HỌA MI MỘT MÃNH
́́
Tác giả: Nguyễn Nhật Ãnh
Tác phẩm: KÃnh vạn hoa
Tủ sách: Tuổi Hoa
Nhà xuất bản Kim Đồng, 1999
Khổ sách: 10,2 x 15,2 cm
Số trang: 192 trang
Đánh máy: Mia2009 TVe
ChÃnh tả: panda.goldfishlove TVE
Thực hiện ebook: Kinhvanhoa Team
ooO TVE Ooo
      MỤC LỤC
Chương 1
Băng âtứ quậyâ có bốn đứa: Lâm, Quới Lương, Quốc Ãn và Hải quắn. Đã liệt và o hà ng âquậyâ tất nhiên bốn đứa nà y phải nghịch kinh khủng khiếp. Nhưng dù sao lớp 9A4 cũng có một điều an ủi: băng âtứ quậyâ không phải bữa nà o cũng quậy.
Trong khi đó, có một đứa không bị xem là dân quậy nhưng ngà y nà o cũng gây ra cho bạn bè không biết bao nhiêu là đau khổ. Đó là thằng Dưỡng.
Dưỡng không quậy, không nghịch phá. Cũng không trêu chọc bạ
Dưỡng chỉ thÃch là m nghệ thuật, nghĩa là thÃch ca hát.
Xưa nay những người thÃch ca hát thường đem lại niềm vui cho mọi người. Nhưng đó là xét theo lẽ thường. Dưỡng không nằm trong cái lẽ thường đó. Nó nằm một mình một cõi. Lời ca tiếng hát của nó luôn gây khiếp hãi cho những người chung quanh.
Nếu Dưỡng chỉ hát dở thì không nói là m gì. Trong cái thế giới sáu tỉ người nà y, Ãt ra có khoảng năm tỉ người hát dở. Và người hát dở chỉ khiến người nghe lắc đầu chứ không khiến thÃnh giả đứng tim.
Dưỡng khiến bạn bè đứng tim, hẳn nó phải có một điểm khác người nà o đó. Điểm khác người đó là Dưỡng không hát. Dưỡng rống.
Trong liên hoan văn nghệ cuối năm ngoái, khi giới thiệu âca sĩâ Dưỡng lên sân khấu, nếu nhỏ Hạnh dẫn chương trình không dặn dò trước âXin các thầy cô và các bạn bình tĩnh thưởng thứcâ thì thầy Hiếu và thầy Thừa đã đánh vỡ chiếc ly trên tay, còn cô Kim Anh và cô Hạ Huệ phải vô bệnh viện cấp cứu vì mắc nghẹn rồi.
Nhưng dù sao các thầy cô cả năm mới bị thằng Dưỡng âtra tấnâ một lần. Còn tụi 9A4 thì bốn mùa mười hai tháng (à quên, trừ mùa hè ra thì chỉ còn ba mùa chÃn tháng) không ngà y nà o là không bị thằng Dưỡng hà nh hạ đôi tai.
Năm ngoái, lúc tập văn nghệ trước khi biểu diễn chÃnh thức, lớp phó văn thể mỹ Và nh Khuyên góp ý với Dưỡng:
- Bạn nhẹ giọng cho dịu dà ng một chút. Dân ca phải hát mượt mà tình cảm, có đâu ầm ầm như voi rống vậy.
Thằng Dưỡng nghe Và nh Khuyên và von như vậy thì giận lắm. Nhưng Dưỡng không dám cãi lạợ Và nh Khuyên nổi quạu gạt tên mình ra khỏi chương trình. Nó gật gù ra vẻ ta đây thÃch nghe người khác góp ý ghê lắm là m Và nh Khuyên tưởng bở. Nhưng đến khi lên biểu diễn thì Dưỡng vẫn chứng nà o tật nấy, thậm chà nó còn gân cổ rống to hơn ngà y thường cho bõ ghét. Lần đó lớp phó Và nh Khuyên tức muốn nổ đom đóm mắt mà chẳng là m gì được.
Nói cho đúng ra, thằng Dưỡng muốn hát nhỏ cũng không được. Trời sinh giọng nó thế. Lúc nói chuyện bình thường, giọng nó đã oang oang. Khi đã âlà m nghệ thuậtâ, tức là phải gồng mình lấy hơi lấy sức, dễ gì nó chịu âđiều chỉnh âm thanh vừa đủ ngheâ theo yêu cầu của thiên hạ.
Nhưng nếu đã vậy, chẳng thà nó nÃn quách đi cho. Khu vườn nghệ thuật rộng thênh thang, sao nó không chọn thi ca như Lan Kiều hay chọn hội họa như thằng Cung cho thế giới bớt ồn à o, chộn rộn; nó chọn chi nghiệp xướng ca cho bạn bè méo mặt!
Dĩ nhiên những nạn nhân của Dưỡng không phải đứa nà o cũng lãnh hậu quả như nhau. Mỗi khi Dưỡng cao hứng âoanh kÃchâ, những đứa ngồi xa thường Ãt bị âvăng miểngâ hơn những đứa ngồi gần. Mà đứa ngồi gần nhất trong những đứa ngôi gần lại chÃnh là đứa hay cặp kè với nó nhất. Đó là con nhỏ Hiền Hòa tội nghiệp.
Hiền Hòa ngồi sát rạt bên Dưỡng, mỗi khi nghe thằng nà y cất tiếng là lấy tay bịt chặt hai tai, bất chấp tình bạn thân thiết mà hai đứa đã tốn công vun đắp mấy năm nay.
Hiền Hòa đã không kể đến tình bạn thì tất nhiên Dưỡng cũng đâu có kể gì. Thấy Hiền Hòa bịt tai, Dưỡng ứa gan, cà ng ngoác miệng cố rống to hơn.
Giọng thằng Dưỡng rổn rảng đến mức đã nút hai tai lại rồi mà Hiền Hòa vẫn thấy đầu ong ong u u. Nó đà nh phải rời khỏi chỗ ngồi, chạy tuốt ra sân, điệu bộ hấp tấp như đang chạy giặc
Hiền Hòa không âchạy giặcâ một mình. Cùng tuôn ra cửa với nó bao giờ cũng có một lô một lốc những đứa yếu bóng vÃa khác.
Sáng nay cũng vậy, vừa và o lớp, nhét cặp và o ngăn bà n là Dưỡng bắt đầu âmở đà iâ.
Là n điệu trữ tình tha thiết của bản dân ca Ru con qua cái giọng bão tố của Dưỡng bỗng hóa thà nh những tiếng sát phạt ghê hồn.
Trong thoáng mắt, tụi 9A4 có cảm giác sấm chớp đì đoà ng đang kéo về là m rung rinh lớp học.
Thế là Hiền Hòa chạy trước, đám Tú Anh, Bội Linh chạy sau, cả bọn lếch thếch dắt dÃu nhau chuồn khỏi âhiện trườngâ.
Thằng Tần ngồi cùng bà n với Dưỡng là đứa có thần kinh thép. Mặc cho Dưỡng ông ổng, nó vẫn cắm mặt và o tập, lẩm nhẩm ôn bà i.
Nhưng Tần chỉ đứng vững trước sóng gió được dăm phút đầu. Đến khi Dưỡng bắt qua đoạn điệp khúc âHãy nÃn nÃn đi con, hãy ngủ ngủ đi conâ và đẩy âm thanh lên tới tận ⦠mây xanh thì Tần hết chịu đựng nổi.
Nó quay phắt qua, gầm gừ:
- Đủ rồi mà y! Ru như mà y, con nÃt chỉ có ị ra quần chứ ngủ nghê gì.
Tần là m Dưỡng cụt hứng:
- Mà y nói gì?
Tần thản nhiên:
- Tao nói là mà y hát âHãy khóc khóc đi con, hãy ngủm ngủm đi conâ coi bộ đúng với chất giọng khủng khiếp của mà y hơn!
Lời chế giễu của Tần là m Dưỡng tÃm mặt. Nó gân cổ định quát lại nhưng sực nhớ thằng Tần là tổ trưởng của nó, Dưỡng đà nh nÃn nhịn.
Nhưng cà ng nÃn nhịn cà ng bực bội, Dưỡng đâm ra cáu con nhỏ Hiền Hòa. Nhỏ Hiền Hòa là bạn thân của nó, lại không phải lo lắng ôn bà i như thằng Tần, chẳng có lý gì phải ôm đầu bỏ chạy khiến mấy đứa khác bắt chước chạy theo. Và nếu Hiền Hòa không xử sự như thế, nó đâu có nổi điên ngoác mồm rống hết cỡ cho thằng Tần cự nự, nhạo báng.
Hiền Hòa không biết thằng Dưỡng đang bực nó. Khi về lớp, nó vui vẻ quay sang Dưỡng:
- Dưỡng có đem cây thước theo đó không, cho Hiền Hòa mượn đi!
- Không! – Dưỡng lạnh lùng – Ra tiệm mà mua!
Thái độ của Dưỡng là m Hiền Hòa tròn xoe mắt:
- Dưỡng là m sao thế?
- Chả là m sao cả! – Giọng Dưỡng vẫn lạnh tanh.
