Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

Triu phu khu o chut 1E88F7FA.html

Cuốn tiểu thuyết đầu tay Q&A (Hỏi và đáp) của nhà ngoại giao Vikas Swarup nhanh chóng vượt qua biên giới Ấn Độ đến với bạn đọc toàn thế giới cũng như các giải thưởng văn học trong năm 2008. Dựa trên ý tưởng của  tiểu thuyết này, đạo diễn Danny Boyle đã dựng thành phim Triệu phú khu ổ chuột và cũng nhanh chóng đoạt nhiều giải thưởng điện ảnh quốc tế, trong đó có tám giải Oscar.

Nguồn: http://www.tuoitre.com.vn/

___Triệu phú khu ổ chuột___

 Kỳ 1: Một vụ áp phe

Tôi đã bị bắt vì giành chiến thắng trong một trò chơi trên truyền hình. Tối qua, người ta đến bắt tôi giữa đêm hôm khuya khoắt…

 

Chuyện bắt bớ phổ biến ở khu ổ chuột Dharavi lớn nhất châu Á này. Thể nào cũng có người nói tôi tự rước họa vào thân vì đã học đòi tham gia trò chơi trên truyền hình ấy. Họ sẽ cảnh báo và nhắc tôi nhớ tới những gì người già ở Dharavi thường nói về chuyện đừng bao giờ bước qua ranh giới giữa người giàu và người nghèo. Giá mà họ có thể thấy tôi trả lời các câu hỏi đó. Đáng tiếc là chương trình đó chưa được phát trên truyền hình.

Mười phần trăm

Thanh tra Godbole đẩy tôi vào phòng hỏi cung. Godbole giới thiệu tôi với người đàn ông da trắng: "Thưa ngài, đây là Ram Mohammad Thomas". Người đàn ông da trắng nhìn tôi như thể tôi là một giống khỉ mới: "Vậy ra đây là người thắng cuộc nổi tiếng của chúng ta đấy!". Người Mỹ đó ngồi xuống một chiếc ghế. "Xin chào – ông ta giới thiệu với tôi – Tôi là Neil Johnson. Tôi đại diện cho New Age Telemedia, hãng giữ bản quyền trò chơi đó. Còn đây là Billy Nadan, nhà sản xuất". Tôi vẫn im lặng. Ông ta quay sang Nadan: "Anh ta hiểu được tiếng Anh chứ?". "Ông quên à, Neil? – Nadan nhắc nhở ông ta – Anh ta chỉ là một tên bồi bàn ngu xuẩn ở một nhà hàng tồi tàn".

Một cảnh sát chạy vào phòng thì thầm gì đó với ông Godbole. Viên thanh tra chạy ra ngoài rồi quay vào cùng một người đàn ông vận bộ cảnh phục của sĩ quan cảnh sát cao cấp: "Thưa ông Johnson, cảnh sát trưởng Sahib đã đến".

Johnson đứng dậy: "Ông cảnh sát trưởng, cảm ơn ông đã đến". "Tôi có thể làm gì cho ông?". "Thưa ông cảnh sát trưởng, tôi cần sự giúp đỡ của ông về ALTP". "ALTP?". "Đó là cách gọi tắt của trò chơi Ai là tỉ phú". "Thế nó là cái gì vậy?". "Đó là một trò chơi mới được hãng chúng tôi giới thiệu ở 35 nước. Có lẽ ông đã thấy quảng cáo của chúng tôi nhan nhản khắp Mumbai". "Tôi hiểu. Ai là người hỏi chính trong trò chơi của các ông?". "Chúng tôi có Prem Kurmar đảm đương việc đó".

"Prem Kurmar? Cái tay diễn viên hạng B ấy á?". "Chúng tôi phần nào buộc phải chọn anh ta vì anh ta có 29% vốn trong công ty con ở Ấn Độ của Hãng New Age Telemedia". "Ok. Giờ thì cái gã này, tên anh ta là gì nhỉ, Ram Mohammad Thomas, có liên quan như thế nào tới chuyện này?". "Anh ta là người chơi của chương trình diễn ra vào tuần trước và đã trả lời chính xác tất cả 12 câu hỏi để giành giải thưởng 1 tỉ rupi. Chương trình kỳ này chưa được phát sóng trên truyền hình nên nhiều người còn chưa biết tin đó". "Ok. Vậy có vấn đề gì?". Johnson dừng lại: "Billy và tôi có thể nói chuyện riêng với ông được không?". Cảnh sát trưởng ra hiệu cho Godbole ra ngoài.

"Ok. Giờ nói đi", cảnh sát trưởng nói. "Ông cảnh sát trưởng, chương trình không đủ khả năng trả 1 tỉ rupi ngay bây giờ", ông Johnson nói. "Vậy tại sao ông ta lại đưa ra giải thưởng đó?". "Thì… đó là một mẹo quảng cáo. Theo kịch bản của chúng tôi, ít nhất sau tám tháng mới có người chiến thắng, cho đến thời điểm đó chúng tôi mới có thể thu hồi được phần lớn vốn đầu tư qua lợi nhuận quảng cáo. Nhưng giờ thì cái gã Thomas này đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch của chúng tôi".

Cảnh sát trưởng gật đầu: "Ok, vậy ông muốn tôi làm gì?". "Tôi muốn ông giúp chúng tôi chứng minh rằng Thomas đã gian lận trong trò chơi đó". Cảnh sát trưởng nhìn thẳng vào mắt Johnson. "Tôi hiểu vấn đề của các ông – ông ta kéo dài giọng – Nhưng trong vụ này tôi được bao nhiêu?". Họ thầm thì với nhau. Tôi chỉ nghe được ba tiếng "10%".

Viên thanh tra được gọi vào. "Godbole, cho đến giờ ông đã khai thác được gì từ gã này?", cảnh sát trưởng hỏi. Godbole nhìn tôi bằng ánh mắt độc địa: "Thưa ông cảnh sát trưởng, gã khốn này cứ lặp đi lặp lại rằng gã biết các câu trả lời. Gã nói gã đã gặp may". Cảnh sát trưởng dợm bước rời phòng hỏi cung: "Godbole, hãy sử dụng bất cứ biện pháp cần thiết nào để moi cho bằng được thông tin. Nhớ đấy, sự thăng tiến của ông phụ thuộc vào việc này".

Luật sư Smita Godbole quay trở vào sau khi tiễn cảnh sát trưởng và hai người đàn ông kia, đóng sập cửa lại. Godbole đã tra tấn tôi hơn một tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa chịu dừng tay. Tôi ngất đi.

Bỗng nhiên tôi nghe thấy có sự hỗn loạn ở cửa. Cảnh sát đang la hét. Những giọng nói oang oang. Cánh cửa rung lên rồi bật mở. Một phụ nữ trẻ lao vào trong phòng. "Tôi là Smita Shah – người phụ nữ điềm tĩnh thông báo với Godbole – Tôi là luật sư của ông Ram Mohammad Thomas. Những gì ông đang làm với khách hàng của tôi là hoàn toàn trái luật và không thể chấp nhận được. Tôi muốn sự ngược đãi này chấm dứt ngay lập tức. Tôi yêu cầu ông cho tôi xem các giấy tờ liên quan đến việc bắt giữ anh ta. Nếu ông không trình lệnh bắt người ra, tôi sẽ đưa khách hàng của tôi ra khỏi đồn cảnh sát để hội ý riêng với anh ta". Tôi đã ngất đi. Ngất đi vì đau đớn, đói và hạnh phúc.

Tôi tỉnh dậy. Smita kể với tôi rằng cô ấy đọc được trên báo về vụ bắt giữ tôi và vội đến ngay. Giờ tôi đang ở nhà cô ấy. Smita ngồi với tôi trên mép giường, tay cầm một đĩa DVD. "Này, tôi đã cố kiếm được một bản sao của đĩa DVD ghi hình chương trình đố vui cậu đã tham gia. Giờ chúng ta có thể xem nó thật kỹ. Tôi muốn cậu giải thích cho tôi biết chính xác bằng cách nào cậu có được câu trả lời đúng cho tất cả các câu hỏi. Và tôi muốn cậu nói cho tôi biết sự thật. Cho dù cậu đã gian lận, tôi vẫn ở đây để bảo vệ cậu". Những mối nghi ngờ đầu tiên bắt đầu nhen lên trong đầu tôi. Liệu cô ta có phải người do gã Johnson gài vào để moi sự thật làm bằng chứng buộc tội tôi? Tôi có thể tin cô ấy hay không?

Tôi lấy đồng xu một rupi đáng tin cậy của tôi ra. Nếu đồng xu ngửa tôi sẽ hợp tác với cô ấy. Nếu sấp tôi sẽ nói tạm biệt. Tôi khẽ búng đồng xu. Đồng xu ngửa. "Cậu muốn nói là cậu chỉ đoán mò câu trả lời và chỉ nhờ may mắn mà cậu trả lời đúng tất cả 12 câu hỏi ư?". "Không. Tôi không đoán mò. Tôi biết các câu trả lời". "Cậu biết các câu trả lời?". "Đúng. Cho tất cả các câu hỏi". "Vậy thì may mắn có vai trò gì trong chuyện đó?". "Họ toàn hỏi những vấn đề mà tôi biết câu trả lời, thế chẳng phải tôi may mắn sao?".

"Này, Ram, tôi thật sự muốn giúp cậu. Nhưng nếu cậu không gian lận thì tôi phải được biết làm thế nào cậu biết các câu trả lời". "Tôi không thể giải thích được. Tôi không đi học. Tôi không đọc sách. Nhưng tôi biết các câu trả lời đó". "Vậy nghĩa là tôi cần phải biết toàn bộ cuộc đời cậu để hiểu được nguồn gốc các câu trả lời của cậu chăng?". "Có lẽ vậy". "Tôi muốn nghe các ký ức của cậu. Cậu có thể bắt đầu kể từ đầu được không? Từ câu hỏi số 1".

Smita lấy chiếc đĩa ra khỏi bao đựng và tra nó vào đầu DVD.

Kỳ 2:Thần tượng của triệu người

Tiếng chuông thứ ba reo vang. Tấm màn nhung màu mận chín sắp được kéo lên. Salim và tôi ngồi vào chỗ của mình. Điều đầu tiên bạn cần phải biết về Salim là cậu ấy là bạn thân nhất của tôi. Điều thứ hai là cậu ấy phát điên phát cuồng với những bộ phim sử dụng tiếng Hindi. Nhưng không phải tất cả các bộ phim tiếng Hindi. Chỉ những phim có Armaan Ali đóng thôi.

Người ta nói rằng đầu tiên có Amitabh Bachchan. Sau đó có Shahrukh Khan. Và giờ có Armaan Ali. Người hùng tối thượng của phim hành động. Người tình của hàng triệu người. Salim yêu thích Armaan. Hay nói chính xác hơn cậu ấy tôn thờ Armaan.

Tham vọng giản dị

Hai chúng tôi chiếm ghế A21 và A22 ở ngay hàng ghế đầu thuộc khu ban công tầng một của rạp Regal Talkies tại Bandra. Khi Salim và tôi đi xem phim, chúng tôi thường ngồi ở hàng ghế gần màn ảnh nhất.

Salim cho rằng càng ngồi gần màn ảnh, bạn càng được gần các pha hành động. Cậu ấy nói có thể rướn người về phía trước và gần như chạm được vào người Armaan. Cậu ấy có thể đếm được các đường gân trên bắp tay của Armaan, có thể nhìn rõ lòng trắng của đôi mắt màu xanh lục của Armaan, những sợi râu mảnh mọc lởm chởm trên cái cằm chẻ của Armaan, nốt ruồi đen bé tí trên cái mũi có đeo đồ trang sức của Armaan.

Tấm màn nhung giờ đã được kéo lên và màn ảnh lóe sáng sống động. Thoạt tiên chúng tôi thấy những màn quảng cáo. Quảng cáo rót vào tai chúng tôi rằng ăn sáng bằng bỏng ngô sẽ giúp chúng tôi xếp thứ nhất ở trường và trở thành nhà vô địch môn cricket. Rằng dùng nước hoa Spice Cologne sẽ giúp bạn lái được những chiếc ôtô tốc độ cao và giành được những cô nàng tuyệt đẹp ("Armaan dùng nước hoa này", Salim kêu lên)…

Sau phần quảng cáo là thời gian tạm ngừng để thay phim. Danh sách mở đầu giới thiệu những thành viên quan trọng của đoàn làm phim bắt đầu trôi trên màn hình. Salim biết tất cả những người tham gia bộ phim này. Trong vòng hai phút, Armaan đã có màn xuất hiện ấn tượng với cảnh nhảy xuống từ một chiếc trực thăng màu trắng và xanh da trời. Mắt Salim sáng lên. Một năm trước tôi đã thấy sự phấn khích ngây thơ y hệt trên khuôn mặt Salim khi cậu ấy nhìn thấy Armaan lần đầu – nhìn thấy ngoài đời.

Hôm đó, Salim chạy qua cửa lao vào phòng đổ ập người xuống giường. Tôi phát hoảng. "Salim!… Salim!" – tôi kêu lên. "Có chuyện gì với cậu vậy? Sao cậu về sớm thế?", tôi lật người cậu ấy lên. Cậu ấy đang cười. "Hôm nay điều ngạc nhiên nhất đã xảy ra. Đây là ngày hạnh phúc nhất trong đời tớ", cậu ấy tuyên bố. "Chuyện gì vậy? Cậu trúng xổ số à?". "Không. Còn hơn cả trúng xổ số. Tớ đã gặp Armaan Ali".

Toàn bộ câu chuyện được kể lại từng chút từng chút trong hơi thở hổn hển. Nào là Salim tình cờ trông thấy Armaan Ali trong khi cậu ấy loanh quanh ở Ghatkopar. Ngôi sao màn bạc đó đang bước xuống từ chiếc Mercedes – Benz để đi vào một khách sạn năm sao. Salim thì đang trong xe buýt, trên đường đi đưa hộp đồ ăn trưa cuối cùng cho một khách hàng.

Vừa nhìn thấy Armaan, cậu ấy liền nhảy khỏi chiếc xe đang chạy quá tốc độ, suýt nữa thì bị một chiếc Maruti cán phải, rồi chạy về phía người hùng của cậu trong khi anh ta bước qua cánh cửa quay của khách sạn.

"Armaan!" – Salim gọi. Armaan nghe thấy tiếng gọi bèn dừng bước và quay đầu lại. Anh ta bắt gặp ánh mắt của Salim. Anh ta trao cho cậu ấy một nụ cười thoáng qua và cái gật đầu ghi nhận gần như không thể nhìn ra được, rồi tiếp tục bước vào tiền sảnh của khách sạn.

Salim quên sạch nhiệm vụ đi đưa cơm hộp và chạy ngay về thông báo cho tôi biết ước mơ của cậu ấy đã thành hiện thực. "Armaan ở ngoài đời trông có khác với trên màn ảnh không?", tôi hỏi. "Không. Thậm chí ở ngoài đời trông anh ấy còn khá hơn – Salim nói – Trông anh ấy cao hơn, đẹp trai hơn. Tham vọng của đời tớ là được bắt tay anh ấy, chí ít là một lần. Có thể cả tháng sau đó tớ sẽ không rửa tay đâu".

Tôi nghĩ thật là hay khi có những tham vọng đơn giản và giản dị như tham vọng được bắt tay một ngôi sao điện ảnh.

Trái tim tan vỡ

Trong khi đó trên màn hình, bàn tay ấy đang cầm khẩu súng chĩa vào một nhóm cảnh sát ba người. Trong bộ phim này Armaan thủ vai một tên găngxtơ có trái tim. Anh ta cướp của nhà giàu và mang tiền cướp được chia cho người nghèo. Trong bộ phim này anh ta đem lòng yêu nhân vật nữ chính, Priya Kapoor, một diễn viên đầy triển vọng. "Tham vọng của cậu là được bắt tay Armaan – tôi nói với Salim – Nhưng cậu nghĩ tham vọng của Armaan trong đời này là gì? Anh ta dường như có tất cả – thể diện, danh tiếng, tiền bạc". "Cậu lầm rồi – Salim đáp lại vẻ trang nghiêm – Anh ấy không có được Urvashi".

Báo chí tràn ngập tin tức về chuyện tan vỡ của Armaan và Urvashi sau một cuộc tình như gió lốc kéo dài chín tháng. Có suy đoán cho rằng Armaan hoàn toàn suy sụp. Rằng anh ta không ăn, không uống. Rằng có thể anh ta đã muốn tự vẫn. Urvashi đã quay trở lại với sự nghiệp người mẫu của mình. Tôi thấy Salim khóc. Mắt cậu ấy đỏ hoe, đẫm nước mắt. Cả ngày cậu ấy không ăn. Cái khung kính hình trái tim lồng bức ảnh chụp Armaan và Urvashi, thứ mà cậu ấy đã phải bỏ ra gần nửa tháng lương còm để mua, nằm trên sàn, vỡ thành hàng trăm mảnh.

