Thứ Hai, 30 tháng 9, 2013

Thang Ca Chon O Cau Thang.html

Thông tin ebook

Tên truyện : Thằng Cà Chớn Ở Cầu Thang

Nguyên tác : The Ruffian on the Stair

Tác giả : Joe Orton

Dịch giả : Hoàng Ngọc Nguyên

Thể loại : Kịch – Sân khấu

———————————-

Nguồn : http://tienve.org  

Convert (TVE) : santseiya

Ngày hoàn thành : 18/09/2007

Nơi hoàn thành : Hà Nội

http://www.thuvien-ebook.com

Mục Lục

Giới thiệu tác giả

Đôi lời về JOE ORTON và kịch bản THẰNG CÀ CHỚN Ở CẦU THANG

MÀN MỘT

MÀN HAI

MÀN BA

MÀN BỐN

MÀN NĂM

Giới thiệu tác giả

Joe Orton (1933-1967)

Joe Orton — kịch tác gia và tiểu thuyết gia Anh quốc, nổi tiếng về những vở kịch khôi hài đen — tên thật là John Kingsley Orton, sinh ngày 01.01.1933 tại Leicester, mất ngày 09.08.1967 tại London. Ra đời trong một gia đình thuộc giai cấp lao động. Mẹ là công nhân xưởng giày, chết vì bệnh lao phổi. Cha là người dọn cỏ, làm vườn cho trụ sở hội đồng thành phố Leicester. Orton bỏ học sớm để mưu sinh bằng những nghề lặt vặt. Năm 16 tuổi, ông bắt đầu yêu thích sân khấu và tham gia một vài hội kịch nghệ, và có một thời gian là hội viên của Leicester Dramatic Society.

 

Năm 17 tuổi, ông được nhận vào Royal Academy of Dramatic Art, nhưng bất ngờ bị viêm ruột thừa, nên một năm sau đó ông mới chính thức nhập học. Tại đó, ông gặp Kenneth Halliwell và kết bạn, rồi hai người trở thành một đôi tình nhân đồng tính luyến ái, và cùng chia sẻ đời nghệ sĩ.

 

Trong khoảng thời gian cuối những năm 1950 và đầu 1960, cặp Orton-Halliwell chưa gặt hái được thành công nào trong kịch nghệ. Họ bỏ nhiều thì giờ để viết kịch bản và tiểu thuyết nhưng chưa tác phẩm nào được trình diễn xuất bản vào lúc ấy. Để tự mua vui, họ đã tạo ra những trò trêu chọc nghịch ngợm trong những tiểu phẩm sân khấu và ngay cả ngoài đời. Năm 1962, họ đã bị phạt 6 tháng ngồi tù và nộp £262 vì đã lén đánh cắp một số sách văn học ở thư viện địa phương, đem về thay các mẩu bìa nghiêm túc bằng các mẩu bìa “khiêu khích, dâm ô”, rồi đem trả lại!

 

Kenneth Halliwell là diễn viên, nhưng có sáng tác một kịch bản (chưa xuất bản) và một tiểu thuyết (bản thảo đã bị thất lạc), và có viết chung 5 cuốn tiểu thuyết với Joe Orton, nhưng chỉ có 2 cuốn Lord Cucumber The Boy Hairdresser mới được xuất bản vào năm 2001, còn bản thảo 3 cuốn khác đã bị thất lạc sau khi họ qua đời. Joe Orton sáng tác nhiều hơn. Ngoài 5 cuốn tiểu thuyết viết chung với Kenneth Halliwell, ông viết thêm 2 cuốn khác: Head to Toe (được xuất bản năm 1971) và Between Us Girls (xuất bản năm 2001), và trước khi qua đời ông đã hoàn tất 10 kịch bản.

 

Hai kịch bản đầu tiên, Fred and Madge (1959) và The Visitors (1961) đều không thành công, nhưng kịch bản kế tiếp, The Boy Hairdresser (1963), được đài BBC trả £65 để dựng thành vở kịch truyền thanh The Ruffian on the Stair [Thằng cà chớn ở cầu thang], và phát sóng vào ngày 31.08.1964. Sau đó, kịch bản này được Joe Orton sửa chữa lại hoàn chỉnh hơn để đem lên sân khấu vào năm 1966.

 

Cũng vào năm 1963, Joe Orton viết xong kịch bản Entertaining Mr Sloane, và được Michael Codron của New Arts Theatre đưa lên sân khấu vào tháng 5 năm 1964. Đó là một kịch bản gây nhiều phản ứng đối nghịch từ giới phê bình, và có doanh thu khá thấp, nhưng ngay sau đó lại được một vài người yêu thích và tài trợ để tiếp tục trình diễn tại các nhà hát nổi danh như Wyndham’s Theatre và Queen’s Theatre. Thế rồi Joe Orton được tạp chí Variety trao danh hiệu “Most Promising Playwright” cho kịch bản này. Năm sau đó, Entertaining Mr Sloane được nhà đạo diễn Alan Schneider dàn dựng tại New York, và mặc dù doanh thu vẫn rất thấp, nó được đem đi trình diễn ở các nước Tây-ban-nha, Do Thái và Úc. Sau đó, nó được chuyển thành một tác phẩm điện ảnh, và một cuốn phim truyền hình.

 

Tiếp theo đó, kịch bản Loot (1965), sau vài lần dàn dựng thất bại, đã xuất hiện lần đầu trên sân khấu London vào tháng 9 năm 1966 như một thành công lớn, đoạt nhiều giải thưởng, và tên tuổi của Joe Orton bắt đầu nổi lên. Say men thắng lợi, trong vòng 10 tháng tiếp theo, Joe Orton sáng tạo dữ dội. Ông kết hợp 2 kịch bản The Ruffian on the Stair The Erpingham Camp để dựng thành một tác phẩm đôi cho sân khấu, đặt tên chung là Crimes of Passion; ông viết xong vở Funeral Games, viết kịch bản phim Up Against It cho ban nhạc Beatles, và bắt đầu viết vở What the Butler Saw

 

Thế nhưng, mối quan hệ của đôi tình nhân Orton-Halliwell bắt đầu suy sụp. Trong lúc Orton đang hăng hái, cuồng nhiệt với nghệ thuật, thì Halliwell lại trở nên cay đắng, chán chường và cáu gắt. Cuộc tình đồng tính luyến ái và sự nghiệp nghệ thuật của họ kết thúc vào sáng sớm ngày 09.08.1967, khi Halliwell dùng búa đập chín nhát vào đầu Orton rồi uống thuốc độc tự tử.

 

Cuộc đời và nghệ thuật của Joe Orton đã được John Lahr mô tả trong cuốn Prick Up Your Ears (1970). Năm 1987, Prick Up Your Ears đã được nhà đạo diễn Stephen Frears dựng thành phim, với các diễn viên chính: Gary Oldman (trong vai Joe Orton) và Alfred Molina (trong vai) Kenneth Halliwell.

 

Tiền Vệ

Đôi lời về JOE ORTON và kịch bản THẰNG CÀ CHỚN Ở CẦU THANG

JOE ORTON là một hiện tượng văn học của Anh quốc trong những năm 1960, nhưng có lẽ chỉ sau khi ông mất trong một vụ án đẫm máu một thời gây xôn xao dư luận cả châu Âu, vị trí của ông mới được xác lập rõ ràng và ngày càng độc đáo, vững vàng. Lớn lên trong cảnh tăm tối và bất định của giới cùng khổ ở Luân Đôn, ông thường xây dựng sân khấu của mình quanh sự thất bại của những người cầm quyền ở 10 Downing Street trong việc tạo dựng một "xã hội an lạc, toàn dân sung túc", khiến cho sự phân hoá giai cấp, chủng tộc ngày càng đậm nét — người nghèo ngày càng đi vào ngõ cụt trong đời sống vật chất và tinh thần, giới thượng lưu thì vẫn ngất ngưởng chìm đắm trong sự ngụy thiện, ngụy tín trước những vấn đề xã hội và giới tính. Theo ông, sở dĩ cái xã hội đó vẫn tồn tại là vì một giai cấp trung lưu đã quá vị kỷ với vị trí mà họ đã đấu tranh vất vả để giành được và bảo vệ, cho nên khoanh tay và bất lực, không thể vói xuống giai cấp dưới để cùng họ đả phá sự phi tình, phi nghĩa của những người ở trên. Là một kịch tác gia của giai cấp lao động nghèo khổ, do giai cấp này và vì giai cấp này, ông nổi bật với khuynh hướng châm biếm xã hội được xem là sâu sắc nhất trong thời hiện đại của Anh. Cùng với John Osborne, Harold Pinter, ông được xem là một trong những kịch tác gia có ảnh hưởng mạnh mẽ nhất trong thời nay của thế giới Tây phương.

Theo Joe Orton, "tất cả các giai cấp ngày nay đều là tội phạm. Chúng ta đang sống trong một thời đại mọi người đều bình đẳng". Cũng như tất cả những nhà viết kịch châm biếm hàng đầu, Joe Orton là một người soi thẳng cái nhìn vào hiện thực. Ông sẵn sàng nói lên những điều không thể nói, và như John Lahr viết trong lời giới thiệu tập truyện của ông, sự can đảm này đã cho độc giả của ông vừa những nụ cười thoải mái, vừa một cảm nhận nặng nề về những đe doạ, nguy hiểm của cuộc sống con người. Orton không tin tưởng có những "giá trị nhân bản". Con người, theo ông, sẵn sàng làm những chuyện mà người ta vẫn nói đã là con người thì không làm. Những chuyện đạo đức đối với ông chỉ là những mơ mộng nhân khi cao hứng của con người, xuất phát từ "anh hùng tính" của những con người quá dư dả trong cuộc sống vật chất.

Ông sống một cuộc đời cũng bất định như những nhân vật của các vở kịch của ông. Năm ông 34 tuổi, ông bị giết chết bởi một người bạn đồng tính luyến ái.

The Ruffian on the Stair [Thằng cà chớn ở cầu thang], viết năm 1963, là vở kịch thành công đầu tiên của ông. Về tác phẩm này, Joe Orton viết: "Trong một thế giới được thống trị bởi những thằng điên, người viết chỉ có thể ghi lại những việc làm của những tên điên và nạn nhân của chúng. Và bởi vì thế giới là một nơi tàn bạo, không có con tim, nên người viết sẽ bị kết án là đã không nghiêm chỉnh trong cách đặt vấn đề… Nhưng trào phúng là một việc rất nghiêm chỉnh, và hài kịch là một khí giới nguy hiểm hơn là bi kịch. Bởi thế mà những bạo chúa rât dè dặt với hài kịch. Cái chất liệu thực sự của bi kịch cũng sống động ở hài kịch – trừ khi ta viết bằng tiếng Anh, khi vấn đề khẩu vị được đặt ra. Anh là nước vô cảm, không có khẩu vị nhất trên thế giới, đó là lý do người ta xem phân biệt hài kịch và bi kịch là chuyện quan trọng".