- Dưỡng đừng chối! – Hiền Hòa nhìn Dưỡng đăm đăm – Nhất định là Dưỡng có là m sao rồi!
Dưỡng không buồn đáp. Nó quay mặt đi, vẻ giận dỗi.
Nét mặt lầm lì của Dưỡng khiến Hiền Hòa ngạc nhiên quá đỗi. Nó nhÃu mà y ngẫm nghĩ một hồi vẫn chẳng lần được manh mối nà o. Nó biết Dưỡng đang bực, nhưng bực chuyện gì thì nó chịu.
Dưỡng quay mặt đi nhưng tay lại chìa cây thước ra sau:
- Nè.
Hiền Hòa cầm lấy cây thước, tủm tỉm:
- Dưỡng hết bực mình rồi hở?
- Còn.
Ngập ngừng một thoáng, Hiền Hòa lại hỏi:
- Dưỡng bực Hiền Hòa hở?
- Ừ.
Hiền Hòa chớp mắt:
- Hiền Hòa có là m gì đâu.
- Có! â" Dưỡng vẫn không quay đầu lại â" Ai bảo lúc nãy Hiền Hòa bỏ chạy!
- Dưỡng nói thật đấy hở?
- Thật.
Hiền Hòa liếm môi:
- Thế mọi hôm thì sao? Mọi hôm Hiền Hòa vẫn bỏ chạy sao Dưỡng không bực?
Dưỡng không ngờ Hiền Hòa lại hỏi một câu oái oăm như vậy, liền thuỗn mặt ra. Ừ nhỉ, việc Hiền Hòa chạy trốn giọng ca của mình đâu phải mới xảy ra ngà y hôm nay. Nhưng mấy hôm trước mình đâu có hậm hực đến vậy? à phải rồi, tại hôm nay thằng Tần ghẻ tự dưng lại gây gổ với mình, thế là mình cáu lên! Suy nghĩ một thoáng, Dưỡng đã biết ngay là do, nhưng nó vẫn là m thinh. Nói ra điều đó, Dưỡng sợ nhỏ Hiền Hòa sẽ bảo nó âgiận cá chém thớtâ.
à quên, Dưỡng không là mhẳn. Dưỡng đáp nhưng lại nói tránh đi:
- Mọi hôm tôi vẫn bực nhưng không nói ra đó thôi!
Lần nà y, nói xong Dưỡng quay lại.
Hiền Hòa dán mắt và o mặt bạn:
- Thế Dưỡng có muốn từ ngà y mai trở đi sẽ không còn bực nữa không?
- Muốn! â" Dưỡng tưởng bở – Hiền Hòa không bỏ chạy ra sân nữa chứ gì?
- Không! â" Hiền Hòa láu lỉnh â" Dưỡng đừng hát nữa!
Trong khi Hiền Hòa che miệng cười khúc khÃch thì Dưỡng gầm lên:
- Trả cây thước đây!
 Hiền Hòa giấu cây thước ra sau lưng:
- Dưỡng đừng có chơi xấu như thế. Để Hiền Hòa kẻ xong đã!
Dưỡng nói năng bình thường giọng đã vang vang, huống chi nó lại gầm lên.
Cô Vĩnh An dạy Tiếng Anh ngó xuống:
- Dưỡng, Hiền Hòa, hai em là m gì thế?
Hiền Hòa là nhÃ:
- Dạ thưa cô, không có gì ạ.
Dưỡng tái mét mặt:
- Thưa cô, em chỉ ⦠hỏi mượn cây thước của bạn Hiền Hòa
- Bao giờ đi học cũng phải mang theo thước chứ em! â" Cô Vĩnh An lừ mắt â" Lần sau em còn hét lên như thế nữa sẽ bị phạt đứng đến giờ ra chơi đấy!
Dưỡng thu nắm tay dưới gầm bà n, răng nghiến lại. Nó đang tức con nhỏ Hiền Hòa không để đâu cho hết.
Tức đến mức khi Hiền Hòa đẩy cây thước qua, khẽ nói:
- Trả nè.
Nó lấy tay gạt cây thước ra tuốt ngoà i xa.
Chương 2
Ngoà i những chuyện vừa xảy ra, nhỏ Hiền Hòa còn một điểm rất đáng để cho thằng Dưỡng bực mình. Đó là giọng ca của Hiền Hòa.
Hiền Hòa hát rất hay. Năm ngoái, khi An Dung và Việt Hà chưa nghỉ học, Hiền Hòa hợp với hai đứa nà y thà nh một ban tam ca rất được bạn bè trong lớp ái mộ. Đó là ba giọng âhọa mi và ngâ của lớp và là niềm tự hà o của tổ 1.
Thằng Dưỡng là thà nh viên tổ 1, tất nhiên cũng hà nh diện về giọng ca thiên phú của các bạn mình. Mỗi khi ban âTam ca áo trắngâ Hiền Hòa, An Dung, Việt Hà biểu diễn trong các buổi liên hoan của lớp hoặc của trường, Dưỡng đều đứng dưới hò hét đến khan cổ và vỗ đến rát cả tay.
Nhưng điều đó đâu có nghĩa là Hiền Hòa được quyền chê bai giọng hát của nó.
Nhất là những lúc ngồi trong lớp, Hiền Hòa thỉnh thoảng cũng cao hứng ngân nga đôi ba câu chứ đâu phải mình nó. Nhúc đó, nó đâu có bịt tai, đâu có chuồn ra khỏi lớp. Vậy mà đến khi nó cất giọng, con nhỏ Hiền Hòa lại đùng đùng bỏ đi. Như vậy có khác nà o coi thường nó. Có khác nà o con nhỏ Hiền Hòa tự cho mình là số một, còn nó là số ⦠một ngà n lẻ mấy.
Nhưng dù giận con nhỏ kênh kiệu kia không để đâu cho hết, giờ ra chơi Dưỡng vẫn tò tò theo Hiền Hòa và thằng Tần và o căng-tin.
Tần là con nhà già u, ngà y nà o nó cũng bao hai đứa nà y ăn chè mệt nghỉ. Tổ 1 có cả thảy sáu đứa, không hiểu sao Tần chỉ thÃch chơi với Dưỡng và Hiền Hòa.
Chỉ trừ thời gian Tần bị ghẻ, Dưỡng và Hiền Hòa lảng ra vì sợ vi trùng ghẻ bò qua người, còn suốt từ năm lớp bảy đến nay, không giờ ra chơi nà o mà ba đứa nà y không cặp kè nhau chui và o căng-tin.
Bữa nay cũng vậy, nhưng khác với mọi lần, mặt mà y thằng Dưỡng lúc nà y trông buồn xo. Nó ngồi một đống và múc từng muỗng chè đưa lên miệng một cách uể oải.
- Hôm nay mà y có chuyện gì thế hả Dưỡng? â" Tần tò mò nhìn bạn.
- Không có gì!
- MÃ y giận ai hở?
- Không.
Tần không tin:
- Chắc là mà y giận tao rồi.
- Không mà .
Dưỡng hờ hững đáp. Lần nà y thì nó nói thật. Khi nãy, lúc ngồi trong lớp, đúng là nó có nổi quạu với thằng Tần và nhỏ Hiền Hòa. Nhưng nó chỉ điên tiết lúc đó thôi. Bây giờ, Dưỡng đã hết giận rồi. Bây giờDưỡng chỉ buồn.
Từ trước đến giờ, Dưỡng chưa bao giờ biết buồn. Nhưng bữa nay thì Dưỡng buồn. Nó cứ thấy lòng nó sao sao ấy.
Xưa nay Dưỡng vốn thÃch hát hò. Nhưng xem ra thiên hạ không thÃch nghe nó hát hò. Ở trường cũng thế mà ở nhà cũng thế.
Nó từng bị ăn đòn quắn đÃt vì tội giữa trưa nổi hứng bất tử hát vang nhà là m ba nó giật mình thức giấc, là m mẹ nó giật mình tuột tay là m vỡ chiếc đĩa quý đang rửa dở.
Ngay cả hai đứa em nó, thằng Dinh và nhỏ Hòe, nó cũng không có cách gì âchinh phụcâ được. Không dám chạy vắt giò lên cổ như Hiền Hòa, sợ ông anh nổi đóa cốc cho sói trán, nhưng mỗi lần nghe nó cất giọng là thằng Dinh và nhỏ Hòe vờ cắm mặt và o tập hoặc vờ lui cui là m gì đó để mong cho nó nản mà âtắt đà iâ đi cho. Tất nhiên Dưỡng biết tỏng âý đồ đen tốiâ của hai đứa em nhưng nó không có cớ gì để ra tay âtrị tộiâ.
Có lần, bị Dưỡng o ép quá, thằng Dinh và nhỏ Hòe đà nh phải bấm bụng ngồi là m khán giả cho ông anh ca sĩ trổ tà i.
Thấy hai đứa em khoanh tay ngồi ngoan ngoãn trước mặt, nó khoái chà lắm. HÃt một hơi đẫy, nó nhắm tịt mắt, gân cổ hát: âCon cò cò bay lả lả bay laâ¦â.
Thật ra thằng Dinh và nhỏ Hòe chịu ngồi là m khán giả bất đắc dĩ chẳng phải sợ gì ông anh. Chẳng qua tụi nó thương anh tụi nó. Xưa nay, tụi nó thấy Dưỡng hát đến đâu người ta ùn ùn bỏ chạy đến đó, có khi Dưỡng còn bị ba mẹ cho ăn đòn vì cái tội hát hỏng lung tung nữa. Cho nên tụi nó muốn chiều Dưỡng một lần. Tụi nó nghĩ mình là em út mà không gồng mình ngồi nghe thì trên đời nà y chắc chẳng có ai chịu ngồi yên cho Dưỡng âtra tấnâ. Như vậy thì tội cho ông anh ca sĩ của tụi nó quá
Nhưng khổ nỗi, dù nhiệt tình đến mấy, thằng Dinh và nhỏ Hòe cũng chỉ có thể giữ bình tĩnh được có một lúc thôi. Khi thằng Dưỡng gà o lên: âDân là ng rằng dân là ng ơi rằng có biết (biết) hay chăngâ thì tụi nó mồ hôi đã bắt đầu lấm tấm trên trán. Thằng Dinh có cảm giác anh nó đang hỏi nó ârằng có điếc (điếc) hay chăngâ và tự nhiên nó gật đầu như người mộng du, hai tai ù đặc.
Và đến khi Dưỡng đưa bà i hát lên cao trà o: âAi lên lên xứ Lạng (Lạng) cùng anhâ thì thằng Dinh và nhỏ Hòe chịu hết xiết. Mặc cho ông anh khẩn khoản rủ lên xứ Lạng, hai đứa nó len lén lạng xuống dưới gầm bà n ngồi thu lu và đưa tay nút chặt tai lại.
Dưỡng đang say sưa trổ tà i, không biết khán giả đã chuồn đi từ đời tám hoánh. Mãi đến lúc chuyển qua âtình tÃnh tang tang tÃnh tìnhâ, nó mới he hé mắt. Thấy trước mặt trống trơn, Dưỡng lập tức ngay đơ như cán cuốc, giọng ca tắt phụt hệt ra-đi-ô bị cúp điện thình lình.
- Dinh! Hòe! â" Dưỡng đấm tay xuống bà n, gầm lên â" Tụi mà y trốn đâu rồi? Ra đây tao bảo!
Dưới gầm bà n vọng lên tiếng lÃt chÃt như chuột kêu:
- Dạ, có em.
Dưỡng ngó trật xuống, thấy hai cái đầu đang rụt rè thò ra, nó vừa tức vừa buồn cười.
Cuối cùng không nhịn được, nó phì cười:
- Tụi mà y là m cái trò gì thế hở?
- Dạ, tụi em có là m gì đâu ạ! â" Dinh xoa xoa mái tóc â" Tụi em ⦠tụi em â¦ưỡng chỉ tay ra cửa:
- Tụi mà y xéo đi cho tao nhờ! Tao cần là cần những khán giả biết thưởng thức nghệ thuật chứ đâu có cần những cái tai trâu!
Dưỡng nói nặng. Nhưng nghe lệnh âphóng thÃchâ bất ngờ được ban ra, thằng Dinh và nhỏ Hòe mừng khấp khởi, lo co giò vọt lẹ, bụng dạ nà o mà ở đó cãi cọ.
Bây giờ nhớ lại cảnh đó, Dưỡng không cảm thấy buồn cười nữa. Nó chỉ thấy lòng hiu hắt, thấy cuộc đời sao vắng kẻ tri âm.
Thấy Dưỡng buông một câu gọn lỏn rồi ngồi trầm ngâm lâu lắc, Hiền Hòa cười nói:
- Không phải Dưỡng giận Tần đâu. Dưỡng giận Hiền Hòa đó.
Dưỡng nhún vai:
- Sai bét mà cũng nói.
Hiền Hòa nheo mắt:
- Thế sao khi nãy Dưỡng hất cây thước văng xuống đất?
- Văng xuống đất đâu mà văng xuống đất!
Hiền Hòa âxÃâ một tiếng:
- Nếu Hiền Hòa không nhanh tay chộp thì cây thước đã rớt xuống đất rồi.
Dưỡng lại là m thinh. Nó không muốn thanh minh. Nó không muốn để lộ ra tâm sự của nó. Ly chè đã ăn hết rồi mà Dưỡng cứ ngồi buồn tay khua khoắng mãi. Tiếng muỗng chạm và o thà nh ly lanh canh bữa khác nghe vui tai mà bữa nay sao nghe buồn quá xá.
Chương 3
span>Thằng Dưỡng là đứa mau quên. Hôm qua lúc ngồi ngoà i căng-tin, mặt mà y nó ủ ê là thế, ânỗi buồn nghệ thuậtâ trong lòng nó sâu thăm thẳm là thế, vậy mà sáng nay vừa đặt chân vô lớp, chưa kịp nhét cặp và o ngăn bà n, nó đã ngoác miệng ông ổng y như không có gì xảy ra. Y như giọng ca của nó là giọng ca và ng chÃnh hiệu ba con tôm. Y như bạn bè đã hẹn nhau tụ tập đâu từ sáng sớm để nôn nao chờ nó biểu diễn.
Thực ra Dưỡng không quên. Chỉ có điều hôm qua Dưỡng đã hiểu ra rồi. Suốt một đêm trằn trọc, Dưỡng chợt phát hiện ra mình đâu có mộng trở thà nh ca sĩ. Vậy thì việc gì phải rầu rĩ hay phiền muộn. Dưỡng âlà m nghệ thuậtâ đâu phải để mai mốt bước ra dưới ánh đèn mà u. Với Dưỡng, hát hò là niềm vui, là nhu cầu tự nhiên. Mỗi khi cất tiếng hát, Dưỡng thấy yêu đời hơn, dù rằng Dưỡng cà ng yêu đời bao nhiêu thì những khán giả bất đắc dĩ của Dưỡng cà ng sầu đời bấy nhiêu.
Và sáng nay Dưỡng chứng tỏ cái sự yêu đời khủng khiếp của mình bằng cách vừa ló mặt vô lớp đã gân cổ trình bà y ngay bản ruột: Trống cơm.
Dĩ nhiên, Dưỡng thay đổi đâu có nghĩa cả thế giới đều thay đổi theo. Những đứa khác vừa thấy Dưỡng xuất hiện và hắng giọng chuẩn bị lấy hơi đã vội và ng tếch thẳng. Những đứa chậm chân hơn đà nh bấm bụng nghe hết câu âTình bằng có cái trống cơmâ trước khi kịp ôm đầu biến ra khỏi lớp.
Bản dân ca Dưỡng hát là bản nhạc trữ tình. Nhưng Dưỡng chưa kịp mượn lời ca tiếng hát bộc lộ hết nỗi lòng của mình với bạn bè thì bạn bè đã chuồn không còn một mống.
à quên, vẫn còn một đứa. Đ
Thoạt đầu Dưỡng chưa phát giác ngay ra điều khác lạ đó. Khi hát, Dưỡng có thói quen nhắm tịt mắt.
Chỉ đến khi bản nhạc gần hết, mở mắt ra, nhìn thấy Hiền Hòa vẫn còn bên cạnh mình, đối mắt Dưỡng mới chớp lia chớp lịa.
Suốt đêm qua, Dưỡng đã thao thức nghiền ngẫm về ⦠cuộc đời, đã bình tĩnh hiểu rằng việc bạn bè không thèm nghe mình hát là chuyện bình thường, việc thằng Tần cự nự mình là chuyện đương nhiên, việc nhỏ Hiền Hòa bịt tai bỏ chạy là chuyện hoà n toà n dễ hiểu.
Dưỡng đã lường trước mọi tình huống. Dưỡng đã cẩn thận dặn mình không nên buồn rầu hay quạu quọ.
Nhưng Dưỡng đã không lường trước được tình huống ngược lại. Dưỡng không tà i nà o tin được con nhỏ Hiền Hòa chuyên dẫn đầu đoà n người chạy trốn kia hôm nay lại cả gan ngồi lì tại chỗ, vì vậy mắt Dưỡng cứ trố lên kinh ngạc.
Dưỡng kinh ngạc đến mức không còn tâm trà đâu để hát hỏng nữa, đến mức những âm thanh cuồng nộ trên môi Dưỡng đã im bặt rồi, đám bạn âchạy giặcâ lúc nãy cũng đã rón rén và o lại chỗ ngồi từ lâu rồi, vậy mà Dưỡng vẫn đứng trơ, loay hoay chưa biết phải là m gì.
Hiền Hòa bên cạnh vẫn ngồi tỉnh, như không nhìn thấy sự lúng túng của Dưỡng. Nó ngồi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, bất động, suy tư, không biểu lộ một cảm giác gì rõ rệt.
Dưỡng liếc bạn, đã mấy lần mấp máy môi tÃnh hỏi nhưng rồi cuối cùng nó đà nh ngậm chặt miệng. Biết hỏi gì bây giờ? Chẳng lẽ hỏi tại sao bữa nay Hiền Hòa không bỏ chạy? Hỏi tại sao bữa nay Hiền Hòa không bịt tai? Hỏi tại sao bữa nay Hiền Hòa âgan lì tướng quânâ như thế?
Dưỡng không hỏi Hiền Hòa. Nhưng nó đem câu đó thầm hỏi mình. Và nó đoán ra ngay: Đó là do Hiền Hòa sợ mình buồn! Hôm qua ở trong căng-tin thấy mình tiu nghỉu như mèo bị cắt tai, chắc Hiền Hòa động lòng trắc ẩn. Chắc Hiền Hòa không muốn con mèo bị cắt một tai rồi nay bị cắt thêm một tai nữa. Vì vậy mà Hiền Hòa không bỏ chạy như mọi hôm. Vì vậy mà Hiền Hòa bấm bụng ngồi nghe mình âtra tấnâ. Tên nó là Hiền Hòa hèn gì nó hiền hòa ghê!
Dưỡng cảm động nghĩ và quay sang bạn, tử tế khuyên:
- Hiền Hòa ra sân chơi đi!
Hiền Hòa quay lại. Nó nhìn Dưỡng mỉm miệng cười nhưng không nói gì.
Dưỡng lặp lại:
- Hiền Hòa ra sân chơi đi!
Hiền Hòa lắc đầu:
- Hiền Hòa thÃch ngồi đây.
- Tôi sẽ hát nữa đó! â" Dưỡng khụt khịt mũi, nó nói với cái giọng như thể nó sắp sửa là m điều gì bậy bạ.
Nhưng Hiền Hòa dường như chẳng để lời báo động của Dưỡng và o tai. Nó lại đưa mắt nhìn ra cửa sổ, giọng thờ ơ:
- Dưỡng cứ hát đi!
Thốt nhiên Dưỡng bối rối quá chừng. Nó không biết phải phản ứng ra sao trước thái độ của Hiền Hòa. Mãi nó mới nói được một câu. Và là một câu rất đỗi ngâ
- Hiền Hòa cứ bịt tai lại như mọi hôm đi, tôi không buồn đâu!
Hiền Hòa vẫn ngồi trầm tư. Nó không bịt tai, cũng không đáp lời Dưỡng. Chả rõ nó có nghe thấy Dưỡng vừa nói gì không.
Con nhỏ nà y nó là m sao vậy nhỉ? Dưỡng nhìn Hiền Hòa từ phÃa sau, lòng không rõ nên vui hay nên giận. Nó khẽ nhún vai và uể oải lật cuốn tập trước mặt, chả buồn âlà m nghệ thuậtâ nữa.
Nghĩ cũng lạ, khi Dưỡng ngoác miệng ông ổng, người ta bỏ chạy thì Dưỡng ấm ức, nhưng khi người ta ngồi lì tại chỗ Dưỡng lại thấy lòng nguội ngắt, chẳng ham hát hò tẹo nà o.
Nhỏ Hiền Hòa ngồi lì trong lớp không buồn ra chơi suốt một tuần lễ liền. Những ngà y đầu, hễ đặt chân vô lớp là Dưỡng gân cổ hát và trong khi cố tình rống thật lớn, nó kÃn đáo liếc mắt về phÃa Hiền Hòa, âm thầm dò xét.
Thấy Hiền Hòa vẫn tỉnh bơ, mặt lúc nà o cũng ngoảnh ra khoảng trời xanh bên ngoà i cửa sổ, chả xem lời ca tiếng hát của nó ra kà lô nà o, dần dần Dưỡng đâm chán.
Bây giờ Dưỡng mới vỡ lẽ: Thì ra chÃnh khi người nghe âkhiếp sợâ giọng hát của mình, Dưỡng mới cảm thấy giọng hát đó có giá trị. Còn khi Dưỡng cất tiếng mà không ai bịt tai, không ai bỏ chạy thì nó lại cảm thấy thất vọng và hụt hẫng. Nó cảm thấy giọng hát của nó sao mà xoà ng quá.
Đã xoà ng thì còn hát hỏng là m gì cho phà sức, từ ngà y thứ tư trở đi Dưỡng ngậm tăm.
Dưỡng thôi âlà m nghệ thuậtâ, tụi bạn mừng hết lớn.
Duy nhỏ Hiền Hòa chẳng tỏ thá gì. Nó vẫn ngồi tư lự bên cạnh Dưỡng, vẫn đưa mắt nhìn ra cửa sổ với dáng vẻ thẫn thờ. Mình đâu có âtra tấnâ nó nữa, sao nó vẫn buồn thiu thế nhỉ? Dưỡng cắn môi tự hỏi và bâng khuâng quay sang bạn:
- Hiền Hòa là m sao vậy?
- Hiền Hòa có là m sao đâu!
Dưỡng chớp mắt:
- Tôi thấy Hiền Hòa buồn buồn.
Thấy Hiền Hòa là m thinh không đáp, Dưỡng tìm cách pha trò:
- Hay tại tôi không hát nữa, Hiền Hòa thấy ⦠trống vắng?
Hiền Hòa quay lại, mỉm cười:
- Chắc vậy.
Nhưng nó chỉ nhếch môi một chút thôi. Rồi thu ngay nụ cười và lại ngoảnh mặt nhìn ra ngoà i trời.
- Có gì ngoà i đó vậy? â" Dưỡng không kềm được thắc mắc.
- Ngoà i đó là ngoà i nà o?
- Ngoà i cửa sổ ấy. Tôi thấy Hiền Hòa cứ nhìn ra cửa sổ hoà i. Gần cả tuần nay rồi.
- Ngoà i đó chẳng có gì. Chỉ có mây thôi!
Dưỡng nhún vai:
- Mây có gì hay đâu?
- Ừ, mây chả có gì hay! â" Giọng Hiền Hòa buồn buồn â" Chỉ có hợp lại rồi tan ra. Mãi mãi th
ĐÃch thị là nó đang buồn chuyện gì! Dưỡng thầm đoán. Cứ theo giọng điệu âtriết lýâ của nó thì chắc là nó đang buồn về âcảnh đời tan hợpâ. A, phải rồi, chắc nó đang nhớ đến hai con nhỏ An Dung và Việt Hà . âTam ca Ão Trắngâ ngà y nà o rÃu ra rÃu rÃt như ba con họa mi, nay chỉ còn trơ trọi một mình nó, bảo nó không ủ dột sao được! Hèn gì dạo nà y chả nghe nó hát hò. Khi lẻ bạn, họa mi đã không buồn hót nữa.
Dưỡng gật gù:
- Thì ra Hiền Hòa đang nhớ An Dung và Việt Hà !
Dưỡng vừa nói vừa nhìn bạn, thấy Hiền Hòa vẫn ngồi im, không thừa nhận cũng không ra phủ nhận.
Dưỡng tiếp tục cảm khái:
- Chung tổ với nhau bao nhiêu năm, lại cùng trong một ban tam ca, nay vắng mất hai người bảo người còn lại không ủ ê sao được!
Không biết thằng Dưỡng có nói đúng tâm trạng của Hiền Hòa hay không mà mặt mà y Hiền Hòa mỗi lúc một dà u dà u.
Thấy mình âchia buồnâ cả buổi mà Hiền Hòa không hưởng ứng, cứ ngồi đờ đẫn như khúc gỗ, Dưỡng chán quá chẳng buồn âthông cảmâ nữa. Nó bần thần bỏ ra sân.
Lúc Dưỡng đi ngang dãy bà n kế cửa ra và o, nhỏ Tú Anh nhìn nó cười cười:
- Cảm ơn Dưỡng nhé!
- Cảm ơn chuyện gì? â" Dưỡng ngơ ngác.
Nhỏ Tú Anh chúm chÃm:
- Cảm ơề chứng viêm họng của Dưỡng chứ cảm ơn chuyện gì!
Dưỡng cà ng chẳng hiểu mô tê gì:
- Tôi bị viêm họng hồi nà o?
- Sáng nay.
- Ai bảo Tú Anh thế?
- Cần gì ai bảo! â" Nhỏ Tú Anh chớp mắt â" Hễ hôm nà o lớp ta trời yên gió lặng, mọi người không ùn ùn bỏ chạy thì dứt khoát hôm đó Dưỡng bị viêm họng chứ còn gì nữa!
Tú Anh vừa nói xong, ba bốn đứa ngồi quanh đó không nhịn được liền che miệng cười rúc rÃch.
Tới đây thì Dưỡng bắt đầu hiểu ra nhỏ Tú Anh đang giỡn mặt mình.
Dưỡng thu nắm đấm. Nhưng nhớ ra không thể dùng nắm đấm để đối phó với phụ nữ, nó tÃnh văng bậy một câu gì đó.
Nhưng cuối cùng Dưỡng kềm lại được. Nó sực nhớ nó có một thứ vũ khà vô cùng lợi hại, có khả năng gây âsát thươngâ mạnh gấp trăm lần nắm đấm, gấp ngà n lần những lời nói nặng nói nhẹ.