Cậu ấy ra ngoài mua một lọ keo Fevicol to tướng và ghép các mảnh vỡ của khung ảnh hình trái tim lại với nhau. Việc đó ngốn của cậu ấy đúng một tuần, nhưng cuối cùng thì trái tim cũng liền lại thành một khối, cả một mạng lưới những vệt màu đen đan chéo nhau là sự nhắc nhở duy nhất về những đường khiếm khuyết nơi các mảnh kính đã vỡ.

"Giờ tớ sẽ gửi cái này cho Armaan – cậu ấy nói – Đó là sự tượng trưng cho một trái tim tan vỡ có thể lành lại". Salim lấy vải bọc khung ảnh lại và gửi nó tới địa chỉ nhà Armaan Ali.

Tôi không biết khung ảnh ấy có tới được tay Armaan hay không. Không biết nó có bị bưu điện làm vỡ, có bị những tay bảo vệ đập bể hay bị thư ký của Armaan vứt vào sọt rác hay không. Điều quan trọng là Salim tin rằng nó đến được với người hùng của cậu ấy và giúp anh ta hàn gắn vết thương. Nó giúp Armaan trở lại nguyên vẹn như trước, khiến anh ta tiếp tục thực hiện các bộ phim bom tấn, như bộ phim này chẳng hạn, bộ phim mà tôi mới xem lần đầu còn Salim đã xem tới lần thứ chín.

Trên màn hình, một bài thánh ca ngân lên. Armaan và mẹ anh ta đang leo lên đền thờ thần Vaishno Devi. "Người ta nói nếu cậu thành tâm cầu xin thần Mata Vaishno Devi điều gì đó thì thần sẽ ban cho điều cậu muốn. Nói cho tớ biết đi, cậu muốn cầu xin điều gì?", tôi nói với Salim. "Tớ sẽ cầu xin cho Armaan và Urvashi tái hợp", cậu ấy nói mà không cần suy nghĩ dù chỉ một giây. Màn ảnh hiện lên hai chữ "tạm nghỉ" màu đỏ in đậm.

Tiếng chuông thứ hai vang lên. Giờ giải lao đã hết. Bộ phim sắp được chiếu tiếp. Salim đã tóm tắt cho tôi nghe nội dung phim còn lại. Armaan và Priya giờ sẽ hát một ca khúc ở Thụy Sĩ trước khi Priya bị một nhóm kình địch giết hại. Sau đó Armaan giết hàng trăm tên vô lại để trả thù, vạch trần những chính trị gia và các sĩ quan cảnh sát tham nhũng, để rồi cuối cùng chết cái chết của một anh hùng.

Chúng tôi trở về ghế A21 và A22. Khán phòng tối trở lại. Bỗng nhiên một người đàn ông dáng người cao bước qua cửa ban công và đến ngồi trên chiếc ghế bên cạnh Salim. Ghế A20. Ông ta có 200 chỗ ngồi để lựa chọn nhưng lại chọn ghế A20. Không thể nhìn rõ mặt ông ta, nhưng tôi có thể nhận ra đó là một ông già có bộ râu dài và mượt. Tôi tò mò về người đàn ông này. Tại sao ông ta lại xem phim giữa chừng? Ông ta chỉ trả nửa tiền vé chăng? Salim thì chẳng bận tâm. Cậu ta nghển cổ chờ đợi cảnh yêu đương giữa Armaan và Priya sắp sửa bắt đầu.

Smita chằm chằm nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi: "Cậu hiểu được tầm quan trọng của những gì cậu vừa kể cho tôi nghe chứ?". "Gì cơ?". "Rằng nếu sự việc đó được đưa ra công chúng thì nó có thể hủy hoại Armaan Ali".

 Triệu phú khu ổ chuột

Kỳ 3: Cái chết của người hùng

 

Giờ Armaan Ali đang ôm ghì Priya trong vòng tay… Người đàn ông ngồi cạnh Salim cựa quậy trên ghế vẻ khó chịu rồi vắt chéo chân. Tôi không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ tay ông ta đang xoa xoa đũng quần. "Ông già ngồi cạnh cậu đang nghịch ngợm kìa", tôi thì thầm với Salim. Nhưng cậu ấy đã quên sự có mặt của ông già và tôi. Cậu ấy há hốc mồm mà nhìn hai thân thể quấn lấy nhau, đẩy lên ấn xuống theo một nhịp điệu khớp với nhạc nền. Màn ảnh mờ dần rồi tối đen.

Sự thật trần trụi

Khi tôi bước vào gian bếp của chúng tôi ở khu ổ chuột, ở đó có một đám lửa cỡ bằng đám lửa trong cái lò sưởi đó, nhưng thay vì củi, Salim đang đốt giấy.

“Ðồ khốn… lũ chó má!”, cậu ấy lẩm bẩm trong khi xé một tệp báo bóng láng thành nhiều mảnh. “Cậu làm gì thế, Salim?”, tôi hoảng hốt hỏi. “Tớ trả thù lũ khốn đã bôi nhọ Armaan”, cậu ấy nói và quẳng thêm những mảnh báo vào lò thiêu. Tôi nhận thấy Salim đang xé các trang của một cuốn tạp chí. “Tạp chí gì vậy? Trông còn mới thế”. “Số mới nhất của tạp chí Starburst. Tớ mà chạm tới được bản in nào của số tạp chí này thì sẽ hủy cho bằng hết. Tớ chỉ mua được có mười tờ từ sạp báo”. Tôi vội chộp lấy một tờ tạp chí chưa bị xé. Ảnh Armaan Ali được in trên trang bìa với dòng tít nổi bật “Sự thật trần trụi về người đàn ông này”.

“Nhưng trên bìa có ảnh thần tượng của cậu này. Sao cậu lại hủy nó đi chứ?”, tôi kêu lên. “Vì những gì bọn đó nói về Armaan ở bên trong kia”. “Nhưng cậu có biết đọc đâu”. “Tớ đọc được đủ để biết và tớ có thể nghe. Tớ tình cờ nghe được bà Barve và bà Shirke tranh cãi về những lời buộc tội thô bỉ chống lại Armaan trong số tạp chí này”. “Những lời như thế nào?”. “Rằng Urvashi bỏ anh ấy vì anh ấy không đáp ứng được cô ta. Rằng anh ấy là người đồng tính”.

“Vậy ư?”. “Cậu nghĩ bọn chúng có thể sỉ nhục người hùng của tớ theo cách này mà được yên à? Tớ biết bài báo này là một đống những lời càn bậy. Những đối thủ của Armaan trong ngành công nghiệp điện ảnh ghen tị với thành công của anh ấy. Chúng ngấm ngầm bày đặt âm mưu này để bôi nhọ thanh danh của anh ấy. Tớ sẽ không để bọn chúng đạt được mục đích đâu. Tớ sẽ tới tòa soạn tạp chí Starburst và đốt trụi nó cho mà xem”. Salim đang giận sôi lên và tôi biết tại sao. Cậu ấy ghét những người đồng tính. Bôi xấu thần tượng của cậu ấy bằng cách quét lên anh ta những nhát chổi đồng tính là một sự sỉ nhục tột cùng đối với người cậu ấy tôn sùng. May thay, trong số ra tiếp theo tạp chí Starburst đã rút lại luận điệu của họ.

Trong khi đó, tình hình mỗi lúc một thêm nóng bỏng trên màn hình cũng như ở ghế A20. Ông già đó nhích tới gần Salim hơn. Chân ông ta tự dưng cọ vào chân Salim… “Mohammad này – cậu ấy thì thầm với tôi – tớ sẽ cho lão già ngồi cạnh tớ một phát đá ra trò nếu lão ấy không chặn cái chân lang thang của lão lại”. Cảnh đánh nhau đã bắt đầu và Salim mải mê theo dõi những pha hành động. Armaan xông vào hang ổ của bọn côn đồ và thế là cảnh tượng diễn ra chẳng khác gì địa ngục… Trong cảnh đó Armaan Ali sẽ chết sau khi giết tất cả những kẻ xấu. Áo vest của anh ta nhuốm máu. Khắp người anh ta đầy vết đạn… Salim khóc… Những giọt nước mắt rơi xuống vạt áo tôi.

Tôi thấy tay trái của ông già có râu kia đã tiến xa hơn. Giờ nó được đặt trong lòng Salim và nhẹ nhàng yên vị trên đó. Salim bị hút vào cảnh người hùng chết đến nỗi không nhận ra điều đó. Ông già được khuyến khích. Ông ta xoa xoa lòng bàn tay lên lớp vải quần bò của Salim. Khi Armaan trút những hơi thở cuối cùng, ông già gia tăng sức ép lên đũng quần của Salim, cho tới khi ông ta gần như kẹp chặt lấy nó. Salim phun ra một tràng. “Mẹ cái đồ chết tiệt nhà ông! Cái đồ dâm đãng dơ dáy! Tôi sẽ giết ông!”, cậu ấy gào lên và tát đánh bốp vào mặt ông già. Tát mạnh.

Ông ta vội rụt tay khỏi người Salim và cố đứng dậy. Nhưng trước khi ông ta kịp nhấc cả người lên, Salim đã nhanh tay tóm lấy ông ta. Cậu không túm được cổ áo mà túm phải râu ông ta. Khi Salim giật mạnh, râu ông ta rời ra trong tay cậu. Bật ra tiếng kêu nghẹn ngào, gã đàn ông nhảy ra khỏi ghế, lao về phía lối ra cách đó gần hai chục bước chân. Ðúng lúc đó rạp chiếu bóng bị mất điện lưới và máy phát điện phải góp phần. Màn hình trắng phắc còn khán phòng tối đen thì sáng lóa khi những chiếc đèn chiếu sáng dự phòng được bật lên.

Gã đàn ông kia bất ngờ bị lộ diện, hệt như một con nai trong luồng đèn pha ôtô. Hắn ta quay tròn, lúng ta lúng túng… Gã đàn ông chạy qua những tấm rèm đen tới chỗ biển hiệu có hai chữ “lối ra” màu đỏ, giật mạnh cánh cửa rồi biến mất. Nhưng trong chớp nhoáng ấy tôi và Salim đã kịp nhìn thấy đôi mắt màu xanh lục. Cái mũi đeo trang sức. Cái cằm chẻ.

Khi những dòng chữ cuối phim bắt đầu trôi lên trên màn hình, Salim vẫn ngồi yên ở đó, tay cầm mớ râu xám phảng phất mùi nước hoa Cologne và mùi cồn dán… Cậu ấy đang khóc. Ali Armaan, người hùng của cậu ấy, đã chết.

 

1.000 rupi

Smita chằm chằm nhìn tôi bằng ánh mắt hoài nghi: “Chính xác chuyện này xảy ra khi nào?”. “Khoảng sáu năm trước, khi tôi và Salim sống tại khu ổ chuột ở Ghatkopar”. “Và cậu hiểu được tầm quan trọng của những gì cậu vừa kể cho tôi nghe chứ?”. “Gì cơ?”. “Rằng nếu sự việc đó được đưa ra công chúng thì nó có thể hủy hoại Armaan Ali và chấm dứt sự nghiệp diễn viên của anh ta. Dĩ nhiên điều đó chỉ có thể xảy ra nếu những gì cậu vừa kể với tôi là thật”. “Tôi có thể thấy sự nghi ngờ trong mắt cô. Nếu vẫn không tin tôi thì cô làm như vậy thật liều lĩnh. Nhưng cô không thể không đếm xỉa đến bằng chứng trong chiếc đĩa DVD này. Chúng ta xem câu hỏi đầu tiên được không?”. Smita gật đầu và ấn nút “Play” trên chiếc điều khiển từ xa.

Nhạc hiệu của chương trình nổi lên và giọng nói sôi nổi của Prem Kumar tràn ngập khán phòng: “Một lần nữa chúng ta lại có mặt ở đây, sẵn sàng để tìm ra hôm nay ai sẽ là người làm nên lịch sử bằng việc giành được giải thưởng lớn nhất từng được đưa ra trên thế giới. Vâng, thưa các quý ông quý bà, chúng ta đã sẵn sàng tìm ra ai là tỉ phú!”. Bảng hiệu trong trường quay chuyển sang hai chữ “Vỗ tay”. Khán giả bắt đầu vỗ tay. Cũng có những tiếng reo, tiếng huýt sáo. Nhạc hiệu kết thúc.

Prem Kumar nói: “Tối nay chúng ta có ba người chơi may mắn, những người được máy tính lựa chọn một cách ngẫu nhiên. Người chơi số ba là Kapil Chowdhary đến từ Malda ở tây Bengal. Người chơi số hai là giáo sư Hari Parikh đến từ Ahmedabad, nhưng người chơi đầu tiên của chúng ta hôm nay là chàng trai 18 tuổi Ram Mohammad Thomas đến từ chính thành phố Mumbai của chúng ta. Thưa quý ông quý bà, xin quý vị dành cho anh một tràng pháo tay thật lớn”.

Mọi người đều vỗ tay. Sau khi tiếng vỗ tay lắng xuống, Prem Kumar quay sang tôi: “Ram Mohammad Thomas, đó là một cái tên rất hay. Nó thể hiện sự phong phú và đa bản sắc của Ấn Ðộ. Anh làm nghề gì, thưa anh Thomas?”. “Tôi làm bồi bàn trong quán rượu kiêm tiệm ăn Jimmy ở Colaba”. “Một bồi bàn! Chẳng phải rất thú vị sao! Xin hãy cho tôi biết mỗi tháng anh kiếm được bao nhiêu?”. “Khoảng 900 rupi”. “Chỉ thế thôi? Và anh sẽ làm gì nếu anh chiến thắng trong trò chơi hôm nay?”. “Tôi không biết”. “Anh không biết ư?”. “Không”…”Ok. Hãy để tôi giải thích rõ luật chơi. Anh sẽ phải trả lời 12 câu hỏi, và nếu trả lời đúng mọi câu hỏi thì anh sẽ giành được giải thưởng lớn nhất thế giới: 1 tỉ rupi!… Anh đã sẵn sàng chưa?”. “Rồi, tôi đã sẵn sàng”, tôi đáp.

“Ok. Ðây là câu hỏi số một. Một câu hỏi dễ và thú vị về điện ảnh, và tôi chắc rằng tất cả khán giả có mặt tại trường quay này đều có thể trả lời được. Tất cả chúng ta đều biết trong những năm gần đây Armaan Ali và Priya đã kết hợp thành một trong những cặp diễn viên thành công nhất trên màn bạc. Anh hãy cho biết tên của bộ phim bom tấn mà Armaan lần đầu tiên đóng cặp với Priya. Ðó là a) Lửa, b) Người hùng, c) Ðói hay d) Phản bội?”.

Nhạc nền chuyển sang điệu chờ đợi, được lồng tiếng kêu của chiếc đồng hồ đếm ngược. “D, Phản bội”, tôi trả lời. “Anh có thường đi xem phim không?”. “Có”. “Và anh đã xem bộ phim Phản bội?”. “Vâng”. Tiếng trống dồn vang lên. Câu trả lời đúng hiện lên trên màn hình. “Chính xác, chính xác một trăm phần trăm! Anh đã giành được 1.000 rupi! Giờ chúng ta hãy dành ít phút cho quảng cáo”, Prem Kumar tuyên bố…

Khán giả vỗ tay. Prem Kumar mỉm cười. Tôi thì không.

 ______________________________

Câu chuyện sẽ được tiếp tục với sự xuất hiện của một nhà thiên văn học đến ở tại khu nhà của Thomas. Một mối quan hệ mới mẻ đến với Thomas.

Kỳ 4: Lời hứa của em trai

 

"Thomas!". Tôi nghe thấy tiếng người gọi. Đó là ông Ramakrishna, người quản lý của khu chawl, đang gọi tôi. Tôi ra khỏi phòng và thấy ông Ramakrishna đang đứng với một người đàn ông thấp người có vẻ mặt nhăn nhó như thể đã không đi vệ sinh được trong một thời gian dài.

"Thomas, đến gặp ông Shantaram đi. Ông ấy là người mới tới thuê nhà, sẽ ở cạnh phòng các cậu đấy. Tôi đã nói với ông Shantaram rằng cậu là một chàng trai rất có trách nhiệm, vậy hãy giúp ông bà ấy và cô con gái ổn định chỗ ở nhé…".