Hoàng Ngọc Nguyên

MÀN MỘT

Một phòng khách ăn thông với nhà bếp có một khoảng tường dẫn vào phòng ngủ. MIKE đang đứng cạo râu cạnh chậu rửa mặt. JOYCE từ phòng ngủ đi ra, tay bưng một cái khay có ly, dĩa, cốc đựng trứng, v.v… Cô đặt khay lên bàn.

JOYCE: Hôm nay anh có phải đi đâu không?

MIKE: Có chứ. Mười một giờ anh phải có mặt ở nhà ga King's Cross. Anh hẹn gặp một người ở phòng vệ sinh.

Anh ta dẹp đi đồ dùng cạo râu của mình.

JOYCE: Sao anh luôn luôn được đến những nơi hay ho như thế. Anh có lái chiếc xe thùng không?

MIKE gắn một chiếc nơ vào cổ áo.

MIKE: Không. Xe đang sửa.

JOYCE mang cái khay đến bồn rửa chén bát và để mấy cái dĩa vào trong một cái tô lớn. Cô đổ nước vào tô.

JOYCE (đeo vào đôi găng tay cao su): Hôm qua anh đi đâu?

MIKE: Anh đi gặp ông Mickey Pierce để giao một bức thư. Anh nói chuyện với một ông đang dùng một máy thoa bóp chạy điện. Ông ta mua cho anh một khúc bánh mì thịt. Xem ra ông này đang chạy trốn thì phải. Ông ta chẳng dám nói ra đâu. (Anh ta nháy mắt). Nhưng anh đoán.

JOYCE: Bị truy nã hả?

MIKE: Anh nghĩ công ty của ông ta sẽ chẳng trả tiền bảo hiểm nếu họ biết tình trạng của ông ta.

JOYCE: Chắc rồi.

Cô bắt đầu rửa dĩa. MIKE mặc vào người áo khoác.

JOYCE: Anh sống thích hơn em nhiều.

MIKE: Nhưng cũng khó khăn lắm.

JOYCE: Thế nhưng anh vẫn còn giữ được cái bề ngoài.

MIKE: Cũng phải. Nét mặt của anh vẫn còn ngon lành đấy chứ. Nhiều cô vẫn có thể chết với anh như chơi.

Anh ta gắn một bông hoa vào khuy áo, tay vuốt áo khoác từ trên xuống.

JOYCE: Anh đã xem ngày chưa?

MIKE: Chưa.

JOYCE: Hôm nay là ngày kỷ niệm của hai đứa mình đấy.

MIKE: Thế à? Thời gian trôi nhanh thật.

JOYCE: Hai năm trước anh đến phòng em, bảo em bỏ đi, về sống với anh.

MIKE: Bây giờ em khá hơn chứ.

JOYCE: Bây giờ không còn ai gọi em là Maddy[1] nữa.

MIKE (ngừng lại): Cái gì?

JOYCE: Không ai gọi tên em là Madelein cả. Em dùng tên đó cả năm năm. Trước đó, khi em còn ở trên miền bắc, người ta gọi em là Sarah.

MIKE (ngẫm nghĩ, nhíu mày): Kể từ khi anh gặp em, em có bao giờ để cho tên đàn ông nào tán tỉnh em không?

JOYCE: Không!

MIKE: Anh sẽ giết bất cứ tên nào tán tỉnh em. Thật đó, anh sẽ giết. (Im lặng).

JOYCE (tháo đôi găng tay cao su ra): Các tờ báo sáng nay hấp dẫn lắm.

MIKE: Thế ư. Anh cũng mừng là người ta còn chịu đọc.

JOYCE: Em đọc tin thấy một ông phải ra tòa vì tội nhốt vợ trong tủ áo. Bà ta kể lại đêm kinh khủng của bà. (Im lặng). Họ kỷ niệm đám cưới cách lạ kỳ thật.

MIKE cầm lấy chiếc áo mưa và gấp áo lại.

MIKE: Anh cũng làm thế thôi. Anh sẽ nhốt em lại nếu em lộn xộn.

JOYCE: Báo địa phương cũng có tin về tai nạn của một người xăm cả mình mẩy. Ông ta xăm hình trái tim, một bàn tay nắm lại và một đoá hoa hồng ở một bên vai. Cái tên Ronny thì ở hai nơi khác nhau trên thân hình ông ta.

MIKE: Tên của ông ta ư?

JOYCE: Không. Ông ta tên Frank. Một chiếc xe tải cán phải ông. (Im lặng).

MIKE: Anh đi đây.

JOYCE: Giày anh đánh chưa.

MIKE: Rồi.

JOYCE: Giữ cho sạch nhé. Không chừng anh sẽ gặp những người quan trọng đấy. Biết đâu đấy.

MIKE: Ở nhà vui nhé.

JOYCE: Hôn em một cái. (Anh ta hôn lên má cô). Bây giờ em có nhắc anh mới nhớ. Hai năm trước anh tự động làm mà em chẳng cần bảo.

MIKE: Lúc đó anh còn trẻ. Tối về gặp em.

Anh ta đi ra. JOYCE đi vào phòng ngủ, kéo thẳng lại tấm trải giường. Cô chuồi bộ đồ ngủ của MIKE xuống dưới gối. Có tiếng chuông cửa. Cô ra mở cửa. WILSON đứng bên ngoài.

WILSON (cười): Tôi đến xem căn phòng.

JOYCE: Anh nhầm rồi chăng. Tôi chẳng có phòng nào cho mướn cả. Anh đi hỏi chỗ khác đi.

WILSON: Tôi không phải da đen. Tôi được người ở Sở Cộng Đồng cho hay.

JOYCE: Tôi chẳng hiểu gì cả.

WILSON: Cái phòng này phải không?

JOYCE: Đó là phòng tôi.

WILSON: Tôi không thể chung phòng được. Cô muốn bao nhiêu.

JOYCE: Tôi chẳng muốn bao nhiêu cả.

WILSON: Tôi chẳng muốn ở không đâu. Tôi sẽ trả tiền mướn phòng.

JOYCE: Chắc là ông đến sai chỗ rồi. Tôi rất tiếc ông đã mất thì giờ.

Cô muốn đóng lại cánh cửa, nhưng WILSON dùng chân chận cửa lại.

WILSON: Tôi vào được không? Tôi đi cả bữa mới đến đây đấy. (Im lặng. Anh ta cười).

JOYCE: Chờ một tí. (Cô để hắn vào và đóng cửa. Hắn ngồi xuống). Tôi rất bận. Hôm nay tôi phải đi ra ngoài cả buổi.

WILSON: Cho tôi xin một tách trà. Cô vẫn dùng trà vào giờ này.

JOYCE gật đầu. Cô đi đến bồn rửa chén bát, nhưng chợt dừng lại.

JOYCE: Tại sao anh biết?

WILSON: Ồ, trong nghề của tôi vẫn có được những tin tức có ích như vậy.

JOYCE: Nghề gì thế?

Cô chế nước từ ấm vào bình trà.

WILSON: Tôi làm nghề cắt tóc cho đàn ông. Có giấy hành nghề đàng hoàng đấy nhé. Ba tôi có mở tiệm. Chỉ có vài cái ghế. Tôi cũng đã cắt tóc cho nhiều người đặc biệt lắm. Hầu hết là những người chuyên nghiệp. Nhưng cách đây vài tuần cũng có một khách hàng là nhạc sĩ tài tử chơi trên đường phố. Tôi nghĩ ông ta cũng thích chỗ của tôi.

JOYCE đặt xuống bàn hai tách và châm trà cho anh ta.

WILSON: Anh tôi cũng ở trong nghề này. Cho đến khi anh ấy bị tai nạn.

Anh ta cho đường vào trà và sữa.

JOYCE: Tai nạn gì thế?

WILSON: Anh bị xe tải cán phải.

JOYCE chế trà cho mình.

JOYCE: Ông ấy có xăm trên người phải không?

WILSON: Cô có nghe nói đến anh ấy hả?

JOYCE: Tôi có nghe nói có mấy vết xăm trên mình của ông ấy.

WILSON: Chúng rất đặc biệt. Anh ấy nhờ một nghệ sĩ nổi tiếng làm cho đấy. (Anh ta lấy một cái bánh từ phong giấy). Đám ma của anh được nhiều người đặc biệt đến. Anh ấy là một thể thao gia trước khi chết. Anh ấy mặc quần đùi trắng tốt hơn bất cứ ai mà tôi đã từng biết. Thực ra, nói riêng với cô thôi, hiện tôi đang mặc quần đùi của anh ấy đấy. Bất tiện… bởi vì… (anh ta thố lộ) … không có nút quần. (Im lặng). Anh ấy mặc hai ngày trước khi bị chết.

JOYCE quay nhìn chỗ khác trong một thoáng ngỡ ngàng bất chợt nhưng rồi điềm tĩnh trở lại.

Báo chí không nói gì đến. Người ta chẳng hiểu vai trò quan trọng của tôi trong đời của Frank, cho nên không đả động gì đến tôi. Tôi định nói ra. Nhưng có ích gì. (Im lặng). Hôn thê của anh được người ta chụp hình đấy. Kêu khóc ầm ĩ. Cô ta đòi chôn cái nhẫn đính hôn với anh. Chỉ là hành động kịch sĩ, vô duyên thôi. Bây giờ đã có quá nhiều chuyện rắc rối, thì giờ đâu mà đi đặt vòng hoa lên mộ của anh ấy.

JOYCE: Có lẽ tai nạn làm cho đầu óc cô ta bất thường đấy.

WILSON: Không phải là tai nạn. (Anh ta uống trà). Anh ấy bị giết.

JOYCE: Làm sao anh biết được.

WILSON: Cô đừng nói ngược ý tôi.

JOYCE trố mắt nhìn anh ta vẻ ngạc nhiên.

JOYCE (giận dữ): Đây là nhà tôi. Ông muốn gì mà lớn tiếng với tôi. Tôi không muốn có người lạ vào nhà và nói chuyện với tôi cách đó.