Mắt sáng trưng, nó gật gù nhìn Tú Anh:
- Để chứng minh sáng nay tôi không viêm họng, tôi xin trình bà y bản Lý kéo chà iâ¦
Không để Tú Anh và các khán giả ngồi cạnh kịp bịt tai, Dưỡng nhắm tịt mắt, gân cổ gà o:
- Gió lên rồi căng buồm cho khoáiâ¦
Quả như dự liệuưỡng, nó vừa cất giọng, tụi Tú Anh, Và nh Khuyên, Hiển Hoa lật đật đứng lên khỏi ghế ngay tút xuỵt.
Hiển Hoa vừa tuôn ra cửa vừa trách Tú Anh:
- Bạn chọc Dưỡng chi vậy để bây giờ tụi mình không ôn bà i được.
Còn Và nh Khuyên thì cười cười:
- Miệng Tú Anh ăn mắm ăn muối, mới hà o hứng khen lớp ta hôm nay âtrời yên gió lặngâ thì lập tức âgió lên rồiââ¦
Vũ khà của Dưỡng quả là hiệu nghiệm. Nó hát chừng ba câu, hé mắt ra đã thấy tụi Tú Anh biến mất.
Dưỡng khoái chà lắm. Nhưng đáng lẽ đang khoái chà như vậy thì nó không nên ngoảnh đầu lại mới phải. Ngoảnh lại, thấy nhỏ Hiền Hòa vẫn dán mình trên ghế với cái bộ tịch ảm đạm không hề thay đổi suốt mấy ngà y nay, Dưỡng bất giác thấy lòng chùng xuống.
Chương 4
Quả thật, cả tuần nay nhỏ Hiền Hòa như biến thà nh một con người khác. Hễ vô lớp là nó ngồi một đống, giờ ra chơi cũng chẳng buồn nhúc nhÃch.
Trước đây thỉnh thoảng nó vẫn hát hò cho bạn bè nghe, giúp bạn bè trấn tĩnh lại sau những đòn âtra tấn dã manâ của ca sĩ Dưỡng. Nhưng bây giờ thì lời ca tiếng hát đã tắt trên môi nó. Không những không ngân nga hát hỏng, nó cũng thôi cười đùa, thậm chà không buồn mở miệng trò chuyện với ai, ngay cả với hai đứa bạn thân ngồi hai bên nó là thằng Tần và thằng Dưỡng.
Sự thay đổi của Hiền Hòa khiến Dưỡng hoang mang ghê lắm. Nó c lo lo, chả biết có phải vì nó mà Hiền Hòa ra nông nỗi nà y không.
Lúc ngồi trong căng-tin, nó băn khoăn nói với thằng Tần:
- Nhỏ Hiền Hòa lúc nà y nó sao sao mà y ạ.
- Ừ, tao cũng thấy nó là lạ.
Dưỡng chép miệng:
- Nó cứ ngơ ngác như người mất hồn.
- Ừ, nó chả còn vui vẻ như trước! â" Tần gật đầu phụ họa â" Thậm chà nó chả thèm ra căng-tin với tụi mình.
Dưỡng cắn môi:
- Chắc là nó giận tao.
- Giận chuyện gì?
Dưỡng thở dà i:
- Chuyện hôm trước tao hất văng cây thước ấy.
- Chắc không phải đâu! â" Tần phun viên đá trong miệng ra â" Chuyện đó qua lâu rồi, ai mà nhớ.
Dưỡng trầm ngâm một thoáng rồi tiếp:
- Cũng có lúc tao nghĩ nó nhớ hai con nhỏ An Dung và Việt Hà â¦
- Cũng không phải luôn! â" Tần lắc đầu â" Tuần trước tao bắt gặp nó, An Dung và Việt Hà dung dăng dung dẻ ngoà i phố. Tụi nó gặp nhau hoà i à .
Dưỡng vò đầu:
- Thế thìâ
Tần đặt ly chè xuống bà n, giọng ra vẻ từng trải:
- Thôi mà y ơi, hơi sức đâu mà tìm hiểu! Tụi con gái thường phức tạp lắm, thÃch vui thì vui thÃch buồn thì buồn, tốt nhất mình đừng để mắt đến tụi nó!
Khi lên giọng đà n anh âkhuyênâ thằng Dưỡng như vậy, Tần không ngờ nó là đứa âđể mắtâ đến Hiền Hòa trước tiên.
Hiền Hòa thuộc tổ 1 của Tần, xưa nay vốn học rất khá. Nhưng kể từ hôm âthÃch buồn thì buồnâ tới nay, mới có một tuần mà nó đã âxơiâ ngay hai con 2.
Điểm 2 môn toán dù sao cũng có thể chấp nhận được. Năm nay cả khối đứa nhức đầu về toán quỹ tÃch và dựng hình chứ không phải chỉ riêng Hiền Hòa. Nhưng đến môn dễ như môn sinh của thầy Chiến mà nó cũng lãnh điểm 2 thì tổ trưởng Tần phải méo xệch miệng.
Không cần phải thông minh lắm mới học giỏi môn sinh. Chỉ cần siêng năng, chăm chỉ. Mà gì chứ khoản siêng năng, chăm chỉ thì không ai trong tổ 1 bằng được Hiền Hòa. Xưa nay nó luôn trả bà i là u là u và được điểm cao ở các môn sinh, địa và sử.
Vậy mà sáng nay, thầy Chiến gọi nó lên bảng trả bà i, lại hỏi một câu dễ ơi là dễ:
- Khi ta đưa tay sờ và o ngọn lửa thì tay ta giật lại, dùng đèn pin chiếu và o mắt thì mắt nhắm, nghe tiếng còi xe ở đằng sau thì quay đầu lại, những phản ứng trên gọi là gì hở em?
Nó lại đứng trơ ra như cột nhà .
Thầy Chiến có vẻ ngạc nhiên lắm. Từ đầu năm đến nay, thầy mới kêu nhỏ Hiền Hòa lên ả bà i chừng một, hai lần nhưng thầy biết nó rất chăm môn sinh của thầy.
Nhưng hôm nay nó là m thầy bất ngờ quá đỗi. Câu hỏi của thầy dễ đến mức mấy đứa lười học ngồi dưới phải buột miệng xuýt xoa, thế mà nó lại không trả lời được.
Thầy nhìn Hiền Hòa, khẽ nhắc:
- Thế phản ứng của cơ thể trước sự kÃch thÃch của môi trường gọi là gì?
Theo bà i học thì phản xạ là một phản ứng của cơ thể trả lời kÃch thÃch của môi trường thông qua hệ thần kinh. Bất cứ đứa học trò nà o chỉ cần nghe tới cụm từ âphản ứng của cơ thểâ là đã có thể nhớ ngay ra hai chữ âphản xạâ. Thầy Chiến nhắc như vậy rõ là có ý nâng đỡ đứa học trò cưng. Sự nâng đỡ của thầy lộ liễu đến mức các dãy bà n bên dưới lập tức vang lên những tiếng xì xà o tỏ ý bất bình.
Nhưng lạ là m sao, dù được thầy Chiến gợi ý quá xá cụ thể như vậy, Hiền Hòa dường như vẫn không nhớ thêm được điều gì.
Mãi một lúc nó mới ấp a ấp úng đáp cầu may:
- Dạ thưa thầy, những phản ứng trên gọi là phản ứng tự vệ để⦠giữ gìn tÃnh mạng ạâ¦
Hiền Hòa chưa nói hết câu, cả lớp đã cười ầm.
Còn thầy Chiến thì trán nhăn tÃt. Thầy nhìn Hiền Hòa bằng ánh mắt ngỡ ngà ng:
- Hôm qua em không học bà i hả?
-
Hiền Hòa là nhà đáp, tụi bạn nhìn thấy mặt nó đỏ lên.
- Lần sau, em nhớ ôn tập kỹ lưỡng nghe chưa? â" Khi trả tập lại cho nó, thầy Chiến hắng giọng dặn â" Thầy sẽ còn kêu em nữa đấy!
Thằng Tần nhìn Hiền Hòa lủi thủi đi về chỗ ngồi, bụng hoang mang vô kể.
Nó nhÃch người cho Hiền Hòa bước vô, tặc lưỡi hỏi:
- Hôm qua bạn là m gì mà không học bà i?
Trả bà i không được, Hiền Hòa đang xấu hổ không biết để đâu cho hết, nghe thằng Tần hỏi giọng trách cứ, nó đâm quạu:
- Hiền Hòa là m gì mặc kệ Hiền Hòa, Tần hỏi là m chi?
Hiền Hòa quạu là m thằng Tần quạu theo.
- Sao lại hỏi là m gì! â" Tần gầm gừ – Bạn học hà nh như thế, điểm học tập tháng nà y của tổ mình sẽ tụt xuống hạng bét cho mà xem!
Thấy tổ trưởng đêm quyền lợi của tập thể ra đe, Hiền Hòa âtắt đà iâ ngay tút xuỵt. Nó không biết đáp là m sao, chỉ ngổi cắm mặt xuống bà n, nước mắt ứa ra tức tưởi.
Bị Hiền Hòa âphangâ một câu như búa bổ, Tần vẫn chưa nguôi giận. Nó nhếch môi tÃnh nói nặng một câu nữa, chợt thấy mắt Hiền Hòa ngân ngấn nước, nó liền giật mình im thÃt.
Khi trống ra chơi vang lên, Tần định là m hòa bằng cách rủ Hiền Hòa ra căng-tin ăn chè nhưng liếc mắt trông sang thấy Hiền Hòa mặt lạnh như tiền, nó bất giác cảm thấy ơ
Nó nháy mắt với Dưỡng và hai đứa rón rén bước ra khỏi bà n, co giò chuồn thẳng.
Đặt chân và o căng-tin, Tần ngồi phịch xuống ghế, thở một hơi dà i:
- Chán quá!
- Chuyện Hiền Hòa ấy hở?
- Thì nó chứ ai! â" Tần hừ giọng â" Nó trả bà i không được, là m ảnh hưởng lây đến cả tổ, thế mà tao hỏi nó, nó lại sửng cồ lên với tao!
Dưỡng vò đầu:
- Ừ, dạo nà y con nhỏ đó lạ ghê!
Tần bực bội vung tay:
- Tụi con gái là vậy! Tình tình tụi nó mưa nắng thất thường lắm!
Dưỡng cắn môi:
- Tao nghi nó đang gặp phải chuyện gì.
- Chắc ở nhà là m quấy bị ba mẹ cho ăn đòn quắn đÃt chứ gì!
Dưỡng cười hì hì:
- Nó chứ đâu phải mà y.
Tần cầm lên ly chè người phục vụ vừa mang ra:
- Tao nói thật đó. Nếu nó cứ như thế nà y tao chả buồn nói đến nó nữa.
Dưỡng huơ chiếc mu
- Thì mà y từng khuyên tao đừng để mắt đến tụi con gái kia mà .
- Ừ, tao có nói như vậy thật! â" Tần thở dà i â" Nhưng đây là chuyện học tập, tao không thể không để mắt.
- Nhưng từ giờ trở đi mà y nhất quyết không âđể mắtâ nữa?
- Ừ. Tao chả thèm biết đến nữa. Đứa nà o muốn là m gì thì là m. Tao chán giữ cái chức tổ trưởng nà y lắm rồi.
Thái độ quyết liệt của Tần là m Dưỡng chột dạ:
- Là m gì mà y thối chà như vậy. Có gì thì ângồi xuống uống miếng nước ăn miếng bánhâ rồi từ từâ¦
- Mà y đừng có bắt chước thằng Tiểu Long! â" Tần cau có cắt ngang â" Tao không có âuống nước ăn bánhâ gì hết. Nếu nhỏ Hiền Hòa tiếp tục chả coi tao ra ký lô nà o thì tao cứ bỏ mặc.
Dưỡng nghe tổ trưởng Tần hăm he thì lo lắm. Nhưng nó cũng chẳng biết khuyên can như thế nà o. Nó nghĩ nếu nó ở và o địa vị của Tần, ắt nó cũng điên tiết lên như thế thôi.
Dưỡng vẩn vơ nghĩ, tay lơ đãng múc chè cho và o miệng, thấy miệng sao mà nhạt thếch.
Từ bữa đó, vô lớp Dưỡng đã thôi hát hò. Dưỡng thôi âtra tấnâ, tụi Tú Anh, Và nh Khuyên cũng thôi bỏ chạy như vịt. Nhờ Hiền Hòa, lớp 9A4 âtrời yên gió lặngâ được một thời gian dà i.
Suốt một tuần, âca sĩâ Dưỡng không hát, chỉ luẩn quẩn quanh Hiền Hòa, dò hỏi:
- Hiền Hòa có chuyện buồn phải không?
- Hiền Hòa đang ốm hở?
- Hiền Hòa bị ba mẹ rầy hở?
Dưỡng hỏi chục câu, Hiền Hòa trả lời bằng chục cái lắc đầu. Nó lắc đầu và nó tiếp tục lãnh điểm 2 ở môn vật lý và môn lịch sử.
Thầy Hữu dạy vật lý thở dà i, không nói gì chỉ cặm cụi ghi con 2 và o sổ. Riêng cô Nga dạy sử thì nhăn mặt trách:
- Sao em không học bà i hở Hiền Hòa?
Cùng với thầy Đoà n dạy thể dục, cô Nga là giáo viên năm ngoái còn lại. Vì vậy cô biết rõ Hiền Hòa. Trước nay, mỗi lần cô kêu lên bảng, Hiền Hòa đều trả bà i không vấp lấy một chữ. Nhưng bữa nay nó là m cô thất vọng quá.
Nghe cô Nga hỏi, nhỏ Hiền Hòa cúi gằm đầu. Nó không trả lời thẳng, mà lắp bắp:
- Em xin lỗi cô ạ.
Cô Nga gấp cuốn sổ điểm lại và ngước mắt nhìn cả lớp, nghiêm giọng:
- Cô nhắc lại lần nữa, năm nay là năm cuối cấp, các em phải cố gắng ngay từ đầu, nhớ chưa?
Cả lớp đồng thanh:
- Dạ nhớ.
Cô trả cuốn tập lại cho Hiền Hòa:
- Em về chỗ đi! Lần sau phải học bà i đà ng hoà ng nghe không?
NhỏHiền Hòa âdạâ một tiếng nhỏ xÃu trong cổ họng và lầm lũi đi xuống.
Lần nà y không chỉ thằng Tần tổ trưởng mà cả mấy đứa trong ban cán sự lớp đều đưa mắt nhìn theo Hiền Hòa.
Lớp trưởng Xuyến Chi thấy cả lớp bị cô Nga quở trách thì nhột lắm. Nó quay sang trái tÃnh gạn hỏi thằng Dưỡng ngồi ở đầu bà n bên kia nhưng thấy Hiền Hòa đã xuống tới, đà nh bặm miệng là m thinh.
Lớp phó học tập Hạnh khều Quý ròm:
- Quý nà y!
- Gì?
- Quý thấy Hiền Hòa dạo nà y thế nà o?
- Đẹp lộng lẫy!
Quý ròm pha trò khiến nhỏ Hạnh nhăn hÃ:
- Hạnh hỏi thật mà Quý cứ đùa!
- Hỏi thật hả? â" Quý ròm hấp háy mắt, rồi nó lấy vẻ nghiêm nghị – Nói nghiêm túc thì gần đây tôi thấy con nhỏ nà y nó cứ ngơ ngơ ngác ngác như người bị cháy nhà .
- Quý đừng có nói xui! â" Nhỏ Hạnh nhăn mặt lần thứ hai.
- Đó là sự và von cho dễ hiểu chứ không phải là nói xui! â" Quý ròm cãi â" Bộ Hạnh không thấy như thế sao?
Nhỏ Hạnh thở dà i:
- Tất nhiên là Hạnh cũng thấyâ¦
Nó ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, giọng đăm chi
- Năm nay thi tốt nghiệp mà Hiền Hòa học hà nh như thế nà y thì nguy quá!
Quý ròm khịt mũi:
- Đúng là lớp phó học tập có khác.
Rồi nó nhún vai:
- Nhưng Hạnh thì có thể là m được gì? Tự Hiền Hòa phải ý thức được điều đó chứ?
Giọng nhỏ Hạnh trầm ngâm:
- Đây không phải là chuyện ý thức hay không ý thức. Xưa nay, Hiền Hòa là một đứa chăm học. Nay nó bỏ bê bà i vở thế nà y hẳn là có nguyên nhân gì đó.
- Bạn hỏi thằng Tần ghẻ xem! â" Quý ròm góp ý â" Nó là tổ trưởng tổ 1 chắc nó phải biết.
Giờ ra về, nhỏ Hạnh lại gần thằng Tần:
- Bạn Hiền Hòa đang gặp chuyện gì thế hở Tần?
- Ai mà biết! â" Tần lạnh lùng.
Nhỏ Hạnh ngạc nhiên:
- Tần là tổ trưởng sao Tần không biết?
Câu hỏi hà m ý trách cứ của nhỏ Hạnh khiến Tần đổ quạu:
- Tổ trưởng với chả tổ trưởng! Tôi đang tÃnh xin cô Vĩnh Bình cho thôi chức tổ trưởng đây nè.
- Sao lại thôi? â" Nhỏ Hạnh kêu lên â" Vì chuyện của Hiền Hòa ấy hở?
- Chứ còn chuyện của ai! â" Tần là u bà u â" Có một đứa như nó ở trong tổ thật bực quá đi mất! Bà i vở thì về nhà chả chịu học, thế mà hỏi gì nó cũng nÃn thinh, chả coi tổ trưởng ra cái củ khoai tây gì cả!
- Mà tao cũng thấy mà y có giống củ khoai tây chút nà o đâu!
Tiếng Quý ròm thình lình vang lên bên cạnh khiến nhỏ Hạnh lẫn thằng Tần giật mình.
Tần nhìn Quý ròm hừ mũi:
- Thằng ròm nà y! Tao nói chuyện nghiêm túc mà mà y lại giỡn!
- Tao thề là tao nhận xét rất nghiêm túc! â" Quý ròm giơ một tay lên trời, láu lỉnh â" Tao thấy mà y giống trái chôm chôm hơn là củ khoai tây.