Khám phá bầu trời đêm

Tôi tìm cách ngó xem vợ và con gái ông ta thế nào, nhưng chỉ thấy loáng thoáng một người đàn bà tóc hoa râm và một cô gái, lớn tuổi hơn tôi, có mái tóc đen dài buộc lại sau lưng đang ngồi trên giường. Shantaram nhìn thấy tôi đang ngó vào căn hộ của ông ta liền đóng ngay cửa lại. "Ông làm nghề gì?" – tôi hỏi Shantaram. "Tôi là nhà khoa học, một nhà thiên văn học. Cậu không hiểu được đâu… Căn phòng chúng tôi thuê ở đây chỉ là sự sắp xếp tạm thời thôi. Chẳng bao lâu nữa chúng tôi sẽ chuyển tới một căn hộ sang trọng ở Nariman Point". Tôi biết ông Shantaram đang nói dối. Những người có đủ tiền để sống ở Nariman Point chẳng bao giờ chịu ở trong những khu chawl, cho dù chỉ là tạm thời…

Tường của các căn phòng ở khu chawl rất mỏng. Nếu bạn áp tai vào bức tường ngăn giữa hai phòng và tập trung hết mức, hoặc thậm chí tốt hơn, nếu bạn đặt một cái cốc bằng kim loại lên tường và áp tai vào nó, bạn có thể nghe thấy gần như mọi thứ đang diễn ra ở phòng bên cạnh… Tôi chỉnh cái cốc bằng thép không gỉ cho nó ép sát vào bức tường liền với phòng của ông Shantaram rồi áp tai vào đó. Tôi có thể nghe thấy tiếng ông Shantaram.

"Chỗ này không hơn gì một cái hố đen. Nó hoàn toàn không xứng với phẩm giá của tôi, nhưng vì hai mẹ con bà, tôi sẽ chịu đựng sự bẽ mặt này cho tới khi tìm được công việc phù hợp. Nghe này, tôi không muốn bất cứ thằng khố rách áo ôm nào bước vào nhà này. Có trời mới biết bọn chúng đến từ nơi dơ dáy nào.

Có hai thằng như thế ở ngay bên phải chúng ta đấy. Tôi nghĩ chúng là những thằng bất lương bậc nhất. Và Gudiya này, nếu bố mà thấy con nói chuyện với bất cứ thằng con trai nào trong khu chawl thì con sẽ phải nhận những nhát quật thắt lưng da của bố đấy, hiểu chưa?" – ông ta đe dọa.

Giờ là 9 giờ tối. Salim đang lật các trang tạp chí điện ảnh. Tôi quỳ trên giường, ghé sát tai trái vào chiếc cốc áp trên tường. Tôi nghe thấy tiếng ông Shantaram nói với con gái: "Xem này, Gudiya, nhìn qua kính này mà xem. Bố đã chỉnh kính viễn vọng rồi. Con có nhìn thấy cái vật màu đỏ chói ở giữa không? Đó là sao Hỏa đấy". Tôi thì thầm với Salim: "Nhanh lên, lấy một cái cốc đi. Cậu phải nghe chuyện này". Salim cũng áp tai vào tường.

Trong 30 phút sau đó chúng tôi lắng nghe một bài diễn giải trôi chảy về trạng thái của bầu trời. Chúng tôi nghe nói về những chòm sao, về các thiên hà và sao chổi. Chúng tôi nghe nói về chòm Đại hùng và Tiểu hùng. Chúng tôi nghe nói về cái gọi là dải Ngân hà và sao Bắc Đẩu. Chúng tôi được biết về các vành đai của sao Thổ và các mặt trăng của sao Mộc. Nghe Shantaram nói lòng tôi tràn ngập một niềm khát khao kỳ lạ. Tôi ước mình cũng có một người cha dạy cho tôi biết về các vì sao và các hành tinh. Bầu trời đêm từ trước đến nay đối với tôi chỉ là một khối đen khổng lồ, bỗng nhiên trở thành một nơi vô cùng ý nghĩa và kỳ diệu…

Một tuần sau tôi được báo động bởi một âm thanh mới tinh từ phòng Shantaram vọng sang. "Meo!". Tôi trườn đến bên tường với cái thiết bị trợ thính bằng inox trong tay. Tôi nghe thấy Gudiya nói: "Bố, xem này, con có một con mèo. Nó dễ thương đấy chứ? Bạn con đã chọn trong lứa mèo mới đẻ nhà cô ấy cho con con này đấy. Con nuôi nó được không ạ?". "Thôi được, Gudiya – Shantaram nói – Con có thể nuôi con mèo này. Nhưng con sẽ gọi nó là gì?".

"Ôi, cảm ơn bố. Con đang định gọi nó là Tommy". "Không. Đó là một cái tên tầm thường. Con mèo này sẽ sống trong gia đình của một nhà thiên văn học, vì vậy chúng ta nên đặt tên cho nó theo tên của một trong các hành tinh". "Hành tinh nào ạ? Chúng ta gọi nó là Jupiter nhé?". "Không. Nó là thành viên nhỏ nhất trong gia đình, vậy nó chỉ có thể được gọi là Pluto thôi". "Tuyệt, con thích cái tên đó, bố ạ. Nào, Pluto, Pluto, đến ăn sữa đi nào". "Meo!" – Pluto lên tiếng.

Mối quan hệ mới mẻ

Một buổi chiều tôi thấy ông Shantaram về nhà trong tình trạng say mèm. Hơi thở của ông ta sặc mùi whisky. Ông ta bước đi lảo đảo và phải có người giúp mới trèo lên các bậc thang được. Ngày hôm sau chuyện này lại xảy ra và ngày hôm sau nữa cũng thế. Chẳng bao lâu sau cả khu chawl đều biết ông Shantaram là một kẻ say xỉn. Shantaram uống ngày một nhiều hơn và rồi bắt đầu ném đồ đạc. Ông ta bắt đầu với những chiếc cốc nhựa và sách vở, ném chúng vào tường trong cơn phẫn nộ. Rồi ông ta đập ấm chén và xoong nồi.

Chẳng bao lâu sau Shantaram bắt đầu ném các thứ vào người khác… Một đêm ông ta vượt quá mọi giới hạn, ném một cốc trà nóng vào bà vợ. Gudiya cố che cho mẹ và thế là bị trà nóng làm bỏng mặt. Chị ấy thét lên đau đớn. Shantaram say đến nỗi thậm chí không nhận thức được mình đã làm gì.

Tôi vội chạy ra ngoài gọi taxi để bà Shantaram đưa cô con gái đi viện. Hai ngày sau bà ấy sang gặp tôi, hỏi liệu tôi có thể cùng bà ấy đi thăm Gudiya được không. "Nó cô đơn lắm. Có lẽ cậu có thể nói chuyện với nó". Vậy là tôi đi cùng bà Shantaram trong chuyến viếng thăm bệnh viện lần đầu tiên trong đời mình…

Tôi đã hình dung sẽ có các bác sĩ và y tá vây quanh Gudiya, nhưng giờ tôi thấy chị ấy nằm một mình trên một chiếc giường tại khoa bỏng mà xung quanh không hề thấy bóng dáng y tá nào. Mặt chị ấy bị băng kín, chỉ hở đôi mắt đen. Tôi ngồi với chị ấy ba giờ đồng hồ, nói chuyện này chuyện nọ… Chị ấy kể cho tôi nghe về bản thân. Tôi biết được chị ấy sắp học xong hệ trung cấp và chuẩn bị vào đại học. Tham vọng của chị ấy là trở thành bác sĩ…

Một vị bác sĩ đến nói với bà Shantaram rằng con gái bà thật may mắn. Chị ấy chỉ bị bỏng độ một và sẽ không phải mang sẹo vĩnh viễn. Chị ấy sẽ được ra viện trong vòng một tuần.

Ba tiếng đồng hồ ngồi với Gudiya cho phép tôi biết nhiều điều về bố chị. Bà Shantaram kể với tôi: "Chồng tôi là một nhà khoa học không gian nổi tiếng… Ông ấy từng làm việc ở Viện Nghiên cứu không gian Aryabhatta, nghiên cứu các ngôi sao với sự trợ giúp của những chiếc kính viễn vọng khổng lồ. Chúng tôi từng sống tại một ngôi nhà gỗ một tầng lớn nằm trong khuôn viên của viện. Ba năm trước ông ấy phát hiện một ngôi sao mới.

Đó là một khám phá khoa học rất quan trọng, nhưng một nhà thiên văn học đồng nghiệp của ông ấy lại giành lấy công trạng đó. Việc ấy đã khiến chồng tôi suy sụp hoàn toàn. Ông ấy bắt đầu uống rượu. Ông ấy bắt đầu gây lộn với đồng nghiệp và rồi một hôm thì tức giận với giám đốc viện đến nỗi suýt đánh chết ông ta. Ông ấy bị đuổi khỏi viện ngay lập tức và tôi phải van xin ông giám đốc đừng báo cảnh sát bắt ông ấy…".

"Hãy cho tôi một ân huệ, Ram Mohammad Thomas – Gudiya nói – Xin hãy chăm sóc con Pluto giúp tôi cho tới khi tôi về nhà". "Nhất định rồi" – tôi hứa. Bỗng nhiên chị ấy đưa tay nắm lấy tay tôi. "Cậu chính là người em trai mà tôi chưa từng có. Phải vậy không, mẹ?" – chị ấy nói. Bà Shantaram gật đầu. Tôi không biết phải nói gì. Đây là một mối quan hệ mới mẻ đối với tôi. Trước đây tôi đã tưởng tượng mình là con trai của một người nào đó nhưng chưa bao giờ tôi hình dung mình là em trai của ai. Vậy nên tôi chỉ cầm tay Gudiya và cảm thấy một mối dây ràng buộc ngầm giữa hai chúng tôi…

Sáng hôm sau tôi phát hiện xác con Pluto mềm rũ, đầy thương tích nằm trong đúng cái thùng đựng giấy lộn. Cổ con mèo bị gãy và tôi có thể ngửi thấy mùi whisky trên thân hình lông lá của nó. Shantaram nói với vợ ông ta rằng con mèo đã bỏ đi đâu mất. Tôi biết sự thật nhưng nói ra phỏng có ích gì. Pluto quả thật đã bỏ đi.

Đi đến một thế giới khác tốt đẹp hơn, tôi nghĩ vậy. "Tớ rất quý Gudiya – tôi nói với Salim – Tớ phải đảm bảo Shantaram sẽ không lặp lại những gì ông ta đã làm với chị ấy". "Nhưng cậu có thể làm gì chứ? Đó là gia đình ông ta". "Đó cũng là việc của chúng ta. Dù gì chúng ta cũng là hàng xóm"…

 

__________________________________

Nhưng ông Shantaram ngày càng lún sâu hơn. Gudiya nắm tay Thomas nói: "Chị sẽ không sống lâu nữa đâu. Chị thà tự tử còn hơn". Và Thomas thực hiện lời hứa của mình.

Kỳ 5: Vụ án mạng

Gudiya về nhà, nhưng tôi không sang gặp chị bởi Shantaram không cho phép bất cứ thằng con trai nào bước chân vào nhà ông ta. Bà Shantaram nói với tôi rằng chồng bà nhận thức được mình đã gây ra chuyện gì và sẽ sửa đổi, mặc dù trong thẳm sâu lòng mình bà ấy biết ông Shantaram là kẻ vô phương cứu vãn. Nhưng bà ấy không biết chồng mình có thể lún sâu tới đâu.

Những con thú bị săn đuổi

Chưa đầy một tuần sau khi Gudiya ra viện, ông ta lại làm chuyện tồi tệ với chị ấy. Ông ta cố chạm vào chị ấy, nhưng không giống cách một người cha chạm vào con gái mình. Thoạt đầu tôi không hiểu. Tất cả những gì tôi nghe thấy là ông ta gọi chị Gudiya là mặt trăng của ông ta, sau đó là tiếng bà Shantaram khóc, và tiếng Gudiya kêu lên: “Bố, đừng đụng vào con! Bố làm ơn đừng đụng vào con!”.

Có gì đó nhói lên trong đầu tôi khi nghe thấy tiếng khóc buồn thảm của Gudiya. Tôi muốn lao sang phòng Shantaram xé xác ông ta ra. Nhưng tôi chưa kịp gom góp lòng can đảm thì đã nghe thấy tiếng ngáy ầm ĩ của Shantaram. Ông ta đã ngủ. Gudiya thì vẫn đang khóc. Tôi không cần phải dùng tới cái cốc cũng nghe được tiếng nức nở của chị ấy…

Tối hôm sau, Shantaram lại về nhà trong tình trạng say mèm và cố quấy rầy Gudiya. “Con đẹp hơn tất cả các hành tinh và các vì sao. Con là mặt trăng của ta. Con là Gudiya của ta, con búp bê của ta. Hôm qua con đã lẩn tránh ta, nhưng hôm nay ta sẽ không để con rời xa ta đâu”, ông ta nói. “Ðừng có cư xử như thế nữa!”, bà Shantaram kêu lên nhưng ông chồng không thèm đếm xỉa đến những gì bà ấy nói…

“Ông là một con quỷ”, bà Shantaram hét lên, và Shantaram đánh bà ấy. Tôi nghe thấy tiếng chai vỡ. “Không!”, Gudiya thét lên. Tôi cảm thấy một ngọn lửa hàn đang xuyên vào óc tôi và cảm thấy kim loại nóng chảy đang đổ lên tim tôi. Tôi không thể chịu đựng hơn được nữa. Tôi chạy tới phòng ông Ramakrishna nói với ông ấy rằng Shantaram đang làm một chuyện khủng khiếp với vợ và con gái ông ta. Nhưng Ramakrishna xử sự như thể tôi đang nói về thời tiết. “Này – ông ấy bảo tôi – Bất cứ chuyện gì xảy ra trong bốn bức tường của một gia đình đều là chuyện riêng của gia đình đó và chúng ta không thể can thiệp… Giờ thì đi đi, đến giờ tôi đi ngủ rồi”.

Tôi chạy về phòng. Tôi nghe thấy tiếng Shantaram ngáy, và nghe Gudiya kêu rằng chị ấy bẩn: “Ðừng chạm vào tôi! Ðừng ai chạm vào tôi! Tôi sẽ gây bệnh cho bất cứ ai đến gần tôi”. Tôi nghĩ chị ấy mất trí rồi. Và tôi cũng mất trí. “Gây bệnh cho em đi”, tôi nói và đút tay qua cái lỗ hổng trong tường. Gudiya nắm tay tôi. “Chị sẽ không sống lâu nữa đâu, Ram Mohammad Thomas ạ – chị ấy nức nở – Chị thà tự tử còn hơn là phục tùng bố chị”. Nỗi đau của chị ấy bay qua lỗ hổng bọc lấy tôi. Tôi bắt đầu khóc. “Em sẽ không bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra – tôi nói với chị ấy – Ðây là lời hứa của một người em trai”…

Tôi sờ những ngón tay gầy guộc của Gudiya, sờ da thịt trên tay chị ấy và biết rằng cả hai chúng tôi đều là những con thú bị săn đuổi, là đồng phạm. Tội của tôi là một thằng bé mồ côi lại dám biến rắc rối của người khác thành rắc rối của mình. Nhưng tội của Gudiya là gì? Chỉ là chị ấy sinh ra là phận gái và Shantaram là bố chị ấy.

Thực hiện lời hứa

Tôi thực hiện lời hứa của mình vào tối ngày hôm sau, khi Shantaram vừa đi làm về và đang leo lên các bậc cầu thang ọp ẹp dẫn tới tầng hai. Ông ta bước những bước chậm chạp, loạng choạng. Thậm chí quần áo ông ta cũng sặc mùi whisky. Khi ông ta sắp đi qua đoạn chắn cầu thang vẫn chưa được ông Ramakrishna cho sửa chữa, tôi tấn công ông ta từ phía sau. Tôi huých vào lưng ông ta và ông ta đập vào thanh chắn cầu thang bằng gỗ. Ðoạn thanh chắn đó đã yếu và lung lay sẵn. Nó không chịu nổi sức nặng của ông ta. Nó kêu răng rắc và gãy ra.

Shantaram mất thăng bằng, ngã lộn xuống tầng một… Ông ta đập mặt xuống đất, nằm sóng soài, chân tay dang rộng. Chỉ khi nhìn thấy cái xác mềm rũ của Shantaram trên mặt đất tôi mới hiểu mình vừa làm gì. Và khi đó tôi mới hình dung ra hậu quả của việc mình làm.

Cảnh sát điều tra hiện trường đến trên một chiếc xe jeep gắn đèn đỏ nhấp nháy và khéo léo vẽ phấn quanh cái xác. Họ chụp ảnh và nói: “Ðây là chỗ cái xác rơi xuống”. Rồi họ nhìn lên và thấy tôi trên tầng hai. Nhân viên điều tra chỉ vào tôi: “Chính thằng bé đó đã xô ông ta xuống. Bắt lấy nó!”.

Tôi bị đưa đến nhà giam, và tại đây bị lột hết quần áo, bị đánh đập. Sau đó tôi bị đưa tới tòa án, nơi có một vị thẩm phán vẻ mặt nghiêm khắc mặc áo choàng đen ngồi dưới một chiếc quạt trần. Một tấm biển màu vàng bụi bặm bạc màu ghi mấy chữ Satyameva Jayate – Sự thật luôn chiến thắng – được gắn trên bức tường sau lưng ông ta. Vị thẩm phán nhìn tôi rồi tuyên án: “Ram Mohammad Thomas, tôi tuyên bố anh phạm tội giết ông Shantaram có chủ ý. Vì vậy theo điều 302 Bộ luật hình sự Ấn Ðộ, tôi tuyên bố anh phải chịu án tử hình treo cổ”.

“Không!” – tôi kêu lên và cố chạy nhưng chân bị cùm, còn tay đã bị còng. Tôi bị bịt mắt và đưa tới phòng giam dành cho tử tù. Một cái thòng lọng được tròng vào cổ tôi và một cái đòn bẩy được kéo lên. Tôi thét lên đau đớn khi hai chân bỗng nhiên đu đưa trên không và hơi thở từ phổi tôi tắc nghẹt. Tôi mở mắt và nhận thấy mình đang ở trên thiên đường. Nhưng thiên đường dường như cũng giống khu chawl và tôi nhìn xuống thấy xác ông Shantaram nằm dang chân dang tay dưới đất. Giờ người ta đang xúm quanh cái xác. Ai đó kêu lên: “Gọi cảnh sát đi!”.

Tôi không đợi thêm phút nào nữa. Tôi bò lồm cồm xuống cầu thang và bắt đầu chạy. Tôi chạy qua cổng, qua quán bán sữa, qua tòa nhà nhiều tầng. Tôi chạy ra ga địa phương và bắt chuyến tàu tốc hành đến ga Victoria Terminus. Tôi kiểm tra mọi thềm ga để tìm một chuyến tàu đặc biệt. Cuối cùng tôi cũng tìm thấy và nhảy lên tàu đúng lúc nó bắt đầu lăn bánh.

Tôi rời bỏ Mumbai, rời bỏ Gudiya, rời bỏ Salim và bỏ trốn đến thành phố khác duy nhất mà tôi biết. Thành phố Delhi.

Smita im lặng

Smita giữ im lặng tuyệt đối trong suốt thời gian tôi kể câu chuyện. Giờ tôi có thể thấy cô xúc động sâu sắc. Tôi thấy một giọt nước mắt thấp thoáng nơi khóe mắt cô ấy. Có lẽ là một người phụ nữ, cô ấy có thể cảm thông với nỗi đau khổ của Gudiya. Tôi cầm chiếc điều khiển từ xa lên. “Chúng ta hãy xem câu hỏi số ba” – tôi nói và ấn nút “play”. Prem Kumar xoay người trên ghế và nói với tôi: “Anh Thomas, anh đã trả lời chính xác hai câu hỏi và giành được phần thưởng trị giá 2.000 rupee. Giờ chúng ta hãy xem anh có thể trả lời được câu hỏi thứ ba và giành 5.000 rupee hay không. Anh sẵn sàng chưa?”. “Sẵn sàng”, tôi đáp… “OK. Câu hỏi tiếp theo của chúng tôi thuộc lĩnh vực thiên văn học. Hãy nói cho tôi, anh Thomas, anh biết có bao nhiêu hành tinh trong hệ mặt trời của chúng ta không?”. “Các lựa chọn của tôi là gì?”. “Ðó không phải câu hỏi của trò chơi, anh Thomas ạ. Tôi chỉ hỏi liệu anh có biết số hành tinh thuộc hệ mặt trời hay không thôi”. “Không”. “Không ư? Tôi hi vọng anh biết tên của hành tinh chúng ta đang sống”.

Khán giả phá lên cười. “Trái đất”, tôi uể oải đáp. “Tốt. Vậy là anh có biết tên của một hành tinh. OK, anh đã sẵn sàng cho câu hỏi số ba?”. “Sẵn sàng”, tôi đáp. “OK. Ðây là câu hỏi số ba. Hành tinh nào là hành tinh nhỏ nhất trong hệ mặt trời của chúng ta? Ðó là a) Pluto, b) Mars, c) Neptune hay d) Mercury?”.

Một âm thanh thoát ra khỏi môi tôi trước khi nhạc bắt đầu nổi lên, và đó là tiếng “Meo!”. “Xin lỗi? – Prem Kumar ngạc nhiên hỏi – Anh nói gì cơ? Tôi nghĩ tôi vừa thoáng nghe thấy tiếng mèo kêu”. “Tôi nói là 'A'”. “A ư?”. “Ðúng. Câu trả lời là A. Pluto”. “Anh hoàn toàn chắc chắn một trăm phần trăm rằng câu trả lời là A chứ?”. “Vâng”. Tiếng trống dồn vang lên. Câu trả lời đúng hiện lên trên màn hình. “Chính xác, chính xác một trăm phần trăm! Pluto đúng là hành tinh nhỏ nhất trong hệ mặt trời của chúng ta. Anh Thomas, anh vừa giành được 5.000 rupee!”.

Khán giả bị ấn tượng bởi hiểu biết sâu rộng của tôi. Vài người đứng lên vỗ tay. Nhưng Smita vẫn im lặng.

_______________________________________

Thomas đến Agra, khám phá đền Taj Mahal. Một công việc mới mở ra với những trải nghiệm sâu sắc trong đời.

Kỳ 6: Nghề mới ở Taj Mahal

 

Tôi rời ga Agra… Tôi quyết định khám phá thành phố xa lạ này… Tôi đi dọc con đường bụi bặm ngoằn ngoèo, và bỗng nhiên nhìn thấy một con sông. Bên kia sông là một công trình kiến trúc trắng bóng nhô lên từ một cái nền hình vuông giống như một mái vòm đang phình ra, với những ô cửa vòm đỉnh nhọn và các hốc tường… Vẻ đẹp của nó làm tôi mê mẩn.

Một lúc lâu sau, tôi quay ra hỏi người đi đường đầu tiên tôi gặp, một người đàn ông trung niên đang cầm hộp thức ăn: "Xin lỗi, cho tôi hỏi tòa nhà ở bên kia sông là tòa nhà gì vậy ạ?". Ông ta nhìn tôi như thể tôi là kẻ mất trí: "Này, nếu không biết cái đó thì cậu đang làm gì ở Agra này hả? Đó là lăng Taj Mahal, đồ ngốc ạ". Taj Mahal. Kỳ quan thứ tám của thế giới…

 

Hướng dẫn viên du lịch

Đông nghịt khách du lịch, cả trẻ lẫn già, giàu lẫn nghèo, người Ấn lẫn người ngoại quốc… Sau nửa giờ thám hiểm không mục đích, tôi chú ý tới một nhóm khách du lịch phương Tây trông có vẻ khá giả được trang bị đầy đủ máy quay video xách tay và ống nhòm đang chăm chú lắng nghe một hướng dẫn viên cao tuổi đứng dưới chân tòa lâu đài. Tôi kín đáo lẩn vào nhóm khách đó.

Người hướng dẫn viên chỉ vào tòa lâu đài bằng cẩm thạch và nói bằng giọng chua chua: "… Giờ tôi sẽ nói cho các bạn biết đôi chút về lịch sử của Taj Mahal. Vào một ngày năm 1607, hoàng tử Khurram thuộc hoàng gia Mughal đang dạo bước tại hội chợ Meena Bazaar ở Delhi thì chợt nhìn thấy một cô gái bán lụa và chuỗi hạt thủy tinh tại một sạp hàng nhỏ. Ngài mê mẩn sắc đẹp của người con gái đến nỗi ngay lúc đó đã đem lòng yêu nàng. Nhưng phải mất tới năm năm ngài mới có thể cưới được người con gái đó. Tên thật của nàng là Arjuman Banu, nhưng ngài đặt cho nàng cái tên mới là Mumtaz Mahal. Khi đó nàng 19 tuổi, còn ngài vừa tròn 20…

Mumtaz và Khurram cưới nhau năm 1612 và trong 18 năm họ đã có với nhau 14 người con… Nàng qua đời trong khi sinh nở vào ngày mồng 7-6-1630 tại Burhanpur, chỉ ba năm sau khi Khurram trở thành hoàng đế Shahjahan của triều đại Mughal. Vào lúc lâm chung, Mumtaz Mahal đã khiến hoàng đế hứa với nàng bốn điều: thứ nhất, ngài sẽ dựng một tượng đài xứng với sắc đẹp của nàng; thứ hai, ngài sẽ không tái hôn; thứ ba, ngài sẽ đối xử tốt với các con; thứ tư, ngài sẽ đi viếng mộ nàng vào ngày giỗ của nàng. Cái chết của Mumtaz làm hoàng đế đau buồn đến nỗi nghe nói tóc ngài bạc trắng chỉ sau một đêm. Nhưng tình yêu dành cho người vợ lớn đến nỗi ngài đã ra lệnh xây dựng cho nàng một trong những lăng mộ đẹp nhất trên trái đất. Công việc được bắt đầu vào năm 1631…".

Các du khách cởi giày và bước vào lăng chính… Ai đó gõ nhẹ vào vai tôi. Tôi quay phắt lại, thấy một người ngoại quốc đeo kính cùng vợ và hai đứa con đang nhìn tôi chằm chằm. "Xin lỗi, cậu nói được tiếng Anh không?", ông ta hỏi tôi. "Có", tôi đáp. "Cậu làm ơn nói cho chúng tôi biết đôi chút về Taj Mahal. Chúng tôi là khách du lịch từ Nhật Bản. Chúng tôi chưa biết về thành phố của cậu. Chúng tôi vừa mới tới ngày hôm nay".

Tôi muốn nói với ông ấy rằng tôi cũng chưa biết về thành phố này, rằng tôi cũng vừa mới tới đây ngày hôm nay, nhưng khuôn mặt tò mò của ông ấy đã cuốn hút tôi. Bắt chước giọng nói nghiêm trang của người hướng dẫn viên, tôi bắt đầu nói với ông ấy những gì tôi nhớ được: "Taj Mahal được hoàng đế Khurram xây cho vợ ngài là Noorjahan, còn được biết đến với cái tên Mumtaz Begum, vào năm 1531. Ngài gặp nàng trong khi nàng đang bán vòng trang sức trong một khu vườn và đem lòng yêu nàng, nhưng 19 năm sau mới cưới nàng làm vợ. Nàng luôn cận kề bên ngài trong tất cả các trận chiến và sinh cho ngài 18 người con trong vòng 14 năm…".

Ông người Nhật ngắt lời tôi. "Sinh 18 người con chỉ trong 14 năm? Cậu có chắc không?", ông ta rụt rè hỏi. "Tất nhiên – tôi quở trách ông ta – Ông biết đấy, chắc phải có mấy lần sinh đôi. Dù sao đi nữa, trong khi sinh đứa con thứ 19, Mumtaz đã qua đời ở Sultanpur vào ngày 16-6. Nhưng trước khi chết, bà xin nhà vua ban cho bốn đặc ân. Một là xây Taj Mahal, hai là không đánh đập các con, ba là làm cho tóc ngài bạc, bốn là… Tôi không nhớ, nhưng nó không quan trọng đâu. Đấy, như các bạn có thể thấy, Taj Mahal gồm một cổng vào, một khu vườn, một nhà khách và một ngôi mộ…".

"Thật ư? Ôi chao! Thật thú vị! Sách hướng dẫn không đề cập tới những chuyện này", ông quay sang bà vợ nói như bắn liên thanh bằng tiếng Nhật. Sau đó ông dịch lại cho tôi nghe: "Tôi nói với vợ tôi rằng không sử dụng dịch vụ hướng dẫn du lịch chính thức giá đắt quả là hay. Cậu đã kể cho chúng tôi mọi điều thật thú vị". Ông cười rạng rỡ với tôi: "Chúng tôi cảm ơn cậu rất nhiều, Arigato". Ông cúi chào và thả vào tay tôi thứ gì đó. Tôi cúi chào đáp lại. Khi ông ấy đi rồi, tôi mở nắm tay ra và thấy đồng 50 rupi mới cứng được gấp gọn gàng. Cho chỉ năm phút làm việc!

Giờ tôi biết hai điều: tôi muốn ở lại thành phố của Taj Mahal, và tôi không ngại trở thành một hướng dẫn viên du lịch.

 

Dễ đến thì dễ đi

Trong năm tiếp theo ở Agra, tôi thu lượm được một lượng thông tin dồi dào về Taj Mahal. Khả năng nói tiếng Anh trôi chảy tạo cho tôi một lợi thế ngay từ đầu. Du khách nước ngoài lũ lượt kéo đến với tôi và chẳng bao lâu danh tiếng hướng dẫn viên Raju đã lan xa (khi đến Agra, Thomas lấy tên là Raju Sharma – TT). Nhưng điều đó không có nghĩa rằng tôi là một chuyên gia về Taj Mahal. Tôi có thông tin nhưng không có hiểu biết. Hướng dẫn viên Raju không hơn gì một con vẹt chỉ biết kể lại một cách trung thành những gì mình nghe được mà không thật sự hiểu nổi nghĩa của một từ.

Tôi cũng bắt đầu kiếm kha khá từ các du khách. Tiền bạc không dư dả nhưng chắc chắn đủ để trả tiền thuê nhà, thỉnh thoảng có thể ăn tại quán McDonald hoặc tiệm Pizza Hut, và vẫn có thể dành dụm chút ít cho một ngày mưa. Tôi đã trải qua quá nhiều bất hạnh và với nỗi sợ hãi thường trực trong lòng rằng bất kỳ ngày nào chiếc xe jeep gắn đèn đỏ nhấp nháy cũng có thể đến bắt tôi… Tôi cảm thấy mình có lập kế hoạch lâu dài cho tương lai cũng chẳng ích gì. Bởi vậy tôi coi tiền bạc, cũng như coi cuộc đời của mình, là một thứ hàng hóa có thể dùng cho đến cạn. Dễ đến thì dễ đi. Chẳng có gì ngạc nhiên, tôi sớm trở nên nổi tiếng trong khu nhà phụ là một người hảo tâm.

Hôm nay những khách hàng cuối cùng của tôi là một nhóm bốn sinh viên đại học giàu có đến từ Delhi. Họ là những người trẻ tuổi ồn ào, diện quần bò xịn và đeo kính râm nhập ngoại, đưa ra những lời bình luận hỗn xược về Taj Mahal, không ngừng trêu ghẹo nhau và thổ ra những câu đùa tục tĩu. Cuối buổi tham quan có hướng dẫn viên này, họ không chỉ trả tiền công mà còn boa đậm cho tôi. Sau đó họ mời tôi đi chơi đêm với họ trên chiếc xe minivan có người lái thuê. "Hướng dẫn viên Raju, hãy đi với chúng tôi, chúng tôi sẽ làm cho cậu sung sướng", họ nài nỉ. Thoạt đầu tôi khước từ, nhưng họ cứ nài nỉ mãi và tôi biết ơn họ vì khoản tiền boa hậu hĩnh đến nỗi không thể từ chối được. Tôi nhảy lên xe.

Người lái xe đưa chúng tôi qua những đường phố hẹp và những khu chợ đông đúc tiến về vùng ngoại ô của Agra. Cuối cùng anh ta cho xe chạy vào một khu định cư trông rất lạ nằm gần quốc lộ được gọi là Basai Mohalla. Ở lối vào khu đó có một bảng thông báo: "Vào khu vực đèn đỏ bạn phải chịu mọi rủi ro. Hãy luôn nhớ sử dụng bao cao su. Phòng bệnh AIDS, giữ lấy mạng sống".

Tôi không hiểu hai chữ đèn đỏ trên bảng thông báo ám chỉ điều gì. Chẳng căn nhà nào trong tầm mắt tôi có gắn đèn đỏ… Tiếng nhạc và tiếng lục lạc đeo trên chân các vũ công văng vẳng trong không gian đêm. Mấy cậu sinh viên bước xuống xe tiến về một khu nhà nhỏ. Tôi lưỡng lự, nhưng họ kéo tôi đi. Giờ tôi nhận thấy khu này khá tấp nập… Tôi nhìn thấy những cô gái ở các độ tuổi khác nhau chỉ mặc váy lót dài và áo cánh, trát bự phấn và đeo đồ trang sức, ngồi trên các bậc lên xuống. Vài cô liếc mắt ve vãn chúng tôi và giơ ngón tay thực hiện những cử chỉ khiêu dâm khêu gợi. Giờ thì tôi đã hiểu khu vực đèn đỏ là gì. Đó là nơi gái mại dâm hoạt động.

Đêm nay quả thật đang trở thành một đêm dành cho những trải nghiệm mới của tôi.

Kỳ 7: Một chuyện tình

Mấy cậu con trai bước vào một căn nhà hai tầng rộng rãi trông đỡ tồi tàn hơn những căn nhà khác, không quên kéo tôi vào cùng. Một người đàn ông đón chúng tôi. Gã còn trẻ, khuôn mặt có vết sẹo và đôi mắt gian giảo. "Xin hoan nghênh các quý ông, các ông đã đến đúng chỗ rồi đấy. Chúng tôi có những cô gái trẻ đẹp nhất Agra", gã nói.

Các cậu con trai hội ý riêng với gã, đàm phán giá cả. Một tập tiền được trao tay. "Chúng tôi trả cả cho cậu rồi, Raju ạ. Đi đi, và vui vẻ bằng tiền của chúng tôi nào", họ nói, rồi mỗi người biến vào một căn phòng cùng một cô gái.

Nàng công chúa của tôi

Tôi đẩy cánh cửa rồi bước vào phòng. Đó là một căn phòng nhỏ có một chiếc giường kê ở chính giữa. Không hiểu sao tôi chẳng chú ý gì đến xung quanh. Mắt tôi chỉ bị hút vào cô gái vận sari màu hồng tươi đang ngồi trên giường. Cô có nước da ngăm đen và xinh đẹp, với đôi mắt dễ thương được viền phấn kohl, đôi môi tô son gợi cảm và mái tóc đen dài tết đuôi sam được điểm những bông hoa trắng thơm ngát… "Xin chào – cô nói – Đến đây ngồi ở giường với em đi".

Tôi ngồi xuống giường cạnh cô… "Anh là người mới – cô nói – Tên anh là gì?". "Ram Mohammad Thom – không, không…Raju Sharma", tôi đáp, kịp ghìm lại đúng lúc. "Có vẻ như anh quên mất tên của mình trong chốc lát". "Không – không đâu. Tên cô là gì?". "Nita". "Nita gì?". "Nghĩa là gì á?". "Tôi muốn nói tên đầy đủ của cô là gì? Cô không có họ sao?". Cô cười khúc khích: "Anh đến nhà thổ chứ không phải phòng đăng ký kết hôn. Gái mại dâm không có tên họ. Giống như những con mèo con chó nuôi trong nhà, chúng em chỉ được gọi bằng tên không thôi. Nita, Rita, Asha, Champa, Meena, Leena, tùy anh chọn".

Cô nói bằng giọng vô cảm chẳng gợn chút cay đắng hay nuối tiếc. "Vậy cô là gái mại dâm?". Cô ấy lại cười: "Anh đúng là kỳ lạ…". "Cô bao nhiêu tuổi?". "Câu hỏi này thích hợp hơn đấy. Em 17. Đừng có nói là anh muốn một cô còn trẻ hơn em đấy nhé. Em thấy anh trông không quá mười sáu tuổi". "Tôi cũng 17. Hãy nói cho tôi biết cô làm nghề này bao lâu rồi?". Cô ấy lại cười, một tiếng cười trống rỗng, rỗng tuếch. "… Giờ anh định tiếp tục hỏi hay làm gì đó nào? Sau này đừng có trách em làm anh hết thời gian và Shyam đưa khách hàng mới vào. Em đang đắt khách đấy". "Shyam là ai?". "Anh ta là người dẫn khách của em. Em đưa tiền cho anh ta. Nào vào việc đi, em sẽ cởi sari". Cô ấy kéo tôi vào cô và tôi trải qua một khoảnh khắc đê mê tột đỉnh, thuần túy…

Sau đó, ngồi trong chiếc minivan quay về thành phố, tôi ngẫm nghĩ về các câu hỏi của cô ấy. Tôi có thích chuyện đó không? Có. Tôi có đến nữa không? Có. Một cảm giác mới lạ khiến tôi xao xuyến, làm tôi choáng váng. Đó là tình yêu ư? Tôi tự hỏi mình. Tôi không biết câu trả lời, nhưng tôi biết điều này – tôi đã vào một khu vực đèn đỏ và phải tự chịu mọi rủi ro. Tôi đã gặp một gái mại dâm, đã quan hệ tình dục lần đầu tiên…

Một tuần sau tôi trở lại thăm Nita… Nita càng có vẻ bí ẩn thì tôi càng muốn biết về cô ấy rõ hơn. Cô ấy làm trỗi dậy trong tôi một nỗi khao khát không giống bất cứ khao khát nào tôi từng trải nghiệm trước đó… Vậy nên tôi bắt đầu đi thăm cô vào các ngày thứ hai khi Taj Mahal đóng cửa. Sau bốn năm chuyến thăm, cuối cùng tôi đã thành công trong việc phá vỡ sự phòng thủ của cô ấy. Cô kể với tôi rằng cô thuộc bộ lạc Bedia đến từ huyện Bhind ở Madhya Pradesh. Bố mẹ cô hiện vẫn còn sống, cô có một anh trai và một người chị hiện đã có gia đình riêng hạnh phúc.

Ở địa phương của cô có một truyền thống là mỗi gia đình đều có một người con gái đi làm việc như gái bán dâm của cộng đồng, được gọi là bedni. Cô gái này kiếm tiền nuôi gia đình trong khi đàn ông tiêu tốn thời gian vào uống rượu và chơi bài… "Nhưng chắc chắn nếu muốn, em có thể bỏ nghề và lập gia đình, đúng không?". Cô xòe tay ra: "Ai sẽ cưới một gái điếm chứ?

Người ta nghĩ bọn em sẽ làm việc cho đến khi cơ thể của bọn em bắt đầu tàn tạ hoặc cho tới khi bọn em chết vì bệnh tật, tùy theo điều nào xảy ra sớm hơn". "Anh biết một ngày nào đó em sẽ tìm được hoàng tử của mình", tôi nói, mắt rưng rưng lệ. Hôm đó cô ấy không chịu nhận một đồng tiền boa nào của tôi. Sau đó tôi ngẫm lại cuộc trò chuyện với Nita và tự hỏi tại sao tôi lại nói dối cô ấy. Tôi thực lòng không muốn cô ấy tìm được một hoàng tử nào khác. Ngay cả khi không nhận ra điều đó thì tôi cũng đã yêu cô ấy mất rồi…

Cuộc sống của tôi thu nhỏ lại chỉ còn xoay quanh những cuộc gặp gỡ đầy háo hức với Nita và nỗi khao khát cô giữa các cuộc gặp gỡ đó… Và trong sâu thẳm lòng mình tôi biết cô ấy là nàng công chúa của tôi. Khát vọng cháy bỏng của đời tôi là một ngày nào đó sẽ cưới được cô ấy…

Dự tính tương lai

Một năm mới đã tới, mang đến hi vọng và những mơ ước mới mẻ. Nita và tôi đều bước sang tuổi 18 – tuổi được phép kết hôn. Lần đầu tiên tôi bắt đầu nghĩ về tương lai, thậm chí tin mình có thể có một tương lai. Một tương lai với Nita ở bên. Tôi thôi không cho những người sống trong khu nhà phụ mượn tiền nữa. Giờ tôi cần đến từng xu.

Hôm nay là thứ sáu, cũng là một đêm trăng tròn, một sự kết hợp rất hiếm hoi. Tôi thuyết phục Nita không đi xem phim mà cùng tôi đến Taj Mahal. Chúng tôi ngồi trên thềm đá cẩm thạch vào lúc tối muộn đợi vầng trăng hiện ra phía sau những đài phun nước và hàng bách xanh sẫm. Tôi ngắm nhìn Taj và ngắm nhìn Nita. Vẻ tuyệt mỹ vô tri của Taj bắt đầu mờ nhạt so với vẻ hoàn mỹ của khuôn mặt cô ấy. Tôi nhìn vào mắt cô ấy và hỏi một cách đơn giản: "Em có yêu anh không?". Và cô ấy trả lời chỉ bằng duy nhất một từ: "Có"…

Khi nghe thấy từ đó tim tôi đập rộn ràng vì vui sướng. Và khi đó, lần đầu tiên, tôi cảm thấy Taj Mahal như một ngôi nhà có sự sống chứ không phải một lăng mộ lạnh lẽo; vầng trăng tròn phía trên đầu chúng tôi trở thành một vệ tinh cá nhân chiếu xuống thứ ánh sáng bí mật, và chúng tôi cảm thấy hạnh phúc khi được tắm trong ánh sáng thiên đường của nó, trên thiên đường độc nhất của chúng tôi… "Anh muốn em thôi làm gái bán dâm", tôi nói với Nita. Nita đồng ý. "Em không muốn chết trước khi 20 tuổi giống như Radha. Raju, hãy đưa em ra khỏi đây". "Anh sẽ đưa em ra khỏi đây. Anh có nên nói chuyện với Shyam về việc này không?". "Có, chúng ta phải có được sự đồng ý của anh ta".

Ngay tối hôm đó tôi nói chuyện với tay dắt mối: "Nghe này, Shyam, tôi yêu Nita và muốn cưới cô ấy. Cô ấy sẽ không làm việc ở nhà chứa nữa". Shyam nhìn tôi từ đầu đến chân như thể tôi là một con côn trùng: "Tao hiểu rồi, vậy ra mày đã nhồi vào đầu óc nó tất cả những ý nghĩ ngớ ngẩn đó. Nghe này, thằng khốn, không ai có thể bảo Nita ngừng làm việc ở nhà chứa. Chỉ tao mới có thể bảo nó ngừng. Và tao không muốn nó ngừng. Nó là con ngỗng đẻ trứng vàng.

Và tao muốn những quả trứng đó tiếp tục được đẻ ra trong một thời gian dài, dài". "Thế có nghĩa là anh sẽ không bao giờ để cô ấy lấy chồng?". "Tao có thể cho phép nó lấy chồng nhưng chỉ với một điều kiện. Đó là người đàn ông cưới nó phải đồng ý bồi thường cho tổn thất thu nhập của tao". "Tổn thất thu nhập dự tính của anh là bao nhiêu?". "Để xem nào… 40 vạn rupi. Mày có thể trả tao số tiền đó không?", gã cười to rồi đuổi tôi đi.

Đêm đó tôi kiểm lại số tiền tiết kiệm của mình. Tôi có tổng cộng 480 rupi. Khoản còn thiếu là 399.520 rupi. Tôi cảm thấy tức giận đến mức chỉ muốn vặn cổ tên dắt mối. "Shyam sẽ không bao giờ đồng ý cho em lấy anh – hôm sau tôi nói với Nita – Cơ hội duy nhất dành cho chúng ta là bỏ trốn". "Không – Nita sợ hãi nói – Người của nhà chứa thế nào cũng tìm ra chúng ta. Năm ngoái Champa đã cố trốn đi với một người đàn ông. Bọn họ tìm ra cô ấy, đánh què chân người đàn ông và bỏ đói cô ấy mười ngày liền". "Nếu thế anh sẽ phải giết chết Shyam", tôi nói, ánh thâm hiểm lóe trong mắt. "Không – Nita phản đối kịch liệt – Hãy hứa với em rằng anh sẽ không bao giờ làm chuyện đó". Tôi ngạc nhiên: "Nhưng tại sao?". "Bởi vì Shyam là anh trai em".

 

______________

Vì lời hứa với Nita, Thomas phải tìm cách có 40 vạn rupi để có thể chuộc được cô. Nhưng khi có tiền rồi, Thomas lại biết Nita sẽ không bao giờ là của mình. Thôi thì cứu một mạng người…

Triệu phú khu ổ chuột

Kỳ 8: Bốn mươi vạn rupi

Có một cú điện thoại từ trạm điện thoại công cộng địa phương gọi tới… "Raju, Raju, có người gọi điện nói rằng Nita đã gọi. Cô ấy muốn cậu đến phòng cấp cứu của Bệnh viện Shinghania ngay bây giờ". Tôi cảm thấy vô cùng lo lắng khi nghe tin đó và chạy ba dặm liền tới Bệnh viện Shinghania…

"Nita đâu?", tôi hỏi một y tá đang ngơ ngác. "Em đây, Raju", giọng Nita nghe yếu ớt. Cô ấy nằm trên xe đẩy phía sau một ngăn riêng có rèm che.

Phải kiếm được tiền

Vừa nhìn thấy cô ấy tôi đã suýt ngất vì sốc. Khắp mặt cô ấy chỗ nào cũng bầm tím, còn môi bị méo đi một cách kỳ dị như thể cằm cô ấy bị biến dạng. Hai chiếc răng của cô ấy vẫn đang chảy máu và mắt trái thâm đen. "Kẻ nào… kẻ nào đã khiến em ra nông nỗi này?", tôi hỏi, gần như không nhận ra giọng mình nữa. Cô ấy nói rất khó khăn: "Đó là một người đàn ông đến từ Mumbai. Shyam bảo em tới phòng hắn tại khách sạn Cung điện. Hắn trói em lại và làm tất cả chuyện này với em. Những gì anh thấy trên mặt em chẳng là gì cả. Nhìn những gì hắn đã làm với người em mà xem".

Nita lật người sang một bên và tôi nhìn thấy những vết roi đỏ hằn sâu trên tấm lưng thon của cô, như thể ai đó đã dùng roi ngựa quất cô ấy. Sau đó cô ấy vén áo lên và tôi gần như chết đứng. Ngực cô ấy chi chít vết bỏng do điếu thuốc lá đang cháy gây nên, trông giống như những vết rỗ xấu xí trên làn da nâu mịn màng của bầu ngực cô. Trước đây tôi đã từng nhìn thấy cảnh này. Máu tôi bắt đầu sôi lên: "Anh biết ai đã làm chuyện này với em. Hắn có nói tên hắn không? Anh sẽ giết hắn". "Em không biết tên hắn, nhưng hắn cao và…".

Đúng lúc đó Shyam bước vào phòng, tay cầm gói thuốc. Vừa nhìn thấy tôi là gã đã tức điên lên. "Đồ khốn – gã hét lên và túm cổ áo tôi – Sao mày dám mò đến đây hả? Chỉ vì mày mà Nita mới gặp chuyện này". "Anh điên à, Shyam?", tôi kêu lên. "Không, mày điên thì có… Mày có biết người khách từ Mumbai đó trả cho nó bao nhiêu không? Năm nghìn rupi. Nhưng em gái tao đã tin mày: chắc hẳn nó đã cưỡng lại ông ta và mày thấy chuyện gì đã xảy ra rồi đấy. Giờ để tao nói cho mày biết một điều. Nếu mày muốn gặp lại Nita thì hãy mang bốn mươi vạn rupi đến cho tao. Còn nếu không gom nổi số tiền đấy thì quên Nita đi. Nếu tao nhìn thấy mày lảng vảng quanh bệnh viện, tao sẽ cho người giết mày đấy, hiểu chưa? Giờ thì biến đi".

Ngay lúc đó tôi có thể bóp cổ gã, làm gã tắt thở, hoặc dùng ngón tay móc mắt gã ra. Nhưng tôi nhớ tới lời hứa với Nita, và bằng cách nào đó tôi đã kìm nén được cơn giận đang trào sôi. Tôi không tài nào chịu đựng nổi nếu phải nhìn khuôn mặt Nita thêm nữa, vậy là tôi rời phòng cấp cứu. Tôi chỉ biết duy nhất một điều. Bằng cách này hay cách khác tôi phải kiếm được bốn mươi vạn rupi. Nhưng kiếm ở đâu bây giờ? (Sau đó, Thomas đã lập kế hoạch đột nhập vào nhà của một người và lấy được tổng cộng bốn mươi vạn rupi – TT).

Cứu một mạng người

Tôi đút tiền vào một cái túi giấy màu nâu, giữ chặt nó bằng tay phải và chạy tới bệnh viện. Khi tôi vào phòng cấp cứu, một người đàn ông trung niên đeo kính, mặt lởm chởm râu ria và mái tóc rối bù va phải tôi. Tôi ngã xuống sàn gạch và cái túi màu nâu tuột khỏi tay. Những tờ giấy bạc rơi tóe loe khỏi túi. Người đàn ông nhìn thấy những tờ bạc và đôi mắt lóe lên tia sáng điên dại. Ông ta bắt đầu nhặt những tờ bạc giống như một đứa bé phấn khích…

Nhưng sau khi nhặt hết những tờ bạc, người đàn ông trả chúng cho tôi và chắp hai tay lại. "Tiền này là của cậu, nhưng tôi xin cậu, người anh em, hãy cho tôi mượn số tiền này. Xin hãy cứu mạng con trai tôi. Nó mới chỉ mười sáu tuổi thôi. Tôi không thể chịu đựng được nếu phải nhìn nó chết", ông ta van xin như một kẻ ăn mày. Tôi vội nhét tiền vào chiếc túi giấy màu nâu và cố tống khứ ông ta đi.

"Con trai ông bị làm sao?". "Nó bị một con chó điên cắn. Giờ nó đang mắc chứng sợ nước. Bác sĩ nói đêm nay nó sẽ chết trừ khi tôi mua được loại văcxin tên là RabCure, loại văcxin chỉ có bán tại nhà thuốc Gupta. Nhưng nó có giá bốn mươi vạn rupi, một giáo viên như tôi thì đào đâu ra số tiền lớn như vậy. Tôi biết cậu có số tiền đó, người anh em ạ. Tôi xin cậu, hãy cứu mạng con trai tôi và tôi sẽ trở thành nô lệ của cậu suốt đời", ông ta nói rồi òa khóc như một đứa trẻ.

"Tiền này dùng để chữa bệnh cho một người rất thân thiết đối với tôi. Tôi xin lỗi, tôi không thể giúp ông được", tôi nói và đi qua cánh cửa kính. Người đàn ông chạy theo bám lấy chân tôi… "Tôi đã nói với ông rồi, tôi xin lỗi. Làm ơn đừng quấy rầy tôi", tôi nói và gỡ chân mình khỏi tay ông ấy.

Tôi không nhìn lại phía sau xem ông ta có tiếp tục đi theo hay không mà vội vã đi tới giường của Nita. Shyam và một gã đàn ông khác đến từ nhà chứa đang ngồi trên ghế trước mặt Nita giống như hai gã lính canh. Nita hình như đang ngủ. Mặt cô bị băng nhiều chỗ. "Gì thế? – Shyam vừa nói vừa nhai bánh gối – Sao mày còn đến đây, thằng khốn?". "Tôi đã có số tiền anh yêu cầu. Đúng bốn mươi vạn rupi. Nhìn xem", tôi chìa cho gã xem những xấp bạc.

Shyam huýt sáo: "Mày lấy trộm số tiền này ở đâu hả?". "Đó không phải việc của anh. Tôi tới để đưa Nita đi với tôi". "Nita sẽ không đi đâu hết. Bác sĩ nói phải mất bốn tháng nó mới hồi phục được. Và vì mày phải chịu trách nhiệm về những vết thương của nó, mày nên trả cả tiền chữa trị cho nó nữa. Nó cần được phẫu thuật thẩm mỹ. Cái loại phẫu thuật đó đắt kinh khủng, tiêu tốn của tao gần hai mươi vạn bạc đấy. Vậy nên nếu muốn có Nita thì mày hãy quay lại đây với sáu mươi vạn, nếu không thằng bạn tao đây sẽ chăm sóc mày".

Gã đàn ông ngồi cạnh Shyam rút từ trong túi quần ra một con dao bấm và xoay xoay nó giữa những ngón tay như một thợ cắt tóc chuẩn bị cạo râu cho khách hàng. Gã nở nụ cười nham hiểm làm lộ hàm răng ám màu trầu thuốc.

Khi đó tôi biết Nita sẽ không bao giờ là của tôi. Rằng Shyam sẽ không bao giờ để cô ấy đi. Rằng cho dù có xoay xở mang tới được sáu mươi vạn, Shyam sẽ đòi một trăm vạn. Đầu óc tôi dường như mụ đi và tôi nhìn thấy quanh mình toàn một màu đen. Cơn buồn nôn tấn công tôi. Khi bình tĩnh lại, tôi nhìn thấy một tờ báo ướt nằm trên sàn.

Trong tờ báo đó có một mục quảng cáo cho thấy khuôn mặt của một người đàn ông cười xếch đến mang tai đang kẹp mấy tờ bạc trị giá hàng nghìn rupi giữa các ngón tay. Dưới bức ảnh đó là lời chú thích, "Hoan nghênh quý vị đến với chương trình truyền hình tuyệt vời nhất. Hoan nghênh quý vị đến với chương trình ALTP – Ai là tỉ phú? Các đường dây điện thoại đang thông. Hãy gọi điện hoặc viết thư cho chúng tôi để xem liệu bạn có phải là người may mắn giành được giải thưởng lớn nhất trên trái đất hay không!".

Tôi nhìn địa chỉ ghi trên quảng cáo đó. Nó ghi: "Prem Studios, Khar, Mumbai". Chính lúc đó tôi biết mình sẽ tới Mumbai.

Tôi bước ra khỏi phòng cấp cứu như kẻ mất hồn… Người đàn ông đeo kính vẫn đứng ở hành lang. Ông ta nhìn tôi bằng ánh mắt khấp khởi hi vọng, nhưng lần này không cố xáp đến gần tôi. Có lẽ ông ta đành cam chịu cái chết của đứa con. Tôi vẫn cầm cái túi giấy màu nâu trong tay. Tôi ra hiệu cho ông ta. Ông ta lê bước tới chỗ tôi như con chó trông chờ một khúc xương. "Đây, cầm lấy – tôi đưa cái túi ra – Tôi có bốn mươi vạn rupi ở trong túi. Đi cứu con trai ông đi".

Người đàn ông cầm lấy túi tiền, quỳ sụp xuống chân tôi và òa khóc. "Cậu không phải con người, cậu là một vị thần", ông ta nói. Tôi cười thành tiếng. "Nếu tôi là thần thánh, chúng ta sẽ không cần đến bệnh viện. Không, tôi chỉ là một hướng dẫn viên du lịch nhỏ bé có những ước mơ lớn", tôi nói và cố bước về phía trước, nhưng ông ta lại chặn đường tôi. Ông ta lấy từ trong túi áo ra một chiếc ví da sờn cũ và rút ra một tấm danh thiếp: "Tiền cậu đưa cho tôi là một khoản tôi nợ cậu. Đây là danh thiếp của tôi. Tôi sẽ trả tiền cậu ngay khi có thể, nhưng từ lúc này tôi là người hầu của cậu".

"Tôi không nghĩ sẽ cần ông. Thật ra, tôi không nghĩ mình sẽ cần bất cứ ai ở Agra. Tôi sắp đi Mumbai" – tôi lơ đãng nói với ông ta và nhét tấm danh thiếp vào túi áo. Người đàn ông nhìn tôi lần nữa bằng đôi mắt đẫm lệ rồi lao ra khỏi bệnh viện, chạy về hướng Rakab Gani và cái nhà thuốc Gupta mở cửa thâu đêm.

Kỳ 9: Sự trợ giúp bất ngờ

Tôi ngồi trên giường của Smita, nước mắt rơi lã chã. Smita cầm tay tôi khẽ vuốt ve. Tôi nhận thấy mắt cô cũng nhòa lệ. "… Cậu đã trải qua quãng thời gian thật đau buồn, Thomas ạ. Cậu không đáng phải chịu tất cả nỗi đau đó". "Nhưng nỗi đau của tôi vẫn không bằng của Nita. Hãy hình dung những gì cô ấy đã phải trải qua từ năm 12 tuổi mà xem".

Smita gật đầu: "Đúng, tôi có thể hình dung được. Cô ấy vẫn ở Agra à?". "Cô ấy có lẽ vẫn ở đó, nhưng tôi không chắc lắm. Đã bốn tháng nay tôi không có tin tức gì của cô ấy. Tôi không biết liệu mình có còn gặp lại cô ấy nữa hay không". "Tôi tin rằng cậu sẽ gặp lại cô ấy. Giờ chúng ta hãy xem câu hỏi nào".

Tấm danh thiếp

Bảng hiệu trong trường quay hiện lên hai chữ "Im lặng" nhưng khán giả không chịu để ý đến nó. Họ chỉ vào tôi và bàn tán với nhau một cách phấn khích. Tôi là gã bồi bàn ngốc nghếch đã đặt cược 100 triệu rupi vào một câu hỏi. Prem Kumar hướng vào máy quay: "Giờ chúng ta sẽ chuyển sang câu hỏi số 11 với giải thưởng trị giá 100 triệu. Hãy tin tôi, chỉ cần nghĩ đến nó thôi tôi đã nổi da gà rồi. Vậy anh Thomas, anh có căng thẳng không?". "Không".

"Thật ngạc nhiên. Anh ở đây, chơi trò may rủi với 10 triệu rupi đã giành được, vậy mà anh thậm chí không cảm thấy một dấu hiệu lo lắng nào. Xin hãy nhớ cho, nếu trả lời sai anh sẽ mất tất cả. Nhưng nếu trả lời đúng thì 100 triệu rupi sẽ thuộc về anh. Chưa người nào thắng được số tiền lớn đến vậy, thậm chí trong xổ số cũng không. Vậy chúng ta hãy xem ngay tại đây, ngay bây giờ, lịch sử có được lập nên hay không. OK, đây là câu hỏi số 11 và nó thuộc lĩnh vực…". Prem Kumar dừng lại để tạo kịch tính, sau đó anh ta nói nốt câu… "văn học Anh!". Bảng hiệu của trường quay chuyển sang hai chữ "Vỗ tay".

"Thomas, hãy cho tôi biết anh có chút kiến thức nào về văn học Anh không? Anh đã từng đọc những cuốn sách, những vở kịch, những bài thơ bằng tiếng Anh chưa?". "Ồ, tôi có thể đọc thuộc lòng bài Baa, Baa, Black Sheep, nếu như anh gọi đó là thơ tiếng Anh". Khán giả cười rộ lên. "Chắc hẳn cậu đã nghe nói tới Shakespeare?". "Sheikh nào?". "Shakespeare, người vĩ đại nhất trong số những nhà viết kịch sử dụng tiếng Anh, cậu biết chứ?… Nhưng tôi nói thế là đủ rồi. Chính anh Thomas là người phải trả lời câu hỏi tiếp theo, và giờ sẽ đến mốc 100 triệu rupi. Trong vở kịch nào của Shakespeare chúng ta thấy xuất hiện nhân vật Costard? Đó là a) Vua Lear, b) Người lái buôn thành Venice, c) Uổng công vô ích vì tình yêu hay d) Othello?".

Tiếng nhạc vang lên. Tôi ngây ra nhìn Prem Kumar. "Hãy cho tôi biết, anh Thomas, anh có biết chút gì về điều chúng ta đang nói tới không?". "Không". "Không ư? Vậy anh định làm gì?…". Đầu óc tôi mụ đi. Tôi suy nghĩ trong 30 giây, và rồi quyết định: "Tôi sẽ sử dụng sự trợ giúp". Prem Kumar nhìn tôi giễu cợt. Dường như anh ta đã quên mất trò chơi này có cái gọi là những sự trợ giúp. Cuối cùng anh ta sực tỉnh: "Một sự trợ giúp ư? Vâng, tất nhiên, anh còn cả hai sự trợ giúp. Xin hãy cho biết anh muốn sử dụng sự trợ giúp nào? Anh có thể yêu cầu tôi loại ra hai phương án sai hoặc sử dụng sự trợ giúp của người thân".

Tôi lại bối rối. Tôi biết tìm đến ai để có được câu trả lời cho câu hỏi này? Salim cũng mù tịt như tôi. Và văn học đối với đầu óc của những người dân sống ở Dharavi cũng xa vời như sự trung thực đối với cảnh sát vậy… Tôi có nên yêu cầu sự trợ giúp 50/50 không? Tôi cho tay vào túi áo lấy ra đồng xu cũ đáng tin cậy của mình và ngạc nhiên khi chạm phải mép của tấm danh thiếp. Tôi rút nó ra. Đó là một tấm danh thiếp có ghi: "Utpal Chatterjee, giáo viên tiếng Anh, Trường Thánh John, Agra" và một số điện thoại. Thoạt tiên tôi không hiểu. Tôi không nhớ người nào mang tên này hay thậm chí không nhớ làm thế nào mà tấm danh thiếp này lại ở trong túi áo mình. Rồi bỗng nhiên, tôi nhớ ra cảnh ở bệnh viện: người đàn ông tóc rối bù, đeo kính, có đứa con trai 16 tuổi sắp chết vì chứng sợ nước. Một tiếng kêu không chủ ý bật ra khỏi môi tôi.

Prem Kumar nghe thấy tiếng kêu đó và nhìn tôi sắc lẻm: "Xin lỗi, anh nói gì?". "Tôi nói anh có thể làm ơn gọi điện cho quý ông này được không?". Tôi đưa tấm danh thiếp cho Prem Kumar. "Tôi sẽ sử dụng sự trợ giúp của người thân". Prem Kumar lật lật tấm danh thiếp giữa những ngón tay. Mặt anh ta lộ vẻ lo lắng. Hai chữ "Trợ giúp" hiện trên màn hình…

Nghe theo trực giác

Prem Kumar nhấc chiếc điện thoại không dây từ phía dưới bàn lên và đưa nó cho tôi. "Điện thoại đây. Hãy hỏi bất cứ điều gì từ bất cứ ai anh muốn. Nhưng anh chỉ có hai phút thôi và thời gian của anh bắt đầu – anh ta nhìn đồng hồ đeo tay – … nào!". Tôi cầm điện thoại và bấm theo số ghi trên tấm danh thiếp. Cuộc gọi được kết nối và đầu dây bên kia ở Agra bắt đầu đổ chuông. Nhưng nó cứ đổ chuông, đổ chuông, đổ chuông hoài mà không ai nhấc máy. Nửa phút trôi qua… Khán giả nhìn tôi nín thở…

Đúng lúc tôi sắp gác máy thì ở đầu dây bên kia có người nhấc máy. Tôi chỉ còn lại hơn một phút. "Alô?". "Alô. Tôi có thể nói chuyện với ông Utpal Chatterjee không ạ?" – tôi nói nhanh. "Chính tôi đây". "Ông Chatterjee. Tôi là Ram Mohammad Thomas". "Ram Mohammad… gì ạ?". "Thomas. Ông có lẽ không biết tên tôi, nhưng tôi đã giúp đỡ ông ở Bệnh viện Singhnia nơi con trai ông phải nằm điều trị. Ông còn nhớ không?". "Ôi, trời ơi – bỗng nhiên giọng ông ấy thay đổi hoàn toàn – Bốn tháng qua tôi tìm cậu loạn cả lên. Cảm ơn cậu đã gọi cho tôi. Cậu đã cứu mạng con trai tôi, cậu không biết tôi đã cố…".

Tôi ngắt lời ông ta: "Ông Chatterjee, tôi không có nhiều thời gian. Tôi đang tham gia một chương trình trò chơi truyền hình và tôi cần ông trả lời nhanh một câu hỏi giúp tôi". "Một câu hỏi ư? Vâng, tất nhiên rồi, tôi sẵn sàng làm những gì cậu muốn". Giờ chỉ còn chưa đầy 30 giây nữa. Mọi con mắt đều đổ dồn vào chiếc đồng hồ treo tường đang hối hả báo từng giây trôi qua. "Hãy nói cho tôi biết thật nhanh, vở nào trong số những vở kịch sau đây của Shakespeare có một nhân vật được gọi là Costard? Đó là a) Vua Lear, b) Người lái buôn thành Venice, c) Uổng công vô ích vì tình yêu hay d) Othello?".

Từng giây trôi qua và từ phía Chatterjee chỉ có sự im lặng. "Ông Chatterjee. Ông có thể nói cho tôi biết câu trả lời không?". Chỉ còn lại 15 giây khi Chatterjee trả lời: "Tôi không biết". Tôi chết lặng cả người: "Gì cơ?". "Tôi xin lỗi, tôi không biết câu trả lời. Nói đúng hơn tôi không chắc lắm. Tôi không nhớ có nhân vật này trong vở Người lái buôn thành Venice hay vở Othello. Nhân vật đó hoặc là ở trong vở Vua Lear hoặc trong vở Uổng công vô ích vì tình yêu. Tôi không chắc là vở nào". "Nhưng tôi chỉ có thể đưa ra một câu trả lời thôi". "Vậy thì hãy chọn Uổng công vô ích vì tình yêu. Nhưng, như tôi đã nói tôi không chắc chắn lắm. Tôi xin lỗi, tôi không thể giúp gì hơn được…". Prem Kumar cắt ngang. "Xin lỗi, anh Thomas. Hai phút của anh đã hết. Giờ tôi cần câu trả lời".

Tiếng nhạc nền nghe không còn hồi hộp nữa. Nó lạnh lùng tuyệt đối. Tôi chìm sâu vào dòng suy nghĩ. "Anh Thomas, anh có biết rõ ông Chatterjee không?" – Prem Kumar hỏi tôi. "Tôi mới chỉ gặp ông ấy một lần". "Và ông ấy là một giáo viên tiếng Anh giỏi đến mức nào?". "Tôi không biết". "Vậy anh có thể tin vào câu trả lời của ông ấy, hay anh muốn nghe theo trực giác của mình hơn?". Tôi quyết định: "Tôi sẽ nghe theo trực giác của mình, và trực giác mách bảo tôi hãy tin vào câu trả lời mà ông Chatterjee đã đưa ra. Đó là c. Uổng công vô ích vì tình yêu". "Hãy nghĩ lại đi. Hãy nhớ rằng nếu đưa ra câu trả lời sai, anh không những không giành được 100 triệu rupi mà còn mất luôn 10 triệu rupi mà anh đã giành được cho tới thời điểm này". "Câu trả lời cuối cùng của tôi vẫn là c". "Anh có hoàn toàn chắc chắn 100% không?". "Có"…

Tiếng trống đổ dồn. Câu trả lời đúng lóe lên trên màn hình. "Ôi, trời ơi, đó là c. Anh đúng hoàn toàn, 100%! – Prem Kumar đứng dậy – Ram Mohammad Thomas, anh là người đầu tiên trong chương trình này giành được 100 triệu rupi. Thưa các quý bà quý ông, lịch sử đã được lập nên! Và giờ chúng ta phải nghỉ ít phút". Khán giả trở nên cuồng nhiệt. Tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay trong hơn một phút. Mặt Prem Kumar đỏ bừng. Anh ta nhễ nhại mồ hôi.

Và dường như tối nay nữ thần Durga đang thật sự phù hộ độ trì cho tôi.

Kỳ 10: Câu hỏi thứ mười ba

Chúng tôi vẫn đang trong khoảng thời gian nghỉ giải lao dành cho quảng cáo. Prem Kumar đứng ở một góc trường quay, đang hội ý với nhà sản xuất chương trình có mái tóc dài. Tôi nhìn quanh trường quay, nhìn bức tường ốp ván đẹp đẽ, những chiếc đèn chiếu, những dàn camera gồm nhiều máy quay đồng thời, hệ thống âm thanh kỹ thuật cao.

Prem Kumar kết thúc cuộc hội ý và bước lên chỗ tôi. Anh ta nở nụ cười nham hiểm: "Thomas, chúng tôi không biết làm thế nào mà anh có thể trả lời được mười một câu hỏi cho đến lúc này, nhưng anh không thể trả lời được câu cuối cùng đâu". "Rồi chúng ta sẽ thấy". "Không, rồi tôi sẽ được thấy. Chuẩn bị tinh thần là sẽ mất tất cả đi" – Prem Kumar nói và ngồi vào chỗ.

Vụ lừa gạt

Bảng hiệu của trường quay chuyển sang hai chữ "Vỗ tay". Nhạc hiệu nổi lên. Khán giả vỗ tay rầm rầm.

Prem Kumar nhìn vào máy quay. "Thưa các quý bà quý ông, chúng ta đang ở ngay sát một khoảnh khắc lịch sử, không chỉ đối với chương trình này mà có lẽ cho cả hậu thế. Ram Mohammad Thomas, một bồi bàn 18 tuổi đến từ Mumbai, đã tiến xa hơn bất cứ đối thủ nào trong chương trình này. Giờ anh sắp sửa tạo nên một mốc quan trọng nữa. Nếu trả lời đúng câu hỏi cuối cùng này, anh sẽ giành được số tiền thưởng lớn nhất trong lịch sử – một tỉ rupi. Nếu không đưa ra được câu trả lời đúng, anh sẽ để mất số tiền lớn nhất – một trăm triệu rupi. Dù thế nào đi chăng nữa, lịch sử cũng sẽ được lập nên. Vì vậy xin các vị hãy giũ sạch đầu óc, đong đầy trái tim, và một lần nữa hãy cùng tôi chào mừng người chơi của chúng ta hôm nay, anh Ram Mohammad Thomas!".

Bảng hiệu của trường quay hiện lên hai chữ "Vỗ tay". Tất cả mọi người, thậm chí cả Prem Kumar, đều đứng dậy và tiếng vỗ tay vang lên không dứt. Tôi phải thán phục các thủ thuật của cái trò ALTP này. Tôi đang được khoản đãi trước khi bị tống ra khỏi trường quay không một xu dính túi. Hiền lành ngoan ngoãn như một con cừu non, họ đang tâng bốc tôi bằng sự nịnh nọt trước khi đánh bại tôi hoàn toàn bằng câu hỏi tiếp theo.

Cái khoảnh khắc mà tôi chờ đợi, và khiếp sợ, cuối cùng cũng đến. Tôi hít một hơi thật sâu và chuẩn bị đối mặt với định mệnh của mình.

"Thưa các quý bà quý ông, tôi sắp sửa tiết lộ câu hỏi thứ 12, câu hỏi cuối cùng, câu hỏi cho giải thưởng một tỉ rupi, giải thưởng lớn nhất từng được đưa ra trong lịch sử của hành tinh. Và xin hãy nhớ chúng ta vẫn đang chơi theo cách thức chơi hoặc trả tiền, vậy nên sẽ hoặc là thắng cả hoặc là mất hết. OK, không chần chừ gì nữa, đây là câu hỏi cuối cùng dành cho anh, anh Thomas, và câu hỏi này thuộc… lĩnh vực lịch sử! Tất cả chúng ta đều biết Mumtaz Mahal là vợ của hoàng đế Shah Jahan và ông đã xây dựng lăng Taj Mahal nổi tiếng thế giới để tưởng nhớ bà, nhưng tên của bố Mumtaz Mahal là gì?

Đây là câu hỏi giành một tỉ rupi. Anh Thomas, các lựa chọn của anh là a) Mirza Ali Kuli Beg, b) Sirajuddaulah, c) Asaf Jah hay d) Abdur Rahim Khan Khanan.

Hãy suy nghĩ kỹ câu trả lời, anh Thomas ạ. Hãy nhớ rằng anh đang đứng trước một bước ngoặt lịch sử. Tôi biết anh cần suy nghĩ để đưa ra câu trả lời và để anh có thời gian suy nghĩ, chúng ta hãy tạm nghỉ ít phút. Các quý bà quý ông, xin đừng nghĩ tới việc đi đâu hết". Bảng hiệu của trường quay hiện lên hai chữ "Vỗ tay". Nhạc hiệu lại nổi lên.

Prem Kumar cười toe toét với tôi: "Tôi dồn cậu vào thế bí rồi, đúng không? Cậu sẽ không thể trả lời được câu hỏi này trừ khi cậu có bằng thạc sĩ lịch sử trung đại. Vậy hãy nói lời chia tay với một trăm triệu mà cậu vừa giành được và chuẩn bị quay trở về với công việc bồi bàn của cậu đi…". Anh ta cười phá lên.

Tôi cũng cười to đáp lại: "Ha! Tôi không có bằng thạc sĩ lịch sử, nhưng tôi biết câu trả lời cho câu hỏi này". "Gì cơ? Chắc cậu đang đùa, đúng không?". "Tôi không đùa. Câu trả lời là Asaf Jah".

Prem Kumar trông có vẻ thất kinh: "Làm thế nào… làm thế nào cậu biết điều đó?". "Bởi vì tôi đã làm hướng dẫn viên du lịch tại lăng Taj Mahal hai năm".

Mặt Prem Kumar trở nên tái mét. Lần đầu tiên anh ta nhìn tôi với nét sợ hãi. "Cậu… cậu đang sử dụng phép thuật, tôi dám chắc như vậy", anh ta nói rồi chạy ra gặp nhà sản xuất. Họ thầm thì gì đó với nhau. Prem Kumar khoa chân múa tay về phía tôi vài lần. Sau đó có người mang ra một cuốn sách dày và họ đọc nó một cách chăm chú. Mười phút trôi qua. Khán giả bắt đầu sốt ruột. Cuối cùng Prem Kumar trở về chỗ ngồi của mình…

"Thưa các quý bà quý ông, trước khi chúng ta tạm nghỉ, tôi đã hỏi tên của bố Mumtaz Mahal là gì. Tôi chắc rằng tất cả quý vị đều nghĩ đó là câu hỏi cuối cùng, nhưng không phải vậy". Khán giả sửng sốt. Tôi choáng váng. Họ sẽ đưa ra một câu hỏi nữa chăng? Không khí trở nên ngột ngạt vì căng thẳng. Prem Kumar tiếp tục: "Không những không phải câu hỏi cuối cùng mà nó còn hoàn toàn không phải một câu hỏi. Chúng tôi chỉ quay một đoạn quảng cáo cho Hãng Mumtaz Tea, một trong những nhà tài trợ cho chương trình. Vì lý do đó, chúng tôi phải đưa ra một câu hỏi giả".

Khán giả bắt đầu thì thầm với nhau. Tiếng cười bị nén lại. Ai đó kêu lên: "Anh thật sự đã lừa được chúng tôi rồi đấy, anh Kumar!". Sự căng thẳng tan đi. Bảng hiệu của trường quay lại hiện lên hai chữ "Vỗ tay".

Trả thù

Tôi là người duy nhất không cười. Giờ tôi đã biết đây đích thực là một chương trình được điều khiển bởi những kẻ lừa gạt. Bảng hiệu của trường quay hiện lên hai chữ "Im lặng" và nhạc hiệu nổi lên.

Prem Kumar nói vào máy quay: "Thưa các quý bà quý ông, tôi sắp sửa tiết lộ câu hỏi thứ mười hai, câu hỏi cuối cùng, câu hỏi cho giải thưởng một tỉ rupi, giải thưởng lớn nhất từng được đưa ra trong lịch sử của hành tinh. Và xin hãy nhớ chúng ta vẫn đang chơi theo cách thức chơi hoặc trả tiền, vậy nên sẽ hoặc là thắng cả hoặc là mất hết. OK, không chần chừ gì nữa, đây là câu hỏi cuối cùng dành cho anh, anh Thomas, và câu hỏi này thuộc lĩnh vực… nhạc cổ điển phương Tây!

Bản sonata số 29 dành cho đàn piano của Beethoven, opus 106, còn được biết đến dưới tên "Hammerklavier sonata" được viết ở giọng nào: a) Si giáng trưởng, b) Son thứ, c) Mi giáng trưởng hay d) Đô thứ?".

"Hãy suy nghĩ kỹ câu trả lời, anh Thomas ạ. Hãy nhớ rằng anh đang đứng trước bước ngoặt lịch sử. Đây là quyết định quan trọng nhất cuộc đời anh. Tôi biết anh cần suy nghĩ để đưa ra câu trả lời và để anh có thời gian suy nghĩ, chúng ta hãy tạm nghỉ ít phút. Các quý bà quý ông, xin đừng nghĩ tới việc đi đâu hết". Bảng hiệu của trường quay hiện lên hai chữ "Vỗ tay". Prem Kumar nhìn tôi nở nụ cười ranh mãnh.

Khán giả bắt đầu bàn tán với nhau. Prem Kumar đứng dậy. "Tôi sẽ chỉ loanh quanh ở góc trường quay thôi. Tôi sẽ quay lại ngay". Tôi cũng đứng dậy: "Tôi cần đi vệ sinh". "Vậy thì cậu nên đi với tôi – anh ta nói – Luật lệ của chương trình quy định người chơi phải được hộ tống ở mọi nơi"…

Chỉ có Prem Kumar và tôi ở trong phòng vệ sinh. Anh ta vừa đi tiểu vừa huýt sáo. Rồi anh ta nhận thấy tôi đang nhìn anh ta: "Sao cậu cứ đứng như phỗng thế hả? Đừng có nói với tôi rằng câu hỏi cuối cùng khó đến nỗi cậu thậm chí quên cả cách giải phóng bàng quang của mình – anh ta ngửa đầu ra sau mà cười – Phải kết thúc theo cách này thì quả là quá tệ. Nhưng nếu không có sự giúp đỡ của tôi thì cậu đã phải ra khỏi cuộc chơi từ lâu rồi, từ câu hỏi thứ hai kia. Như thế có nghĩa là cậu đã phải ra về với chỉ một nghìn rupi. Vậy chúng ta thỏa thuận với nhau nhé? Ngày mai, khi đến quán của cậu, tôi hứa sẽ boa cho cậu một nghìn rupi. Và tin tôi đi, tôi sẽ giữ lời hứa này".

Anh ta mỉm cười với tôi vẻ kẻ cả. "Khi nói cho tôi biết câu trả lời thứ hai, anh đã chẳng ban ân huệ nào cho tôi hết, anh ban ân huệ cho chính anh thì có", tôi nói. Prem Kumar nhìn tôi sắc lẹm: "Cậu muốn nói gì?".

"Anh Prem Kumar, tôi muốn nói rằng tôi không tham gia trò chơi của các anh để kiếm tiền. Không, hoàn toàn không – tôi lắc đầu mạnh – Không, tôi tham gia trò chơi của các anh để trả thù". Việc đi tiểu của Prem Kumar bị cắt giữa chừng. Anh ta vội vã kéo khóa quần và nhìn tôi từ đầu đến chân: "Trả thù ư? Cậu muốn nói gì? Trả thù ai?". "Trả thù anh", tôi nói một cách ngang bướng.

Tôi bước giật lùi và rút từ cạp quần ra một khẩu súng. Đó là một khẩu súng lục nhỏ, chắc nịch, không to hơn nắm tay của tôi. Tôi nắm chặt khẩu súng trong tay và chĩa vào anh ta.

Kỳ 11: Người chiến thắng

Mặt Prem Kumar không còn một giọt máu. “Cậu… cậu nhầm rồi, Thomas ạ. Chúng ta đã gặp nhau bao giờ đâu”, anh ta lí nhí như nói thầm. “Không, anh nhầm thì có… Anh đã hủy hoại Nita, người yêu của tôi”. “Nita – Prem Kumar nhướn mày – Cái tên đó chẳng có nghĩa gì với tôi hết”. “Ðó là cô gái suýt chết ở Agra vì anh, còn bây giờ – tôi siết chặt khẩu súng hơn nữa – đến lượt anh”.

Khoảnh khắc chờ đợi bốn tháng

Prem Kumar nhìn bàn tay cầm súng của tôi bằng ánh mắt lo âu: “Cậu nói Agra à? Nhưng đã nhiều tháng nay tôi không tới Agra”. “Ðể tôi nhắc anh nhớ lại. Bốn tháng trước anh ở khách sạn Cung Ðiện. Anh gọi một cô gái tới phòng anh. Anh trói cô ấy lại. Anh đánh đập cô ấy một cách dã man và làm cô ấy bị bỏng bằng điếu thuốc lá đang cháy…”. “Cô ta là gái mại dâm, vì Chúa. Tôi đã trả cho người dắt mối của cô ta 5.000 rupi. Tôi thậm chí không biết tên cô ta”. “Tên cô ấy là Nita”, tôi nâng khẩu súng lên. Prem Kumar giơ lòng bàn tay về phía tôi. “Không… không…”, anh ta kêu lên và bước giật lùi…

Tôi chĩa súng thẳng vào tim anh ta. “Tôi đã thề rằng tôi sẽ trả thù kẻ đã làm tổn thương Nita. Nhưng tôi không biết phải tìm anh bằng cách nào. Và rồi tôi nhìn thấy mục quảng cáo trên một tờ báo ở Agra. Cái mặt anh xuất hiện trên đó, nhe răng cười như một con khỉ, mời mọc mọi người tham gia một trò chơi truyền hình ở Mumbai. Ðó là lý do tôi có mặt ở đây…”. “Xin hãy nghe tôi – Prem Kumar van nài – Tôi đã… đã thô bạo với cô gái bán dâm đó ở Agra. Nhưng bắn tôi thì cậu được gì nào? Cậu sẽ không có được tiền của cậu. Giờ hãy hạ súng xuống và tôi xin hứa sẽ cho phép cậu giành giải thưởng cao nhất. Cứ nghĩ mà xem, cậu sẽ trở nên giàu có vượt trên cả những giấc mơ ngông cuồng nhất của một người bồi bàn như cậu”.

Tôi bật cười chua chát: “Tôi sẽ làm gì với sự giàu có đó? Cuối cùng thì một con người cũng chỉ cần có sáu thước vải liệm mà thôi”. Mặt anh ta càng tái hơn và anh ta đưa tay ra phòng vệ: “Xin đừng bóp cò. Này, cậu giết tôi là bị bắt liền. Sau đó cậu sẽ bị treo cổ. Cậu cũng sẽ chết”. “Thì đã sao? Tôi sống chỉ để trả thù mà thôi”. “Xin hãy xem xét lại tình hình, Thomas. Tôi thề với cậu, nếu cậu tha mạng cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu biết câu trả lời cho câu hỏi cuối cùng”. “Tôi sẽ không quay lại chương trình đó nữa và cả anh cũng vậy”. Tôi nói và gạt chốt an toàn của khẩu súng…

Cái khoảnh khắc mà tôi đã chờ đợi suốt bốn tháng trời cuối cùng cũng đã đến… Tôi tăng sức ép lên cò súng. Nhưng càng cố siết cò tôi càng gặp phải sự kháng cự. Cứ như thể ngón tay tôi đã hóa đá. Trên phim ảnh người ta cho bạn thấy rằng việc giết một con người cũng dễ như giẫm bẹp một quả bóng bay. Họ giết người như chúng ta giết kiến. Nhưng đời thực thì khác xa. Cầm một khẩu súng đã nạp đạn lên và chĩa nó vào mặt ai đó thì dễ thôi. Nhưng khi bạn biết rằng một viên đạn thật sẽ xuyên qua một trái tim thật và thứ chất lỏng màu đỏ tươi sẽ là máu chứ không phải là nước cà chua, bạn sẽ buộc phải cân nhắc. Giết một con người không dễ chút nào…

Tôi nhớ lại tất cả những gì trong đời đã đẩy tôi đến nước phải làm chuyện này. Hình ảnh Nita trôi qua tâm trí tôi. Tôi nhìn thấy những vết lằn đỏ trên lưng Nita, những vết bầm tím trên mặt cô ấy, đôi mắt thâm đen của cô ấy, cái cằm bị vỡ của cô ấy. Nhưng thay vì nỗi tức giận dâng lên, tôi lại cảm thấy một nỗi buồn mênh mang, và thay vì một viên đạn phóng ra từ khẩu súng của tôi, tôi lại thấy những giọt nước mắt trào ra từ mắt mình. Tôi nhớ đến những nỗi nhục mà tôi đã phải chịu đựng, tất cả đau đớn ê chề tôi đã cam chịu… Tôi nhớ lại tất cả những kẻ gieo đau khổ đã đi qua đời tôi…

Tôi cố gắng dồn nén tất cả những cảm xúc đó vào cái khoảnh khắc viên đạn sẽ được bắn đi. Bất chấp mọi nỗ lực của tôi, tôi nhận ra tôi không thể gán cho người đàn ông ở trước mặt mọi trách nhiệm đối với tất cả nỗi bất hạnh của tôi. Và khi đó tôi hiểu ra rằng dù có cố đến thế nào tôi cũng không thể giết người một cách lạnh lùng, thậm chí giết một kẻ vô lại như Prem Kumar cũng không. Tôi hạ súng xuống.

Một tỉ rupi

Tất cả chuyện đó chỉ diễn ra trong vòng nửa phút. Prem Kumar chịu đựng nó với đôi mắt nhắm chặt. Khi không nghe thấy tiếng súng nổ, anh ta mở mắt ra. “Cảm ơn cậu đã tha mạng cho tôi, Thomas – anh ta nói, ngực phập phồng – Ðáp lại lòng khoan dung của cậu, tôi sẽ nói cho cậu biết câu trả lời cho câu hỏi cuối cùng…”. “Làm sao tôi biết được anh sẽ không thay đổi vào phút cuối một lần nữa?”. “Cứ cầm chắc súng của cậu. Nhưng hãy tin tôi, cậu sẽ không phải dùng đến nó đâu, bởi vì bây giờ tôi chân thành mong muốn cậu giành giải thưởng cao nhất. Một tỉ rupi là một tỉ rupi…”.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy bị cám dỗ bởi viễn cảnh có được toàn bộ số tiền đó. Với một tỉ rupi tôi có thể đạt được nhiều thứ. Tôi có thể mua được tự do cho Nita. Tôi có thể thỏa mãn ước mơ trở thành ngôi sao của Salim. Tôi có thể thắp sáng cuộc đời của hàng nghìn trẻ mồ côi và trẻ đường phố giống như tôi. Tôi có thể đặt tay lên một chiếc Ferrari màu đỏ tuyệt đẹp. Tôi quyết định nói “có” với một tỉ rupi và nói “không” với việc giết người. “OK. Vậy câu trả lời là gì?”. “Tôi sẽ nói cho cậu biết”, Prem Kumar nói. Anh ta nhìn xuống chân mình và ngừng lại. “Tôi vừa nhận ra là nếu nói cho cậu biết câu trả lời, tôi sẽ vi phạm hợp đồng đã ký và vi phạm luật lệ của trò chơi. Giải thưởng của cậu sẽ mất hiệu lực – anh ta chậm chạp lắc đầu – Không, tôi sẽ không nói cho cậu biết câu trả lời”. Tôi bối rối.

Trên khuôn mặt Prem thấp thoáng một nụ cười: “Tôi đã nói rằng tôi không thể cho cậu biết câu trả lời, nhưng không điều khoản nào trong hợp đồng ngăn tôi đưa ra một gợi ý. Giờ hãy nghe cho kỹ. Sau chương trình này tôi sẽ ra ga tàu hỏa ngay lập tức và sẽ lên tàu. Tôi được mời đi thăm bốn người bạn ở Allahabad, Baroda, Cochin và Delhi, nhưng tôi chỉ có thể đến thăm một trong số đó. Vậy nên tôi quyết định đến Allahabad để gột rửa tất cả tội lỗi của mình bằng cách ngâm mình xuống sông Sangam. OK?”. OK, tôi gật đầu.

Chúng tôi ra khỏi phòng vệ sinh và trở về chỗ ngồi của mình… Khẩu súng vướng víu trong túi quần tôi. Tôi để tay lên trên nó. Bảng hiệu của trường quay chuyển sang hai chữ “Im lặng”. Prem Kumar quay sang tôi: “Anh Ram Mohammad Thomas, trước khi chúng ta tạm nghỉ, tôi đã hỏi anh câu hỏi cuối cùng, câu hỏi thứ mười hai, câu hỏi có mức thưởng một tỉ rupi. Tôi sẽ nhắc lại câu hỏi này một lần nữa. Bản sonata số 29 dành cho đàn piano của Beethoven, Opus 106, còn được biết đến dưới tên “Hammerklavier sonata” được viết ở giọng nào a) Si giáng trưởng, b) Son thứ, c) Mi giáng trưởng hay d) Ðô thứ ? Anh đã sẵn sàng trả lời rồi chứ?”.

“Chưa”. “Chưa ư?”. “Tôi muốn nói rằng tôi không biết câu trả lời cho câu hỏi này”. Trong khán giả có những người há hốc miệng ra. “Ồ, anh Thomas, như tôi đã nói, anh đang đứng trước một bước ngoặt lịch sử… Anh có thể được cả hoặc mất hết. Ðây là quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời anh”. “Tôi muốn sử dụng sự trợ giúp”. “OK. Anh vẫn còn một sự trợ giúp, và đó là sự trợ giúp 50/50…”.

Hai chữ “Trợ giúp” hiện lên trên màn hình… Một lần nữa, trên màn hình hiện lên câu hỏi đầy đủ. Rồi hai phương án trả lời biến mất và trên màn hình chỉ còn lại các sự lựa chọn A và C. “Ðây rồi – Prem Kumar nói – Câu trả lời hoặc là A hoặc là C. Sự lựa chọn của anh là gì?”. Tôi lấy đồng xu may mắn một rupi của mình ra: “Nếu đồng xu này ngửa, câu trả lời của tôi sẽ là A, nếu sấp câu trả lời của tôi sẽ là C. OK?”. Khán giả há hốc miệng kinh ngạc trước sự táo bạo của tôi. Prem Kumar gật đầu. Tôi tung đồng xu lên. Prem Kumar cúi xuống nhìn và thông báo: “Nó ngửa!”. “Trong trường hợp đó, câu trả lời của tôi là A”. “Anh hoàn toàn chắc chắn chứ, anh Thomas? Anh vẫn có thể chọn C nếu muốn”. “Việc tung đồng xu đã quyết định câu trả lời của tôi. Ðó là A”. “Anh hoàn toàn chắc chắn 100% chứ?”. “Vâng. Tôi hoàn toàn chắc chắn 100%”.

Tiếng trống dồn nổi lên. Câu trả lời đúng hiện lên trên màn hình lần cuối. “Ðó là A. Ðúng hoàn toàn, 100%! Anh Ram Mohammad Thomas, anh đã làm nên lịch sử bằng việc giành được số tiền thưởng lớn nhất thế giới. Một tỉ rupi, vâng, một tỉ rupi là của anh và số tiền đó sẽ sớm được trao cho anh. Các quý bà quý ông, xin hãy dành một tràng pháo tay thật nồng nhiệt cho người chiến thắng giải thưởng lớn nhất mọi thời đại!”. Hoa giấy bắt đầu rơi xuống từ trên trần… Tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay trong gần hai phút…

Bỗng nhiên người sản xuất chương trình đi lên bục và kéo Prem Kumar ra một chỗ. Họ trao đổi với nhau một cách gay gắt (Sau đó, Thomas bị cảnh sát bắt theo đề nghị của ban tổ chức trò chơi Ai là tỉ phú vì nghi ngờ gian lận – TT).

Kỳ cuối: Người xuất hiện cuối cùng

Smita nhìn đồng hồ đeo tay của cô ấy rồi đứng dậy khỏi giường: "Chao ôi! Một chương trình lạ lùng, một câu chuyện lạ lùng, một đêm lạ lùng! Vậy là bây giờ tôi đã biết cậu giành được 1 tỉ rupi bằng cách nào. Việc tung đồng xu ở cuối chương trình chỉ là diễn kịch thôi, đúng không? Cậu đã biết câu trả lời là A rồi".

"Đúng. Nhưng cô hãy quyết định xem tôi có xứng đáng giành giải thưởng cao nhất hay không. Tôi không giấu cô điều gì cả. Tôi đã kể với cô mọi bí mật của mình". "Và tôi nghĩ sẽ chỉ công bằng nếu cậu cũng biết những bí mật của tôi. Cậu chắc đang băn khoăn không biết tôi là ai và tại sao tôi lại đột nhiên xuất hiện ở đồn cảnh sát?". "Ồ, vâng, nhưng tôi đã quyết định không đặt câu hỏi về một phép mầu".

Gudiya

"Tôi là Gudiya. Tôi là cô gái mà cậu đã giúp đỡ ở khu chawl. Và đừng cảm thấy hối hận vì đã đẩy bố tôi ngã. Ông ấy chỉ bị gãy một chân, và việc đó giúp đầu óc ông ấy tỉnh táo trở lại. Từ sau đó ông ấy không quấy rầy tôi nữa. Tôi nợ cậu vì tất cả mọi thứ. Tôi đã cố tìm cậu suốt nhiều năm nhưng cậu đã biến mất. Thế rồi ngày hôm qua tôi thấy tên cậu trên báo. Tờ báo đăng tin một cậu con trai tên là Ram Mohammad Thomas đã bị cảnh sát bắt. Tôi biết chỉ có thể có một Ram Mohammad Thomas mà thôi và tôi chạy ngay tới đồn cảnh sát. Vậy nên hãy nghĩ đây chỉ là một sự đền đáp rất nhỏ cho những gì tôi nợ cậu".

Tôi mê mẩn vì xúc động. Tôi nắm lấy bàn tay Smita, cảm nhận da thịt của bàn tay ấy và nước mắt tôi bắt đầu rơi. Tôi ôm lấy chị ấy: "Em rất vui vì chị đã tìm thấy em. Vậy là cùng lúc em có cả một luật sư, một người bạn và một người chị". "Giờ tất cả vấn đề của em đều là của chị, Ram Mohammad Thomas ạ – Smita nói với sự quyết đoán mạnh mẽ trong đôi mắt – Chị sẽ đấu tranh cho em, như đấu tranh cho chính mình".

Sáu tháng đã trôi qua kể từ cái đêm dài nhất trong cuộc đời tôi.

Smita làm đúng như những gì đã nói. Chị ấy đấu tranh cho tôi như một người mẹ đấu tranh cho những đứa con của mình. Trước tiên chị ấy làm việc với cảnh sát. Chị chứng minh cho họ thấy họ không có căn cứ để bắt giữ tôi. Sau đó chị ấy đương đầu với công ty điều hành chương trình trò chơi truyền hình đó. Họ đe dọa tôi bằng lời cáo buộc rằng tôi đã lừa đảo và gian lận, nhưng Smita đã chứng minh rằng đĩa DVD ghi hình chương trình đã cho thấy rõ tôi là người chiến thắng hợp lệ trong chương trình trò chơi đó. Sau bốn tháng do dự, công ty đó cuối cũng cũng phải thừa nhận họ không có cớ gì trì hoãn việc trao giải thưởng cao nhất cho tôi.

Tôi đã không được nhận đầy đủ 1 tỉ rupi. Tôi nhận ít hơn số đó một chút. Nhà nước ngắt mất một phần tiền thưởng. Họ nói đó là "thuế trò chơi truyền hình". Công ty sản xuất chương trình "Ai là tỉ phú?" buộc phải đóng cửa sau vụ chi trả quá lớn đó. Vậy nên tôi trở thành người chiến thắng đầu tiên và cuối cùng của chương trình trò chơi truyền hình đó.

Prem Kumar đã chết hai tháng trước. Theo cảnh sát, anh ta tự vẫn bằng cách làm mình chết ngạt với khí gas trong xe hơi của anh ta. Báo chí có đả động đến chuyện chơi xấu. Tôi linh cảm có khả năng những thế lực xã hội đen cung cấp tài chính cho chương trình trò chơi đó đã trả thù anh ta.

Từ lâu tôi đã hiểu ra rằng những ước mơ chỉ có quyền năng với cái đầu của riêng ta; nhưng tiền có quyền năng đối với cái đầu của người khác. Điều tôi khám phá sau khi nhận được số tiền đó là có tiền trong tay tôi có thể có quyền năng đối với ngay cả cảnh sát. Vậy đấy, được hộ tống bởi một nhóm cảnh sát khá đông, tháng trước tôi đã đến Goregaon một chuyến, tới một ngôi nhà lớn đổ nát nằm trong cái sân có một mảnh vườn nhỏ và hai cây cọ. Cảnh sát bắt giữ năm người và thả tự do cho 35 đứa trẻ tàn tật. Tất cả những đứa trẻ đó giờ đang được một tổ chức cứu trợ trẻ em quốc tế nổi tiếng chăm sóc.

May mắn từ trong tâm

Salim đã được nhận vai một sinh viên 17 tuổi trong một bộ phim hài do Chimpu Dhawan đạo diễn, và thời gian gần đây cậu ấy đang bận quay phim ở trường quay Mehboob. Cậu ấy nghĩ nhà sản xuất của bộ phim là một người tên Mohammad Bhatt, nhưng thật ra đó chính là tôi.

Tình yêu của đời tôi đã đến Mumbai với tôi. Giờ cô ấy là người vợ đã kết hôn hợp pháp của tôi, với họ tên đầy đủ: Nita Mohammad Thomas.

Smita và tôi đang bước dọc con đường Marine Drive. Một cơn gió thật dễ chịu thổi qua, mang tới một làn bụi nước mờ mờ như sương từ đại dương nơi những con sóng lớn xô vào bờ đá. Người tài xế mặc đồng phục lái xe Mercedes – Benz chạy chầm chậm theo sau chúng tôi, giữ một khoảng cách đúng mực. Trên thanh cản ở đuôi xe có dán một cái nhãn. Trên nhãn có dòng chữ "Chiếc xe khác của tôi là một chiếc Ferrari".

"Em vẫn muốn hỏi chị một chuyện", tôi nói với Smita. "Nói đi". "Tối hôm đó khi cứu em ra khỏi đồn cảnh sát, tại sao chị không nói thẳng cho em biết chị là Gudiya?". "Bởi vì chị muốn nghe câu chuyện của em và muốn tìm ra sự thật. Chỉ khi em kể câu chuyện của chính bản thân chị mà không biết rằng chị đang ở trước mặt em, chị mới biết chắc được em đang kể cho chị sự thật, toàn bộ sự thật và không gì ngoài sự thật. Đó là lý do chị nói với em ngay từ đầu rằng em không cần phải thề trước bất cứ cuốn sách nào hết. Chị là người làm chứng của em, cũng như em là người làm chứng của chị".

Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. "Chị cũng hỏi em một câu hỏi, được chứ?", Smita hỏi tôi. "Được ạ". "Tối hôm đó, khi lần đầu tiên chị đưa em về nhà chị, trước khi em kể cho chị nghe chuyện của em, em đã tung một đồng xu lên. Tại sao?". "Lúc đó em không biết có nên tin chị hay không. Tung đồng xu là cách đưa ra quyết định của em. Nếu đồng xu ngửa em sẽ nói cho chị biết mọi chuyện. Nếu nó sấp đó sẽ là lời chào tạm biệt. Như đã thấy, nó ngửa". "Vậy nếu nó sấp chứ không ngửa thì em sẽ không kể cho chị biết chuyện của em ư?". "Nó sẽ không sấp đâu". "Em tin vào may mắn nhiều như vậy sao?". "May mắn có liên quan gì chứ? Đây, chị nhìn đồng xu mà xem". Tôi lấy đồng xu từ trong túi áo khoác ra và đưa cho chị.

Chị nhìn đồng xu rồi tung nó lên. Sau đó lại tung nó lên lần nữa. "Nó… nó có cả hai mặt đều ngửa!". "Đúng vậy. Nó là đồng xu may mắn của em. Nhưng như em đã nói, may mắn chẳng có liên quan gì hết". Tôi cầm đồng xu từ tay chị và tung cao nó lên không trung. Nó bay lên, bay lên, bay lên, lóe sáng một lát trong bầu trời màu ngọc lam rồi rơi nhanh xuống mặt biển và chìm vào lòng đại dương sâu thẳm.

"Sao em lại ném đồng xu may mắn của mình đi?". "Em không cần nó nữa. Bởi vì may mắn bắt nguồn từ trong tâm".

VIKAS SWARUP (Nguyễn Bích Lan dịch)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét