Tác phẩm: KÃnh Vạn Hoa
Tập 13: Khu Vườn Trên Mái NhÃ
Tác giả: Nguyễn Nhật Ãnh
Nhà xuất bản Kim Đồng, 1995
Sách khổ 10,2 x 15,2 cm, 192 trang
Nguồn bản text: www.truongton.net
Sưu tầm: Huyền Trang, TVE
ChÃnh tả: hainguyenskp273, TVE
Biên tập: samhaivan, TVE
́
Mục Lục
Ba nhỏ Hạnh là nhà báo. Mẹ nhỏ Hạnh cũng là nhà báo. Nhưng mẹ là m ở một tờ báo khác. Mẹ cũng không viết bà i như ba. Mẹ không phải là phóng viên. Ở toà soạn, mẹ là m nhiệm vụ trực tổng đà i điện thoại. Nhưng dù vậy những người chung quanh vẫn gọi mẹ là nhà báo.
Không hiểu có phải vì nhà báo là những người có đầu óc độc lập và thÃch đấu khẩu hay không mà nhỏ Hạnh thấy hai nhà báo sống với nhau trong một nhà gặp chuyện gì cũng tranh cãi.
Từ hồi có con Tai To “ba mà u†vống chung, không khà “tranh luận†trong nhà có lắng dịu đi một chút. Nhưng như vậy không có nghĩa là ba mẹ Hạnh đã có thể nhất trà với nhau về mọi thứ. Như chuyện về khu vườn mới đây chẳng hạn.
Chả là phÃa dưới cửa sổ phòng học của Hạnh, dọc theo hà nh lang dẫn xuống căn bếp của dì Khuê có một mái tôn lửng.
Đó là mái tôn căn hộ tầng trệt dùng che phân nửa khoảnh sân lộ thiên vốn được thiết kế ở các chung cư để mỗi tầng nhà đều có thể đón ánh sáng từ trên chiếu xuống.
Xưa nay chẳng ai chú ý đến mái tôn đó. Bỗng một hôm ba nói:
- Tại sao ta không kiếm cây cối về trồng trên mái tôn nà y nhỉ?
Lời đề nghị của ba nhanh chóng được nhỏ Hạnh và Tùng tán thưởng:
- Đúng rồi đó! Nhà ta ở thà nh phố, chả có tà cây xanh nà o!
- Nhưng là m sao có thể trồng cây trên mái tôn được? – Mẹ thắc mắc.
Ba tươi tỉnh:
- Không sao! Ta sẽ trồng trong chậu!
Rồi ba huơ tay, hà o hứng tuyên bố:
- Anh sẽ trồng một cây tre!
- Tre? – Mẹ thốt lên đầy kinh ngạc>
- Ừ, một cây tre chÃnh cống. Nó sẽ đâm măng. Và chẳng bao lâu nhà ta sẽ có một bụi tre! Hệt như ở thôn quê!
Ba xuất thân từ nông thôn. Ba sống ở là ng quê từ bé. Tuổi thơ ba gắn liền với con sông, rẫy mÃa, bờ tre. Vì vậy ý tưởng của ba chẳng có gì là kì quặc. Nhưng mẹ khác ba. Mẹ sinh ra ở thà nh thị. Và lớn lên cũng ở thà nh thị. Do đó, mẹ nhìn ba lạ lùng:
- Một bụi tre ngay trong nhà mình? Anh không nằm mơ đấy chứ?
- Không mơ chút nà o! – Ba lim dim mắt – Gió sẽ rì rà o trên ngọn tre. Và chim nữa. Chim sẽ về là m tổ và hót suốt ngà y!
Tùng vỗ tay bôm bốp:
- Hay quá! Con cũng thÃch nghe chim hót!
Còn mẹ thì thở dà i:
- Thôi được, anh và con sẽ được nghe chim hót! Còn em, em sẽ trồng một cây ngọc lan!
Ba tán đồng ngay:
- Tai nghe chim hót, mũi nghe hương ngọc lan, tuyệt vời!
Mẹ liếm môi:
- Em sẽ trồng thêm một cây tường vi!
- Ã"i, lại cà ng tuyệ
Rồi ba cao hứng ngân nga:
- Năm xưa khi tôi bước chân ra đi, đôi ta cùng đứng bên bờ tường vi, em hứa rằng em sẽ chờ đợi tôi…
Ba đang say sưa với bản “Cô láng giềng†của nhạc sĩ Hoà ng Quý thì mẹ mỉm cười cắt ngang:
- Thôi, biểu diễn thế đủ rồi! Em sẽ trồng thêm cây dạ là hương nữa!
- Dạ là hương cũng hay! - Đang gật gù, ba bỗng khựng lại, dòm mẹ – Ủa, sao em già nh hết phần của anh thế? Anh mới trồng có một cây mà em đã trồng tới ba cây rồi!
Mẹ tủm tỉm:
- Anh trồng một cây, nhưng cây của anh sẽ đâm măng, chẳng mấy chốc sẽ hoá thà nh một khu rừng! Ba cây của em bì thế nà o được!
- Thôi đi, em đừng có ăn gian! – Ba hùng hổ – Không nói năng lôi thôi gì hết! Ngoà i cây tre, anh sẽ trồng một cây ổi!