à Quý ròm muốn trêu mái tóc bờm xờm của thằng Tần. Tần trước đây bị ghẻ, đầu cạo nhẵn nhụi, trơn láng, nhưng khi hết bệnh, tóc nó dà i ra nhanh chóng. Tóc thằng Tần cà ng dà i cà ng xù, trông giống hệt trái chôm chôm. Tụi bạn thường trêu Tần là trái chôm chôm biết đi.
Thấy Quý ròm giỡn nhây, mặt thằng Tần lập tức sa sầm. Nó thu nắm tay:
- Bộ mà y muốn chơi nhau hở Quý ròm?
Quý ròm gật gù:
- Ã, à , bộ mà y tưởng những người gầy gò như tao không biết võ hả? Lầm rồi em ơi!
Quý ròm xăn tay áo:
- Hôm nay tao sẽ ăn chôm chôm mệt nghỉ. Tao sẽ nuốt luôn cả hột.
- Thôi đ đừng có huênh hoang nữa! â" Nhỏ Hạnh nÃu tay Quý ròm â" Thế võ Oshin của Quý chả dạo được ma nà o đâu!
Quý ròm chỉ khoái ba hoa cho sướng miệng, chứ thực tình nó đâu có muốn đánh nhau. Vì vậy, nhỏ Hạnh vừa kéo một cái, nó riu rÃu đi theo liền.
Nhỏ Hạnh và Quý ròm vừa ra khỏi cổng đã thấy Tiểu Long ôm cặp đứng đợi ở bên ngoà i.
- Thế nà o? â" Tiểu Long tươi cười bước lại â" Hạnh và thằng ròm đã điều tra được gì chưa?
Nhỏ Hạnh ngơ ngác:
- Điều tra gì?
- Thì điều ra chuyện Hiền Hòa chứ điều tra gì! â" Tiểu Long cười hì hì â" Khi nãy Quý và Hạnh ngồi nói chuyện với nhau, tôi nghe hết chứ bộ!
Nhỏ Hạnh thở dà i:
- Chả có kết quả gì cả! Tần chỉ quạu quọ, không cung cấp được manh mối gì.
Tiểu Long nhÃu mà y:
- Hạnh hỏi thẳng Hiền Hòa thử xem!
Nhỏ Hạnh lắc đầu:
- Tần chơi thân với Hiền Hòa như thế, Hiền Hòa còn không tâm sự, Hạnh thì ăn thua gì!
Quý ròm tặc lưỡi:
- Bây giờ Hạnh tÃnh sao?
- Hạnh cũng chưa biết! Nhưng nếu kéo dà i tình trạng nà y, Hiền Hòa sẽ bị lưu ban mất
Nhỏ Hạnh vừa nói vừa đẩy gọng kÃnh trên sống mũi theo thói quen. Trông nó lúc nà y đăm chiêu tợn.
Chương 5
Ngà y phát sổ liên lạc, Hiền Hòa không đến lớp. Không rõ nó không đến lớp vì biết hôm nay cô Vĩnh Bình phát sổ liên lạc hay do bận chuyện gì. Nhưng như vậy là may cho nó.
Chờ lớp trưởng Xuyến Chi phát sổ xong và chờ thêm một lát cho học trò tha hồ săm soi và xì xà o, cô Vĩnh Bình mới gõ viết xuống mặt bà n:
- Các em yên lặng!
Cả lớp lập tức nÃn thinh, ngẩng lên nhìn cô giáo.
Cô Vĩnh Bình chậm rãi:
- Tháng nà y cô nhận thấy lớp ta có tiến bộ hơn so với tháng trước. Năm nay là năm cuối cấp, cô nghĩ các em cũng đã lớn, đã ý thức được sự quan trọng của việc ôn luyện bà i vở.
Cô đưa mắt nhìn xuống dãy bà n chót:
- Cô đặc biệt biểu dương sự tiến bộ vượt bậc của em Lâm và em Đỗ Lễ. Cô nghĩ sức học của Lâm và Đỗ Lễ không phải là yếu, chỉ tại hai em lơ là . Khi nà o hai em chịu chăm chú, kết quả sẽ đổi khác ngay.
Lâm và Đỗ Lễ được cô chủ nhiệm khen, mặt đứa nà o đứa nấy như nở hoa. Mấy đứa bà n trên ngoảnh đầu ngó xuống khiến tụi nó vừa hãnh diện lại vừa thèn thẹn.
So với Đ Lễ, thằng Lâm sung sướng hơn nhiều. Trước nay nó mang tiếng là thủ lĩnh bằng âtứ quậyâ, toà n bị thầy cô la rầy, quở trách. Mà ngay trong băng âtứ quậyâ, điểm học tập của nó bao giờ cũng thấp hơn Hải quắn. Tháng nà y nó qua mặt Hải quắn một cái vù, nhảy một lúc mười mấy bậc, suýt đứng và o hà ng ngũ âtop-tenâ chứ đâu phải đùa.
Ruột nở từng khúc nhưng ngoà i mặt Lâm vẫn thản nhiên. Thậm chà Quới Lương huých cùi chỏ và o hông nỏ tỏ ý chúc mừng, nó vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị đến phát ghét, là m như ta đây được thầy cô khen ngợi là chuyện bình thường, chẳng việc gì phải quýnh lên.
Chỉ có Minh Vương là toét miệng cười hể hả. Minh Vương là tổ trưởng tổ 5, âsếpâ của thằng Lâm và Đỗ Lễ. Cả lớp chỉ có tổ nó được cô Vĩnh Bình biểu dương, mà biểu dương một lúc tới những hai đứa, bảo nó không toét miệng ra đến mang tai sao được!
Trong khi Minh Vương hà o hứng bao nhiêu thì thằng Tần tổ trưởng tổ 1 xuôi xị bấy nhiêu.
Sau khi biểu dương những đứa tiến bộ, cô Vĩnh Bình bắt đầu nhắc đến những đứa lẹt đẹt. Mà lẹt đẹt nhất trong những đứa lẹt đẹt nhất không ai khác hơn là Hiền Hòa.
Cô Vĩnh Bình cau mà y:
- Cô không hiểu sao Hiền Hòa bỗng dưng học tập sút kém đến thế! Mới tháng trước còn xếp hạng 8, tháng nà y đã tụt xuống hạng chót rồi.
Đúng là con nhỏ nà y tuột dốc không phanh! Tần lầm bầm than thở và cúi gằm đầu, cố tránh tia nhìn xoi mói của cô giáo.
Nhưng cô Vĩnh Bình đâu cần đợi thằng Tần ngẩng mặt lên. Cô gọ
- Tần!
Tiếng cô giáo là m thằng Tần giật bắn như chạm phải điện.
Nó nơm nớp đứng dậy:
- Dạ.
- Bạn Hiền Hòa hôm nay nghỉ học vì lý do gì em có biết không?
Tần là nhÃ:
- Thưa cô, không ạ.
Cô Vĩnh Bình ngưng một lát, rồi hỏi tiếp:
- Tháng vừa rồi bạn Hiền Hòa có bị ốm đau gì không?
- Thưa cô, em không biết ạ.
Cô Vĩnh Bình vẫn chăm chú nhìn Tần:
- Thế tại sao bạn Hiền Hòa bị liên tiếp bốn điểm 2, em có biết không?
Tần nuốt nước bọt:
- Thưa cô, em không biết ạ.
Giọng cô Vĩnh Bình cà ng lúc cà ng lạnh băng:
- Em là tổ trưởng mà sao cái gì em cũng không biết hết vậy?
Tần toát mồ hôi trán, lắp bắp:
- Dạ, thưa cô em ⦠không biết ạ.
Trước lối đối đáp ấm ớ của Tần, ưới các dãy bà n lập tức vang lên những tiếng cười rúc rÃch. Còn ở trên bảng, cô Vĩnh Bình đang không biết nên cười hay nên khóc. Trán cô nhăn lại một cách khổ sở.
Thằng Dưỡng thấy nguy liền thò chân qua đạp thằng Tần một cái.
Bị một cú đạp đau điếng, Tần bừng tỉnh:
- à quên, thưa cô ⦠việc đó thì em biết ạ.
Cô Vĩnh Bình cố trấn tĩnh:
- Việc đó là việc gì?
- Việc tại sao bạn Hiền Hòa bị điểm 2 đó cô.
- Tại sao?
Tần hÃt và o một hơi:
- Thưa cô, sở dĩ bạn Hiền Hòa bị tới bốn điểm 2 trong tháng vừa qua là do bạn ấy là m bà i và trả bà i không được ạ.
Lần nà y thì tụi bạn trong lớp không kiềm được nữa. Những tiếng cười rúc rÃch khi nãy nhanh chóng biến thà nh những trà ng cười ngặt nghẽo.
Lớp học bỗng chốc náo nhiệt như cái chợ khiến thằng Tần tâm thần vốn bất định cà ng thêm lo lắng.
Nhìn lên chỗ cô Vĩnh Bình đứng, thấy cô cũng đang nhếch môi như muốn cười, Tần phát hoảng:
- Thưa cô, em nói thật đấy ạ.
Khổ thân thằng Tần, nó cà ng rối rÃt thanh minh, tụi bạn cà ng cười dữ.
Cô Vĩnh Bình chán nản thấy rõ. Cô gõ viết xuống bà n:
- Các em giữ trật tự nà o!
Rồi quay sang Tần, cô lắc đầu:
- Em ngồi xuống đi!
Tần ngồi xuống, cảm thấy dưới mông mình không phải là chiếc ghế mọi bữa mà là một tổ kiến lửa.
Cô Vĩnh Bình nhìn lướt qua Xuyến Chi, Và nh Khuyên và nhỏ Hạnh, trầm giọng:
- Cô nghĩ các em trong ban cán sự lớp nên lưu tâm hơn nữa đến trường hợp của bạn Hiền Hòa! Các em cần tìm hiểu xem bạn Hiền Hòa gặp khó khăn gì, nếu cần thì báo cáo lại với cô!
May cho Minh Vương, nó là thà nh viên trong ban cán sự lớp nhưng vì ngồi tÃt dưới bà n chót nên cô Vĩnh Bình không nhìn thấy. Nếu bắt gặp ánh mắt phiền muộn của cô giáo trong lúc nà y, hẳn niềm vui về sự tiến bộ của hai tổ viên Lâm và Đỗ Lễ trong lòng nó sẽ sút giảm quá nửa.
Nhỏ Xuyến Chi nghe cô chủ nhiệm quở trách, vội đứng dậy, lễ phép:
- Thưa cô, tụi em sẽ là m theo những gì cô dặn ạ.
Lúc ngồi xuống, nó khẽ quay đầu ném về phÃa nhỏ Hạnh một cái nhìn đầy ý nghĩa.
Cái nhìn của Xuyến Chi khiến nhỏ Hạnh nhăn mặt. Nhỏ Hạnh là lớp phó học tập, dù muốn dù không cũng không thể từ chối trách nhiệm của mình trong chuyện nà y.
Thật ra, không đợi cô Vĩnh Bình nhắc nhở, khi thấy nhỏ Hiền Hòa tự dưng bị liên tiếp mấy con 2, nhỏ Hạnh đã tự động đến gặp thằng Tần để tìm hiểu nguyên nhân nhưng chả thu lượm được gì. Tần ù ù cạc cạc, nghe nhắc tới Hiền Hòa mặt lại xụ xuống một đống, rõ chán!
Nhưng nhỏ Hạnh chán thằng Tần thì cứ chán, còn lớp phó học tập gặp tổ trưởng tổ 1 để thi hà nh nhiệm vụ thì cứ phải gặp. Giờ ra về, nhỏ Hạnh nói với Tần:
- Tần đưa cuốn sổ liên lạc của Hiền Hòa đây cho Hạnh!
Tần trố mắt:
- Chi vậy?
Nhỏ Hạnh thản nhiên:
- Hạnh sẽ đem đến nhà cho Hiền Hòa.
- Sao tự nhiên Hạnh siêng quá vậy? â" Tần thắc mắc â" Hiền Hòa đâu có thuộc tổ 4!
- Hạnh muốn gặp Hiền Hòa.
Thằng Tần tÃnh hỏi nữa nhưng sực nhớ đến nhiệm vụ cô Vĩnh Bình vừa giao cho ban cán sự lớp, nó là m thinh, lục cặp lấy cuốn sổ liên lạc của Hiền Hòa chìa ra:
- Nè.
Năm ngoái nhỏ Hạnh từng đến nhà Hiền Hòa một hai lần nên nó vẫn còn nhớ đường đi. Thoạt đầu nhỏ Hạnh định rủ Tiểu Long và Quý ròm đi chung cho vui nhưng đến phút chót nó bỗng thay đổi ý định.
Chưa biết Hiền Hòa gặp phải chuyện gì, tự nhiên kéo một lô một lốc tới thì quá xá đường đột. Hiền Hòa chơi thân với thằng Tần trước nay, Tần lại là tổ trưởng của nó, vậy mà nất quyết không hé răng, hẳn nó phải có một tâm sự gì khó nói lắm. Và cái tâm sự đó chắc phải nặng nề đến mức nó không còn tâm trà đâu để quan tâm đến chuyện bà i vở. Chứ nếu không, một đứa chăm chỉ như Hiền Hòa không thể nà o đột ngột học hà nh sút kém như vậy được. Nhỏ Hạnh vừa đi vừa băn khoăn nghĩ ngợi, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa nhà bạn.
Đó là một căn nhà nhỏ, nhưng phÃa trước có một khoảng sân rộng. Cây nhãn đầu hè phủ bóng mát rượi xuống những khóm hoa trồng rải rác dọc lối và o nhà .
Cánh cổng sắt song thưa với chiến ống khóa to đùng lúc nà y đang chắn ngang trước mũi nhỏ Hạnh. Nó nhìn qua chấn song, ngạc nhiên thấy nhà bên trong cửa đóng im ỉm.
- Sao lạ thế nhỉ? Giờ nà y lẽ ra phải có người ở nhà chứ?
Nhỏ Hạnh chau mà y lẩm bẩm. Hiền Hòa hôm nay không đến lớp, sao chẳng thấy bóng dáng nó đâu. Còn ba mẹ Hiền Hòa nữa. Hiền Hòa là con một, nhà chỉ có ba người nhưng và o giờ cơm sao chẳng thấy ai thấp thoáng? Hay hôm nay gia đình Hiền Hòa có sự kiện gì đặc biệt, cả nhà kéo nhau ra quán?
Đầu xoay tÃt với bao nhiêu câu hỏi, nhỏ Hạnh đứng thần người một lúc, rồi chẳng tìm ra câu trả lời nà o thỏa đáng, nó tặc lưỡi một cái và lủi thủi quay gót.
Nhưng vừa đi được một quãng, nhỏ Hạnh chợt sững lại. Nó phát hiện ra Hiền Hòa đang từ xa chạy tới.
Hiền Hòa đi đâu về thế nhỉ? Nhỏ Hạnh tự hỏi và tò mò nhìn bạn, thấy trong giỏ xe phÃa trước có một cái gà mên nhiều ngăn. Như vậy là Hiền Hòa vừa đem cơm cho ai đó.
Hiền Hòa không trông thấy nhỏ Hạnh. Nó đạp từng vòng xe với dáng điệu u oải, lười nhác.
- Hiền Hòa! â" Nhỏ Hạnh gọi.
Nghe có người gọi tên mình, Hiền Hòa giật mình ngơ ngác ngó quanh. Bắt gặp nhỏ Hạnh đang đứng bên đường, mặt nó thoáng biến sắc.
Nó ngoặt xe sát lề và rà chân xuống đường:
- Hạnh đi đâu đây?
Nhỏ Hạnh đẩy gọng kÃnh trên sống mũi, hắng giọng:
- Mình đem sổ liên lạc tới cho bạn.
- Sao Hạnh lại đem sổ cho Hiền Hòa? â" Hiền Hòa lộ vẻ ngạc nhiên â" Hạnh có chung tổ với Hiền Hòa đâu!
Nhỏ Hạnh mỉm cười:
- Không chung tổ nhưng chung lớp.
Hiền Hòa vẻ như muốn chấm dứt câu chuyện. Nó chìa tay ra:
- Thế Hạnh đưa cuốn sổ đây.
- Gì mà gấp thế! â" Nhỏ Hạnh nheo mắt â" Bộ bạn không định mời mình vô nhà sao?
Hiền Hòa từ chối khéo:
- Hôm nay mình bận lắm.
Dường như đoán trước thái độ của Hiền Hòa, nhỏ Hạnh chẳng chút bất bình. Nó liếc về phÃa cánh cổng:
- Sao nhà bạn giờ nà y vắng
- Ừ.
Câu trả lời cụt ngủn của Hiền Hòa chẳng xác nhận điều gì cả.
- Ba bạn đi là m trưa không về à ? â" Nhỏ Hạnh tiếp tục thắc mắc.
- Ừ.
- Thế còn mẹ bạn? â" Nhỏ Hạnh đưa mắt nhìn cái gà mên trong giỏ xe â" Mẹ bạn ốm phải không?
Hiền Hòa nhìn theo ánh mắt của nhỏ Hạnh, giọng vẫn thờ ơ:
- Ừ.
Nhỏ Hạnh gật gù:
- Hèn gì dạo nà y bạn không có thì giờ học bà i.
Hiền Hòa không nói gì, chỉ nhìn nhỏ Hạnh, chờ đợi.
Nhỏ Hạnh hiểu ý, thò tay vô cặp rút cuốn sổ liên lạc ra:
- Nè.
- Cảm ơn Hạnh. Hiền Hòa và o nhà đây.
Nói xong, Hiền Hòa bỏ cuốn sổ và o giỏ xe và quay lưng đạp xe đi.
Nhỏ Hạnh đứng nhìn theo Hiền Hòa, ngạc nhiên thấy bạn không vui. Chắc nó đang buồn mẹ ốm! Nhỏ Hạnh bâng khuâng nghĩ, nó bứt một chiếc lá ven đường ngậm trên môi, rảo bước về nhà .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét