà. Koko, em không việc gì phải bận tâm đến chuyện này. Dạy con cái là việc của cha mẹ, em ở đây chỉ vì em là bạn gái của anh mà thôi.”
Rick hôn cô hòng khỏa lấp vấn đề. Cô đón nhận nụ hôn của Rick, đầu nghĩ đến sự tồn tại của Jesse đang xen vào mối quan hệ của hai người. Lần đầu tiên cô cảm nhận về sự tồn tại của một mối quan hệ khác với mối quan hệ mà người ta có thể dễ dàng tha thứ cho nhau bởi ân ái của nam nữ. Đó là mối quan hệ nghiêm túc và đầy khó hiểu giữa con người với con người mà người ta không thể lãng tránh được.
3
KOKO KHÔNG HIỂU ĐƯỢC TÌNH CẢM CỦA mình dành cho Rick. Khi bình tĩnh quan sát, Koko thấy anh không thuộc típ đàn ông có thể làm cô mê mệt. Anh uống rượu nhiều đến mức khiến người khác phải nghĩ rắng nếu cứ tiếp tục nếp sống thế này một năm nữa, chắc chắn anh sẽ biến thành con nghiện, liệt tứ chi. Mà lại uống với vẻ rất ngon lành. Không bỏ phí một giọt rượu nào trong ly cả. Ngay cả mẩu đá dính rượu cũng cho vào miệng mút. Koko cũng thích vị của rượu, nhưng cứ nhìn dáng vẻ uống rượu của anh cô lại thấy cồn cào trong lồng ngực. Anh uống hoàn toàn không có vẻ như đang thưởng thức rượu mà giống như đang quyết tâm say trước khi người khác say. Nhưng cơ thể đã quen với rượu hầu như chẳng bao giờ làm đầu óc anh say cả. Nếu muốn làm anh say túy lúy có lẽ phải chuẩn bị ít ra hai chai Bacardi.
Tóm lại, anh là người đàn ông trung niên gà trống nuôi con và uống như hũ chìm. Bản thân Koko cũng không thể hiểu nổi tại sao mình lại không thể rời xa người đàn ông này, tại sao sáng thứ Hai nào mình cũng bị kích động như vậy.
Những cuộc mây mưa với anh luôn làm cô hạnh phúc, nhưng đó không phải là lý do. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ bị trói buộc bởi tình dục. Cô có thể khẳng định cô yêu việc làm tình với người đàn ông mình thích, nhưng tuyệt đối không bao giờ bị chuyện đó dắt mụi cả. Bởi vì, đó là một trong những thú vui riêng rẽ trong quan hệ giữa đàn ông và đàn bà.
Rick không có sự hấp dẫn ngầm, mà cũng không nóng bỏng. Anh luôn giống như tấm chăn lông âm ấm quấn lấy cô khi vặn người vào buổi sáng, Khi ngủ, anh luôn quấn lấy cơ thể Koko. Ban đầu cô cảm thấy khó chịu, còn giờ thì không thể ngủ nếu thiếu điều này. Người chủ không thể xa rời tấm chăn lông ẩm mồ hôi của mình. Đối với cô, cơ thể Rick cũng đang bắt đầu trở nên giống như vậy.
Khi hai người cùng uống rượu và chuyện trò trong phòng, anh nói vấn đề của mình là “đàn bà”. Rằng, hễ nhìn thấy người phụ nữ có ngoại hình đẹp là không thể không ngoái lại được. Cô nghĩ điều đó dễ thương. Bản thân cô cũng ngoái lại khi thấy anh chàng nào điển trai, thậm chí còn giả bộ tình cờ tiếp cận để quyến rũ anh ta lên giường với mình. Cô thừa biết Rick không đủ can đảm làm tới mức như vậy. Mỗi khi nghĩ về điều này, cô lại nhớ đến dáng vẻ Rick lúc giặt đồ, cô khẽ cười.
Đối với cô, Rick chính là “nụ cười”.
Khi anh đã say mèm do bị chuốc một lượng rượu đủ để say, cô nhíu mày, nhếch hai khoé miệng lên và mỉm cười. Giống như cô con gái chín chắn đang ngán ngẩm ông bố chẳng ra sao.
Koko say sưa với cảm giác chỉ có mình biết được sự hấp dẫn của Rick. Vẻ mặt ngái ngủ khi mới thức dậy vào buổi sáng, vẻ mặt hối lỗi sau trận cãi nhau ngày hôm trước. Cô chưa bao giờ thấy vẻ mặt hối lỗi như vậy. Rồi những lời nói lạc quan khi cô trầm uất. Tất cả đều khiến cô mỉm cười. Và khi nhận thấy Rick – một người đàn ông bình thường, hết sức bình thường, chứ không phải người được mọi người đánh giá là tuyệt vời – đang dần trở thành người có ý nghĩa đặc biệt, khó rời xa đối với mình, cô chợt nghĩ phải chăng đây chính là khởi đầu của tình yêu?
Cô bật cười. Làm sao mình lại yêu con người bê tha, uống như hũ chìm đó cơ chứ! Thế rồi, khi cái khuôn mặt nát rượu ấy hiện lên trong tâm trí, cô bỗng thấy cay cay nơi sống mũi, rớm nước mắt.
Lần đầu tiên cô hiểu ra rằng tình yêu không đến bất ngờ, không đập trống ngực, cũng không xảy ra sự kiện gì. Chằng phải sự thực là mình đang khóc vì thiếu vắng anh ta đó sao. Cô áp tay lên trán, bĩu môi. Hóa ra yêu là thế này, nghe có vẻ bất mãn nhưng thực ra cô nói một mình với tình cảm ấm áp.
Vào một ngày cuối tuần, cô đến chỗ Rick thì thấy anh đang xếp hành lý vào vali. Cô hỏi thì được biết bố anh sắp mất nên anh sẽ về quê ở
“Ông ấy là người đã vứt bỏ mẹ anh đấy. Không gặp ông ấy từ khi còn nhỏ xíu thì làm sao mà buồn được. Lại còn nát rượu nữa.”
“Giống hệt anh còn gì.”
“Ừ thì uống rượu là gen của nhà này rồi. Ôi, bố tội nghiệp của tôi! Phải nâng cốc vì ông ấy mới được.”
Tóm lại, Rick viện cớ để cạn sạch ly trong khi đang bận rộn. Bên cạnh Rick, Jesse cũng lẳng lặng xếp đồ chơi vào túi.
“Thằng bé cũng đi à?”
“Ừ.”
“Nó không phải đi học sao?”
“Có đấy, nhỉ. Nhưng chẳng có ai trông nó cả. Nói với mẹ nó thì cô ta làm loạn lên. Bảo là nếu không trả 200 đôla thì không trông đâu. Số tiền chả đáng là bao, nhưng anh không định gửi nó cho loại đàn bà không trả công thì không trông ngay cả con đẻ của mình. Thà đi du lịch mười ngày với anh còn có ích hơn.”
Jesse im lặng lắng nghe. “Nếu thế thì em sẽ…” Koko vội ngậm miệng lại. Kiểu gì cô cũng không thể tạo được quan hệ tốt với Jesse. Nó chưa bao giờ làm nũng cô. Koko vốn nghĩ trẻ con cũng giống như chó con, nhưng có vẻ như thằng bé vĩnh viễn chẳng để ai lại gần ngoài bố nó cả.
Dù sao thì 200 đôla để trông một đứa trẻ trong độ mười ngày là quá nhiều. Cô ta quên mất nó là con trai mình rồi sao? Nói theo cách khác, thằng bé đã bị mẹ nó vứt bỏ chỉ vì 200 đôla. Cô ta là loại người như thế nào nhỉ? Koko có một nỗi sợ mơ hồ đối với lũ trẻ, thành ra cô không muốn sinh con. Vả lại, cô không định mang thai với cái cơ thể hấp dẫn chỉ biết say mê chuyện yêu đương của mình. Nhưng chẳng thà như thế, đằng này lại có những kẻ không nuôi nổi con mà vẫn đẻ chúng ra. Cô giận sôi lên khi nghĩ đến người đàn bà ngu ngốc đã không biết chon theo cách của cô.
“Em sẽ trông nó.”
Cả Rick lẫn Jesse đều sững lại trong khoảnh khắc, im lặng quay lại nhìn cô.
“Thật không?”
Rick không thể tin vào lời cô gái nhỏ nhắn trước mặt mình. Koko chùn lại trước ánh mắt sắc nhọn của Jesse.
“Th… thật đấy.”
Không thể rút lại được nữa rồi. Khi cô thấy hối hận thì Rick đã ôm chặt lấy cô.
“Em thật tốt! Cô gái anh chọn thật là hiền dịu! Jesse, ở nhà với cô con phải ngoan đấy. Cô mà dẫn anh nào về thì phải báo cho bố. À, nghĩ đến ông tự dưng thấy buồn quá. Nát rượu nhưng đã từng là người cha tốt.”
