Tác phẩm:
Tập 40: Tình bạn cao quý
Nguyên tác: Animorphs # 40 – The Other
Tác giả: K. A. Applegate
Dịch giả: Hương Lan
Nhà xuất bản Trẻ, 7 / 2002
Khổ sách: 11 x 18 cm
Số trang: 165
Giá sách: 6.000 vnđ
Thực hiện ebook: ANIMORPHS TEAM
Scan: nguoimedocsach
Đánh máy: supergirl27
Đối chiếu với bản gốc: teen_gamer124
Dịch bổ sung: andalite888
Hiệu đính và Biên tập: trphan, nguoimedocsach
Sửa chính tả: giangcoi163, tieukhe
Thiết kế bìa: 4DHN
Chuyển sang ebook: nguoimedocsach
Ngày hoàn thành: 13/8/2010
Nơi hoàn thành: Tp. Hồ Chí Minh
ooO TVE Ooo
TẬP 39: HÀNH TRÌNH CẤT GIẤU HỘP BIẾN HÌNH
1. Người kể chuyện:
Cassie.
2. Nội dung:
Erek báo tin bọn Yeerk đã sửa chữa xong và mang vào sử dụng con tàu của lũ Helmacron. Con tàu này có khả năng phát hiện năng lượng biến hình tỏa ra từ những vụ biến hình và đặc biệt, tỏa ra từ hộp biến hình.
Hội Animorphs họp mặt ngay lập tức, quyết định nhờ các bạn người Chee đóng giả vai của mình ở nhà, còn 6 bạn trẻ lập tức di dời hộp biến hình và tản ra để khi biến hình không tập trung ở một chỗ. Năng lượng biến hình tỏa ra từ hộp biến hình trên người Cassie thu hút con tàu Helmacron lẵng nhẵng theo nhỏ. Nó định vị và chỉ dẫn cho bọn Mượn xác người dưới đất hướng đuổi theo Cassie. Bị đuổi quá rát, Cassie buộc phải chui vào một thùng 1 cái xe tải, trong đó có 1 chú bò tót châu Phi có tên Kẻ Làm Góa Bụa. Vô tình, trong khi xe chạy, chú bò này đã chạm vào hộp biến hình và nó cũng có khả năng biến hình. Quan sát được quá trình Cassie biến hình từ người qua chính nó, Kẻ Làm Góa Bụa học theo và biến hình thành lão Chapman – ADN có được khi nó húc phải lão khi lồng chạy theo con bò tót-Cassie.
Một quái vật, do vô tình, đã được Cassie tạo thành. Nhưng vì đó là một con bò, nó hành động hoàn toàn theo bản năng. Cũng nhờ nó mà mấy lần Cassie thoát được khỏi tay bọn Yeerk.
Tình thế trở nên cực kỳ nguy hiểm. Các thành viên Hội Animorphs buộc phải tìm cách phá hủy con tàu Helmacron, giết chết quái vật Kẻ Làm Góa Bụa. Lần này, sự thành công của kế hoạch phải phụ thuộc vào khả năng biến hình thiên bẩm của Cassie. Nhỏ biến hình thành chim, bay lên bên trên con tàu, chế ngự quy trình hoàn hình rồi biến hình lại thành cá voi sao cho bọn Yeerk không thể phát hiện ra ẩn sau lốt chim và cá đó là một con người.
Kế hoạch phá hủy con tàu thành công, Kẻ Làm Góa Bụa rớt xuống vực, 6 bạn trẻ lại trở về nhà như những đứa trẻ bình thường sau một ngày dài kiệt sức với chạy, biến hình, chạy, hoàn hình, rồi lại chạy. Hộp biến hình vẫn được bảo toàn.
3. Nhân vật quan trọng:
Hội Animorph: Jake, Marco, Rachel, Cassie, Tobias, Ax
4. Những loài thú mới được thu nạp:
Jake:
Marco:
Rachel:
Cassie: Bò tót châu Phi
Tobias:
Ax:
5. Những lốt hình được sử dụng:
Jake: Sói, Cá heo, Ruồi, Hải âu, cọp Xibêri.
Marco: Sói, Cá heo, Ruồi, Hải âu, Khỉ đột.
Rachel: Sói, Cá heo, Ruồi, Hải âu, Gấu xám.
Cassie: Bò tót châu Phi, Cá voi lưng gù, Hải âu, Sói
Tobias: Cá heo, Ruồi, Sói.