WILSON uống trà và ăn chiếc bánh.

Ông uống trà rồi đi đi. Tôi không muốn thấy ông ở đây nữa. Chồng tôi về bây giờ đấy.

WILSON: Anh ta có phải là chồng cô đâu.

JOYCE (Giận dữ): Ông dám nói thế. Ông đi quá xa rồi đấy. Ông đi khỏi phòng tôi ngay lập tức.

WILSON: Cô không có chồng. Cô coi chừng đấy.

JOYCE: Tôi chẳng ngại gì mà không gọi cảnh sát.

WILSON: Cô có điện thoại đâu.

JOYCE: Tôi có thể nện ầm ầm trên sàn nhà.

WILSON: Dưới nhà chẳng có ai cả.

JOYCE: Tôi sẽ tố cáo anh.

WILSON đứng thẳng dậy.

WILSON: Đến đây nào.

JOYCE (giật mình): Tránh ra!

WILSON nhìn cô, tay vẫn cầm tách trà. Anh ta nhấp một ngụm.

WILSON: Cô biết tôi có thể giết cô hay không. Rất dễ dàng. (Anh ta búng ngón tay). Việc cưỡng hiếp đàn bà neo đơn thường là như thế. Tôi có thể cưỡng hiếp cô một cách tàn bạo bây giờ đấy. Nếu tôi muốn.

JOYCE (giọng cực kỳ bi phẫn): Anh đừng đến gần hơn nữa.

WILSON: Chồng cô có mết cô không?

JOYCE thở mạnh.

JOYCE: Tôi sẽ báo cảnh sát. Dùng ngôn ngữ bẩn thỉu.

WILSON: Nếu tôi đè cô ra, anh ta có trả thù không?

JOYCE: Có.

WILSON: Anh ta cất súng ở đâu?

JOYCE: Anh ấy không có súng.

WILSON: Tôi được biết chắc anh ta có một cây súng luôn luôn có sẵn đạn.

Anh ta tiến lên một bước. Cô thối lui.

Nó đâu?

JOYCE: Trong ngăn kéo. Đàng kia kìa.

WILSON đi về phía ngăn kéo. Anh ta đặt tách xuống, mở ngăn kéo và lấy cây súng. Anh ta kiểm soát để biết chắc súng có nạp đạn, bỏ súng lại trong ngăn kéo và đóng ngăn kéo lại. Rồi anh ta bước trở lại, tay cầm tách trà, uống hết phần còn lại trong tách rồi đặt tách lên dĩa.

WILSON (cười): Cám ơn tách trà nhé.

JOYCE nhìn sững, vẻ bối rối.

JOYCE: Anh đi hả?

WILSON: Không có phòng phải không. Tôi tính cô nghĩ rằng tôi là dân Do Thái hay giống gì đó. (Im lặng). Cô có một hai đồng xu lẻ không? Tôi không thể lết bộ trở về được.

JOYCE mở túi xắc.

JOYCE (đưa tiền cho anh ta): Đây này nửa đồng. Đừng để tôi thấy anh quanh quẩn ở đây nữa nhé.

WILSON bỏ đi. JOYCE lấy một lọ thuốc viên từ túi xắc và cho nhiều viên vào miệng.

MÀN HAI

Về sau.

Thức ăn thừa của bữa ăn chiều còn trên bàn. MIKE hút một điếu xì gà nhỏ. JOYCE đang đọc sách. Cô đeo kính.

MIKE: Như anh nói với em, anh đã đến phòng vệ sinh ở nhà ga King Cross. Anh đã gặp ông đó. Đôi chân của ông ta rất bết. Cuộc đời của ông ta có vẻ tơi tả, bị bầm dập nhiều. Ông ta sống mà chẳng biết để làm gì. Anh chuyển cho ông ta lời nhắn tin của… (Im lặng). Anh đã cho ông ta hay rồi. Anh đi ra ngoài sân ga. Trời lạnh. Anh gặp một bà thở không ra hơi. Bà ta không có hơi sức nào để thở. Mặt bà tái xám. (Im lặng). Này, em có nghe anh nói không, Joyce?

JOYCE: (gỡ kính ra, đặt sách xuống). Có chứ. (Ngừng). Em hôm nay bận quá chừng.

MIKE: Em mệt không?

JOYCE: Phần nào.

MIKE: Em bận lắm phải không?

JOYCE (lên giọng): Đúng. Sao anh không nghe người ta nói. Anh không hề chịu nghe ai nói cả trừ ra nghe chính mình.

MIKE: Có chứ.

JOYCE: Có bao giờ anh nghe em nói không.

MIKE: Điều em nói có gì đáng nghe đâu.

JOYCE: Thà em chết còn sướng hơn. (Im lặng). Nếu anh về nhà thấy em nằm chết thì sao?

MIKE: Sao nói gỡ thế.

JOYCE: Không có.

MIKE (im lặng): Em có chuyện bực bội trong lòng chăng?

JOYCE: Em có sao đâu.

MIKE: Hay em bị đau gan.

JOYCE: Không.

MIKE: Có lẽ em ăn phải đồ chiên đấy. Em nuốt chửng. Bỏ cái gì đó vào chảo và ăn đồ chiên. Đó là phương châm của em.

JOYCE: Anh có vẻ rành quá nhỉ.

MIKE: Anh là đàn ông. Đàn ông thì khác. Em không ăn đồ ăn của anh được đâu.

JOYCE: Được rồi, nếu anh muốn biết thì em cho anh biết. Em chịu đựng hết nổi rồi.

MIKE: Em không chết vì đau thần kinh đâu.

JOYCE: Thế sao?

MIKE: Anh sẽ đến thư viện ngày mai để tìm hiểu việc đó.

JOYCE: Nhỡ em bị người ta xâm phạm thì sao.

MIKE: Ai lại làm như thế với em.

JOYCE: Cũng có thể chứ. Hàng ngày anh đều thấy tin về những vụ cưỡng hiếp phụ nữ neo đơn không có gì để tự vệ.

MIKE: Em có thể kêu cứu chứ.

JOYCE: Kêu ai đây?

MIKE: Mary.

JOYCE: Bà ta có ở nhà đâu. Bà đã đi làm trở lại. Chỉ có mình ở nhà.

MIKE: Em có thể phá cửa sổ. Như vậy người ta sẽ biết.

JOYCE (im lặng): Ngày mai anh đừng đi.

MIKE: Anh không muốn quanh quẩn xó bếp. Anh là người hoạt động. Anh không ngồi một chỗ được.

JOYCE đóng sách lại và làm dấu trang. MIKE bắt đầu thu dọn các dĩa trên bàn và bỏ tất cả vào chậu rửa chén bát.

Mary vẫn ở nhà một mình. Có sao đâu.

JOYCE: Mary có thể xoay xở được.

MIKE từ chậu rửa chén bát quay đầu lại nhìn.

MIKE: Tại sao em biết không. Vì bà ta theo đạo. Bà sống với niềm tin. Chúng ta vẫn được dạy như thế. Chảng phải ai cũng làm thế được, nhưng người ta phải thử thôi.

Anh ta cởi áo khoác ngoài.

Sao em không nói chuyện với Mary? Bà sẽ giúp em chấn chỉnh lại. Cho em địa chỉ một ông cha đầu óc rất sâu sắc. Ông sẽ giúp em hết thơ thẩn.

Anh ta cởi giày.

Em có óc tưởng tượng rất mạnh mẽ. Một đầu óc rất phong phú. Đối với nhiều người thì đó là ưu điểm đấy. Nhưng trong trường hợp em thì chẳng phải. (Im lặng). Nó ở trong đầu. Ông cha sẽ nói như thế đấy. Em sẽ khá hơn nếu em chịu thánh thể. Em cần như thế. Anh vẫn nói mãi mấy năm nay.

JOYCE: Nhưng em vẫn phải ở một mình.

MIKE: Em sẽ có phép bí tích trong em. Nó phải có ích gì chứ. (Im lặng). Hơn nữa, ai cưỡng bách em? Ai? Hẳn phải là một tên điên. Trông mặt em kìa. Lần cuối em rửa mặt là bao giờ?

JOYCE: Em mới khóc.

MIKE: Khóc hả? Em có thai hả?

JOYCE: Không. Em lo.

MIKE: Không ai khoái chuyện hiếp em đâu. Nghĩ chuyện người ta làm thế chỉ để tưởng mình có giá mà thôi. Đó là một ý tưởng hão huyền. Đừng làm anh phải bận tâm về chuyện đó nữa.

Anh ta tháo nơ ở cổ áo, đi vào phòng ngủ, lật chiếc khăn trải giường và lấy bộ đồ ngủ của mình.

JOYCE đi đến cửa phòng ngủ.

JOYCE: MIKE:.. (Im lặng). Hôm nay có một đứa đến đây.

MIKE cởi áo khoác ngoài.

MIKE: Tụi nhỏ trong xóm hả?

JOYCE: Không. Thằng này định làm hỗn với em.

MIKE: Mấy đứa nhỏ này thấy em một mình nên mò đến. Sao em không gọi Mary?

JOYCE: Bà ta không có nhà. Bà ta không có nhà! Có phải em nói cho có đâu? (Im lặng). MIKE:.. Nếu hắn đến nữa… em phải làm sao đây? Anh bảo em phải làm sao đây?

MIKE cởi nút áo sơ mi.

MIKE: Em đem cho anh cái áo khoác ngoài. Đêm nay lạnh đó. Mình phải có thêm chăn mền.

MÀN BA

Buổi sáng

JOYCE đang lau phòng, chợt ngừng tay.

JOYCE: Em không thể đến công viên được. Em không thích ngồi trên các băng đá lạnh lẽo. Nhiệt độ xuống thấp bị trĩ như chơi. Nói gì thì nói em chẳng ham một tí nào cả.

Cô đặt cái lau bụi xuống, vẻ phấn khích.

Có lẽ em cũng cố cầu nguyện. Nhưng Đức Mẹ Đồng Trinh không nghe lời cầu nguyện của người Thanh giáo đâu. (Im lặng). Em không thể đơn độc như thế. Không ai có thể chịu được hoàn cảnh đó. Thật khổ sở quá.

Cô lắng nghe. Trong nhà im lặng.

Xem em đã phải xấu hổ thú nhận biết bao nhiêu lần rồi. Anh tưởng làm như thế em sẽ gần gũi được với người khác. Nhưng có được thế đâu.

Có ba hồi chuông kêu cửa.

Ai đấy?

Không có tiếng trả lời.