- Ã"i, một cây ổi! à tưởng hay tuyệt! – Nhỏ Hạnh hớn hở – Con sẽ ăn ổi mệt nghỉ!
Mẹ lườm nhỏ Hạnh. Và nói:
- Em sẽ trồng thêm và i chậu hoa hồng!
Nghe vậy, ba lật đật bổ sung:
- Anh sẽ trồng thêm cây chanh
- Em sẽ trồng thêm một bụi ngâu! – Mẹ tiếp.
Ba vung tay:
- Anh sẽ trồng thêm cây phượng!
- Thôi đi! – Mẹ gạt ngang – Cây phượng to đùng, không thể trồng trong chậu được!
Ba cười:
- Nếu vậy, anh sẽ trồng già n thiên là thay cho cây phượng!
Mẹ không chịu thua:
- Em trồng thêm già n bông giấy nữa!
Cứ thế, trước vẻ mặt ngơ ngác của nhỏ Hạnh và Tùng, cuộc thi đua trồng trọt của các đấng sinh thà nh có nguy cơ kéo dà i đến vô tận và nếu như trồng tất tần tật những thứ cây cối hoa cỏ hai người hăng hái liệt kê nãy giờ, chắc phải cần đến và i mẫu đất.
Thoạt đầu, nhỏ Hạnh còn hà o hứng theo dõi. Sau, nó buồn cười quá. Do đó, khi mẹ lại nói:
- Em sẽ trồng thêm…
Nó liền vọt miệng cắt ngang:
- Nhưng cái mái tôn nà y nhỏ xÃu à , mẹ ơi!
Trong khi mẹ ngớ ra thì ba cười hì hì:
- Ừ nỉ, nếu cứ cái đà nà y, mái tôn sẽ sập xuống đè người ta bẹp dúm mất!
Rồi ba nhún vai:
- Phải bỏ bớt một số cây đi thôi!
- Đúng rồi! – Mẹ gật đầu – Nhất là những loại cây to lớn như cây tre, cây ổi chẳng hạn!
- Uý, không được đâu! – Ba nhảy nhổm như bị ong đốt – Một khu vườn mà chẳng có tre, chanh, ổi thì chẳng còn là vườn!
Thế là ba mẹ lại lao và o tranh cãi, người nà o cũng quyết bảo vệ những loại cây cỏ của mình.
Sau cuộc bà n thảo và thương lượng gay go kéo dà i gần cả tiếng đồng hồ, rốt cuộc câu chuyện về khu vườn cũng ngã ngũ. Ba được giữ lại các cây tre, ổi, chanh và già n thiên lÃ, còn các loại cây đề nghị thêm về sau như cau, dừa, mận… đều bị gạt khỏi danh sách. Mẹ được giữ nguyên các loại hoa, và o phút chót còn được thêm cây chuỗi ngọc, dâm bụt và cây hoa sứ. Đối với mẹ, kết quả như thế có thể được xem là một thắng lợi quá sức rực rỡ.
Nhưng dù sao đó cũng chỉ mới là thắng lợi bước đầu. Bước tiếp theo mới thật sự gian nan.
Hôm đầu tiên, mẹ đem chậu chuỗi ngọc về mới đặt lên mái tôn, đang xoay ngang xoay dọc lựa thế, đã nghe tiếng la lối từ dưới đất vọng lên:
- Nà y, nà y, các ông các bà là m gì thế? Coi chừng sập nhà tôi bây giờ
Ngoảnh dòm, thấy cô Bốn Loan chủ nhân căn hộ phÃa dưới đang đứng chống nạnh ngó lên, mẹ nhỏ nhẹ:
- Dạ, tụi em đặt chậu hoa…
- Không được! Dứt khoát không được! – Cô Bốn Loan ngắt ngang, giọng kiên quyết – Chỗ đó đâu phải là chỗ cho chị trồng hoa!
Mẹ chỉ hay tranh cãi với ba. Với người ngoà i, mẹ không thÃch đôi co. Vì vậy thấy cô Bốn Loan tỏ vẻ khó chịu, mẹ bưng ngay chậu chuỗi ngọc và o nhà .
Tối, ba về, mẹ nói ngay:
- Kế hoạch trồng cây của nhà ta phá sản rồi anh ạ!
- Sao thế? – Ba ngạc nhiên.
Mẹ thở dà i:
- Chị Bốn Loan không đồng ý cho mình đặt các chậu hoa lên mái tôn!
Ba tặc lưỡi:
- Chà , gay quá nhỉ!
- Gay quá đi chứ lại! Chậu chuỗi ngọc còn không có chỗ đặt, nói gì đến cây tre, cây ổi!
- Không sao! – Ba xoa cằm – Ta sẽ tÃnh cách khác!
- Cách gì?
- Từ từ anh nghĩ! >
Ăn cơm tối xong, ba tươi tỉnh bảo:
- Anh nghĩ ra cách rồi! Cách nà y tuyệt lắm!
Mẹ hồi hộp:
- Cách gì thế?
- Đặt các chậu cây trên mái tôn!
- Anh đùa đấy hả?