Ax: Cá heo, Ruồi, Hải âu, Sói.
Tôi là ai?
Marco.
Không phải là Tuan hay Kevin cũng hổng phải là Rasheed à nha.
Nè, nghe nè, “Chào, tôi là Marco.”
Nếu bạn hét lên, “Này, Marco!” thì nhiều khả năng tôi sẽ ngoái lại và đáp. “Gì thế?”
Bạn có thể nói rằng với câu hỏi “tôi là ai” thì có thể cung cấp nhiều thông tin hơn là chỉ mỗi một cái tên. Ừm, điều đó phụ thuộc vào con mắt phối cảnh của bạn, vào vị trí mà bạn đang đứng khi hét tướng tên tôi.
Như thế này nhá, giả sử bạn đang đứng tách biệt hẳn với thế giới thường nhật - ở quán Tôm Hùm Đỏ, nơi bạn có thể ăn tôm vào mỗi tối, hay ở một góc đường trong khu trung tâm, hay ở bên trong khu thương xá chẳng hạn – bạn sẽ thấy rằng tôi có một chiều cao khá khiêm tốn.
So với khoảng 99.9 % người trên hành tinh này, trả lời cho câu hỏi “bạn là ai”, với tôi là cả một vấn đề phức tạp hơn rất nhiều. Với 0.1% số người còn lại – ấy chắc chắn là các bạn của tôi rồi – cũng thế thôi. Đó là các thành viên Hội Animorphs – Người Hóa Thú – còn lại: Jake, Cassie, Rachel, Tobias – anh chàng người chim và Ax – em trai của Elfangor.
Rõ ràng rằng, tụi tôi phải đối mặt với rất nhiều vấn đề khó khăn, những vấn đề quá ư là phức tạp khiến tụi tôi phải tốn rất nhiều thời gian để ngẫm nghĩ tìm cách giải quyết. Hay cũng có thể nói: vấn đề tụi tôi đã trở nên quá phiền phức, đã trở thành mối quan tâm hàng đầu đối với "bọn chúng".
Bạn cứ tha hồ mà tưởng tượng bằng tất cả những cách mà bạn có thể, trong hoàn cảnh đó, tụi tôi đã giỏi lên rất nhiều. Hoàn thành nhiệm vụ, rồi đi mua áo thun và mấy tờ áp phích quảng cáo. Nếu có bất cứ ai ở hãng bảo hiểm Guardian hay Prudential biết được sự thật về tụi tôi, chắc hẳn tụi tôi sẽ hổng bao giờ có được một hợp đồng bảo hiểm y tế cho mà xem. Quên đời đi nhé.
Tôi và các bạn của tôi được chỉ định sống một cuộc đời vô cùng khắc nghiệt, đối mặt với những mạo hiểm cao độ.
Tụi tôi hổng cần phải đăng ký tham dự lớp học tại trường đại học cộng đồng hay phải trả 150 đô 1 giờ cho một tay Bác sỹ tâm thần dẻo miệng nào đó để được người ta bảo cho rằng tụi tôi hổng nhận ra khả năng tiềm ẩn của mình.
Tụi tôi đã nhận thức được rõ những tiềm năng ấy của mình một cách quá sức tưởng tượng.
Đấy, cuộc chiến này sa xuống Trái đất, khiến ta phải lựa chọn giữa sự sống và cái chết, giữa tự do hay trở thành nô lệ, giữa lòng tự trọng hay tình trạng nhục nhã, đê hèn.
Và thất bại hổng phải là một lựa chọn hay.
Túm lại – tụi tôi có mặt ở đây để phục vụ, hổng chỉ là cho bản thân tụi tôi mà còn cho tất cả các bạn nữa kìa.
Chính vì thế, cứ sau mỗi cuộc đánh đấm tơi bời, được ở một mình thật là hạnh phúc. Tạm thời đóng cửa với thế giới bên ngoài và tha hồ làm điều mình muốn, chỉ có riêng mình mà thôi; hoàn toàn buông thả; thư thái tâm hồn; chẳng cần mệt óc suy nghĩ hay cực thân chạy nhảy hì hục…
Căn nhà vắng lặng. Ba tôi và dì Nora đã đi họp hội phụ huynh học sinh. Chú chó
Tôi nằm chèo queo trên chiếc tràng kỉ trong phòng khách, ườn xác ra như con mèo già lười biếng, với chiếc điều khiển tivi trên tay, khoan khoái tận hưởng những phút giây một mình hổng bị ai quấy rầy.
Ti vi chẳng có gì đáng xem. Tôi đổi kênh xoành xoạch, hết phim hoạt hình Anh chàng Bob mút xốp bận quần vuông, tôi quay qua trận đấu bóng chày cấp địa phương, tới Hai Phụ Nữ Béo trên kênh dinh dưỡng rồi lại sang chương trình phim tài liệu về những con bọ cánh cứng.
A đây rồi! Chương trình truyền hình Những Điều Huyền Bí chưa được giải đáp. Bá cháy! Quái vật Hồ Loch Ness. Người chân to. Những sinh vật ngoài vũ trụ…
Fake-Spooky, người dẫn chương trình dòm thồ lố vào ống kính. “Sau tiết mục quảng cáo, chúng ta sẽ tiếp tục xem xét kỹ hơn nữa sự việc bí ẩn do một nhà quay phim nghiệp dư tình cờ chộp được cách đây vài tuần, ở ngay đây, trên…
Tôi nhấn nút tắt tiếng và chờ. Tôi ư ử một bản của ban nhạc Kid Rock, ngáp, nhấm nhấm cắn miếng da xước ra bên cạnh móng tay. Sau bảy mẩu quảng cáo mang tính thương mại, chương trình trở lại.
Và rồi, thế giới như nứt toạc ra…
Một khối màu xanh da trời lưới băng qua màn hình. Chỉ nhiêu đó không hơn. Một mẩu phim video được quay bởi đôi tay không chuyên, run rẩy trong điều kiện ánh sáng thảm hại. Nhưng chừng đó cũng đủ cho những hồi chuông báo động trong tôi rung lên giòn giã.
"Liệu bằng chứng này có đủ sức để chứng minh về sự tồn tại của những sinh vật truyền thuyết, chẳng hạn như kỳ lân thời Trung cổ không?" giọng người xướng ngôn vang lên trầm bổng. "Hay khối màu xanh da trời ấy là quái vật đầu người mình ngựa trong thần thoại Hi Lạp? Chúng ta hãy cùng xem lại một lần nữa nào."
Tôi nhấn nút 'power' và ngay lập tức, màn hình chuyển màu xám đục. Chỉ cần nhìn qua một lần là đủ.
Cái màn hình đó lờ mờ với con mắt của những ai khác kia, chứ với tôi, nó rõ rệt, không thể lầm được.
Andalite!
Tôi hộc tốc phóng từng hai bậc một lên cầu thang về phòng mình.
Thiệt tệ hại. Tệ hại lắm lắm. Một lỗ hổng an ninh để khởi đầu sự cáo chung của chúng tôi…
Ai mà biết có bao nhiêu công dân của Hiệp Chúng Quốc Hoa Kỳ và bao nhiêu cư dân các quốc gia khác đã thoáng thấy hình ảnh của người hành tinh thứ thiệt đó chứ?
Tám mươi hay chín mươi phần trăm khán giả truyền hình sẽ bấn loạn, phấn khích lên về cảnh tượng ba mươi giây kia – ít nhất cho đến khi có một con quái vật dớ dẩn nào đó xuất hiện trong một chương trình ngớ ngẩn khác.
Mười hoặc hai mươi phần trăm người xem sẽ nhận ra sinh vật có màu lông xanh da trời đó là loài nào.
Hổng phải là quái vật đầu người mình ngựa hay là kì lân[1] gì sất. Mà là một người Andalite. Ở đây – trên trái đất.
Trừ Visser Ba ra, chỉ còn một người Andalite khác có mặt trên Trái đất này, và người đó chính là Ax.
Visser Ba và tất cả những tên Yeerk khác đều biết về sự tồn tại của “băng thảo khấu Andalite.” Có một nhúm thôi nhưng hổng ngừng kháng chiến hòng làm chậm lại những bước tiến của lũ Yeerk.
Nhưng những người khác — những người hổng bị bọn Yeerk điều khiển — thì hổng biết. Mà họ hổng thể và cũng hổng nên biết. Họ mà biết ư, thế thì thiệt là quá nguy hiểm, và đầy rủi ro. Thật tội cho Ax nếu như ảnh bị Visser Ba bắt làm tù binh. Và tệ hơn nữa, ảnh sẽ bị chính phủ chú ý săn lùng và nghiên cứu.
Chẳng phải mọi nhân vật trong "chính quyền" đều quang minh chính đại như Scully hay Mulder, mà trong đó còn có bọn Yeerk trà trộn nữa…
Ax sẽ không bị bắt. Tôi tự hứa với mình như vậy.
Cả ngàn nỗi lo lắng lướt vèo vèo qua đầu tôi, cũng nhanh hệt như những bước chạy của tôi lên cầu thang ào về phòng mình.
Mình phải lấy lại bình tĩnh. Tập trung nào. Cần phải tập trung.
Tôi lại giường, vun gối thành một đống dưới cái mền, để nếu ba tôi và mẹ kế tình cờ ngó vào kiểm tra sẽ tưởng là tôi đang ngủ, hổng biết rằng tôi đã biến ra khỏi nhà mất tiêu rồi. Lại thêm một lần dối trá nữa.
Vừa với tay lấy bộ đồ biến hình xuống, tôi vừa trút bỏ quần jean, áo thun rồi nhẹ nhàng nhét vào hốc tủ quần áo của mình. Mở toang cửa sổ, tôi bắt đầu biến hình.
Tôi tâm niệm phải di chuyển thiệt nhanh.
Bình! Bình!
Cơ thể tôi nhăn nhúm lại. Những móng vuốt chim lòi ra từ các đầu ngón chân của tôi. Bàn chân và mắt cá chân teo quắt đi, thun vô và đột nhiên trở thành bàn chân chim chẻ ba móng vuốt. Ba cái chìa ra trước, một cái chĩa về sau.
Không cách chi mà hai bàn chân chim tí hin thế này có thể đỡ được hai cái chân người kềnh càng của tôi. Tôi té rụi.
UỴCH!
Tôi ngã ngửa ra, ngóc đầu lên và thấy hai cẳng chân mình đen đi, thụt vào trong người như hai xiên thịt bò nướng thui bị anh cao bồi già cáu mút tụt vô mồm.
Ngay vào giây khắc ấy, tôi thề rằng mình sẽ hổng bao giờ ăn một cái bánh que hiệu Slim Jim nào nữa.
Biến hình chẳng đau đớn chút nào, cho dù bạn có thể hình dung ra như thế. Nó chỉ ghê ghê mà thôi.
Mặc kệ, tôi vẫn tiếp tục quan sát, như thể việc chứng kiến ấy có thể thúc đẩy được quá trình biến hình diễn ra nhanh hơn. Những ngón tay tôi cong quặp vào. Da thịt người rám nắng của tôi chuyển xám và rồi biến mất dưới đám lông vũ. Cả hai cánh tay tôi cũng túa ra đầy lông và lông, đồng thời xương cánh tay co rút, rỗng ruột, định hình lại và trở thành đôi cánh.
Miệng và mũi tôi hòa tan vào nhau, cứng lại thành cái mỏ cứng khoằm khoằm, chết người. Còn lục phủ ngũ tạng thì kêu lóc bóc. Eo ôi! Tôi cảm thấy bảy tám mét ruột người xoắn xuýt, ép gọn thành bộ lòng ó biển tí xíu.
Trái tim người đập từ tốn, đều đặn, chợt dồn lên thành những xung động rần rật của trái tim loài chim săn mồi.
Tôi đã không còn là người nữa. Chẳng đủ cao để thấy những quyển vở nằm vật vạ trên bàn học, và mớ giấy gói bã sing-gum đáng ra tôi phải vứt đi từ lâu, nhưng đủ gần tấm thảm để thấy những vụn bánh mì vương vãi và những sợi lông chó xù rơi rụng.
Tôi đã là ó biển, lốt biến hình tôi có sớm nhất. Nhỡn lực ó biển không phải thuộc hàng tinh tường tột đỉnh, nhưng vẫn tốt hơn thị lực người nhiều – đủ cho tôi thấy đường, bay lẹ tới lòng máng của Ax.
Tôi vút lên bậu cửa sổ, dáo dác đảo đôi mắt sáng như sao để chắc chắn ngôi nhà mình không bị ai nhòm ngó, và vỗ cánh ào vào màn đêm.
Ax có ở "nhà". Và ảnh có "khách" tới chơi, đang đậu trên một nhánh cây gần đó.
<Tobias!> Tôi chào.
<Cái gì mang bồ tới nơi này vậy?> Tobias đáp lại một cách màu mè.
<Chẳng có gì hay ho,> tôi đáp rồi xòe cánh đáp xuống bãi cỏ và bắt đầu hoàn hình.
<Có khi nào mà có chuyện hay ho đâu mỗi khi tự nhiên có một ai đó trong số tụi mình đột nhiên xuất hiện không báo trước kia chứ?> Cậu ấy nói thêm.
Tôi hổng trả lời. Đó là một câu hỏi tu từ vô cùng hoàn hảo.
Chưa kể, vào thời điểm ấy, tôi hổng có cái mà Ax vẫn hay gọi là "bộ phận miệng".
Nhưng tôi có mắt. Tivi trong lòng máng của Ax đang mở, tuy hổng ở kênh tôi vừa mới coi…
Tôi hướng cặp mắt mình nhìn thẳng Tobias, rồi đến Ax. "Ax, bồ đã trở thành ngôi sao rồi đó," tôi nói rành rọt ngay khi cái miệng người vừa thành hình. Một tay tôi phủi lá thông khỏi quần đùi, mặt thì nhăn nhó vì bị một hòn đá nhọn đâm vào bàn chân người hãy còn mềm nhũn.
Tôi kể cho Ax và Tobias nghe nội dung chương trình tivi hồi nãy. Tôi vừa dứt lời, cả lòng máng chìm trong im lặng.
Rồi Tobias cất tiếng trước. <Ừm… họ ghi được hình của chú Ax hả?> Giọng truyền của cậu ta đầy vẻ lo âu. <Thật vậy sao?>
Ax ngập ngừng, cặp mắt cuống của ảnh ngoặt ra đằng sau, hướng về phía khu rừng âm u. <Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra…> ảnh đáp nhẹ.
Thiệt lòng, tôi chẳng muốn nghe điều đó chút nào.
<Có lẽ nên tìm bản sao cuốn băng đó,> Tobias nói.
"Bồ nghĩ vậy sao?" Tôi trợn mắt. "Hãy nghe này. Tụi mình hổng có thời gian để tới xếp hàng chờ phát lại hay gửi thư yêu cầu tới đài truyền hình tìm mua bản sao cuốn băng đó đâu. Tụi mình hổng thể chờ được, đêm dài lắm mộng mà."
<Đúng vậy,> Ax tán thành và bước về phía cái tivi. <Nhưng cũng không cần phải xếp hàng…>
"Cái gì? Tui chưa hiểu ý bồ."
<Chú Ax thường thu lại tất cả các chương trình trên tivi,> Tobias giải thích. <Kênh nào cũng thu hết á. Chú ấy đã cài đĩa CD-ROM vào VCR gì đó, xài cũng được lắm…>
<Marco, tôi tin đó là thứ bạn đang tìm.>
Ax lùi khỏi đống dụng cụ của mình. Với cái rờ-mốt trong tay, ảnh dò lại các chương trình cách đây ba chục phút, cho đến khi tôi coi được đoạn phim nọ.
Vụ dò tìm diễn ra trong vòng hai mươi giây. Ax cứng người lại khi chăm chú coi đoạn phim. Sự im lặng lần này nặng nề và lâu hơn… Lần này, tôi là người cất giọng trước.
"Có phải là bồ không, Ax?" Tôi nôn nóng hỏi.
Ax dồn cả bốn mắt liếc nhanh vào màn hình rồi lại nhìn khắp lòng máng – nghe chừng rất phân vân.
<Ở góc độ đó thì không có gì đảm bảo cả…>
<Tua lại chầm chậm đi,> Tobias đề nghị. <Nhích từng chút một í…>
Ax làm theo. Tôi căng mắt nhìn nhưng chẳng thấy có gì sáng sủa hơn.
Đó có thể là Ax.
Hay là bất cứ người Andalite nào.
Ngoài Ax, theo chỗ tụi tôi biết, chỉ còn duy nhất một Andalite khác trên trái đất này là Visser Ba. Nhưng không đời nào hắn lại cẩu thả đến nỗi bị quay phim lén. Ngoài ra, hắn không bao giờ xuất hiện mà không có đám bậu xậu tháp tùng.
Trừ phi… trừ phi hắn cố ý muốn chường mặt ra để bị thấy trong chớp mắt. Nhưng tại sao