Ông muốn gì? (Quyết định dứt khoát). Tôi sẽ chẳng mở cửa cho ai cả. Người ta có thể phá cửa mà vào chăng? (Im lặng) Ông giao sữa hả? (Gọi lớn). Ông có điếc không? Không, chẳng phải ông ta. Ông ta chỉ kêu cửa khi đòi tiền.

Cô đứng sau cánh cửa.

(Nói lớn). Có phải ông nhân viên bảo hiểm không? (Im lặng). Nhưng ông này đến ngày thứ sáu. Hôm nay mới thứ tư.

Cô bước lui khỏi cánh cửa, vẻ lo lắng.

Không ai đến ngày thứ tư làm gì. (Cô cúi xuống nhìn qua khe bỏ thư ở dưới cửa). Nếu ông muốn lấy tiền thì tôi nói cho ông biết, trong ví tôi không có lấy một xu.

Cô cắn lấy môi, đứng suy nghĩ.

(Nói to tiếng). Ông ở Sở Xã Hội phải không? Họ thường đến bất kỳ. Mình vừa tiếp họ hôm thứ hai. Họ đến bất cứ lúc nào họ muốn. Quyền của họ mà. (Cười và tự tin hơn). Ông ở Sở Xã Hội phải không? (Giọng cô cất cao). Đúng hay không đúng?

Có tiếng kính vỡ từ phòng ngủ. Cô chạy đến cửa phòng và khựng lại, giật mình; một cục gạch ném vào cửa sổ, JOYCE ngây nhìn, miệng lắp bắp. Lại một viên gạch ném vào cửa sổ, thêm một khung kính cửa nữa bị vỡ.

(Kêu lên). Chính là ông ta. Ông ta đang phá cửa.Trời ơi, tôi phải làm gì đây. Ông ta sẽ giết tôi!

Cô giậm chân trên sàn nhà.

Mary! Mary!

Cô vụt đến cửa, mở cửa và chạy ra ngoài hành lang. Giọng hoảng sợ, vang lên như khóc.

Bà O'Connor ơi! Bà O'Connor ơi!

Cô chạy trở lại vào phòng, đóng mạnh cửa. Khoá rớt xuống, văng trên sàn nhà. Cô nhặt lên xem xét, và và rên rỉ lo sợ.

Nó bung ra rồi! Nó gẫy rồi!

Cô cố sửa lại ổ khoá gắn vào cửa.

Mình đã bảo nhiều lần. Mình đã bảo anh ấy… phải sửa ổ khoá!

Cô không sửa nữa, ngừng để thở. Rồi cô cố kéo cái ghế dài vào phòng, nhưng lại thôi và nhặt một chiếc ghế, chắn ngang cửa, ngồi lên trên ghế.

Hắn ta sẽ dễ dàng đạp tung cánh cửa này. Ôi, Michael, em bị người ta giết đây cũng chỉ vì tật lười biếng của anh không chịu sửa ổ khoá.

Có tiếng chuông cửa rung liên hồi.

Để cho tôi yên! Tôi sẽ đi báo cảnh sát. Tôi thấy họ ở nhà ga. Họ giăng bẫy đó. Tôi ở đây an toàn. Cửa nhà tôi có cái khoá Chubb rất chắc. Cho nên ông bị mắc bẫy rồi ông ơi. Ha, ha! Cảnh sát đang canh chừng nhà này đó.

Cửa chính bị đá văng. Cái ghế bị đẩy qua một bên và JOYCE bị ngã về một phía. Cô đi lui vào phòng ngủ.

Nếu ông muốn lấy cây súng, tôi phải nói là tôi không biết anh ấy để đâu. Anh ấy đã lấy đi rồi. (Im lặng). Có thể tôi tìm ra nó cũng nên. Phải ông muốn cây súng không?

Ngoài cửa có tiếng nhạc nổi lên từ một máy phát thanh bán dẫn. Có tiếng gõ cửa. Chuông reo. Im lặng đột ngột. Có tiếng cười phá lên. Im lặng. Tiếng gõ từng chập.

(JOYCE kêu lên lanh lảnh). Tôi đã bảo chồng tôi. Anh ấy đang đi báo với người ta. Để xem ông còn cười được nữa không.

Đột nhiên, không còn giả bộ được nữa, cô bật khóc.

Đi đi. Ông là người đàng hoàng mà. Tôi chẳng hiểu ông muốn gì. Tôi chẳng có tiền bạc gì. Ông đi đi. Tôi van ông, van ông, van ông…(Cô khóc nức nở).

MÀN BỐN

Sau đó.

MIKE ngồi ở bàn đọc báo. JOYCE bước vào, trang phục đi ra ngoài.

MIKE: Em đi đâu về thế. (Anh ta gấp tờ báo lại).

JOYCE giở mũ, cởi áo khoác ngoài và máng vào tủ.

JOYCE: Đi ra ngoài.

MIKE: Đi ra ngoài. Thế trà anh đâu? Chưa có.

JOYCE: Em đi loanh quanh. Em thấy có ánh đèn ở cửa sổ em mới về.

MIKE: Thế em đi đâu ?

JOYCE: Em đi ra cửa hàng Woolworths.

MIKE: Để làm gì?

JOYCE: Xem người ta. Đèn đuốc. Đám đông. (Im lặng). Thằng đó lại trở lại. Nó làm bể hai khung kính cửa sổ trong phòng ngủ.

MIKE: Anh nghĩ là tụi bên cạnh.

JOYCE: Anh đã thấy cái lan can cầu thang chưa? Nát vụn. Đồ lưu manh. Em không thể cản nó được. (Thấp giọng). Nó tiểu trên sàn ngay trên lối đi. Em phải lau cho sạch. Nó rung chuông cả ngày. Rồi chạy lên chạy xuống cầu thang. Em muốn điên lên được. Nó phá mãi đến bốn giờ chiều mới thôi. (Im lặng). Em lo quá.

MIKE: Em có thấy nó không?

JOYCE: Em ở trong nhà.

MIKE: Em có thấy nó không?

JOYCE (Giận dữ): Em không chịu được đâu. Mình phải làm gì chứ. Anh xem khoá cửa kìa. Tại sao anh không sửa khoá?

MIKE: Anh sẽ thử xem và đi mượn một bộ đồ nghề.

JOYCE: Anh cứ quyết định xem phải làm việc gì đi. Em không thể tiếp tục kiểu sống này. Em vào nhà thương điên mất.

MIKE: Thế hắn ta có định xâm nhập vào nhà mình hay không?

JOYCE: Không.

MIKE: Thế nếu hắn muốn thì hắn vào nhà được hay không?

JOYCE (Im lặng): Được.

MIKE: Hắn có nói gì không?

JOYCE: Không.

MIKE: Như thế thì sao em lại biết chính là thằng hôm qua? Hắn chẳng nói gì và em cũng chẳng thấy hắn. Làm sao em biết được?

Im lặng.

JOYCE: Hẳn phải cùng một người.

MIKE: Sao em không đi ra ngoài xem thế nào.

JOYCE: Để cho hắn giết em sao?

MIKE: Làm sao em biết như thế. Em không có chứng cớ gì cho thấy giả thuyết của em là đúng.

JOYCE: Nhưng mà… (Tròn mắt)… Em mà đi tìm bằng chứng thì em đã chết rồi.

MIKE: Anh sẽ thay mặt em tố cáo nó, Joycie ạ.

JOYCE hỉ mũi; cô cố không nói gì.

JOYCE (cuối cùng, mệt mỏi): Thế anh có sửa ổ khoá cho em được không? Để em có thể an tâm hơn.

MIKE: Anh sẽ tính khi anh về.

Anh ta bước vào phòng ngủ và nhặt chiếc áo khoác ngoài từ đầu giường.

JOYCE: Khi về? Đi đâu về?

MIKE (đi vào, mặc áo vào): Anh phải đi gặp một người, anh có thể nhờ ông này móc nối chút chuyện.

Anh ta đi đến chậu rửa và để một đoá hoa vào khuy áo.

JOYCE: Em sẽ đi xuống gặp bà Mary. (Im lặng). Anh muốn ăn cái bánh trước khi đi không?

MIKE: Thôi. anh sẽ kiếm gì ăn ngoài phố.

JOYCE: Đêm nay có quan trọng không?

MIKE: Người ta có thể mướn anh làm một việc khác liên quan đến chiếc xe tải. Họ với anh đang tính toán một số chi tiết.

Chuông rung ầm ĩ. MIKE đặt miếng giấy bạc ở bông hoa vào giỏ rác.

MIKE: Chuông rung hả?

JOYCE: Vâng.

MIKE (đi vào phòng ngủ): Thế em mở cửa đi. Anh ở đây với em.

Chuông cửa lại vang lên. MIKE lấy bao thuốc lá trong ngăn kéo và sắp thuốc đầy vào hộp. JOYCE mở cửa. WILSON đứng bên ngoài.

WILSON (cười): Có phải cô là người tôi gặp hôm qua không?

JOYCE: Chính là anh rồi.

WILSON: Chính là cô phải không?

JOYCE: Anh muốn gì mà quấy phá tôi mãi thế?

WILSON: Cô chẳng nên lớn tiếng.

JOYCE: Chồng tôi trong nhà đó. Vào đi và cứ giở trò. Cứ gây rối rồi xem. Tôi chỉ việc kêu lên thì anh ấy sẽ biết cách làm cho ông thôi giở trò. Ông có hiểu không?

WILSON: Tôi e rằng tôi chưa hiểu.

JOYCE: Đến đây giỡn mặt với tôi. Anh muốn gì? Thật tởm quá. Ai cũng thấy anh là con nít. Nói năng, điệu bộ như thế. Anh hiểu tôi nói gì rồi chứ. Anh biết mà. Giống như một con thú. (Ngừng lại). Anh có đền cho tôi mấy khung cửa này không?

WILSON: Tôi chẳng hiểu cô nói gì.

JOYCE: Anh là đồ nói dối! Đồ nói dối khốn nạn!

WILSON: Đừng nói với tôi như thế, thưa bà. Tôi không quen thế đâu.

JOYCE: Tôi ngấy rồi. Tôi phải kết thúc việc này mà thôi. (Lên giọng). Michael!

MIKE từ phòng ngủ bước ra. Anh ta đút hộp thuốc lá vào túi.

JOYCE: Đến đây. (Nói với WILSON). Cứ ở yên đấy! Ở đó!

