Tác phẩm: ANIMORPHS
Tập 39: HÀNH TRÌNH CẤT GIẤU HỘP BIẾN HÌNH
Nguyên tác: Animorphs # 39 – The Hidden
Tác giả: K. A. Applegate
Dịch giả: Hương Lan
Nhà xuất bản Trẻ, 6 / 2002
Khổ sách: 11 x 18 cm
Số trang: 158
Giá sách: 6.000 vnđ
Thực hiện ebook: ANIMORPHS TEAM
Scan: nguoimedocsach
Đánh máy: light_yagami
Đối chiếu với bản gốc: rylinh
Dịch bổ sung: giang_asl_08, MTU
Hiệu đính: trphan, nguoimedocsach
Sửa chính tả: mxlc, tieukhe
Thiết kế bìa: 4DHN
Chuyển sang ebook: nguoimedocsach
Ngày hoàn thành: 29/7/2010
Nơi hoàn thành: Tp. Hồ Chí Minh
ooO TVE Ooo
TẬp 38: PHI HÀNH ĐOÀN ANDALITE
1. Người kể chuyện:
Ax.
2. Nội dung:
Ông King – người Chee bị bắt trong một lần do thám tòa soạn Biên Niên sử – một tổ chức bình phong của bọn Yeerk. Các bạn trẻ Hội Animorphs thâm nhập vào nơi giam giữ ông King để cứu ông nhưng không ngờ đó là một cái bẫy do Visser Ba giăng ra để tóm gọn băng thảo khấu Andalite. Vào phút hiểm nguy nhất, tưởng rằng không thể thoát được ra khỏi tòa nhà đó, 4 người Andalite – trong đó có một cô gái – xuất hiện giải vây cho các bạn trẻ. Ax vô cùng phấn khích khi thấy đồng bào của mình xuất hiện, tim đập lỗi nhịp khi đứng cạnh cô gái Andalite Estrid.
Để tìm hiểu nhiệm vụ của phi hành đoàn Andalite, Ax cùng với Jake – với tư cách là Hoàng tử của Ax – đã tới gặp cơ trưởng Gonrod, sĩ quan Arbat và 2 thành viên khác trên con tàu Andalite. Những người Andalite mới tới tỏ thái độ khinh miệt loài người, họ cứ nghĩ đó là một giống loài hạ đẳng, thiếu kiến thức khoa học, không xứng được đứng cạnh họ trong cuộc chiến chống Yeerk. Nhưng bằng những lời lẽ cứng rắn cùng với quyền năng biến hình hữu hiệu, các thành viên Hội Animorph cũng được phi hành đoàn Andalite chịu đón tiếp và cho biết nhiệm vụ của họ trong lần tới Trái Đất này là ám sát Visser Ba và họ muốn Ax, với tư cách là một lính nhỏ Andalite, giúp đỡ họ tiếp cận Visser Ba.
Lần tấn công tiếp theo của nhóm chiến binh Andalite vào buổi họp nhóm Chia Sẻ, Arbat bắn trượt Visser Ba, Aloth bị thương và bị Arbat giết luôn mà không cứu. Ax cảm thấy rất bất bình với cách cư xử của Arbat, đồng thời anh cũng thấy có điều gì đó không rõ ràng về sứ mạng của phi hành đoàn nhỏ bé này.
Với sự giúp đỡ của Erek – người Chee, Ax đã xâm nhập được vào cơ sở dữ liệu máy tính trên con tàu Ralek River và biết được sứ mạng thực sự của phi hành đoàn Andalite – một nhiệm vụ tự sát và chỉ duy nhất một mình Arbat là biết được sự thật này. Trên con tàu là những virus lập trình gây chết người với bọn Yeerk nhưng đồng thời cũng hủy diệt luôn vật chủ của Yeerk.
Mặc dù phát hiện được sự thật nhưng Ax lại không hủy được ống nghiệm chứa virus lập trình mà lại để nó rơi vào tay Arbat. Arbat mang ống nghiệm, biến thành người và chui xuống vũng Yeerk quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ: trút những con virus ấy xuống vũng.
Sáu thành viên Hội Animorphs vừa phải đánh nhau với bọn Yeerk, đồng thời cũng phải chiến đấu với Arbat ngăn không cho ông ta hoàn thành nhiệm vụ của mình. Với sự giúp sức của cơ trưởng Gonrod, Hội Animorphs đã tiêu hủy được ống nghiệm, xử lý Arbat và thoát khỏi vũng Yeerk an toàn.
Cơ trưởng Gonrod và Estrid quay trở lại hành tinh quê hương Andalite mà không có Ax đi cùng.
3. Nhân vật quan trọng:
Hội Animorph: Jake, Marco, Rachel, Cassie, Tobias, Ax
4. Những loài thú mới được thu nạp:
Jake:
Marco:
Rachel:
Cassie: Rắn viper.
Tobias:
Ax:
5. Những lốt hình được sử dụng:
Jake: Cọp Xibêri, Gián.
Marco: Gián, Khỉ đột, Rắn hổ mang.
Rachel: Gián, Gấu xám, Ruồi.
Cassie: Gián, Sói, Rắn viper, Cú sừng,Bọ chét.
Tobias: Người.
Ax: Gián, Diều mướp phương Bắc, Người.
Tôi tên là Cassie.
Nếu chỉ nhìn tôi thôi ắt hẳn bạn sẽ không biết được rằng tôi đang ở giữa một cuộc chiến cực kỳ khốc liệt nhằm cứu lấy Trái Đất từ tay những "người" ngoài Trái Đất, những sinh vật kí sinh có tên là Yeerk đâu.
Vâng, hầu như toàn bộ thời gian của tôi là dành cho cuộc chiến đó. Còn ngay lúc này đây, "bà lang thú"- tôi đang quỳ gối trong chuồng thú, chờ cho cái tính hiếu kỳ của chú chuột bị thương thắng thế, ấy là lúc nó sẽ rón rén ló ra khỏi bên dưới cái lồng, nơi mà khi nãy nó nháo nhác chạy vô ẩn núp, và tôi sẽ túm cổ để xem xét cái cẳng chân sau cong vòng của nó.
Tôi cho rằng đó chỉ có thể là tôi mà thôi bởi lẽ tôi đúng là như thế mà. Quả là tôi không thể chịu nổi khi nhìn thấy các con thú bị đau đớn một khi tôi có thể làm gì đó cho chúng. Chắc chắn sau này tôi sẽ chọn con đường trở thành bác sĩ thú y như ba mẹ tôi thôi (có điều bây giờ xem ra tôi đã giỏi hơn họ nhiều – thông qua việc biến hình thành nhiều loại thú khác nhau).
Tôi là một Animorph – một người có khả năng hóa thú.
Tôi và các bạn của tôi được trao tặng khả năng thâu nạp ADN của các loài sinh vật khác và biến hình thành chúng. Quyền năng này là thứ vũ khí duy nhất thực sự mà chúng tôi sở hữu được để có thể chiến đấu và bảo vệ loài người.
Nhưng không chỉ có thế đâu, ít nhất là đối với tôi. Mỗi khi tôi biến hình thành một con thú nào đó, tôi cảm nghiệm được thế giới theo đúng cái cách mà nó – con thú đó – cảm nhận, và được chia sẻ tất cả những bản năng tự nhiên của nó. Những hiểu biết đó cha mẹ tôi sẽ không bao giờ có được. Nhưng tôi không dám chắc rằng không có được kiến thức đó lại là một cái gì đó quá tồi tệ.
Ý tôi là, việc biết một con cá voi lưng gù nặng 30 tấn là một chuyện, còn việc bản thân mang cái trọng lượng 30 tấn đó rong ruổi khắp đại dương với một sự chắc chắn thật sự rằng bạn chính là con vật đó lại là một chuyện hoàn toàn khác. Cách duy nhất để thực sự hiểu được điều ấy là hoá thân thành chính sinh vật đó, điều mà người ta không thể dạy bạn được ở một trường thú y.
Nhưng đây không chỉ là vấn đề trở thành một con vật, cũng không chỉ đơn giản là phép biến hình. Đó, trong cuộc chiến này, tụi tôi sử dụng những lốt hình biến của mình để chiến đấu, để đánh lạc hướng và đánh nhau với bọn Yeerk. Đó là lý do tại sao Jake, thủ lãnh của tụi tôi, không muốn tụi tôi sử dụng khả năng biến hình cho những mục đích cá nhân. Không thể nói là tôi chưa bao giờ làm điều đó – quả thật không có điều gì tương tự cái cảm giác được nhảy nhót tung tăng như một chú cá heo da bóng lưỡng thích nô đùa, hoặc trở thành một chú ngựa đôi khi cũng có ích. Nhưng tôi rất thích Jake, (thôi được rồi, có lẽ cảm giác của tôi thậm chí là mạnh hơn "thích" một chút), với lại điều cậu ấy nói nghe cũng hợp lý, vì vậy tôi cố gắng không làm bất cứ điều gì có thể đặt chúng tôi vào nguy hiểm.
Tuy vậy sự nguy hiểm không phải là điều tội tệ nhất. Đây là một cuộc chiến và phải có sự chết chóc. Và việc sử dụng quyền năng biến hình để tiêu diệt những kẻ khác quả thật không dễ để làm quen. Nhưng tôi ghét phải gieo sự đau đớn và đôi khi là cả cái chết lên những sinh vật bị một tên Yeerk chui vào đầu bao nhiêu, thì tôi lại càng không thể chịu đựng việc phải ngồi đó phó mặc cho bọn quỷ đó hủy hoại loài người chúng tôi bấy nhiêu.
Lũ Yeerk giống như một dịch bệnh, chỉ khác là chúng lan truyền một cách có chủ đích và hiểm độc. Một tên Yeerk sau khi bò vào tai của bạn, sẽ trải rộng cái cơ thể vừa mù vừa điếc, vừa nhầy nhụa như sên của nó len lỏi đến từng kẽ nứt trong bộ óc bạn. Nó mở toang suy nghĩ của bạn, nhìn bằng mắt bạn, và nói bằng chính giọng của bạn. Bạn là một vật chủ, bị giam cầm trong cơ thể của chính mình, la hét cầu cứu nhưng không ai có thể nghe thấy bạn.
Tụi tôi gọi những kẻ bị Yeerk rúc vào đầu là Kẻ Bị Mượn xác, và càng ngày càng có nhiều hơn những kẻ như vậy. Như tôi đã nói, bọn Yeerk cũng xâm nhập vào cả những loài khác, và sử dụng một số loài trong số đó để tiến hành cuộc chiến hiểm độc này trên Trái Đất.
Tụi tôi, những Animorphs – lực lượng đối kháng tích cực duy nhất – gồm có: tôi, cô bạn thân nhất của tôi – Rachel, Jake, Marco – bạn thân của Jake; Tobias – người đã ở lại trong hình dạng diều hâu đuôi đỏ quá giới hạn hai giờ đồng hồ và bây giờ đang sống cuộc sống của một chú chim săn mồi, một nothlit, theo cách nói của Ax.
Ax là một aristh, một lính nhỏ người Andalite, và chính anh trai của Ax – Elfangor – là người đã trao cho chúng tôi chiếc hộp biến hình màu xanh trước khi bị Visser Ba hạ sát, và cũng bởi thế mà giờ đây tụi tôi phải tiếp tục cuộc chiến đó.
Nói thế cũng là khá nhiều về phe đối kháng tụi tôi rồi đó. Ừ phải rồi, các bạn muốn tôi kể thêm cả về những người Chee – một chủng người máy không bạo lực, những người giúp tụi tôi do thám bọn Yeerk và xâm nhập vào tổ chức bình phong của chúng mang tên Nhóm Chia Sẻ – chớ gì. Nhưng xét cho cùng, tụi tôi vẫn là những con người duy nhất hăng hái đứng ra bảo vệ loài người.
Vậy thì bạn có thể hiểu tại sao tôi phải dành thời gian cho những con thú bị thương rồi chớ gì. Tôi giúp chúng khỏi bịnh. Và theo một cách nào đó, tôi nghĩ chúng cũng giúp tôi chữa lành vết thương.
Chuyển động.
Một cái mũi tí hon, hinh hỉnh thò dưới lồng.
Dưỡng đường Thú hoang hôm nay yên tĩnh lạ lùng, chúng tôi chỉ có ba "bệnh nhân" và cả ba đều bình phục tốt.
Tiếng khọt khẹt, ò è của bọn thú vốn là những âm thanh quen thuộc ở đây. Nhưng cái tiếng đùng đục đều đều xa xa đó thì hổng phải. Nghe cứ như tiếng cưa xích vậy, mỗi lúc mỗi rõ rít hơn, hình như là tiếng máy bay tầm thấp.
Chú chuột vù ra, rồi chợt dừng phắt lại, mũi nhoáy nhoáy.
Phạch! Phạch! Phạch!
Tiếng động giờ đã vang to điếc ráy.
Con chuột cứng người lại.
Tôi vươn tay bốc nó lên. "Không ai làm đau mày đâu," tôi nhỏ nhẹ nói, nhưng giọng tôi trượt đi, chìm lỉm trong tiếng ồn nhức óc kia. Tự dưng, ruột gan tôi bỗng nhộn nhạo cả lên.
Cái này chẳng giống tiếng máy bay mà giống…
Tôi ló đầu ra khỏi chuồng thú, vừa lúc thấy một chiếc trực thăng liệng ngang rồi vút về phía khu rừng.
Tiếng rền nhạt dần.
Tôi nhún vai rồi quay lại nhốt con chuột vào lồng, suýt chút nữa thì đâm sầm vào Erek. Ảnh đang đứng phía sau tôi. Erek là một người Chee.
"Oa!" Tôi giật nảy mình. "Tôi không thấy anh đi vào."
Erek gật đầu. "Tốt. Tôi không muốn cho bạn, và cả bọn Mượn xác trên chiếc trực thăng hồi nãy thấy. Chúng ta gặp chuyện lớn rồi đây, Cassie."
"Ồ, lúc này ở đây chỉ có mỗi mình tôi," tôi nói và nhận ra mình vẫn khư khư cầm con chuột trong tay. Tôi nhẹ nhàng đặt nó vào cái lồng trống và chờ nghe Erek báo nốt tin.
"Tôi sẽ báo cho các bạn khác biết sau, nhưng tôi cần phải cho bạn biết ngay rằng bọn Yeerk đã sửa chữa con tàu Helmacron, và đã phục hồi được bộ cảm biến định vị nguồn năng lượng biến hình."
Quỷ tha ma bắt, lại cái đám Helmacron lố lăng nữa!
Một đám những kẻ siêu tí hon, vênh váo và hay cáu bẳn. Rủi cái là chúng có nền kỹ thuật cực kỳ phát triển…
Erek nói tiếp. "Bọn Yeerk đang ráo riết dò tìm năng lượng biến hình…"
"Nhưng tôi chưa biến hình mà…" Tôi chợt ngưng giữa chừng vì nghĩ tới chiếc hộp xanh – Thiết bị Escafil – đang giấu trong chuồng thú.
"Tuy bộ cảm biến Helmacron không hoạt động với đầy đủ tính năng như cũ, nhưng nó cũng giúp cho bọn Yeerk dò được những tín hiệu yếu ớt ở đâu đó trong khu vực này. Đó có thể là năng lượng phát ra từ hộp biến hình." Giọng Erek chao đi khi chiếc trực thăng bay ngang qua. "Chúng lại quần một vòng nữa rồi. Nếu không mang cái hộp ra khỏi đây…"
"Tôi sẽ làm." Tôi nói và đi thẳng tới chỗ tối nhất trong chuồng thú. Tôi đã cất kỹ chiếc hộp biến hình ở chỗ không ai có thể tình cờ thấy được, nhưng chẳng ngờ là bọn Yeerk lại sửa được con tàu Helmacron nhỏ tí kia… "Nhưng dời cái hộp đi chỗ khác thì ích gì, hả Erek? Bọn Yeerk sẽ chỉ cần định vị lại là xong thôi mà."
"Đúng vậy. Cho nên các bạn cần phải liên tục chuyển chỗ của nó, cho tới khi con tàu Helmacron bị tiêu huỷ hoàn toàn." Erek nói khi chiếc trực thăng lượn qua đầu chúng tôi lần thứ ba. Những tia nắng nhảy múa, xuyên qua các ô cửa. "Nếu chiếc hộp rơi vào tay bọn Yeerk thì…"
"Đừng nói vậy, Erek." Tôi vội gạt đi, đoạn giắt cái hộp vào lưng quần jeans và tròng chiếc áo T-shirt rộng thùng thình của ba ra ngoài. "Rồi, đi nào."
Nhưng Erek đã biến mất.
"Cassie?" Mẹ tôi gọi từ ngoài cửa. "Mẹ tới Lâm Viên đây. Mẹ phải lo việc vận chuyển thú và…"
"Cho con đi với!" Tôi quyết định ngay trong khi nhìn quanh chuồng thú tìm Erek. Có phải ảnh là cái xô đang úp chụp kia không nhỉ? Hay là đống cỏ khô? Người Chee đặc biệt giỏi về kỹ thuật hình chiếu mà.
Ánh nắng phía sau mẹ tôi nháng lên một cái. Erek thoáng hiện nguyên hình rồi lại trở về hình chiếu một cánh cửa chuồng thú.
"Đi thôi mẹ." Tôi vừa nhìn mẹ vừa nói.
Có bao giờ bạn gặp ác mộng, thấy cái gì đó đang hùng hục đuổi theo và cho dù bạn vắt giò lên cổ thì cũng chẳng tiến được tới đâu không?
Ừm, đó là cảm giác của tôi lúc này, khi ngồi trên xe cùng mẹ tới Lâm Viên.
Chiếc trực thăng vẫn rì rì đảo tới đảo lui trên khu rừng. Hai mẹ con tôi chẳng nhích được bao nhiêu trong dòng xe cộ, bởi vì mẹ tôi vừa lái xe vừa nói chuyện, mà khi làm vậy thì bà hay vô tình nhấn chân vào bàn thắng của xe. Bà làm vậy chẳng có mục đích gì nhưng nó lại đang tra tấn thần kinh tôi.
Tăng tốc rồi chậm liền. Phóng lên rồi thắng lại.
Riíittt!
"Có chuyện gì với ông kia vậy?" Mẹ tôi thắc mắc, lõ mắt dòm chiếc xe đằng sau qua gương chiếu hậu. Nó cứ chực leo lên đuôi xe của chúng tôi. "Giới hạn tốc độ trên đường này là bốn mươi lăm dặm một giờ mà…"
"Vâng, nhưng mẹ mới chạy có ba mươi dặm một giờ hà," tôi nói, bất giác chỉ tay vào bảng đo tốc độ.
Nhanh nhanh lên mẹ! Tôi thầm giục.
"Ba mươi à?" Mẹ tôi nhả thắng, cây kim tốc độ nhích lên một tí. "Thế. Tốt hơn rồi."
Nhưng thiệt sự là chẳng tốt hơn chút nào, vì chiếc xe đằng sau chợt lảo đảo, rồi vượt chíu qua, lấn sang cả lằn sơn phân đường, xoẹt đuôi xe cắt ngay mặt chúng tôi rồi đi chậm lại ngay lập tức.
"Đi kiểu gì vậy?" Mẹ tôi hét lên thắng gấp và nhìn chằm chặp vào gáy ông tài xế kia.
"Mẹ, đừng nói gì hết." Tôi cảnh cáo mẹ và nhìn người tài xế vọt lên.
"Ẩu hết chỗ nói," mẹ quạu. Nhưng mẹ tôi vừa mới tăng tốc liền phải đạp thắng đột ngột vì chiếc xe ấy chợt chậm lại lần nữa. "Ông ta đang tính làm cái gì vậy?"
"Mẹ! Dừng lại. Ổng không nghe thấy đâu…" Tôi cuống quít can ngăn. "Cứ dừng lại đi mà. Chắc là một quái xế hoặc…"
…hoặc là một tên Mượn xác-Người được phái đi tìm chiếc hộp xanh.
Tôi nói thầm trong bụng và ngước lên nhìn trời.
Chiếc trực thăng đang ở tít đằng xa, chỉ còn bé cỡ con mồng[1]. Giả sử nó đã dò ra tôi, thì chắc chắn nó không chỉ điều đến mỗi một tên Mượn xác để đoạt lại cái hộp thôi đâu. Cuỗm được chiếc hộp biến hình là một chiến thắng lừng lẫy của Đế chế Yeerk, xứng đáng để chúng tiêu tốn cả một đội quân hùng hậu, chứ không chỉ mỗi thằng cha hói đầu đi chiếc xe Ford Taurus kia đâu.
"… hoặc là một gã say khướt?" Mẹ tôi bực bội tiếp lời, nhưng vẫn lùi lại nhường đường cho ông kia đi. "Mẹ không biết sao mà dạo này lắm chuyện lạ thế!?"
"Ý mẹ muốn nói tới chiếc trực thăng kia phải không ạ?" Tôi hỏi, cố làm ra bộ ơ hờ trong khi vẫn dõi mắt nhìn chiếc xe đằng trước. Nó vẫn lao bon bon như chẳng nhớ nhung chuyện hồi nãy. "Chắc là có một con thú dữ mới sổng khỏi Lâm Viên…"
"Không có đâu. Nếu có thì họ đã gọi cho mẹ rồi," mẹ tôi bảo. "Mẹ cũng chẳng nghe thông báo có anh khùng nào trốn khỏi nhà thương điên cả…" Bà mỉm cười. “Mẹ cho rằng nó cũng chỉ là một ngày như mọi ngày thôi, há?”
“Con cũng đoán vậy.”
Lúc quẹo xe vào Lâm Viên, cổ tôi tự dưng nghẹn lại, bụng thốn lên. Phần thì lo ngay ngáy về chiếc trực thăng, phần thì lo ngộ nhỡ Erek chưa kịp báo cho các bạn của tôi biết thì sao?
Hay là ảnh đã báo rồi ta?
Biết đâu bộ cảm biến Helmacron đã chộp được ba đứa nhóc và một Andalite trong lốt biến hình rồi thì sao? Có thể lắm chứ… Tobias sẽ ổn thôi, nhưng việc tất cả tụi tui tập trung lại một chỗ có thật sự là một ý hay không đây ta?
Bao tử tôi co thắt lộn lạo.
Tôi để mặc mẹ lui cui trong bãi đậu xe của nhân viên rồi nhắm hướng công viên lớn rảo bước. Tôi đã bảo với mẹ rằng, tôi muốn ra công viên để xem mấy con thú mới, rồi tôi sẽ tự đón xe buýt về nhà. Trong bộ quần jeans và áo thun T-shirt rộng thùng thình dính đầy bùn đất, tôi cố bước đi thật tự nhiên. Chiếc hộp xanh lộm cộm trong người…
<Lăng xê mốt quái dị hả Cassie?> Giọng truyền của Rachel vang lên.
Nhỏ đang ở đâu đây thôi. Tốt. Dù không biến hình, không trả lời được Rachel nhưng tôi cảm thấy bình tâm hơn.
<Đó gọi là môđen bụi của những bà lang thú.> Giọng truyền của Marco đầy vẻ châm chích. <Ê, bà lang, tụi tui đang ở trong lốt mòng biển. Đừng có nhìn lên à nha.>
<Erek đã báo cho tụi mình biết về bộ cảm biến trên tàu Helmacron,> Jake truyền ý nghĩ cho tôi. <Cần phải tìm ra cách vô hiệu hóa con tàu ấy đi. Bồ đang cầm chiếc hộp xanh hả, Cassie?>
Tôi chậm rãi gật đầu rồi đứng lại bên khoanh rào nhốt bò tót Mỹ. Tôi đủng đỉnh nhìn xung quanh… và ngó lên.
Một con diều hâu đuôi đỏ đang quần thảo phía trên đầu tôi.
Hai con mòng biển y chang nhau đáp xuống gần vũng bùn có con bò đang đắm mình. Con thứ ba đậu gần thùng rác. Con thứ tư bay vù qua, mắt nhìn chau háu vào một cô bé đang chén khoai tây chiên.
Chắc chắn con mòng biển đó là Ax rồi.
Cô bé cười khúc khích và thảy cho ảnh một miếng khoai. Ax nuốt chửng và rít lên đòi thêm. Miếng nữa rồi miếng nữa.
<Nè, Ax ngố, bộ bồ muốn thử gây sự chú ý hả?> Marco la ỏm tỏi, rồi sà xuống và đuổi Ax bay khỏi chỗ cô bé.
<Nè, việc ở đây gấp à nha,> Jake nói một cách nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
Tôi lướt nhìn đám đông rồi, giống như một người phụ nữ trong số đó, tôi ngước mắt nhìn chăm chú bầu trời. Thêm một chiếc trực thăng nữa nhập bọn với chiếc đầu tiên.
Tôi liếc nhìn sang người phụ nữ, bà ta chẳng ngạc nhiên hay tò mò gì, mà có vẻ… hăm hở.
Rồi đột nhiên, bà ta biến mất trong đám đông. Bao tử tôi lại thốn lên, lần này nó lộn lạo thật dữ dội.
Bầy trực thăng đánh võng lại gần hơn, và gần như ngay tức khắc, cả hai cùng rà thấy rất nhiều năng lượng biến hình tập trung vào một nơi.
Tôi không biết phải làm gì, cũng chẳng liên lạc được với đứa nào…
<Bọn trực thăng bay hướng này,> Tobias thông báo. <Có vài tên bận đồ thể thao đang chạy bộ về hướng Cassie.>
<Cassie, chạy đi.> Jake nói gấp gáp.
Tôi lùi lại, ra khỏi khoanh nhốt bò. Đi đâu đây? Tôi mấp máy môi không thành tiếng.
<Đi đâu cũng được! Mấy gã kia sắp chạy tới công viên rồi đó. Vậy, hãy trở lại khu vực dành cho nhân viên mau lên!> Jake hét và bay vèo đi. <Tất cả hãy toả ra! Phải nhử bộ cảm biến tách khỏi Cassie! Tobias bám theo Cassie vì bồ đang không biến hình.>
<Cassie,> Tobias hét. <Chúng tới gần lắm rồi.>
Một người mặc com-lê đột nhiên xuất hiện. Tôi muốn chạy lắm nhưng sợ gây chú ý, nên đành chờ cho ông ta đi qua mới co giò chạy trối chết.
<Tuyệt lắm, Cassie!> Tobias thốt lên. <Hắn không thấy bồ nhưng tụi trực thăng vẫn tiếp tục dò dấu vết và chỉ dẫn cho bọn dưới đất. Cứ chạy nữa đi.>
Tôi chạy, tim gan phèo phổi nện đùng đùng, nghe lùng bùng cả hai lỗ tai người của tôi.
Trong hình dạng người, tôi sao mà bất lực đến thế. Tôi có trí óc nhưng không có cơ bắp mạnh mẽ, cũng không có móng vuốt, răng nanh hay cánh. Chẳng có gì, dù chỉ là vượt trội hơn tí ti, để có thể giúp tôi vượt qua dúm Mượn xác-Người đang lùng sục tôi kia…
Phải chi tôi có thể biến hình mà không thu hút bộ cảm biến. Phải chi tụi bạn có thể làm phân tâm được bọn Mượn xác cho tôi chạy trốn.
Phải chi! Phải chi!…
Hãy đối mặt với thực tế, Cassie. Cứ chạy hết sức cái đã…
Lối hẹp giữa hai toà nhà dẫn tôi đến khu vực chất dỡ hàng hoá của Lâm Viên. Ở đó có vài chiếc xe tải đang đậu.
<Coi chừng! Cassie, có hai tên ở đầu kia chiếc xe tải bự màu đen! Chúng đang dòm dáo dác và nói chuyện qua radio. Ồ, giờ thì chúng tách nhau ra rồi.> Tobias la. <Chạy khỏi đó ngay!>
Nhưng mà chạy đi đâu bây giờ? Tôi rúm người tựa vào một chiếc xe tải màu trắng, vật cản duy nhất giữa tôi và bọn chúng.
Nếu một trong hai chiếc trực thăng rề trên chỗ này thì hai tên Mượn xác-Người đang ở cách tôi chưa tới ba mét kia sẽ thấy ngay một con nhóc đang sợ hết hồn, co ro dựa vào thành xe tải với cái hộp cồm cộm bên dưới chiếc áo T-shirt lùm xùm.
Chúng sẽ biết tôi chính là mục tiêu đang bị săn đuổi. Lúc đó tôi đừng hòng thoát được. Tôi không thể biến hình để chiến đấu hay bay đi, cũng chẳng thể bỏ cái hộp chạy lấy người, bởi vì nếu bọn Yeerk có được cái hộp thì tất cả mọi chuyện sẽ chấm hết.
Bao tử tôi nhảy tọt lên cổ họng.
<Chúng vòng qua xe rồi, Cassie! À không, gã tài xế chui vào buồng lái. Mẹ bồ đang trao đổi gì đó với ông ta. Bọn Mượn xác ở đằng sau xe! Nếu chúng nhìn qua sườn thì…>
Tobias không cần phải lải nhải thêm tôi cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Mấy gã đó sẽ thấy tôi và xông ra bắt, mẹ tôi sẽ can thiệp và rồi bà cũng sẽ bị bắt, bị lôi tuột xuống vũng Yeerk. Sau đó cả hai chúng tôi sẽ đi tìm và tiêu diệt các bạn của tôi trong hội Animorphs.
Cố không thở hổn hển lộ liễu, tôi nhích từng tí một dọc theo xe tải. Tôi chẳng biết mình đang làm gì nữa, nhưng tôi cần phải đi khỏi chốn này, đi xa khỏi chỗ bọn Mượn xác đang đứng… Hổng biết khoảng cách hai ba mét cách xa đuôi xe tải có làm nên khác biệt gì không, nhưng kệ, tôi vẫn cứ nhích tới, nhích tới…