Bố chưa mất mà anh ta đã cảm khái như vậy. Koko thầm mong Jesse từ chối đề nghị của cô.
“Cháu sẽ ở lại đây chứ?” cô hỏi Jesse.
“OK. Nhưng cô sẽ mệt đấy.” nó trả lời.
Koko không tài nào quen được điểm này của thằng bé. Trước đây, cô vẫn nghĩ đàn ông là sinh vật dễ thương, liệu thằng bé này có trở nên như vậy không? Khó tin lắm.
Rick nói sẽ bay chuyến đi San Francisco vào sáng sớm hôm sau, thế mà lại bỏ dỡ hành lý đấy để bắt đầu uống rượu. Koko thấy trong lòng lo lắng nên cũng bắt đầu uống. Cứ nghĩ đến việc sẽ phải xa người đàn ông này trong mười ngày trời, ngực cô thắt lại.
“Tối có ngủ nổi không đây.”
“Jesse mà ngủ là sẽ yên tĩnh thôi, không sao đâu.”
“Không phải, mà là không có cơ thể của anh em có ngủ nổi không cơ.”
Rick cảm động, siết chặt lấy Koko. Rồi lần đầu tiên mới hỏi cô một câu nghiêm chỉnh, rằng công việc có ổn không.
“Chuyện đó không sao. Em làm ban ngày mà. Ôi, chả lẽ mình yêu người đàn ông như thế này mất rồi sao. Có bao nhiêu người tình khác luôn mở rộng cửa đón chờ mình cơ mà.”
“Ôi, bố của anh!”
Rick lảng sang chuyện khác mong nhận được sự thương cảm của cô. Cô cọ má vào chỗ râu cằm lởm chởm của Rick, cảm thấy da mình muốn bong ra. Cô nghĩ khi đã nhớ nhung ai thì có thể chấp nhận được hết thảy, và gắng chịu đựng sự đau đớn ở má.
4
Koko nghĩ nấu ăn cho Jesse là nhiệm vụ tối thiểu, cô kéo lê cơ thể mệt mỏi vì công việc đi mua đồ ăn và nấu nướng.
Hôm đó cô bạn Kay có kế hoạch đến chơi nên Koko bắt đầu bỏ thịt vào lò nướng. Miếng thịt bò dần toả mùi thơm, nhưng nghĩ đến chuyện nó sẽ biến mất mà không được Rick biết đến, Koko thấy lòng chùng xuống. Lần đầu tiên cô nhận ra rằng, thật buồn bực khi không thể chia sẻ niềm hy vọng trong cuộc sống thường nhật với người mình trông đợi.
Cô toàn chỉ ở cùng Rick vào cuối tuần, nhưng giờ thì từ sâu thẳm tâm hồn, cô mong sẽ ở bên Rick cả những ngày thường nữa.
Cuộc sống thường nhật! Cho đến giờ, liệu đã có người đàn ông khiến cô muốn cùng tận hưởng điều này với anh ta chưa? Đánh răng, ngủ trưa, chọn trang phục. Răng những người đàn ông cô từng quan hệ luôn được đánh trắng bóng, trang phục được lựa chọn theo sở thích của chính mình quấn quanh cơ thể họ. Bộ dạng Rick đi đi lại lại trong phòng với bàn chải đánh răng trong miệng mang lại cảm giác mới mẻ cho Koko. Điều này có giá trị ngang với những hành động của anh trên giường. Bàn chải đánh răng và chuyện chăn gối có giá trị tương đương! Koko đỏ bừng mặt. Cô gần như đã đi đến quyết định sẽ trả căn hộ đang ở bây giờ để chuyển đến sống với Rick.
“Koko,” tiếng gọi của Jesse kéo cô trở về với thực tại.
“Cô nấu gì thế?”
“Thịt bò quay đấy.”
“Hừm.”
Thịt bò quay là món khoái khẩu của Jesse. Đây là lần đầu tiên cô biết thế nào là lo nấu ăn cho người khác. Dạo này cô đã quyết định đưa những món Jesse thích vào thực đơn. Khi Rick ở nhà, cô chẳng bao giờ phải bận tâm đến chuyện này. Đã là món do Koko nấu thì dù có là món trứng bị cháy sém, anh vẫn đưa vào miệng ăn ngon lành, và dùng đặc quyền của người cha để bắt Jesse cũng phải ăn. Nhưng bây giờ Koko không nằm trong vòng bảo vệ của anh.