Cô ta định nắm cánh tay của hắn ta. Hắn cố xô cô đi. Cô vẫn cứ nắm chặt. Hắn lại gạt mạnh cô ra xa. Cô lại trở lại. Hai người giằng co. MIKE đi đến tấm gương soi và lấy lược rẽ đường ngôi trên tóc.

JOYCE (la lên giọng xúc động): Mike! Michael! (Nói với WILSON). Tôi để cho chồng tôi nói chuyện với anh (Quay lại, giọng xúc động). Anh đâu rồi, Michael! Trời ơi!

MIKE cất chiếc lược đi và bước đến cửa.

MIKE (lạnh lùng): Có chuyện gì thế?

JOYCE: Anh ta đấy. Cái ông đã đến đây đấy.

MIKE (Nói với WILSON): Tôi nghe nói, có chuyện gì đây? Anh chọc phá vợ tôi phải không?

JOYCE: Đúng đấy.

MIKE (nói với JOYCE): Để xem ông này nói cái gì. (Nói với WILSON) Sự thật thế nào.

WILSON: Tôi muốn có một căn phòng.

MIKE: Chúng tôi không có phòng.

WILSON: Thế ra ông là người Ái Nhĩ Lan! Mẹ tôi vốn là người Ái Nhĩ Lan. Cha tôi người Địa Trung Hải. Vì thế tôi khó kiếm phòng. (Cười). Tôi đã đi suốt đường từ bến xe buýt ở Victoria. Ông có biết quận đó tí nào không?

MIKE: Tôi biết King's Cross rõ lắm.

WILSON: Victoria là một nơi hoàn toàn khác. Vào mùa hè, nó có tính cách riêng của nó. Ông có phải là dân Luân Đôn không?

MIKE: Không. Tôi sinh ra dưới chân đồi Donegal. Chúng tôi có một trang trại than bùn. Sau đó, vì một việc rắc rối nên chúng tôi phải rời nơi đó. Nếu không, bây giờ ông đã nghe tiếng ông Mike ở Donegal rồi.

WILSON: Tôi thích Ái Nhĩ Lan. Tôi sẽ đến đó ngay tức thì nếu không kẹt với ba tôi. Ông ấy khó tánh lắm. Chân tôi đang giết tôi đây. Ông có nước uống không?

MIKE: Dĩ nhiên có chứ. Vào đây.

JOYCE: Anh lại để anh ta vào nhà à?

MIKE: Im nào. Em đừng biến mình thành người lố bịch. (Nói với WILSON) Lối này. Đừng để ý đến cô ấy. Cô ta vô tích sự.

Anh ta mở đường đi vào phòng.

Kiếm cho cậu ta ly nước, Joycie.

JOYCE đi đến bồn rửa và hứng một ly nước.

(Nói với WILSON) Mẹ của anh ở vùng nào ở Ái Nhĩ Lan?

WILSON: Sligo.

MIKE: Tôi có biết một ông ở Sligo. Tên là Murphy. Chẳng hiểu mẹ của anh đã từng gặp ông này chăng?

WILSON: Tôi sẽ hỏi.

MIKE: Cám ơn anh lắm. Tóc ông ta đen và quăn, nói giọng rất nặng tiếng địa phương. Khó mà nhìn lẫn ông ta trong một đám đông.

JOYCE đưa cho WILSON một ly nước.

JOYCE: Anh để anh ta vào nhà làm gì?

MIKE: Anh ta có phải cùi hủi gì đâu.

JOYCE: Hỏi anh ta đi.

MIKE: Cái gì?

JOYCE: Hỏi anh ta cư xử thế nào. Anh ta không dám nói đâu.

MIKE (nói với WILSON): Về những điều cô ấy nói với tôi. Hôm qua anh có nói năng lăng nhăng với cô ấy không?

WILSON: Tùy cách anh nhìn sự việc. Tôi nghĩ tôi xử sự đàng hoàng.

MIKE: Thế anh có xúc phạm cô ấy không?

WILSON (nói với JOYCE): Cô nói với anh ấy cái gì thế? Tôi không hề làm gì đụng chạm dến cô, phải không?

JOYCE (Giận dữ): Đừng ăn nói kiểu đó. (Nói với MIKE). Anh có thể thấy đó, em phải chịu đựng anh ta như thế nào.

MIKE: Em nói như người bệnh. Joycie. Em phải tập bình tĩnh. (Nói với WILSON). Tại sao anh lại không mang theo hành lý?

WILSON: Tôi cần phòng. (Gật đầu nhìn JOYCE). Tôi nghĩ cô ấy sẽ đổi ý.

JOYCE: Cô ấy là ai? Mẹ con mèo.

MIKE (Nói với WILSON) : Mang hành lý vào đây. Anh không muốn để nó ở ngoài chứ?

WILSON đi ra.

JOYCE: Anh giở trò gì thế? Anh không thấy hắn làm gì em à?

MIKE: Nín đi.

JOYCE: Hắn gốc gác thế nào? Hắn có thể làm bất cứ gì.

MIKE: Cho cậu ta một cơ hội.

JOYCE: Cơ hội? Em đã khổ sở như thế này?

MIKE: Câm đi!

JOYCE (chưng hửng): Câm đi?

MIKE: Có lẽ em phải đeo máy nghe mới được. Đi xuống Mary đi. Em có đi không nào?

WILSON đi vào mang va-li.

MIKE: Đặt va-li ở đó, cậu. Một tách trà nhé, Joycie?

JOYCE đi vào phòng ngủ.

MIKE: Cô ấy còn giận. (Gọi lớn). Có nghe tôi nói không? Tại sao em không biết điều một tí? (Nói với WILSON). Anh làm gì?

WILSON: Tôi làm tóc cho đàn ông.

MIKE: Thế anh chẳng làm gì đụng chạm với dụng cụ ngừa thai phải không? Người đi đạo thiên chúa không được làm vậy.

WILSON: Tôi không lo mảng đó. Ông già tôi làm chuyện đó. Ông ấy có một não trạng tự do lắm. Dĩ nhiên tôi không đồng tình. Chính là cái tính khí của dân La-tinh đã đè nặng lên tôn giáo của chúng ta bấy lâu nay.

MIKE: Thì Giáo hoàng là người Ý mà.

WILSON: Vấn đề chính là ở chỗ đó. Tôi muốn thấy một người Ái Nhĩ Lan được tấn phong làm giáo hoàng. Tôi sẽ rất tự hào khi được nghe những lời rao giảng báng bổ Giáo hội từ quê hương chúng ta.

MIKE: Anh nghĩ gì đấy? Tông đồ của Chúa không xúc phạm dến ai.

WILSON: Ông ta sẽ như thế nếu là người Ái Nhĩ Lan và uống bia Guinness.

MIKE: Anh là một thiếu niên cùng huyết thống với tôi đấy. Tôi chắc anh không nghe nói đến tên tôi phải không?

WILSON: Tôi chưa hiểu .

MIKE: Michael O'Rourke. Người ta gọi tôi là Mike hay là Mikey O'Rourke vào lúc anh còn nằm trong nôi. Trước đây người ta vẫn nể mặt tôi trong nghề quyền Anh. Người ta còn nghĩ là tôi đang leo lên đến đỉnh cao một thời. Rồi tôi bị rắc rối. (Anh ta hướng về phía phòng ngủ và nói lớn). Phải thế không cô? Có phải tay đấm của tôi trước đây là hết sẩy không? Vào thời sau cuộc chiến thứ hai với người Đức? (Quay lại nhìn WILSON). Con bò cái ngu xuẩn. (Đi vào phòng ngủ). Này, có muốn tử tế không thì bảo?

JOYCE đang ngồi trên giưòng. Cô quay mặt đi chỗ khác.

WILSON: Tôi đi đây.

MIKE: Đừng để ý đến cô ta. Anh ở lại đây.

JOYCE nhặt một chiếc khăn quàng. Cô từ phòng ngủ bước ra.

JOYCE (giọng giận dữ, gằn từ tiếng): Tôi đi xuống dưới đây!

Cô bỏ ra phòng ngoài, đóng sầm cửa lại.

MIKE: Đừng để ý đến cô ấy. Cô ấy vẫn thế. Cô ấy mất bình tĩnh, anh biết đấy. Đó là do ám ảnh của cuộc sống trước đây trước khi tôi cặp với cô ấy. Tôi phải trông chừng cô ấy. Nếu không cô ấy sẽ gây cho tôi đủ chuyện rắc rối trên đời. Cô ấy chẳng kiêng nể thánh thần gì cả. Đó là điều bất hạnh nhất. Cô ấy chẳng may không hề được nuôi dạy đàng hoàng.

WILSON: Mẹ tôi được bà sơ nuôi đấy.

MIKE: Bà ấy còn sống không?

WILSON: Bà ấy đang nằm nhà thương bị bệnh nhiễm độc ở xương chậu. Mấy bà sơ là thế giới của mẹ tôi.

MIKE: Bà ấy có đau đớn không?

WILSON: Bà kêu la quá chừng. Nghe bà la thật dễ sợ.

MIKE: Tôi có thể giúp được gì cho bà không nhỉ? Tôi thắp nến cầu nguyện cho bà có nên không? Tôi không nghĩ tôi có tiền mặt.

WILSON: Thế ông linh mục không cho anh vay tiền mặt sao?

MIKE: Tôi không thích hỏi vay. Tôi cứ đến và tự thắp nến. Nhưng ông ấy có thể hỏi. Dĩ nhiên, đó là việc của ông ta. Ông ta có quyền hỏi. Nhưng tại sao tôi phải để cho ông ta hạch hỏi. (Ngừng). Mẹ của anh có thể hồi phục không?

WILSON: Bệnh cứ lui tới mãi.

MIKE: Bà ấy có thể hết hy vọng rồi. Chính bà là môt ngọn nến cũng nên. Khi mình đang nói đây có thể các thiên thần đang đưa bà di không chừng. Tôi nghĩ rằng mình đều bị nướng trần truồng. Đó không phải là câu hỏi mình có thể nêu lên với ông cha, dù cho ông ấy là người Jesuit. Và khác biệt chính là ở chỗ đó. (Ngừng). Cha của anh sức khoẻ thế nào?

WILSON: Ông ấy cũng thường. (Ngừng). Tôi không làm mất thì giờ của ông chứ?…

MIKE: Không đâu. (Ngừng, xem đồng hồ). Thực ra, anh làm tôi lỡ rồi. Tôi đã bỏ một cái hẹn. Tôi phải viết cho họ vài dòng xin lỗi đã không đến được.

Anh ta cởi áo khoác, đặt bông hoa ở nút áo vào một cái ly và đổ nước vào ly. Rồi anh ra để ly vào khay chén bát trên bồn rửa.

Nếu anh thực cần một căn phòng, chúng tôi có thể nhận anh. Có cái ghế dài giống như cái giường. Khá thoải mái.

WILSON: Mới không?

MIKE: Không.

WILSON: Ông làm tôi ngạc nhiên đấy.

MIKE: Tôi mua lâu lắm rồi. Bây giờ thì tôi không còn khả năng chơi những thứ xa xỉ như thế. Về mặt tài chánh hiện nay tôi rất tệ lậu.

WILSON: Đừng lo. Tiền của tôi sẽ giúp gỡ cho ông.

MIKE: Quỹ cứu trợ đấy. Tôi không phải là người tin ở lòng từ thiện, bác ái. Trừ phi tôi cần nó. Vật giá nay đắt đỏ thế này tôi rất cần được chính phủ trợ cấp hàng tuần. Thế nhưng người ta nói tình hình của tôi đã thay đổi. Tình hình của tôi chẳng có gì thay đổi cả. Người ta phải biết thế chứ. Tôi đã điền vào mẩu đơn để xác nhận mình là người gặp khó khăn.

WILSON: Đúng. Anh tôi và tôi trước đây cũng gặp phải vấn đề như thế.

MIKE: Người ta không nhìn thấu được con tim của con người như chúng ta thường thấy ở Ái Nhĩ Lan.

WILSON: Chúng tôi trước đây sống ở Shepherd's Bush. Chúng tôi có một căn phòng nhỏ. Và nhờ Quỹ trợ cấp này mà đời sống của chúng tôi cũng dễ chịu kéo dài gần cả một năm. Chúng tôi có bạn bè nhiều lắm. Mọi tôn giáo, mọi màu da. Nhưng không có điều kiện gì cả. Tuy thế mà chúng tôi rất vui vẻ. Chúng tôi trẻ. Tôi mười bảy. Anh tôi hai mươi ba. Mình không thể làm được gì tốt hơn thế, có phải không? (Anh ta nhún vai). Chúng tôi là bạn bè thân thiết. Tôi chưa hề nói với ai chuyện đó. Tôi hy vọng không làm ông giật mình chứ.

MIKE: Thân đến thế ư?

WILSON: Chúng tôi có giường riêng — anh ấy là người tôn trọng qui luật. Nhưng chỉ đến chừng đó thôi. Đêm nào chúng tôi cũng chơi với nhau. Cho nên chúng tôi chẳng làm xong được việc gì cả.

MIKE: Trong ngôn ngữ Ái Nhĩ Lan không có cách nào diễn tả việc anh làm.

WILSON: Ở Lapland người ta cũng không biết gọi tuyết là gì.

MIKE: Tốt hơn là tôi không nên nghe. Tôi không phải là ông linh mục.

WILSON: Khi anh ấy chết tôi không có bên cạnh. Bây giờ tôi vẫn còn thấy choáng váng, đau lòng.

MIKE: Anh ấy chết rồi ư?

WILSON: Đúng thế. Tôi đã nghĩ mình cũng chết luôn cho xong. Như một biểu lộ gì đó. Tôi đã làm như thế nếu không nghĩ mình đã được dạy rằng không nên làm như thế. Tự tử là chuyện khó khi có một bà mẹ tu hành.

MIKE: Tự tử ư?

WILSON: Tôi chẳng muốn sống, ông thấy đấy. Đó là cách diễn tả rõ ràng nhất. Tôi đã sống giữa những người thô bạo.

MIKE: Nhưng anh sẽ không làm thế chứ?

WILSON: Không. Tôi đã làm một di chúc, dĩ nhiên. Nhỡ trong tưong lai có việc gì xảy ra.

MIKE: Việc gì có thể xảy ra nào?

WILSON: Người ta có thể giết tôi.

MIKE: Làm sao lại như thế?

WILSON: Tôi chẳng hiểu (Ngừng). Trong di chúc, tôi nói rằng tôi muốn được chôn chung với Frank. Đó là yêu cầu cuối cùng của tôi. Người ta phải làm điều đó. Hôn thê của anh ấy cũng chịu. Cô ta đã chạy theo người khác rồi. Anh ấy không lạnh và chưa gì mà cô đã thấy phiền toái khi phải đặt một bó hoa lên mộ của anh. Cô ta là một phụ nữ tiêu biểu đấy. Chính ông cũng đã có kinh nghiệm đó?

MIKE: Tôi cũng thế. Một vài con mẹ quả là chó má lắm.

WILSON: Cô ta cũng chẳng có ích gì cho anh ấy. Tôi gần gũi với anh ấy còn hơn cô ta. Tôi vẫn để cho cuộc đời của mình dựa trên anh. Anh không thường gặp hoàn cảnh đó phải không.

MIKE (không thoải mái): Không.

WILSON: Tôi nghe nói anh ấy lả bạn của ông. Người ta nói ông biết anh ấy.

Anh ta lấy từ trong túi áo một bức ảnh và trao cho MIKE.

Anh nhận ra anh ấy không?

MIKE nhìn bức ảnh.

MIKE (ngừng): Anh ta đẹp trai đấy chứ.

WILSON: Anh ấy là người có tư cách. Một cái gì đó không định nghĩa được. Bức ảnh này chụp hai ngày trước khi anh ấy bị giết. (Ngừng). Việc gì thế. Ông bị chói mắt ư?

MIKE trả lại bức ảnh.

MIKE: Cất đi. Xem ảnh tôi thấy buồn lắm. Nghĩ đến anh ấy đã chết. Anh ấy còn trẻ quá.

WILSON: Ông có nhận ta anh ấy hkông?

MIKE: Tôi có lẽ đã thấy anh ấy một hai lần rồi. Có lẽ tôi đã có nói chuyện với anh ấy.

WILSON: Một xe van húc phải anh ấy.

MIKE (Ngừng).Anh ấy có nói gì không? Có tái lập được hiện trường không?

WILSON: Anh ấy chết ngay lập tức. (Ngừng). Ông gần đây có đụng xe van phải không? Tôi đã hỏi nơi sửa xe. Chưa đầy hai năm ông đã phải sửa xe năm lần. Tại sao ông không tập lái xe cho đàng hoàng? Ông đã làm cho nghề nghiệp của ông thành tồi tệ.

MIKE: Tôi cảm thấy khó ở. Tôi phải xin anh đi ngay cho. Mang bệnh trước mặt người lạ trông chẳng được tí nào cả.

WILSON cười.

WILSON: Tôi tưởng là tôi sẽ ở đây luôn chứ.

MIKE: Tôi chợt nhớ ra. Chúng tôi không thể cho anh ở lại được đâu.

WILSON: Tại sao không?

MIKE: Bà cô của cô ấy có thể ghé qua chơi. Tôi tiếc đã làm anh hy vọng.

WILSON: Thế bà ấy có thường đến trễ như thế này không?

MIKE: Cũng thường.

WILSON: Như thế bà ấy hẳn phải đần độn lắm, đến nhà người ta giữa đêm. Chẳng biết đến ai cả. Bà ta tên gì thế?

MIKE: Snell.

WILSON: Thế bà ta tên riêng là gì?

MIKE: Bridie Francine. Bà ấy dùng tên thứ nhì. Người ta gọi bà là Francine Snell.

WILSON: Tôi chưa được hân hạnh biết bà. Bà ấy trông thế nào?

MIKE: Bên cổ của bà nổi cục u. Bà ấy phải chống nạng. Đi khập khiễng.

WILSON: Nghe có vẻ là một bà già khốn khổ nhỉ. Thông thường bà sống ở đâu? Khi bà không giở chứng nửa đêm đi ra khỏi nhà?

MIKE: Ở ngoại ô. Bà thích sống ở đó hơn ở trong thành phố.

WILSON: Ôi thôi. Tôi rất tiếc tôi không thể ở lại. Thế thì tôi phải đi thôi. Trước khi từ giã ông, ông có thể vui lòng cho biết, càng ngắn gọn càng tốt, tại sao ông giết anh tôi không?

MIKE: Tôi không làm thế.

WILSON: Chính ông giết. Người ta trả cho ông hai trăm năm mươi đồng. Và cả tiền sửa chiếc xe van.

MIKE: Không.

WILSON: Anh tôi bị giết hôm hai mươi mốt tháng mười. Hôm đó ông làm gì?

MIKE: Tôi đi câu cá.

WILSON: Ở đâu?

MIKE: Ở vùng kênh đào.

WILSON: Ông câu được nhiều cá không?

MIKE: Tôi thả lại cá. Đó là qui định. Qui định của câu lạc bộ…

WILSON: Anh tôi là hội viên câu lạc bộ. Anh là người câu cá giỏi nhất đấy. Anh ấy phát ra mấy tấm cạc. (Ngừng). Ông câu được cá gì hôm anh ấy chết.

MIKE: Tôi không phải nhớ những chuyện đó.

WILSON: Ông có gặp may câu được con cá hồi vào cuối ngày không?

MIKE: Không. Trước giờ chưa nghe ai nói câu được cá hồi ở kênh đào.

WILSON: Ông giết anh của tôi. Ông phủ nhận nghe chẳng lọt tai tí nào cả. (Ngừng). Ông là người nói dối. Nó chỉ cho thấy điều đó.

MIKE (sợ hãi): Thế anh định làm gì đây?

WILSON: Tôi chẳng làm được gì cả, phải không? (Anh ta nhấc chiếc va-li lên và đi đến phía cửa). Tôi sẽ đi. (Anh ta cười, thoải mái). Cho tôi gởi đến Maddy một cái hôn nhé.

MIKE: Để tôi yên. Tôi bệnh. (Ngừng). Này, anh nói gì đấy?

WILSON: Maddy. Cô ả của ông đó.

MIKE đi về phía WILSON:

MIKE: Anh muốn ăn đấm phải không. Có chuyện gì về Maddy đây? Tôi không biết ai là Maddy cả.

WILSON: Cô ấy sống ở đây.

MIKE: Cô ta tên JOYCE.

WILSON nhún vai, cười.

Anh xéo đi, đồ ma cô đĩ điếm!

WILSON cười.

Cút đi! Đến đây kiếm chuyện hả. Cú đấm tôi một thời không phài thường đâu nhé. Tôi có thể nghiền nát anh ra.

WILSON: Hăng thế. Coi chừng phát khùng đấy. Ông phải bình tĩnh mới được. Ông sẽ thấy dễ chịu hơn.

MIKE: Này đừng đến đây nói chuyện rác rưởi nghe. Tôi không nghe đâu.

WILSON: Ông không còn sức nào kể từ ngày hội. Chuyện đời luôn luôn thế.

MIKE nắm lấy cánh tay của WILSON:

MIKE: Sao anh kêu cô ta là Maddy?

WILSON: Cô ta yêu cầu tôi như thế. Khi chỉ có chúng tôi với nhau. Đó là tên nghề nghiệp của cô ấy.

MIKE: Cô ta chỉ mới biết anh có hai ngày nay.

WILSON: Cô ta nói thế ư? Ông tin cô ta ư?

MIKE: Đúng.

WILSON: Đó là chuyện của ông. Tôi chẳng bao giờ tin đàn bà. Tôi đã có kinh nghiệm rồi.

MIKE: Kinh nghiệm duy nhất anh có là với tay đấm của anh đấy.

WILSON: Nhận xét gì khó thế. Thật đúng y chang. (Anh ta nhìn phòng ngủ).Tôi ước gì cô ta đã thay tấm trải giường rồi. Ông có để ý chứ. Đó là một dấu hiệu xấu.

MIKE: Nếu anh đã đụng đến cô ta tôi sẽ cho anh biết tay.

WILSON: Ông dám giết tôi không?

MIKE: Dám chứ. Tôi sẽ đập vỡ mặt anh ra bằng đôi bàn tay không này. Tôi sẽ làm anh mửa mật ra.

WILSON: Ông có cây súng đấy. Giết tôi đi. (Ngừng). Ngày mai tôi sẽ trở lại. Nói với Maddy tôi sẽ gặp cô ấy.

MIKE: Anh hãy tin tôi. Tôi không giết anh của anh. Anh không tin tôi sao?

WILSON: Không (ngừng). Có thể tôi sẽ quyết định đưa Maddy đến câu lạc bộ chơi. Chỉ để cho thấy tôi xem thường cách sống của anh. Tôi chẳng bao giờ phải đề phòng. Chúng tôi đeo lấy nhau. Phương pháp tự nhiên.

MIKE kêu lên đau đớn, anh ta chạy lại hộc bàn, lục lọi và lấy khẩu súng.

MIKE (vẫy khẩu súng trước mặt WILSON): Anh thấy chứ. Tôi sẽ dùng nó nếu tôi bắt gặp anh với cô ta.

WILSON: Anh bắn súng có giỏi không?

MIKE: Tôi là dân thiện xạ.

WILSON: Trái tim nằm ở … (Anh ta chỉ)… ngay dưới cái huy hiệu trên áo len của tôi. Đừng bắn trật nhé. Tôi không muốn bị thương. Tôi muốn chết.

MIKE: Anh nghĩ là tôi giỡn sao?

WILSON: Tôi hy vọng ông không giỡn.

MIKE: Anh là thằng ngu! Giống như anh của anh. Hẳn cả nhà anh đều thế.

WILSON: Thế ông có để ý đến nốt ruồi của cô ấy không?

MIKE: Ở đâu?

WILSON: Ở chỗ kín. Có lẽ gần đây ông không có dịp nhìn nó. Nên cô ấy phải tìm người trai trẻ hơn.

MIKE (la lên) Cút đi!

WILSON cười và đi ra ngoài.

MIKE (Dịu giọng): Tôi thấy khó chịu. Tôi bực dọc chuyện gì đây.

Anh ta cất khẩu súng vào hộc bàn.

Hắn nghĩ ta là tội phạm nên có thể đối xử thế nào cũng được. Dám đến đây như thế. Nói với ta ngay mặt. Đạo lý của Nineveh sao có thể thoải mái như thế? (Anh ta ngồi ở bàn mắt nhắm lại). Nhưng mày chơi với lửa đấy. Tao sẽ bắn mày. Sẽ tiêu diệt mày. Tao sẽ có lý do. Tao là phía bị xâm phạm. Tao sẽ làm cho mày chết nếu mày đã đụng đến cô ta. (Ngừng nói). Hắn sẽ bỏ cô ta vào nhà thổ mà thôi. Những tên con nít như thế chỉ biết có chừng đó.

Anh ta đi vào phòng ngủ, nhặt lên bộ quần áo ngủ và đôi dép, kéo tấm trải và chiếc gối từ giường và bước vào phòng chính.

Ta sẽ ngủ ở đây. Ta không thể nằm với cô ta được.

Anh ta ngồi trên ghế dài và bắt đầu cởi áo quần ra.

Ôi ta đã già. Thật là thê thảm. Thế mà ta tin là sẽ an toàn với cô ta. Cô ta chẳng ra làm sao cả. Làm tình thì đã rệu rã. Phản bội. Lừa lọc. Cô ta già giống như mẹ nó vậy. (Ngưng nói). Ta không nên nói thế. Nói thế thì thật ghê gớm quá.

Anh ta mặc vào chiếc áo ngủ.

Cô ta làm đĩ có hai cái tên giả. Trước khi ta gặp cô ta thì ở nơi Niên Giám, Giám đốc gọi cô là Madelein Scott-Palmer. Trước đó thì cô sống hoang đàng dưới cái tên Sarah Fielding. Cô đã hoang phí cái di sản của bà cô vào các cửa tiệm thuốc lá. Ôi, quá đáng vô chừng! Ta phải giết nó mà thôi.

Anh ta mặc vào chiếc quần ngủ.

Nếu ta giết nó thì ta phải nói lời chia tay. Ta sẽ không bao giờ gặp nó nữa. Ta sẽ đơn độc. Đau đớn thật. Ta chưa hề nhận ra nỗi đau này. Ta đã quá già còn bắt đầu trở lại thế nào được nữa. Già quá. Ta yêu nàng. Ta thật đau lòng khi phải thú nhận điều đó. Ta chỉ có cô ta. Ta cần cô ta nếu cô ta là con đĩ già ghê gớm nhất kể từ bà mẹ của Solomon.

Anh ta lại mang đôi dép vào.

Cuộc sống thế nào đây mà trong một nước chỉ toàn là đĩ và cộng sản?

Anh ta lại mặc áo khoác ngoài như kiểu áo choàng trong nhà. JOYCE đi vào. Cô cởi chiếc khăn len quàng người.

JOYCE: Hắn đi rồi phải không?

MIKE (Ngước lên, mắt nheo lại): Em muốn nói gì?

JOYCE: Em tưởng là anh ta ở lại đây.

MIKE: Thế em có muốn không?

JOYCE: Em có muốn không hả?

MIKE (gật đầu): Anh thấy ý định của em. Anh hiểu hết. Em nham hiểm lắm. (JOYCE bước ngang qua anh ta đi vào phòng ngủ). Em đi đâu đấy?

JOYCE: Lên giường. Em chẳng nghe anh nói đâu.

MIKE: Cô muốn gì nhỉ? (Ngừng). Có thể tôi sẽ tha thứ cho cô ta. Chúa đã tha thứ người đàn bà ngoại tình. Nhưng tình huống khác nhau lắm. (Ngừng lại). Đây là một việc phi lý. Lừa dối. Mới tuổi này. Cô ta muốn kiếm người trai trẻ hơn. Tuổi cô ta người ta đòi hỏi dữ lắm. Giống như chuyện kể của một thương nhân du hành. Chỉ có vài phút gay cấn. Tôi chẳng hiểu cô ta sẽ như thế nào nếu trong nhà có một máy truyền hình.

JOYCE (thay áo quần đi ngủ): Anh đang đọc bài ngoài ấy phải không.

MIKE (đi vào phòng ngủ): Cái gì?

JOYCE: Em tưởng là anh đang phục vụ giải trí quân sĩ chứ?

MIKE: Anh để việc đó cho em. Đó đúng là lĩnh vực của em, phải không?

JOYCE: Có chuyện gì đấy?

MIKE: Con bò cái. Dám giỡn mặt với tôi hả.

JOYCE: Lẽ ra anh đừng để anh ta vào nhà. Anh làm em muốn phát điên đây. MIKE: Tôi đã nghe tiếng của cô. Bươc kế tiếp là cô sẵn sàng cởi áo quần ngay ngoài đường.

JOYCE: Này, anh giở chứng gì thế?

MIKE: Thế nào cũng có người giết cô. May cho cô tôi không phải là người đó… Một gia đình đàng hoàng dữ! Mẹ của cô đang làm ngay ở cửa ra vào trong đêm mà bà ấy bị giết. Nếu bà ta không lê lết kiếm khách ngoài phố thì bà ta cũng chỉ vào nhà dưỡng lão. Quyến rũ mấy ông linh mục. Bà ngoại của cô vào đêm người ta giải phóng Mafeking cứ nằm ngửa ra. Đúng là ba thế hệ đều là gái điếm.

Anh ta tát vào mặt cô gái, cô kêu lên vửa ngạc nhiên vừa kinh sợ.

Tôi giết cô đấy!

Anh ta nhảy lên người cô. Cả hai cùng ngã trên giường.

JOYCE (la lên): Coi chừng con cá! Anh làm nghiêng chậu cá đó.

MIKE (đứng dậy, cởi áo khoác): Cô muốn giữ con cá trong phòng ngủ làm gì? Có vệ sinh đâu.

Anh ta leo lên giường. JOYCE mang gối và chăn mền từ phòng ngoài vào và đặt lên giường.

JOYCE: Thế anh ta nói gì với anh?

MIKE: Cô có để cho anh ta làm không?

JOYCE (nổi giận): Anh ta chưa hề đụng tới em.

MIKE: Cô phải nói thế. Tôi không muốn mất cô. Tôi không muốn lại phải sống một mình. Trước đây tôi đã quá chừng đơn độc.

JOYCE: Để em phủ chiếc áo khoác lên chân anh nhé? Lại lạnh cóng rồi đấy.

MÀN NĂM

Sáng hôm sau.

JOYCE đang rửa chén bát. Chuông cửa reng. JOYCE tháo găng tay và chùi tay mình. Cửa nhà bị đẩy vào và WILSON đi vào.

JOYCE: Anh làm gì đây? Cửa khoá kia mà?

WILSON: Có khoá gì đâu.

JOYCE: Chồng tôi đang ở dưới nhà đấy. Thực đấy. Lần này là thực.

WILSON: Tôi biết. Tôi thấy anh ta thơ thẩn dưới nhà. Tôi bảo anh ta đêm qua tôi với cô tư tình với nhau. Cô không phiền gì chứ?

Hắn cởi chiếc áo khoác ngoài và trải nó lên ghế dài.

Cô không muốn ngẫu nhiên có quan hệ với tôi chăng?

JOYCE: Anh chỉ là một thằng con nít.

WILSON cầm một chiếc ghế và giật tung tay cầm ghế.

Anh làm gì thế?

WILSON: Để khi anh ta lên đây và thử tay cầm, anh ra sẽ nghĩ là chúng ta đã làm chuyện mây mưa với nhau.

JOYCE: Đừng nói kiểu đó với tôi. Tôi chẳng quen lối nói cà chớn đó đâu.

WILSON: Nhưng trong trò chơi này, cô phải thế mà thôi.

JOYCE: Tôi không cho phép bất cứ ai muốn làm gì tôi cũng được. Giới của tôi là người đàng hoàng. (Ngừng lại). Ai học với anh về tôi thế?

WILSON: Anh của tôi. Anh ấy làm cô sau khi xem phim Sound of Music. Tôi đang đợi dưới nhà. Anh ấy vụng về như người đánh rắm. Anh ấy lẽ ra không bao giờ chơi gái bậy bạ và xem phim Sound of Music. (Tháo lỏng cà-vạt). Cô cũng giống như hầu hết những người khác. Hôm nay ở đây, ngày mai thì đi chỗ khác. Hôn thê của anh tôi cũng giống cô nhiều phần. Khóc đó cười đó. Chị ấy đang mặc thử áo cưới khi chúng tôi nghe tin Frank bị chết. Bây giờ chị ấy nhuộm chiếc áo màu xanh nước đá và mặc nó khi đi dạ vũ. An ủi duy nhất cho tôi là chị ấy trông thô kệch vô chừng khi mặc chiếc áo đó. Nhưng nó cho thấy chị ấy là hạng người gì, phải không? Tôi biết hạng ngưòi của chị ấy khi xem cách chị ấy dùng đầu gối mà cà cà vào đùi tôi hôm tang lễ. Tôi chỉ muốn bóp cổ chị ấy thôi. Cả một giờ chị ấy cứ như thế. Chúng tôi đi lòng vòng để tránh cuộc diễn hành.

JOYCE: Diễn hành gì thế?

WILSON: Người ta đang ăn mừng chiến thắng hay chuyện gì đó. Chúng tôi nghe ban nhạc chơi từ xa. Ban nhạc Hoàng Gia chơi hết cỡ. Lông thú và các dải vải bay phất phới. Ông già của tôi trong đoàn đó. Ông không dự đám tang vì ông nằm trong đoàn lính Anh viễn chinh. Ông đại diện cho cái gì đó.

Hắn ngồi xuống, vai nhô lên, mắt nhìn về khoảng không phía trước.

Ông ta nghĩ nhiều về việc trình diễn cho mình hơn là việc chôn cất con của ông ấy. Cả gia đình tôi ai cũng điên khùng thế nào ấy. Nếu có ai mà đề cập đến Đoàn quân viễn chinh với cha tôi, thế nào ông ấy cũng mở máy ngay. Vào ngày đình chiến, hội hè nào cũng có mặt ông ta. Ông ăn hạt dẻ cả tuần trước đó. Từ hôm đám tang đến giờ tôi chưa thấy mặt ông ta. Tôi tính là bây giờ ông ta đã ở nhà rồi.

Hắn đứng lên.

Anh ta phải lên đây rồi.

JOYCE: Ai?

WILSON: Người của cô đấy. Mình phải sưởi ấm đây một tí. Cô ở đây có sưởi điện không? Tôi có ngờ lạnh cóng đến thế này đâu.

Hắn đi vào phòng ngủ.

WILSON (gọi từ phòng ngủ). Đây là loại cá lòng tong nước ngọt phải không?

JOYCE: Không phải. Chỉ là loại cá vàng.

WILSON đi vào phòng chính.

WILSON: Chúng có thể làm cô bị nhiễm trùng đấy, cô biết chứ?

Hắn tháo chiếc cà vạt.

Trong ba ngày nữa thì anh của tôi được hai mươi bốn tuổi đấy. Anh ấy đang tính chuyện làm ăn đấy chứ.

Hắn đá văng đôi giày của mình.

Tôi nghĩ là anh ấy sớm muộn gì cũng làm được. Anh ấy thuộc loại người đi tới. Trí não của anh ấy đã phát triển đầy đủ. Anh ấy vẫn thường đọc về việc việc mở mang. Anh ấy chết là hết mọi chuyện. Tôi chẳng giống anh. Ngoại trừ cái thể hình.

Hắn thở dài và lắc đầu.

Không có anh ấy tôi thấy phần nào lạc lõng. Tôi chẳng ngại mà không nhìn nhận điều đó. (Ngẫm nghĩ). Có thể anh ấy đã kiếm được khá nhiều tiền trong ngành của anh ấy. Tham vọng của tôi là làm em của một nhà triệu phú. (Ngừng nói). Tôi nghĩ là cô chán nghe rồi phải không. Cô chẳng biết anh ấy. Tôi nghĩ là cô chẳng hiểu được ý tôi đâu.

Hắn cởi chiếc áo len, mở nút áo sơ mi, gắn một huy hiệu lên áo phần trên con tim, và cởi dây khoá quần.

JOYCE: Này, anh làm gì đấy?

WILSON: Phải làm như thể chúng ta đang hành sự khi anh ta lên đến đây.

JOYCE: Ngừng lại! Ngừng lại! Michael sẽ nghĩ như thế nào? Anh ấy sẽ tưởng chúng ta có gì. Tôi chưa hề nghĩ tới chuyện đó.

WILSON: Tôi tính là anh ta bây giờ phải có mặt ở đây. Rung cho sập cánh cửa này. Có lẽ anh ta không giữ lời.

Hắn đi vào phòng ngủ và nhìn ra cửa sổ.

Không thấy anh ta ở ngoài này.

JOYCE nhặt chiếc áo len tròng đầu của hắn và đi vào phòng ngủ.

JOYCE (đưa chiếc áo cho hắn): Mặc đồ vào đi. Đừng có điên.

WILSON (cầm lấy chiếc áo): Anh ta không lên đâu. Anh ta sẽ không lên. Tôi có thể thấy đây là một sự thất bại giống như những chuyện khác.

Có tiếng MIKE bước chân lên cầu thang.

MIKE: Joycie! Joycie…

WILSON: Nếu tôi đã làm rối lên thì tôi xin lỗi. Thông thường thì tôi không thế này đâu. Tôi đang buồn quá. Tôi ước gì tôi ở bên cạnh anh ấy khi anh ấy chết.

JOYCE: Tôi nghiệp anh. Tội nghiệp cho anh.

Cô dịu dàng hôn má của hắn. Hắn ôm cô chặt. MIKE vụt đi vào phòng. Anh ta đi tới từ từ. Ngừng lại. WILSON buông JOYCE ra và quay lại, cười với MIKE và kéo dây khoá quần. MIKE đưa súng lên bắn.

Viên đạn làm vỡ chậu đựng con cá vàng. JOYCE la lên. Viên thứ hai trúng ngực của WILSON:

WILSON: Anh ta bắn tôi rồi.

Hắn gục xuống trên đầu gối.

Di chúc của tôi trong túi áo ngoài. Địa chỉ của tôi trong cuốn sổ nhỏ trong túi áo. Cô nhớ chưa?

JOYCE (nói với MIKE): Anh làm gì thế?

WILSON: Anh ta tưởng thật. Hay ho làm sao. (Hắn ho. Máu ứa ra từ miệng.) Nếu cô hỏi tôi thì tôi nói anh ta là thằng điên. Tôi sắp chết phải không? Tôi nghĩ là… Trời ơi…

Hắn ngã chúi về phía trước. Im lặng.

JOYCE: Hắn bất tỉnh rồi.

MIKE (đặt súng xuống): Hắn chết rồi.

JOYCE: Sao như thế được? Anh có giết hắn đâu?

MIKE: Lấy một tấm trải giường đi. Đậy người hắn lại.

JOYCE: Em có một cái bao lớn ở đâu đó trong nhà.

MIKE: Anh bảo là tấm trải giường! Lấy tấm tốt nhất đó.

Anh ta bước vào phòng ngủ và kéo một tấm drap khỏi giường và đậy nó lên người WILSON.

JOYCE: Mình bảo tại sao giết hắn đây?

MIKE: Hắn làm bậy bạ với vợ tôi.

JOYCE: Nhưng em có phải là vợ anh đâu? Mà hắn có làm gì bậy bạ đâu?

MIKE: Nó gọi em là con khùng.

JOYCE: Phải có ai đó nói cho hắn về quá khứ của em. Anh biết người ta như thế đấy. (Ngừng lại). Anh có dính líu gì đến cái chết của anh của hắn không?

MIKE: Có chứ.

JOYCE: Không có việc làm thường xuyên là như thế đấy. (Ngừng lại). Cái hộp điện thoại có dùng được không đấy?

MIKE: Được.

JOYCE: Đến hộp số điện thoại. Gọi 999. Em sẽ bảo là hắn hiếp em.

MIKE (Rụng rời): Báo sẽ đăng.

JOYCE: Có thể không hẳn là cưỡng hiếp. Không hẳn thế. Anh vào vừa kịp lúc.

MIKE: Em sẽ nghe theo anh chứ, Joycie?

JOYCE: Đã hẳn rồi, cưng. (Cô hôn anh ta). Em yêu anh mà.

Cô thấy chậu cá vàng bị vỡ.

Ô kia, Michael nhìn xem! (Bật khóc). Cá vàng của em!

Cô nhặt một con cá vàng.

MIKE: Một phát đạn hẳn phải trúng chậu cá.

JOYCE: Chết cả rồi. Đáng thương thật. Mà em lại nuôi cá rất kỹ. Thế mà chúng chết hết cả vào lúc lộn xộn này.

Cô sụt sùi. MIKE quàng tay qua vai cô và đưa cô đến ngồi trên ghế dài. Cô ngồi xuống.

MIKE: Ngồi xuống đi. Anh sẽ gọi cảnh sát đến. Đây là một án mạng vì ghen tuông. Họ sẽ hiểu. Chính họ cũng có vợ và cá vàng.

JOYCE quá đau buồn nên chẳng nói gì được. Cô gục mặt vào vai của MIKE. Anh ta ôm chặt lấy cô.

Màn hạ

– Hết –




[1] Maddy vừa là tên gọi tắt của Madelein, nhưng vừa có nghĩa là "con khùng".


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét