Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

TrandaikTruyen.html


Mục Lục



Mùa Xuân Nào Cho Mẹ
Vầng Sáng Bên Kia Sông
Liêng
Ba và Bố
Lão
Đóa Hồng Tỉ Muội
Cánh Phượng Hồng Trên Xương Lá Mục
Biệt Viên
Bờ Vực tiếc Thương
Thông tin ebook




Mùa Xuân Nào Cho Mẹ

Hiếu nhìn qua cửa sổ ra sân trước thấy mẹ đang ngồi nhổ cỏ mọc giữa những viên gạch đỏ, hành lý của mẹ để sẳn một bên vỏn vẹn có cái túi xách tay và một cái bị ni-lông đựng thuốc men. Một vạt nắng chiều rọi buồn nơi sân trước, gío hiu hiu, lung lay chùm tóc bạc bên ngoài chiếc khăn che đầu, tự nhiên Hiếu cảm thấy xót xa thương mẹ vô cùng, anh muốn chạy ra ngoài ôm mẹ dìu vào nhà, thôi không để mẹ đi đâu cả, Cơn xúc động nhất thời qua nhanh, Hiếu quay nhìn vào bếp giục vợ:
– Xong chưa em? để má ngồi chờ lâu không nên, gió bên ngoài lạnh lắm rồi.
– Chờ em tí, sẵn anh đưa mẹ qua nhà anh hai, anh mang luôn mấy thứ quà này thì đến hôm noel mình khỏi phải đi.
– Em nói sao? mình đưa má qua anh ấy mà Noel lại không qua thăm má, coi sao…được… Hiếu nói chữ “được” nhẹ hều khi thấy mắt vợ trừng lên ra vẻ bắt đầu bực mình, nàng nhìn xuống né ánh mắt kinh hãi của chồng nhưng cất giọng như lệnh của cấp trên:
– Đây! anh đưa mẹ đi được rồi nhưng nhớ về ngay, còn đưa mẹ con em đi sắm quà nữa! Hiếu bước ra ngoài, quơ lấy bị giỏ của mẹ rồi giục mẹ lên xe, bà mẹ già khòm lưng, chống gối đứng dậy nói với:
– Con coi chừng rớt bể chai dầu xanh của má!
Hiếu quay lại hỏi mẹ:
– Má bớt cảm chưa? tối qua con nghe má ho cả đêm.
– Trái gió trở trời thôi, má không sao đâu con.

Xe phóng nhanh qua mấy ngọn đồi rồi lao vào giữa hai hàng cây trơ xương, dưới đường đầy xác lá. Hai mẹ con vẫn lặng thình, không nói gì, Hiếu đang bận tâm với những nhọc nhằn trong cuộc sống và tánh nết của vợ mình, còn người mẹ thì trầm tư nhìn xác lá ven đường, bà đang nghĩ tới những ngày đen tối, cô đơn và buồn thảm sắp đến.

Xe thắng gấp vì qua một khúc quanh, Hiếu nghe mẹ hỏi:
– Tết tây xong, con qua đón má về hả con?
– Má à! vợ chồng con bàn với nhau là má qua ở với anh hai một thời gian rồi tới lượt con Nghiã, con Hạnh … như vậy mấy đứa cháu nội ngoại đều được bà yêu thương đồng đều.
Người mẹ lại quay đầu nhìn xuống cỏ lá ven đường, bà nói như chỉ vừa đủ mình bà nghe:
– Chị dâu con đâu có cho các cháu gần bà nội, vợ chồng con Nghiã thì bắt con cái học đánh đờn cả buổi đến tối thì bắt cả nhà đi ngủ sớm, má ra vào như cái bóng ma còn vợ chồng con Hạnh thì gây gổ tối ngày má chịu không nổi! chỉ còn có vợ chồng con là…
Hiếu ngắt lời mẹ:
– Con biết má qua đây chẳng sung sướng gì, Ba mất rồi, má ở lại Việt Nam chỉ cô quạnh một mình, lấy ai chăm sóc …nhưng má hiểu mà tội nghiệp vợ chồng con, tụi con cũng muốn được đầm ấm, hạnh phúc với nhau, vợ con của con có làm má buồn chuyện gì thì con đây xin má tha lỗi.
– Các con không có điều gì sai quấy cả, thấy con cháu hòa thuận, ăn ở hạnh phúc với nhau má nào chẳng muốn!
– Vậy má ráng chịu đựng một thời gian ở bên bển , nghe má!
– Được mà, con đừng có lo cho má.
Hiếu tìm tay mẹ già nua, nắm chặt, giọng anh nghẹn ngào:
– Tội nghiệp má quá! tụi con thật bất hiếu!
Bà mẹ cố cầm nước mắt chực rơi vì sợ Hiếu đau lòng, rồi như sực nhớ điều gì bà quay sang nhìn Hiếu và nói:
– Hay là con cho mẹ ghé thăm thằng út đi!
Hiếu phản đối:
– Má à! thăm tù phải có giờ giấc, đâu có lúc nào muốn vô thì vô �! �âu má!
– con cứ kệ má đi, lần trước má đi trễ họ cũng cho vào thăm.
– Mai con lên anh hai chở má vô tù thăm nó bây giờ con phải về chở vợ con đi mua sắm qùa Noel, được không má!
– Con gọi điện thoại cho anh Hai đi! nói với nó là má thăm thằng út xong, má đón xe buýt số 5 là về tới ngay nhà nó.
Bình thường mẹ nhu mì, sao cũng được nhưng lúc này nhìn nét mặt lạ lùng và qủa quyết của mẹ, Hiếu biết mình không làm trái bà được, anh đành phải quay xe hướng về chân núi, nơi đứa em út đang thọ hình hai mươi lăm năm tù tội. Xe lăn êm vào cõi buồn không tên đang dâng lên trong lòng Hiếu. Mẹ vẫn lặng im nghiêng đầu tựa lên kính xe nhìn xác lá ven đường…

Nhân ở trong tù lúc mười chín tuổi, đến nay đã sáu năm trôi qua, hắn còn những mười chín năm nữa mới mãn hạn tù. Mười tám tuổi Nhân tự ái, từ bỏ anh chị em vì bị mấy chị dâu gọi là “quân ăn bám”. Một hôm thấy anh rể đánh chị mình, Nhân bất bình, xách búa rượt ông anh rể, hàng xóm gọi cảnh sát tới còng tay Nhân về tội cố sát. Nhân vào tù một thời gian vi không ai bảo lãnh tại ngoại cũng như giúp hắn kháng án. Ra tù, nhờ cha mẹ của Tim cho cái việc bán xăng và rửa xe để sống qua ngày. Một đêm kia hai thằng xuống phố chơi ở câu lạc bộ độc thân, Tim bị bọn xã hội đen vây đánh trước cửa, Nhân liền cướp xe đang chạy trên đường phố rồi phóng nhanh đến giải cứu Tim. Một tên chạy theo chỉa súng vào xe, hắn bị Nhân bẻ tay giựt súng và ăn hai phát đạn vào vai. Nhân và Tim bị cảnh sát vây bắt trên xa lộ, trên xe có vũ khí và một em bé chưa đầy một tuổi. Nhân bị kết tội xử dụng vũ khí, bắt cóc, cố sát và vì có tiền án nên Nhân phải ngồi gỡ thêm nhiều lịch trong tù. Mẹ Nhân từ Việt Nam qua chẳng hề biết con út mình đang ở tù, bà vẫn tin là Nhân đang đi học xa chưa có dịp về. Bà chỉ mới biết tin Nhân bị tù qua lời một người hàng xóm.
Người cai tù mở cánh cửa sắt cho Nhân bước ra. Nhân đứng trước mẹ, áo sơ-mi trắng, quần kaki xanh dương, đầu tóc cắt chải gọn gàng, mày râu nhẵn nhụi như cậu học trò ngoan trong bộ đồng phục đứng giữa sân trường ngày xưa. Bà mẹ vui sướng trong lòng khi thấy con mình thay đổi hẳn, đẹp trai, trẻ đi rất nhiều như ngày nào còn ôm cặp “thưa má con đi học về”. Nhân vẫn lặng yên đứng cho m! ẹ vuốt ve, âu yếm, bà nói đi nói lại một câu: “con thay đổi nhiều, tốt lắm con, mãn tù má con mình sum họp, má sẽ nấu nhìều món ngon cho con ăn rồi má con mình về Việt Nam thăm quê nội, ngoại”. Bà nói không nghĩ, hỏi han mọi điều, Nhân chỉ đứng nghe như đứa trẻ ngoan biết vâng lời…

Chưa hết giờ thăm mà người mẹ như đã hài lòng lắm, bà quay ra cửa, khi tới cuối hành lang bà quay lại, thấy tên tù vẫn còn đấy nhưng hắn như muốn bay nhanh đến ôm chầm bà chào tiễn biệt. Bà lên xe cho Hiếu đưa về nhà vợ chồng đứa con lớn. Hai mẹ con vẫn im lặng bên nhau, Hiếu trầm tư nhìn sâu vào đường xa hun hút còn mẹ anh lại cúi nhìn những xác lá dưới ven đường, bầu trời khi sáng, khi tối, hai hàng cây trơ xương lại như đan tiếp nỗi cô đơn tột cùng.

Xe đến nơi, một đàn con nít chạy ùa ra, chúng chen lấn nhau mừng la inh ỏi: “bà nội tới! bà nội tới! ngoại ơi! ngoại ơi!”. Vợ chồng anh Hai Trung đỡ bà xuống xe, dìu vào nhà. Trong bếp đông đủ những cặp vợ chồng Nghiã, Hạnh và Dung bà sung sướng vô vàn, bà nghe một thằng con rể nói: “Thưa mẹ, chúng con nghe mẹ đến đây nên kéo hết về mừng Noel với mẹ ạ!” Thằng khác nói: “Má mệt không má, ngồi đây cho cháu nó đấm bóp, Dung ơi ! em lấy khăn nóng cho mẹ lau mặt!”
Bà rút túi quà đưa cho lũ nhóc đang qùy chung quanh và mở gói tiền chia cho từng đứa cháu lớn. Lòng đang vui sướng bỗng bà sinh nghi: “hay tất cả chỉ là giả tạo, hay chúng nó bày trò một lần cuối để sau đó xô bà vô viện dưỡng lão, thường ngày chúng ganh tị, nói xấu nhau, mượn bà làm đề tài để vợ chồng, anh chị em, dâu rể gấu ó, cãi vả, bất hoà với nhau còn cháu chít thì lạnh lùng, hỗn hào không coi bà ra gì cả”. Nhưng nét mặt của chúng đều tự nhiên, thành thật không một chút gì dối trá. Bà hài lòng lắm, tưởng như trên thế gian không có ai đưọc như bà. Bỗng nhiên đèn trên cây thông Noel phụt sáng, muôn nghìn ánh sáng nhảy múa làm chóa cả mắt bà.

Hiếu dừng xe trước lối vào nhà giam, Người lính gác cổng vẫn đưa tay ra dấu dừng xe lại, trong khi anh ta tiến lại gần hỏi Hiếu muốn gì, Hiếu đáp:
– Mẹ tôi muốn vào nhà giam thăm em tôi.
– Giờ thăm đã hết từ lâu rồi.
– Xin ông thông cảm mẹ tôi già yếu lại đột ngột muốn thăm con.
– Vậy ông đậu xe sang bên kia, chờ tôi gọi vào trong liên lạc xem sao.

Hiếu đậu xe xong, thấy mẹ còn say ngủ anh bước vòng qua mở cửa cho mẹ nhưng cửa vừa mở ra thì đầu mẹ cũng ngoẹo sang một bên, Hiếu lay mẹ “Má ơi! má! tới nơi rồi! dậy đi má!” nhưng người mẹ vẫn nhắm nghiển đôi mắt, toàn thân bà lạnh cứng cái lạnh rùng rợn từ cõi âm. Hiếu gào to” Má! Trời ơi má tui! Má ơi! Má! …

Nhân viên cứu thương khám xét xong thi thể, họ đưa mắt nhìn nhau thầm bảo không cần phải làm thủ tục cấp cứu. Họ trở nên từ tốn, trang trọng, khoan thai và nhẹ nhàng trùm xác bà, nâng lên cáng thương trong khi Hiếu ngồi bệt bên lề đường khóc như trẻ con hờn dỗi, Một người khoác lên vai anh chiếc mền nhưng anh gạt ra như sực nhớ điều gì, Hiếu la to “Xin cho em tôi ra nhìn má tôi, làm ơn, làm ơn cho em tôi ra ngay!”

Qua vài phút ghi chép, liên lạc và tranh luận với nhau, nhân viên nhà giam áp tải một tù nhân trẻ, tiến về chiếc cáng thương còn đặt dưới đường chờ đẩy lên xe. Tù nhân với nét mặt lạnh lùng, không cảm giác, tay vẫn bị còng ra phía sau, hắn cúi xuống hôn lên trán mẹ mình thật lâu nhưng rồi hai vai hắn run lên, hai chân đứng không vững, cả người hắn rơi xuống khụy trên hai gối, mặt hắn cày một đường xuống vai mẹ. Mọi người đứng dang ra xa để yên cho tù nhân quyến luyến mẹ hắn lần cuối, sau cùng hắn đứng lên không nhìn ai, không nói một lời, lê bước về cổng trại giam.

Một nhân viên dìu Hiếu đến bên cáng thương trước khi che mặt người mẹ, dưới ánh đường mới lên đèn, Hiếu thấy một dòng ươn ướt bên mang tai mẹ, anh la lên “Mẹ tôi khóc kìa! mẹ tôi còn sống!” Người cứu thương đứng sau lưng bấu chặt vai Hiếu và kề tai anh nói nhỏ
– Đấy chỉ là những giọt nước mắt của người tù vừa mới đây. Mẹ anh đi lâu lắm rồi! Bà có điều gì rất vui, rất hài lòng trước khi tắt thở …có thể bà ấy có một giấc mơ đẹp tuyệt vời trong lúc anh lái xe đưa bà tới đây …

Hai viên cứu thương đẩy cáng thương vào xe. Màn đêm thương đau ném một vài bông tuyết đầu mùa lên thân người mẹ đã vượt bao sông suối bến bờ và cả một đại dương thăm thẳm để đành đoạn gởi xác thân nơi xứ lạ vô tình và lòng người trở nên kỳ quặc, khó hiểu, lạ lùng…

“Tưởng như tất cả những ký ức trần gian trong ánh mắt kia vừa khép lại, chỉ là hình bóng những chiếc lá phong vàng, úa, đỏ ở ven đường và dấu ấn cho một đời người hiện hữu là những giọt lệ khan hiếm của đứa con tù tội vừa tiễn đưa mẹ hiền về miên viễn của thiên thu.”

Xe chở xác người lặng lẽ chìm vào lòng đêm cuối phố, nghìn muôn giọt lệ…bay, bay…trắng cả một trời đông.
Trần Đại




Vầng Sáng Bên Kia Sông

Việt bước xuống phà chờ sang bên kia sông. Chàng đứng chống tay lên thành tàu nhìn mông lung hết mây trời rồi sóng nước. Trời se se lạnh.
Việt chợt đổi ý không sang sông nữa, chàng đi ngược dòng hành khách đang xuống phà để bước lên bờ. Lên đến nơi, Việt chưa vội về nhà, chàng đứng nhìn thủy thủ đoàn chuẩn bị cho phà rời bến. Họ cuộn lại dây cáp rồi rút cầu nối, tiếng máy tàu chuyển động làm lăn tăn sóng nước. Chiếc phà từ từ rời bến cảng, ngọn hải đăng đứng một bên nhìn xuống con tàu ra đi bình thường, không luyến lưu, không ân hận và không trách cứ như những suy tư đang giao động trong lòng Việt. Chàng đứng nhìn từng lượn sóng trắng xoá đuổi theo phía sau con tàu cho đến khi cả hai đều khuất bóng, dòng sông lại êm đềm trôi, lòng Việt cũng vừa phẳng lặng chàng cất bước hướng về nhà.

Đã ba lần trong tháng nay Việt mua vé xuống phà rồi lại đổi không đi. Bên kia sông là thành phố đèn đêm sáng rực mây trời, nhà cửa nguy nga, tráng lệ, những cửa hàng sang trọng bên lề đường luôn tấp nập người qua lại. Sát bờ sông có một công viên sạch sẽ, thơ mộng, ban ngày thì cây cao rợp bóng, về đêm có đèn màu lung linh mê hoặc, trữ tình. Việt chỉ biết bên kia sông qua phim ảnh chứ chàng chưa bao giờ đặt chân lên một lần cho tận mắt thấy.

Việt rảo chân đi nhanh qua những nhà máy sắt thép rồi những hàng quán cũ kỹ, chàng về đến làng phố cổ thì đường phố cũng vừa lên đèn. Trong nhá nhem tối, một bé gái ốm tong teo ngối bật dậy từ ghế đá, chạy oà ra ôm lấy Việt vừa mừng vừa nức nở:
– Ba ! Ba ! Sao hôm nay ba về trễ vậy?
– Ba bận thêm việc. Con đã ăn gì chưa, Liên?
Việt hỏi con gái cho có lệ, chàng biết dầu có đói mấy đi nữa, bé Liên cũng đợi cha về ăn chung bữa tối. Hai cha con gắn bó, khắng khít như an ủi nhau luôn kể từ ngày Hương, vợ chàng bỏ nhà ra đi không một lời nhắn nhủ, từ biệt. Sự đột ngột ra đi của người vợ hiền lành, đảm đang là một mất mát lớn nhất trong đời Việt, chàng tưởng con người từ tâm ấy sẽ mau chóng quay về đoàn tụ với cha con chàng nhưng tháng ngày trôi qua trong nỗi mong đợi khốn cùng, vợ chàng vẫn biệt vô âm tín. Việt trở thành gà trống nuôi con từ lúc bé Liên lên ba cho tới nay, nó sắp ăn sinh nhật mười hai tuổi. Việt không bao giờ than trách vợ vô tình mà ngược lại chàng thương nhớ khôn nguôi vì chàng hiểu sự chịu đựng nỗi nhọc nhằn bên đứa con bị hen suyễn, kén ăn, gầy ốm và bệnh hoạn như ngọn nến lung lay trước gió sẽ từ giã cõi đời bất cứ lúc nào. Cả năm trời trước ngày ra đi, Hương như người điên loạn, nàng không còn kề tai nghe hơi thở của bé Liên có khá không mà chỉ lắng nghe xem chừng nó đã tắt hơi thở hay chưa.

Những ngày còn đi học Hương là một sinh viên xinh đẹp được nhiều người theo sau van xin tình ái nhưng nàng quyết định lấy Việt chỉ vì mấy lý do đơn giản là chàng thích có con gái đầu lòng và rất yêu trẻ nhỏ. Việt thì nghĩ khác, chàng tin là mình trội hơn mọi người vì cái mã bên ngoài và tốt bụng. Họ trở thành cặp vợ chồng thật xứng đôi và hạnh phúc. Tin vui thay nhau tràn vào căn nhà khang trang, sung túc khi tổ ấm có bé Liên chào đời, cả hai đều lên chức nơi sở làm, tiền bạc không mong mà chương mục trong băng cứ phồng thêm hằng tháng.

Bé Liên thừa hưởng cái đẹp của mẹ, bé thật mũm mĩn, xinh xắn. Nó thích giựt tóc mẹ, sờ mặt bố, những âm thanh đầu đời của bé Liên thật khó quên và dễ thương làm sao. Bé Liên khi cuộn tròn ngủ mê trong lòng mẹ, lúc nằm mút tay say giấc trên ngực cha. Vào những ngày cuối tuần hai vợ chồng hết mang bé Liên đi chơi biển cát lại đìu con đi leo núi, hoặc băng rừng. Họ lăn mình trên thảm cỏ công viên, họ xây những lâu đài trên cát, họ nằm ôm con thả thuyền trôi tự do theo dòng nước. Hạnh phúc như một đặc ân, một sự thiên lệch của thượng đế ban cho gia đình bé nhỏ của Việt.

Năm bé Liên lên ba tuổi một cơn dịch cúm trong vùng vửa đi khỏi nhưng đã gởi lại trong người bé cơn hen suyễn không thuốc thang nào chữa khỏi.

Vợ chàng làm kế toán cho một công ty rất là bận rộn, việc làm và con gái đã làm cho người nàng tóp lại, dung nhan tàn tạ một cách nhanh chóng vì nhọc nhằn và mất ngủ. Mỗi lần bé Liên lên cơn là nàng thức dậy săn sóc, hết lòng giúp con gái lấy lại hơi thở bình thường mới yên tâm ngủ tiếp. có khi nằm ôm con khóc dai dẳng như không có gì đền bù được nỗi đau thương, khó nhọc của nàng. Nhiều đêm vì thương vợ, Việt đã bồng con ra nằm bên lò sưởi để cho vợ được ngủ yên giấc và ngày mai sẽ không ngủ gật nơi sở làm. Hương tự bỏ ngang việc làm, ở nhà được hơn ba tuần thì đột ngột ra đi vĩnh viễn bỏ lại sau lưng một bé thơ bệnh hoạn và người chồng chẳng rành bếp núc, việc nhà một chút nào.

Việt đưa con vào cửa hàng lấy thuốc xịt hen suyễn rồi hai cha con tiếp tục cuốc bộ về nhà. Chàng xoa cánh tay gầy guộc của con gái hỏi:
– Con lạnh không?
– Dạ hơi hơi thôi! Bắt đầu mùa lạnh rồi đó ba.
– Con nhớ mặc nhiều áo vào! Tối hôm qua con lên cơn nhiều lần hơn trước rồi đó.
– Tội nghiệp ba! Ba thiếu ngủ, ở xưởng ba có ngủ gật không ba?
– Có chứ! Ha ha… không ai biết ba hường chui vô thùng giấy đóng hàng mà đánh giấc .
– Nếu Họ biết, họ có đuổi việc không ba ?
– Chắc la rầy thôi, cấp trên thương ba lắm, họ cũng thường hỏi thăm con luôn.
– Vậy hở ba!
Hai cha con về đến sân chung cư nhưng không vội vào nhà, họ ngồi xuống thềm thang cấp. Việt kể tiếp chuyện nội, ngoại, cái mương nước, vườn trầu, khóm tre, ngõ trúc ở một nơi xa xôi gọi là quê hương cho con gái nghe. Liên nghiêng đầu gối lên đùi bố, hơi ấm của bố vừa đẩy lùi một cơn hen nhỏ. Trăng lên khỏi một vùng trời hừng sáng kinh thành bên kia sông. Trăng đêm nay trông buồn buồn, một thoáng gì ấm ức trong luồng gió mới thoảng qua, đèn đường vàng vọt gục đầu xuống cô liêu vì phố cổ đã vắng người. Bé Liên đã nằm yên, hơi thở đều đều phát ra những âm thanh ái ngại và não lòng. Việt moi túi lấy thuốc hút nhưng gói thuốc không còn lấy một điếu. Những đồng bạc lẻ vừa mua hết thuốc men cho Liên. Việt nhịn hút, chàng bế con vào nhà.

Vài ôm sau, một buổi chiều cuối tuần, phố cổ lại nhộn nhịp kẻ qua người lại, du khách đổ về tham quan, mua sắm và thưởng thức các món ăn đặc sản. Nơi ghế đá cạnh bờ sông đứa bé gái ngồi chờ cha đi làm về. Mặt trời chạm xuống phía cuối một đường phố, hoàng hôn tắt lịm, đường phố lên đèn…”ba và món quà sinh nhật sắp về đến nơi”, con bé thầm bảo với mình. Sạp hàng đóng cửa, xếp dù, những người cuối cùng vừa rời khỏi quán ăn, tiếng lọc cọc của con ngựa gìa nua kéo xe thồ du khách vang to, nhỏ dần và phố cổ chìm trong im vắng…”ba và món quà sinh nhật có lẽ về muộn nhưng sắp tới rồi”. Người con gái đứng lên làm bóng nó giật mình, hoảng hồn đổ dài trên đường khuya hiu hắt.

Sáu năm sau.
một buổi chiều nắng nhạt bờ sông, nơi có nhiều cao ốc vừa mọc lên, đường phố toàn là xe cộ mới toanh, đắt tiền. công viên nơi bờ sông đã thêm nhiều ghế đá, những sân chơi trẻ em có thềm êm như cao su và một bến phà đèn giăng lung linh quanh năm như ngày hội lớn. Công viên nhìn về phía nào cũng thơ mộng chỉ có phía bờ sông bên kia là phố cổ vẫn trơ trơ bảo thủ với thời gian và những xưởng sắt thép vẫn theo năm tháng làm đen một góc trời. Một người đàn bà đứng tuổi đi qua đi lại nhiều lần ở một góc công viên, mắt luôn chăm chú nhìn những động tác của hai vợ chồng đang đùa với hai trẻ sinh đôi đang chơi xích đu. Mãi một hồi lâu, hai đứa bé chán dây đu chúng kéo mẹ sang chơi bãi cát có rùa, cá, khủng long bằng đá. Người đàn bà tiến lại xích đu gọi:
– Anh Việt!
Người đàn ông nhìn chăm chăm, sửng sốt:
– Xin lỗi, chắc bà lầm tôi với người quen?
– Em là Hương đây! Anh, con gái mình đang ở đâu?
– Bà lầm tôi với ai thật rồi. Xin phép bà nghe!
Nói rồi ông ta dợm quay đi, người đàn bà níu vai, hổn hển nói:
– Em lầm sao được, em biết anh hận em nhiều lắm nhưng em chỉ xin gặp mặt bé Liên rồi không dám phiền anh nữa.
– Xin lỗi bà. Kia là hai cháu trai con tôi đang chơi với mẹ chúng. Tôi chưa từng có con gái, thưa bà cho phép tôi đi.
– Làm sao trên đời có hai người giống hệt nhau từ cái thẹo dưới cằm…và nữa…Ông… lại thuận tay trái…Anh Việt em xin anh cho gặp bé Liên một lần đi.
Mặt người đàn ông đanh lại như đang nghiến răng làm nàng sợ hãi lí nhí:
– Một l�! �n thôi, nhìn con một lần thôi…thề sẽ không quấy rầy gia đình hạnh phúc của anh. Nói xong nàng vịn chân xích đu như muốn khụy xuống. Người đàn ông không nói gì, cau mày nhìn về phiá bên kia sông, vẫn những công xưởng, vẫn phố cổ nghèo nàn làm xấu đi một khoảng trời. Bên kia sông, biết đâu đứa bé gái hen suyễn vẫn mong có ngày gặp mẹ và vẫn mỗi chiều ra bờ sông đợi cha về… Sau cùng ông lên tiếng
– Thôi, xin phép bà!
Nói xong ông ta vội bỏ đi qua bên kia rồi kéo vợ con ra đường. Nhìn chiếc xe sang trọng lao đi, người đàn bà gục xuống hai bờ vai rung động như vừa có nỗi đau đớn tột cùng.

Trần Đại




Liêng

Thuyền yêu không ghé bến sầu
Như đêm thiếu phụ bên lầu không trăng*

Liêng nhìn đồng hồ, đã quá hai giờ khuya mà thằng Vinh chưa về. Liêng đứng lên, đi ra, đi vào; sự chờ đợi, lo lắng, sợ hãi … đã làm tan cơn buồn ngủ. Liêng đuối sức vì công việc khó nhọc ban ngày và những đêm thức khuya chờ cửa đợi con về. Liêng lại mở cửa, một luồng gió lạnh lùa vào nhà, nàng cảm thấy cái lạnh trong hồn còn cóng hơn cái lạnh ở ngoài da. Nước mắt lại đoanh tròng, “có lẽ cái tát tai của mình mà Vinh đi biệt không muốn về nhà”, Liêng nhủ thầm khi nước mắt đã tuôn ra thành dòng, “Anh ơi! sao em khổ thế này! sao nỡ nào bỏ mẹ con em mà đi sớm vậy anh!”

Liêng bước vào nhà, mở tủ lấy nến đốt sáng rồi đặt lên bàn xong nàng tắt đèn điện, chống cằm ngồi im trong bóng đêm nhìn ngọn nến như muốn tìm chút hơi ấm cho cõi lòng giá lạnh. Liêng với tay rút một cuốn tập từ trên giá sách đặt xuống bàn rồi mở ra đọc dưới ánh sáng chấp chờn của ngọn nến. “Những-Vần-Thơ-Non-Kém” nằm ở trang đầu cuốn tập. Liêng tập làm thơ từ những tháng năm yêu mối tình đầu, khi mới biết cảm nhận những cánh phượng hồng lần đầu tiên rơi nhẹ vào hồn và những chòm mây chất đầy tương tư, mong nhớ của Liêng chở về bên kia đồi cỏ hoang liêu, bên kia xa xăm, mịt mùng, thăm thẳm ấy, đã làm dầy thêm trang cho Những-Vần-Thơ-Non-Kém.

Ngày Liêng và bốn đứa con thơ ném từng nấm đất lên quan tài của Quân, nàng như đã ném cả hồn thơ xuống mồ chàng từ hôm ấy. Liêng mở trang cuối cùng, nàng nghiêng đầu bên ánh nến đọc Bài-Thơ-Cuối-Cùng…

Trưa vàng vọt, nắng ly tan
đưa anh lần cuối ngỡ ngàng như mơ
Duyên em chưa trọn ý thơ
vẫn còn như thuở tình cờ yêu nhau
Nay khăn tang, vấn lên đầu
vòng hoa tàn nhẫn, khoe màu vây anh
Người buồn, thương khóc chung quanh
em cầm lệ nhõ để dành đêm nay

đêm nay sẽ thức chong đèn
một mình em khóc làm quen đoạn trường
Hơi anh còn ấm chăn giường
nỡ đành thiêu cháy theo sương khói mờ

Vòng tay bé nhỏ con thơ
chưa dài đủ để ôm bờ vai cha
Từ đây mỗi lúc trăng tà
mình em cô quạnh xót xa ê chề

ước gì anh chỉ hôn mê
ngày mai tỉnh dậy quay về bên em
Thôi còn trang điểm ai xem
biết chăng cô phụ có thèm ái ân?

Lệ thương hai mắt thâm quầng
mà lòng hờn dỗi như lần ghét anh
Chiều buông, ngày nát tan tành
em ngồi thêm nữa khiến anh não nề

Đêm nay nức nở trong mê
hồn anh chưa vội… hãy về dỗ em

Liêng nâng tay áo lên lau mắt, nàng có cảm tưởng mình ngồi như vầy đã rất nhiều lần. Từ ngày Quân mất đi thằng Vinh, mười sáu tuổi, bỗng nhiên thay đổi tính tình, nó trở nên lầm lì, ít nói, nhà trường gởi giấy khiển trách về hạnh kiểm xấu một tháng ba, bốn lần. Trước kia Vinh rất sợ đòn nhưng những lúc sau này, cái tát tai, đánh đít y như là phủi bụi, gãi ngứa nó mà thôi. Hai đứa em gái Linh và Lan chẳng còn dám bước vào phòng anh trai mình nữa. Riêng thằng út, CuLấn thì mất hẳn những cuộc đi rong lên đồi, vào rừng, lội suối với anh cả. Sự mất thăng bằng trong cuộc sống như thế, còn phiền não hơn sự ra đi vĩnh viễn của Quân, chồng nàng.

Đang ưu tư, sầu muộn thì Cu-Lấn từ phòng của hai con chị chạy ra, ôm mẹ, nó ngọng nghịu hỏi:
– Mẹ! Ông Dinh kêu cu của con là con chim.
Liêng đang buồn cũng phì cười “cái tên hàng xóm mắc dịch này lại ghẹo con nít nữa rồi”. Liêng trả lời cho qua:
– Ừ thì …Chim.
– Nhưng cu đâu có cánh đâu!
– Chim non mà.
– Vậy chim của ông Dinh có cánh hở mẹ?
– Ơ…ơ mẹ không biết…con đi hỏi ông ấy á! Thôi nằm lên đây mẹ ru con ngủ. Cu-Lấn xà vào lòng mẹ nằm gọn, ngoan như cừu con, miệng còn nói vớt:
– Bố thì nói con cu là củ tìu biu,..
Cơn buồn của Liêng vơi đi gần hết vì sự ngây ngô và hơi thở của Cu-Lấn đang phà ấm dần nơi bụng nàng. Liêng ru con ngủ bằng tiếng ầu ơ không lời, nàng nhìn bức ảnh của Vinh treo trên tường thổn thức ” Vinh ơi! tội nghiệp con của mẹ! giờ này con ở đâu?”

Bóng hai thằng bé in trên đường nhựa lúc dài, lúc thun lại dưới từng ánh đèn khuya đứng lặng một bên lề. Cả hai lặng im đi bên nhau. Phố xá không một bóng người ngoài Hy và Vinh, cứ đi như thế này không sớm thì muộn cảnh sát sẽ bốc về đồn vì chưa đủ tuổi lang thang trong đêm tối. Hy bảo Vinh:
– Thôi tao về, buồn ngủ lắm rồi.
Vinh cất giọng khàn khàn:
– Tao chưa muốn về.
– Chắc mẹ mày đang chờ cửa.
– Tao chưa muốn về mà, mày muốn thì về trước đi, tao ra bến tàu
– Vậy tao về trước.
– Ừ! về đi!
Hai đứa trẻ chia tay nhau. Vinh nhìn theo Hy với đôi giầy mới mua đang phát sáng xa dần cho đến đi khuất dạng. Buổi chiều, Vinh ăn cái tát của mẹ vì chuyện ba ngày bị đuổi học bởi đánh bạn cùng lớp u đầu. Sau ba ngày đền tội, Vinh không trở lại trường. Mẹ đánh xong, bà ngồi chết lặng như khúc gỗ. Vinh thì mang vào một cái rể cây to, dài đưa cho mẹ nói:
– Mẹ đánh nhẹ hều …Cây đây,..Mẹ…Mẹ đánh chết con đi!
– Trời ơi! sao mày ra nông nỗi này hở Vinh?
Vinh ném khúc cây ra sân rồi bỏ đi đến nhà Hy. Bố của Hy chở hai đứa xuống Mall để nhập bọn đi sắm hàng, rong chơi cùng lũ bạn trai, gái trên tám người. Bọn con gái đưọc cha mẹ cưng chìu, cho tiền tha hồ mua sắm. Lũ con trai thì mua giầy, mũ, áo thun và Nintendo, gameboy … Riêng Vinh thì “không thèm” mua sắm gì cả, vì có thò tay vào túi cũng bằng không …Hy mua hai đôi giầy và một cái mũ đội bóng Cowboy … Nhìn ánh mắt thèm thuồng và đôi giầy “một ngày như mọi ngày …mang mãi một…mà thôi..” của Vinh, H! y ái ngại:
– Mua cho mày một đôi nhá!
– Tao không mang tiền.
– Tao cho mày, Má tao nói tiền chùa cứ lấy mà xài, không lấy ba tao ổng cũng gửi hết về Việt Nam cho con bồ nhí của ổng.
– Ba mày có bạn gái hả?
– Có cả con nữa kìa. Má tao kêu mẹ đứa bé đó là “chùm khế ngọt…cho anh trèo hái…mỗi lần về với quê hương….”
Vinh theo đuôi lũ bạn suốt buổi chiều cho đến khi bố mẹ chúng đến rước về. Còn lại hai đứa, Hy mua hai cái hăm-bơ-gơ chia cho Vinh ăn rồi lang thang cuốc bộ về nhà.

Hy đi rồi, Vinh bước chân vô định một chập thì cơn đói bắt đầu hành hạ cái bao tử cả ngày cho đến khuya chỉ có miếng hăm-bơ-gơ nhỏ xíu, nó quay bước, lững thững về nhà. Lòng chợt nhớ các em, nhất là Cu-Lấn, như lần cùng bố đi xa nhà mấy hôm. Vinh nghe mũi mình nồng lên sụt sịt, nó không còn biết mình tủi lòng vì giận hay thương mẹ nữa.

Liêng đẩy xe lại quầy tính tiền thì gặp Đường, nàng chào hỏi qua loa mấy lời rồi chào Đường, dợm bước ra cửa thì Đường gọi “Này! chị gì mẹ của Vinh ơi!” Liêng quay lại chờ, Đường tiến lại gần nói:
– Chị cho tui gởi ít tiền cho thằng Vinh. Nó có theo giúp tui sơn hàng rào cho người ta, tui nói với nó là tui đưa tiền công của nó cho chị, nó muốn tiền thì phải hỏi mẹ.
– Anh mướn nó làm việc sao không cho tôi biết?
– Tui nhận mình sai, xin lỗi chị. Bị tui với nó có nhiều chuyện nói với nhau.
– Thôi được, Vậy anh rút kinh nghiệm cho lần sau, mà anh với nó có chuyện gì nói vậy?
– Xin chị chờ một chút nhé!
Đường chất thực phẩm lên quầy, tính tiền xong anh đẩy xe đến bên Liêng, hắng giọng vài cái,anh mới nói:
– Thằng Vinh khá lắm, nó thông minh, làm việc mau khéo tay và có thiên phú về hội họa. Tôi mến nó lắm nên khi biết được hoàn cảnh mới xảy ra trong nhà chị …sẵn đây tôi cũng xin chia buồn về sự ra đi đột ngột của chồng chị…
Đường dừng lại, nhìn nhanh vào mắt Liêng đo lường mức độ lắng nghe của nàng rồi nói tiếp:
– Thằng Vinh đổi tính lầm lì, ít nói và xao lãng việc học, thật ra nó không có hư đâu, nó rất thương chị, trong nhà tự nhiên mất đi một người cha mà nó còn nhỏ, tuổi hồn nhiên bỗng nhiên chuyển mình thành đàn ông. Bất ngờ quá! cụ chẳng ra cụ mà nhóc chẳng ra nhóc … nói hỗn với mẹ thì chưa chắc đúng vì tôi biết nó thương chị vô cùng … nhưng tôi cũng từng trải qua cái tuổi đó, tôi biết…con trai thì như thế đấy.
Liêng cố ngăn không ch! o nước mắt chực trào ra, nàng bóp chặt tay vào thành xe thực phẩm, cố gắng dằn cơn xúc động, nàng khó khăn lên tiếng:
– Ông nghĩ xem, tôi chỉ biết làm mẹ, bây giờ lại thêm trọng trách làm cha với con cái, thật tôi không còn biết đâu là đúng, là sai việc dạy dỗ con cái nữa.
– Chị không phải lo, trời sinh phụ nữ với cuộc sống tình cảm hơn là lý trí, không có ai dù là bác học tài giỏi bậc nhất cũng không thể nào pha chế được sữa mẹ. Chị cũng như mẹ và em gái tôi, đều đuợc trời ban cho một cái tủ lạnh biết giữ lạnh và hâm nóng bầu sữa đúng nhiệt độ cho con bú, dầu bên ngoài thời tiết nóng nực hay giá băng và nhất là tình thương trong sữa mẹ, hỏi, có ai pha chế được không… Chính bầu sữa nồng nàn tình yêu của mẹ mà các con không trở thành thú dữ hay gỗ đá vô tình, ngược lại chúng ta biết yêu, thương, giận hờn vì nhau…

Cả Đường và Liêng đã đẩy xe hàng ra cửa lúc nào không hay, Liêng chỉ tay về phía bàn ghế ngoài trời của một quán ăn của Mễ, hai người tiến đến ngồi và tiếp tục câu chuyện, Đường nói:
– Chị thì như thế, cư xử bằng tình cảm trong khi đứa con trai đang muốn biến thành đàn ông bắt đầu nghiêng về lý trí nhiều hơn tình cảm và nó muốn lấy thân che chở bảo bọc cho người khác chứ không còn muốn được ai săn sóc bảo vệ như con nít nữa. Xin lỗi, chị có đánh nó bằng que, nó tìm gậy to, cũi đòn đưa chị đánh để chứng tỏ nó chịu đòn như một người đàn ông khỏe mạnh.
Liêng chớp mắt, tay ôm ngực hỏi:
– Như vậy từ đây tôi phải đối xử với thằng Vinh như thế nào cho nó nên thân?
– Chị chẳng cần phải lo, chị cứ tiếp tục thiên chức trời cho làm đàn bà, làm mẹ, vẫn chạy tiếp bằng nhiên liệu tình thương. Tôi xin được phép chỉ đường cho nó trước khi nó trở thành thái quá và người đàn ông của nó biết dùng cái trí, cái dũng và cái nhân có ích cho người thân và xả hội, nhất là hiểu được lòng mẹ.
Đường nói đền đây thấy đủ để trấn an Liêng nên anh đổi đề tai sang hỏi thăm về công ăn việc làm và cách nấu sao cho ngon một nồi bánh canh tôm thịt.

Quá trưa mới thức dậy, Vinh làm vệ sinh qua loa rồi đội mũ đi tìm Đường. Trời nắng chang chang như trong bài ca Hạ-Trắng của Trịnh-Công-Sơn, mẹ từng hỏi bố “gọi em cho nắng chết trên sông dài …” là sao, bố cười tinh nghịch “là nắng chang chang đó, em không nghe à, nắng đưa em về …trời không có mây …” Vinh bùi ngùi nhớ bố, mong làm sao, ước làm sao có bố bên cạnh trong lúc này. Vinh gặp Đường đang sơn nốt phần hàng rào còn lại. Vinh chọn một cây cọ, rót nước sơn rồi tiến đến bên Đường giúp anh sơn khe hở hàng rào. Đường không quay qua, anh hỏi:
– Hôm qua đi chơi vui không?
– không!
– Đi đâu?
– Xuống mall.
– Mua Được gì?
– Không có tiền.
– Sao không hỏi mẹ?
– Chẳng bao giờ.
Đường ngừng tay quay qua nói:
– Tiền lương, chú đưa mẹ mày rồi mà.
– Kể như mất.
– Sao lại mất?
– Chú có câu gì khác để hỏi không?
Đường nghĩ “thằng này thời tiết bất thường, ngang như cua”
– Vinh nè!
– Nghe!
– Vinh nghe chú nói đây! con trai phải anh dũng, hào hùng, Vinh không sợ mẹ nữa, không kính mẹ nữa vì cái hùng, cái dũng mới thức dậy trong người Vinh, Vinh sẽ trở thành đàn ông nay mai…Thay vì Vinh muốn chứng tỏ điều ấy với mẹ và làm mẹ sợ hãi thì Vinh nên mang cái hùng, cái dũng ra che chở, thương yêu bảo bọc mẹ mình. Vinh có quyền coi thường tình cảm, lo lắng dư thừa của mẹ nhưng Vinh phải tôn trọng nỗi đau, sự lo xa của mẹ. Vinh làm cho mẹ cảm thấy tin tưởng, bình an…đó mới là hùng, dũng của đàn ông. Chắc Vinh ! không muốn đem cái đàn-ông của mình ra ăn hiếp mẹ hoặc đánh người này, hạ nhục người kia để cho người thân lo lắng và sợ hãi chứ.
Đường ngừng lại theo thói quen để quan sát, đo lường hiệu quả của lời mình nói, anh thấy Vinh lặng yên, không phản ứng nhưng tay nó quệt cứ quệt mãi một đường sơn.
Đường hài lòng, anh biết thằng nhóc đang “động não” và chất thương yêu trong dòng sữa mẹ đang chảy về tim nó.

Liêng đi làm về, mới bước vào nhà đã hỏi:
– Ở nhà có nghe ai gọi phôn cho mẹ không?
Vinh đáp :
– Dưới San Diego báo tin bà cụ Bộc bệnh nặng sắp chết.
– Sao bà sắp chết à! trời ơi!
Liêng buông thỏng hai tay, nước mắt đoanh tròng, người thân duy nhất nơi xứ người chỉ còn bà cụ Bộc. Bấy lâu nay, bà lãnh tiền trợ giúp người già để trả tiền thuê nhà, tiền ăn uống, còn dư bao nhiêu bà đều gửi hết giúp Liêng trang trải nợ nần mà nàng mượn để mua hòm và mua đất chôn Quân. Liêng cảm thấy bồn chồn muốn đi thăm bà ngay. Liêng gọi:
– Vinh ơi! lên đây mẹ bảo!
Vinh bước ra không nhìn mẹ, chỉ chờ đợi bị la mắng, nó với tay mở hết tủ này tới tủ kia trong bếp nhưng không tìm hay lấy thứ gì cả. Vinh chẳng nghe mẹ rầy la nhưng ngược lại, giọng mẹ hôm nay ôn tồn nói:
– Chiều nay con có đi đâu không?
– Không.
– Mẹ phải xuống San Diego thăm bà Bộc, tối mẹ về, con có trông em ,giữ nhà cho mẹ được không?
– Được.
– Mẹ vừa nấu xong nồi nui với nước sốt ở trong bếp, con hăm nóng cho mấy anh em ăn nghe! Nhớ đừng cho Cu-Lấn ăn nhiều kẹo bánh nhé!
Vinh gật đầu rồi đi thẳng ra sân sau. Liêng vào phòng ôm hôn Linh, Lan rồi bế Cu-Lấn lên nói:
– Mẹ bế con sang chơi với Nu bên nhà ông Dinh nhé! chốc nữa anh Vinh qua đón con về ăn cơm. Mẹ phải đi thăm bà, tối mẹ về ru con ngủ.
Cu Lấn đưa hai tay bấu má mẹ bắt nàng phải chú ý tiếng nói ngọng nghịu:
– Ông Dinh nói ổng quên … con cu không phải con chim mà là con dế đó mẹ.
– Ừ thì dế.
Liêng dặn dò hai chị em ! Linh, Lan lần nữa rồi đeo sách tay lên vai, bế Cu-Lấn ra cửa.
– Vinh ơi! Mẹ đi nhé!

Liêng lái xe ra lộ hướng về thành phố San Diego. Xe chạy đều tốc độ nàng mới thấy lòng bất an, không yên tâm chút nào khi để Vinh ở nhà với mấy em nhỏ. “nó giở chứng bỏ đi chơi thi biết làm sao?” Suốt quảng đường xa xôi còn lại Liêng không nghĩ đến cái chết gần kề của bà Bộc mà chỉ lo cho con cái ở nhà cùng với những điều chú Đường thợ-sơn nói… Vinh từ ngoài sân chạy vào, nhấc điện thoại, từ đầu giây bên kia giọng Liêng run run tiếng to, tiếng nhỏ:
– Vinh hở con, dưới này cháy lớn… xa lộ bị đóng, mẹ về… không được. Con ở nhà với mấy em đừng đi đâu nhé. Khuya…đói thì mấy anh em làm mì gói ăn nghe! À con đọc số phôn của bác Đường để mẹ gọi bác ấy qua nhà mình trông coi các con.
– Không cần gọi chú ấy, các em đang chơi trong phòng. Con giữ nhà được rồi.
– Hay con gửi Cu-Lấn ngủ qua đêm bên bác Dinh đi Vinh!
– Cu-Lấn mới tắm xong, nó không đi đâu cả, ngủ ở nhà.
Liêng nghe giọng nói bắt đầu bực tức của Vinh nên không nhắn gì thêm nữa, nàng thấp giọng:
– Vậy thì cho các em đi ngủ sớm đi! mai mẹ về. Đưa phôn cho mẹ nói với mấy em.

Dặn dò mấy đứa con và dỗ nín Cu-Lấn xong, Liêng ngồi dán mắt tivi xem tin tức về hỏa hoạn và nhất là tin về giao thông xa lộ.

Liêng mở cửa vào nhà, không thấy các con, nàng réo lên ” Linh ơi!
Lan ơi! ra giúp mẹ khuân đồ vào nhà!” Cu-Lấn ơi! mẹ về này! không nghe tiếng trả lời của các con Liêng ném cái túi xuống sàn rồi nàng tự mang các thứ vào nhà.

Tắm gội xong, Liêng sực nhớ đến mấy đứa con, nàng vội bước xuống bếp gọi đìện thoại qua nhà ông Dinh và Đường nhưng không ai biết chúng ở đâu. Liêng nhìn bếp núc sạch sẽ gọn gàng, khăn trải bàn ăn trắng tinh như mới giặt, trên bàn có một bình hoa tươi thật đẹp… Liêng đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, bàn ghế, tủ lạnh, tivi … tất cả đều được lau sạch, đồ đạc được xếp lại ngăn nắp, gọn gàng. Liêng quên cả gọi phôn tìm con, nàng mở cửa từng phòng ngủ, buồng tắm và kho chứa, Liêng không tin hai mắt mình, y như là phép lạ vửa xảy ra trong gian nhà nghèo nàn, bé nhỏ của mấy mẹ con. Liêng trở về phòng mình, nàng cũng vừa phát hiện ra một lọ hoa hồng ở đầu giường bên cạnh là một khung hình nàng ôm bốn đứa con nhỏ, chăn và áo gối của nàng và Cu-Lấn vẫn còn mùi thơm thuốc giặt.

Liêng kéo màn ra cho ánh sáng lùa vào phòng ngủ, nàng vừa thấy “thằng con hư đốn” ngồi bên vòi nước tưới vườn, Cu-Lấn đang xịt nước cho anh chà bàn chải đánh sạch vết dơ trên những chiếc giầy của Linh, Lan và trên cái tường thấp ngăn chia bãi cỏ và sân chơi còn một hàng giầy dép đã chải sạch, xếp ngay ngắn đang phơi khô. Nơi góc vườn con chị đang thắc bím cho em. Liêng nhìn các con thật lâu, lòng nàng sung sướng pha lẫn nghẹn ngào. “Vinh dễ dàng thay đổi tính tình vậy sao?”, Liêng thầm hỏi khi nhìn thấy Vinh đứng lên, dáng nó bất ngờ cao lớn và điệu bộ giống hệt bố Quân. Liêng nhìn lên trời, nét mặt thành khẩn như tạ ơn… Mây lại hiền hoà trôi sau những ngày gió nóng và Liêng vừa cảm nhận trong người nàng một giòng êm ả, đầy ấp thương yêu đang chảy ngược về hồn. Ngoài sân cũng vừa rực đỏ ánh hoàng hôn.

- – - – - – - – - – - – *LưuTrọngLư

Trần Đại




Ba và Bố

khung cửa sổ hai nhà cuối phố …… chẳng hiểu vì sao không khép bao giờ…

Nam bước tới quầy mua cà phê, Lũy nhìn theo dáng dấp vẫn còn phong độ trong bộ y phục đắt tiền của Nam, một cảm giác xao xuyến, gợn sóng trong lòng nàng. Người đàn ông ấy, người chồng ấy, đã từng chia nhau hạnh phúc ngắn ngủi trong những tháng ngày chiến tranh khốc liệt ở quê nhà. nàng nhớ lại cuộc sống phiêu bồng làm vợ lính, với những đêm dài nằm một minh, mắt cứ mở to nhìn nóc màn bởi Nam đi đóng đồn và hành quân liên tục. Lũy mĩm cười, má au au và ngời lên ánh mắt lạ lùng khi nhớ lại những lúc Nam trở về từ trận tuyến. Chàng như kẻ háu đói, ham muốn dồn dập, chàng đã làm cho giường nghiêng, gối lệch, bù lại những đêm dài trống vắng là những cuộc ái ân khi háo hức, lúc êm ái, mặn nồng. Cũng con người ấy, đã từng có thói quen thòng tay sau gáy nàng rồi lần vào cổ áo, đặt bàn tay lên vùng da thịt tròn trịa, mân mê đến ngủ thiếp đi trong hạnh phúc, bình an, Lúc ấy chàng trông dễ thương và đáng yêu làm sao. Lũy cố xua đuổi những kỷ niệm xưa đang dồn dập hiện về trong tâm trí bằng cách dùng ngón tay nhảy lò cò theo hạt nắng đang lung linh trên bàn để kéo mình về thực tại. Lũy vẫn hoang mang không biết trưa nay Nam gọi phôn, hẹn gặp nàng ra đây sẽ nói chuyện gì…

Nam với tay mở khoá cửa xe cho cô con gái ngồi vào. Nào là kiếng mát, quần áo mô-đen, Tóc hai-lai, đồng hồ, điện thoại di động … Tất cả cùng mùi nước hoa đều là những món đắt tiền trang điểm cho sự kiêu sa của cô gái tên Crystal, mới mười tám tuổi, năm thứ nhất đại học. Nam nhìn con gái của mình hát bài ca cũ là mắng yêu cho có lệ:
– Con diện đẹp như thế làm sao thoải mái tập trung cho việc học, hở Crytal? Crystal chỉ cười. Ông hỏi tiếp:
– Còn đi học mà lấy tiền đâu mua sắm hoài vậy con?
– Tiền ba má cho mỗi tuần chứ ở đâu ra. Quà của con đâu?
– Quà gi?
– Sinh nhật của con. Ba đã hứa cho con cái laptop mới mà.
– Nhưng mẹ mua cho con cái kia chưa được bao lâu mà!
– Con hứa với bạn nên đã cho nó rồi.
– Được rồi! lúc về, cha con mình sẽ ghé mua.
– Hôm nay ba lái xe của con thì hết đường chạy trốn nhá!

Nói xong Crytal với tay kéo tấm chắn nắng xuống để soi mặt trong gương, con bé nở nụ cười hài lòng vì sắc đẹp và cách trang điểm của mình. Nam loay hoay chỉnh lại ghế ngồi, Kính chiếu hâu xong, chàng lái chiếc BMW mới toanhcủa Crystal ra cổng.

Tuần tới Nam sẽ là nhân vật quan trọng trong đại hội cựu quân nhân, Hôm nay chàng theo con vào thư viện của trường đại học để tra cứu thêm về lịch sử chiến tranh cho bài diễn văn mà chàng sẽ đọc trong ngày đại hội. Ngoài việc làm cho nhà nước, Nam chỉ có duy nhất một thú đam mê là sinh hoạt chính trị ở hải ngoại, mặc cho bà vợ làm chủ hai tiệm móng tay lớn thu tiền như nước và con cái, ba đứa, tha hồ tiêu hoang, Nam đánh bóng tên tuổi của mình qua hội hè, họp mặt, và đình đám.

Ngồi trong thư viện chưa đầy ba mươi phút, Nam đã bị ni-cô-tin hành hạ. Chàng ghiền thuốc lá nặng, mỗi ngày hút hơn một gói hai mươi điếu là thường. Nam bước ra ngoài tìm một nơi vắng vẻ để “kéo” vài hơi thuốc. Giờ này đã quá trưa, khuôn viên đại học im lìm, gió hiu hiu mát rượi. Nam ngồi xuống ghế đá moi thuốc ra hút, đang nghĩ ngợi tới dàn bài của diễn văn thì có tiếng bước chân rất gần rồi dừng lại sau lưng.
– Bố! Con chào bố.
– Ủa! Hiên! là con à!
Nam còn đang sửng sốt thì đứa con gái tròn to mắt hỏi:
– Bố vào trường con có việc gì, Sao bố lại ngồi ở đây?
– À, bố vào tìm sách trong thư viện, còn con, con học …
Nam ấp úng dừng ngang lời muốn hỏi bởi người thiếu nữ trong cái quần jean sờn rách, áo cánh đơn sơ và lưng cõng cái túi to như cái ba-lô hành quân của Nam ngày nào, Hiên chính là đứa con của chàng và Lũy, người vợ mới sang Mỹ chưa được bao lâu. Nam cứ ngỡ là nó còn đang ở trung học. Chàng sực nhớ ngày nó mời chàng đi dự lễ ra trường lại là ngày nhóm của chàng đi nhậu để chào đón một huynh trưởng từ xa mới đến, tiệc tàn, Nam quên bẵng chuyện lễ ra trường của Hiên, mãi cho đến hôm nay mới gặp lại con bé.
– …Con học… xong rồi à. bao giờ con về?
– Dạ chưa bố! Con đang chờ đến lượt mình dùng máy vi tính.
– Sao con không dùng máy ở nhà?
– Dạ nhà con không có, nên mới xử dụng máy ở trường.
Nam nhìn con bé thương hại:
– Vậy bố mua cho con một cái vi tính nhé, Hiên!
Hiên phản đối:
– Không được đâu bố, mẹ con sẽ không b�! �ng lòng.
Nam nhớ lại ngày hai mẹ con mới dọn về Cali, chàng đã mang đến cho một cái tivi nhưng hôm sau bị bà vợ mới ghen tuông, lấy lại đem cho nhà chú ruột của bà. Mẹ Hiên vừa giận vừa nguyền: “Từ nay trở đi mẹ con em sẽ không nhận một thứ gì anh mang tới nữa. Hãy để yên mẹ con em như em đã để yên cho anh với gia đình mới của anh”. Nam đặt tay lên vai Hiên nói:
– Để bố hỏi ý mẹ con. Nhất định bố sẽ cho con cái vi tính.
– Dạ thôi bố, con chưa cần lắm đâu.
Rồi Hiên nhin đồng hồ la lên:
– Ấy chết! đến giờ con dùng máy rồi, con chào bố con đi. Bố về sau nhé!
Nam nhìn theo dáng mãnh mai và mái tóc dài bay trong gió của Hiên biến mất sau góc tường, chàng liên tưởng mới ngày nào cùng mẹ nó chia tay nơi góc phố lúc tiễn chồng đi vào vùng hỏa tuyến. Cuộc tình thơ mộng sau đó nên duyên cầm sắt rồi cùng nhau nỗi trôi trên bốn vùng chiến thuật cho đến ngày chàng trở về từ trại cải tạo và Hiên chào đời trong cảnh hết sức cơ bần. Nam bàn với Lũy là chàng muốn đi vượt biên, đi trước tìm tương lai tốt đẹp cho gia đình, cho tương lai của bé Hiên. Chuyến đi thành công trót lọt. Nam đến được trại tỵ nạn Songkhla Thái Lan, để lại quê nhà người vợ dấu yêu và bé Hiên chưa tròn hai tuổi. Lời người vợ trẻ đêm đêm vọng về: “Đi đi anh, hãy đi trong lúc này đừng để con mình lớn thêm sẽ bịn rịn khó đi đấy!”

Nam từ trại tị nạn được vớt sang Hoa Kỳ. Chàng may mắn có việc làm ngay. Mới đầu Nam còn đều đặn gửi quá về Việt Nam cho vợ con. Chàng luôn nóng lòng chờ đợi tin tức của đơn từ bảo lãnh cho đến một ngày kia có người cho hay Lũy đã có người đàn ông khác. Những thùng quà vơi dần, không còn thường xuyên nữa, những lá thư quê nhà bị Nam ném vào sọt rác không buồn mở ra xem. Tiền dành cho thuốc lá và rượu bia cứ tăng dần cho đến khi chàng ngưng hẳn việc gởi quà cho vợ con.
– Nếu ông ấy không còn thương cô nữa thì cũng phải nghĩ tới đứa con chứ!
– Tôi không biết tại sao, hay là tại ông đấy!
– Việc gì đến tôi, tôi có làm gì đâu?
Nàng nhìn ông già bộ đội miền bắc tiêm thuốc lào nói:
– Ông Thiêm này! Vì ông chiếm nhà tôi, dọn vào ở ngang xương, tôi nói sao chồng tôi cũng không tin.
Người lính già phập phập cái ống tre xong kéo một hơi thuốc lào, không thả khói ra, ông ta nói:
– Nhà cô bị hóa giá, cô không có tiền nộp thuế, mất hộ khẩu vì diện đi kinh tế mới, tôi mua căn nhà này, có giấy tờ và nộp thuế hẳn hoi…Từ Kinh Tế Mới mẹ con cô trốn về ngủ ngoài hiên, cô còn nhớ chứ! tôi tội nghiệp con bé, sợ nó chết cóng, không đuổi đi mà còn nhường cả một nửa căn hộ còn gì. Cô bảo, có ai mà tốt với người dưng như thế đâu!
– Tôi nghĩ thật bất công và buồn cười, tự nhiên lại phải mang ơn kẻ chiếm nhà mình! Cám ơn lòng tốt của kẻ thắng trận nhá!
– Nếu tôi cho mình là kẻ thắng trận, tôi đã vinh quang về Bắc rồi. Cô không nhớ lời thề của tôi à?
Lũy lặng yên, nàng cầm que c�! �i lùa đám than hồng lên củ khoai. Lũy nhớ một lần có người ghé ngang nhờ trao lại gói quà của mẹ ông từ miền Bắc. Lũy mời trà rồi hỏi người ấy về ông Thiêm. Những đêm vượt Trường Sơn, hai người nằm võng kể chuyện cho nhau nghe. Thiêm đang công tác thủy lợi thì có tên đi bộ đội vào Nam. Trước ngày lên đường Thiêm làm đám cưới với Mê. Đêm động phòng lại là lúc Mê đang kỳ kinh nguyệt, sáng hôm sau chàng Thiêm còn trinh trắng theo đoàn người vác bị ra trận. Qua nhiều mùa lá rụng, đường Trường Sơn mài mòn hết đôi dép râu thì Thiêm nhận được thư của Mê từ quê nhà xin ly hôn để được lấy chồng khác. Thiêm chấp nhận dễ dàng như sau đó hắn gửi lại chiến trường một cánh tay không luyến tiếc nhưng hắn thề đến chết cũng không về quê xưa nữa. Từ đó Lũy không thù ghét ông Thiêm, nàng xếp ông ta vào “nỗi buồn chinh chiến”.
– Cô cứ viết thư nói rõ với chồng cô nếu không tin tưởng thì hãy nhớ đến những ngày khói lửa có nhau của vợ chồng cô.
Nói rồi ông đứng lên lấy chăn đáp cho bé Hiên và đong đưa cái võng con bé đang nằm ngủ mê man.
– Thôi tôi lên gác nằm để cô viết thư cho ông ấy.

Thế đấy, chỉ vì nỗi kinh hoàng bị đày đi kinh tế mới, vì bàm víu căn nhà tổ bao đời của gia đình chàng mà đã gây nên hiểu lầm đau đớn. Bề ngoài như kẻ vô tình nhưng bên trong già Thiêm nuông chìu bé Hiên lắm. Hiên đi học, ông ta đưa đón, Hiên thèm quà, ông mua cho ăn, thèm rong chơi, ông ta, dù chỉ còn một cánh tay cũng đạp xe đưa nó đi đây đi đó. Bé Hiên thường ngây ngô hỏi:
– Mẹ ơi! sao tối ngày ông cứ hát có một câu.
– À, “khung cửa sổ hai nhà cuối phố”…chứ gì!
– Mẹ! Mẹ! câu đấy đấy “chẳng hiểu vì sao không khép baogiờ”
– Chắc ông có tâm sự gì đấy con ạ!
– Ông kỳ ghê! ông hát câu đầu rồi con chờ mãi thật lâu ông mới hát câu thứ hai
– Tánh ông thế, con chờ ông hát tiếp chi cho mệt
– Ông bỏ nửa chừng chưa hát câu sau là con cứ chờ, chờ mãi cho đến khi nào hát xong ..không khép bao giờ, con mới ăn được, học được, ngủ được.

Đêm tiễn mẹ con Hiên trồn đi vượt biên, người lính già cụt tay ôm Hiên vào lòng không nói nên lời, Hiên khóc nức nở “cháu đi ông nhé, từ đây cháu không còn nghe ông hát nữa”. Ông già siết chặc Hiên vào lòng rồi bồng nhiên cất tiếng “khung cửa sổ hai nhà cuối phố …chẳng hiểu vì sao không khép bao giờ.”, lần đầu tiên Hiên nghe ông hát liền hai câu. Ông nghẹn ngào bên tai Hiên “lớn lên con sẽ hiểu vì sao cửa sổ không khép bao giờ … Thôi con đi nhá, ông về!” Hiên kể chuyện ông già bộ đội tên Thiêm, lúc chia tay và chuyện lênh đênh trên biển qua những lá thư gửi cho bố làm Ông Nam càng thêm ghen tức, cả đứa con cũng dành hết tình cảm cho người dưng và người vợ thì không viết một chữ gì thăm hỏi hay nhắn lời cần giúp đỡ. Ông Nam bỏ mặc, bất cần, tối ngày bận rộn nhóm họp, hội hè và với tổ ấm mới của mình.

Rồi mẹ con Lũy cũng được bảo trợ qua Mỹ. Ở xứ tuyết nơi đồng không mông quạnh của người bảo trợ, chịu không nổi, nàng đành dẫn con về California. Sau bao nhiêu cố gắng, Lũy đã lấy được bằng làm móng tay nhưng rồi cũng đành bỏ nghế vì dị ứng hoá chất. Lũy đi xin việc nhiều nơi nhưng không ai nhận, cuối cùng cũng được một việc là dọn rác ban đêm cho những cơ sở chính quyền. Tất cả khó nhọc và thiếu thốn cũng chỉ vì Lũy không muốn Nam kẹt tội song hôn, nghiã là một chồng hai vợ. Người vợ mới ở với chàng được ba đứa con. Chúng đã khôn lớn và cũng như mẹ, gây khó khăn rất nhiều cho việc đi lại cũng như giúp đỡ của cha chúng với mẹ con người vợ trước, Lũy và Hiên.

Đưa Crystal đi mua Laptop xong, Nam gọi điện cho Lũy ngay:
– Anh muốn gặp em để ta bàn chút chuyện của bé Hiên, được không em? Bên kia im lặng khá lâu,..
– Vâng, vậy em sẽ gặp anh năm giờ chiều ở cái quán hôm nọ.
– Em nhớ mang theo dù nhé, trời sắp mưa to đấy
– …
Chàng chỉ nghe tiếng gác điện thoại.

Nam trở lại bàn với hai tách cà phê nóng hỗi. chàng vừa khuấy đường trong ly vừa kể chuyện gặp bé Hiên lúc ban trưa, Nam đẩy ly về phía Lũy nói tiếp:
– Anh muốn cho bé Hiên cái máy vi tính, nó ngại không dám nhận vì biết em không bằng lòng.
– Vâng, anh đã biết thế nhưng anh không biết là chính nó cũng không muốn nhận đâu.
– Nhìn nó thiếu thốn mọi thứ và phải cực khổ ngồi chờ máy ở trường, anh đau lòng lắm!
– Anh còn đi lễ nhà thờ không?
– Vâng, anh vẫn đi lễ mỗi Chúa nhật…
– Anh vẫn còn đức tin chứ?
– Vâng, nhưng sao em hỏi thế?
– Anh yên tâm, Chúa đã hiểu lòng anh, Vậy xin anh đừng bận tâm đến em và con nữa. Một món quà bé nhỏ cũng sẽ làm xáo trộn cuộc sống bình an của nó.
– Nhưng …
– Thôi em về!
Nói xong nàng đứng lên, băng qua đường. Nam đứng lặng người nhìn theo dáng gầy guộc của người vợ một thời dấu yêu, mặn nồng ân ái, chìm dần vào cơn mưa đang bắt đầu nặng hạt. Nhạc trong quán ngẫu nhiên vang giọng hát ca sĩ B.Y “…khung cửa sổ hai nhà cuối phố

…”Nam ném người vào mưa, ngập lụt trong hồn.
Trần Đại




Lão

Lão cũng làm bộ tịch mình sắp sửa ra phi trường đi thăm con. Lão xách túi lên nhìn quanh một vòng rồi nhắc nhở mấy người mướn chung nhà:
– Tôi đi trước, nếu có ai mở bếp lò lên thì nhớ tắt gas và nhớ đóng cửa sắt rồi hẵn đi! Cặp vợ chồng già đang ngồi trong bếp phàn nàn:
– Biết rồi, khổ quá, nói mãi, thế đi thăm con bao giờ về?
Lão không nhìn thẳng mặt, trả lời:
– Tùy, ngày lễ Father-Day mà, con cháu dâu rể cả đàn, chúng dành đưa tôi đi đây, đi đó, khi nào chán thì về.
Vừa lúc đó một ông già, cũng mướn một phòng ở chung nhà, xách cái túi Nike bước ra cửa hướng mắt về phía bếp, miệng to giọng miệt vườn:
– Tui đi nghen! dià thăm sắp nhỏ. Dé xe buýt của dợ chồng ông bà tui để trên bàn cà-phê. Rồi quay sang lão, ông ta nói:
– Cha này đi máy bay sướng thiệt nghen! ăn ở có đức nên con cái nó hiếu thảo hén.

Lão ngồi ở công viên chờ cho đến chiều mới xách túi quay về nhà. Những người mướn chung nhà đã đi khỏi. Mỗi năm vào các ngày lễ lớn họ đều đi bằng xe bus hoặc con cái lái xe tới đón về nhà chúng chơi. Lão mở cái cửa bây giờ thì như nặng ngàn cân rồi uể oải bước vào, lão gieo mình xuống nệm ghế.

Sáng nay lão định thú thật với bạn bè là đã mấy năm rồi, con cái đã bỏ rơi, không ngó ngàng đến lão nữa nhưng cũng như năm trước lão không tài nào thú thật được.

Có tiếng ho vọng ra từ phòng ông già miệt vườn. Lão giựt mình chống đầu gối đứng dậy mở cửa phòng. Cha già kia đang co quắp, chăn không đắp, nằm buồn xo tay còn đang ôm cái túi Nike.

Ngoài sân trời cũng vừa nhá nhem tối . Trần Đại




Đóa Hồng Tỉ Muội

Dưới nắng chiều thật đẹp, gió hiu hiu thổi qua sân vận động, khán giả xôn xao hướng mắt nhìn thân nhân, bè bạn mình đang ngồi xếp hàng thành hai chữ P.H. Hôm nay ngày ra trường. Ngày mai sẽ vào đại học. Ngày mai cũng có những mảnh đời vô định, chẳng biết sẽ trôi giạt về đâu. Mười tám tuổi, get out!
– Mày ngồi cho yên một chút được không Mai!
– Ừ, con này hôm nay lạ quá! như con điên!
– Ra trường thôi, gì mà mày mừng vui quậy như con điên vậy ? Thôi ngồi yên cho thiên hạ nhờ! Nghe bạn bè phê bình, Mai thấy vui vui, không biết ăn trúng thứ gì mà hôm nay mình dỡ chứng như thế, Mai hết xoay bên này, lại phá bên kia. Mai ồn ào, át lời những bài diễn văn long trọng. Nhất định là không phải niềm vui ra trường hôm nay. Mai đã chờ đợi cái ngày này trong nỗi lo âu, sợ hãi. Cả tuần nay Mai nằm khóc mỗi đêm, được cơ hội có chỗ nào trống vắng, không người là Mai bưng mặt khóc òa như mưa. Hai mươi chín tháng hai vừa qua là sinh nhật thứ sáu* của Mai, vừa mười tám tuổi và cũng là sinh nhật cuối cùng của tuổi ấu thơ dưới mái gia đình.
Hơn trăm cái nón được tung lên trời. Bọn học trò nhảy tưng lên rồi chạy tìm nhau chia tay như một đàn ong bị động ổ. Dưới nắng chiều sắp tắt, những chiếc hôn từ biệt, những vòng tay xiết chặt luyến lưu, và những dòng người đang tràn xuống sân từ hai bên khán đài để chúc mừng, chụp ảnh lưu niệm.
Mai chạy loanh quanh như một con thoi. Nàng hết ôm bạn này, ghì chặc bạn khác chia vui, trái hẳn với tính tình lầm lỳ, khép kín của nàng hằng ngày.
Mai bước theo nhóm người cuối cùng rời sân cỏ. Mấy phút t! rước đây nàng có nhìn lên cao thấy bố và mấy em dắt nhau ra về. Lúc đi ngang một bức tường cao, Mai lẻn mình nấp vào, hai tay Mai bám vào dây leo có lá nhỏ li ti rồi úp mặt vào tường, Mai khóc oà, hai bờ vai rung mạnh, rồi cả người Mai khụy xuống như không chịu nỗi sức nặng của tủi hờn.
Mai bước vào nhà thì trời tháng năm đã tối hẳn. Mọi người đang ngồi ở bàn ăn chờ nàng. Bữa “tiệc ly” cuối cùng với không khí nặng nề, khó chịu. Suốt buổi ăn mẹ chỉ nói với nàng vỏn vẹn có một câu:
– Lát nữa bố đưa xuống trạm xe buýt, đến nơi rồi nhớ gọi phôn về cho nhà biết. Dường như bố nghe lời mẹ có pha chút nhẫn tâm, ông nói:
– Nhớ gọi phôn về, mấy em nó trông. Thấy lạnh thì nhớ mặc áo ấm vào kẻo bệnh. Mai chỉ gục đầu nhai miếng khoai tây không nói gì. Mai biết nếu nàng mở miệng ra trong lúc này sẽ toàn là những lời giả tao. Mà có gì để nói nữa đâu, Bố mẹ đã quyết định tống cổ nàng ra khỏi nhà. Mai không thắc mắc, vì mười tám tuổi, cuốn gói dọn ra khỏi nhà là chuyện thường trên đất Mỹ, Mai chỉ buồn vì có rất nhiều gia đình Việt Nam không áp dụng cái lệ này như gia đình nàng.
Xe buýt đang lao mình qua sa mạc trong đêm tối. Mai nhìn ra ngoài càng thấy nỗi cô đơn tràn ngập. Nhưng bây giờ thì lạ qúa vì Mai không tài nào khóc được, mặc dù đôi ba lần nàng lấy tủi thân tự chọc mình ra nước mắt.
Lúc nãy ngồi dùng bữa cơm tối nàng chỉ nhai miếng khoai tây chiên cho có lệ nên bây giờ Mai cảm thấy đói. Mai sờ cái bụng thóp lại của nàng, Nàng mò mẩm tìm đoá hoa hồng Tỉ-Muội nhỏ bằng đầu ngón tay được xâm phía t! rên cái! rốn. Mai đã bị mấy cái tát tai nháng lửa của mẹ và bị bố túm đầu lấy kìm cắt hết khoen tai vì chuyện xâm mình. Mai không đua đòi, không nông nổi hay đam mê cuồng nhiệt theo thời. Mai thích được xâm cái hoa hồng Tỉ-Muội và một vài chiếc bông tai thời trang, chuyện ấy với Mai thật tự nhiên, một chút nghệ thuật, một niềm tự tin thay cho thẹn thùng, nhút nhát. Ngày trước Mai được ngồi vào lòng bố mẹ để xem những hinh ảnh ngày xưa, trong album ấy có nhiều hình bố mẹ mặc đồ hippy, đeo dây chuyền phản chiến như the Beatles. Vậy mà Mai bị bố mẹ đối xử tàn nhẫn từ ngày có hoa hồng xâm trên bụng. Mấy hôm nay, có khi Mai muốn úp mặt vào lòng mẹ và ôm chân bố như lúc còn bé thơ để xin được ở lại nhà, nàng không muốn đi xa. Nhưng có một tấm chắn vô hình nào đó, dầy lắm giữa mẹ và nàng, nên Mai vẫn giữ nguyên sự ngăn cách, lạnh lùng.

Mai thức giấc thì mặt trời vừa ló dạng chiếu những tia nắng lạ lùng xuống đồng cỏ hoang hai bên lề đường lộ. Trong xe nhiều người còn say ngủ. Một nỗi buồn nhói vào lòng ngực, mấy giọt nước mắt lăn xuống tan vào trong khóe môi. Mai bật khóc.

Trần Đại




Cánh Phượng Hồng Trên Xương Lá Mục

Tìm sin lấy đối chia huyền
Cosin hai cạnh kề huyền chia nhau
Tìm tang ta hãy tính sau
Ðối trên kề duới chia nhau thấy liền…

Long là con trai của ông gác-dan giữ nhà, chăm sóc vườn tược cho gia đình tôi. Nó là một trong năm thằng học giỏi nhất lớp, nhưng kể từ khi Long "…yêu người như lá đổ chiều đông" thì việc học sa sút thậm tệ, khi tình của nó vẫn còn "…như mây hồng chưa tím". Long trở thành "kẻ gian lận nghệ sĩ" của trường thi. Chuyện tình trên sân trường ngày đó của Long tưởng đã đi vào quên lãng, không ngờ hôm nay chúng tôi mua lại được cuốn sách toán của Long năm xưa được bày bán trên vĩa hè, trong sách có ép cánh phượng hồng nằm trên một chiếc xương lá mục và dòng chữ: "em vẫn tươi đẹp muôn đời trên thân ta mục nát".

Cái tên Long-bụi được các nữ vệ tinh của Phuợng-hoa-khôi nhắc đi, nhắc lại lâu dần đã làm lu mờ những cái tên như Khiêm, Dũng, Nguyên, Liêm…đẹp trai của "xóm nhà ngói" trong lớp; vì Long rất tốt bụng, hay bênh vực, giúp đỡ những nàng có dung nhan "cá lặn không dám nhìn" còn học lực thì "lấy sổ đội đầu thay nón lá". Phượng nhận lời cùng các bạn gái đi cắm trại với dân "xóm nhà lá" của Long-bụi. Ðó là lần đầu tiên bốn mắt nhìn nhau lâu hơn, rồi vai kề vai, sóng bước bên nhau và "chàng" ngồi nhai nát cọng cỏ nhìn "nàng" bẻ lá làm thuyền buồm thả trôi theo dòng nước. Hôm ấy bươm bướm bay lượn đầy trời, hoa dại cùng cỏ hoang trải những tấm thảm sắc màu trên thung lũng dấu yêu của hoa bướm và tháng năm tuổi học trò.

Chuyện tình Long, Phượng như đóa hoa bất ngờ nở ra một sớm mai không qua thời kỳ kết nụ. Cả lớp tôi đều hoang mang, cả trường như ngỡ ngàng. Các công tử "xóm nhà ngói" ngậm ngùi cho "hy vọng sẽ vươn lên…cùng mây khói", mấy gốc cây si ngoài cổng trường đành chui vào quán cà phê, ngồi hoá thạch, thấy đời mình "… rồi như đá ngây ngô". Tội nhất là thầy Cam, thầy để cỏ đen mọc lún phún không buồn cạo, mặt thầy như cái vườn hoang, còn đâu nét rạng rỡ, hùng hồn, đắm say khi giảng bài mà đôi mắt cứ luôn hướng về Phượng-hoa-khôi như thầm nhủ " …và hỏi tại sao thế giới đông người nhưng chỉ thấy em thôi".

Trong những tháng ngày đậm đà hương hoa tình ái, thứ hạng của Long trong lớp như tuột dốc không có thắng, nhưng nó luôn đạt điểm cao qua những kỳ thi. Chúng tôi ngạc nhiên không hiểu nó học bằng cách nào, luyện bài ở đâu, vì hết bóng đá, hẹn hò, ngồi quán cà phê suy tư, đi kèm trẻ tư gia để kiếm thêm tiền mưu sinh và…trang điểm thì còn đâu thời giờ cho kịp ôn bài luyện thi. Một ngày kia trong lúc chưa hết giờ thi, Long bị kêu lên gặp thầy giám thị "mười-giờ-mười" (cái biệt danh dành riêng cho người đi chân chữ bát, nhìn xuống giống như kim đồng hồ chỉ muời giờ mười phút). Long bị phạt làm "công quả" ngày chủ nhật vì "quay phim" trong giờ thi. Lần đó tôi cũng bị phạt lao công vì dám "tưới cây" trong sân trường. Long lỡ hẹn "đào" nên gạt lão Mây cai trường rằng phải dợt banh mới thắng trận sắp tới và dịu dàng hăm dọa "thầy cai Mây" sẽ rũ nhau đi gởi xe đạp ở chổ khác. Long điểm trúng huyệt "Diên Hồng" và "quyền lợi" của lão nên cả hai được tha về để …vào rạp hát bóng ngồi nhai đậu phọng. Từ đó Long bụi trở thành người bạn tri kỷ và cũng là tình địch âm thầm của tôi, nên hôm nay mới có chuyện này kể cho bạn nghe.

Dụng cụ "quay phim" của Long là chiếc đồng hồ giây da có ghi sẵn các công thức ở mặt trong, vạt áo sơ-mi có nét viết lờ mờ chỉ phương thức giải đề thi, hay Long chỉ lật nghiêng mắt cá là thấy cả những hàng chữ, hằng số ghi dưới gót giầy và bùa chú rãi rác ở những nơi khác nữa không xa lạ gì đối với tuồi học trò; ví dụ như: "mỗi lần cứ đến mùa thi cữ các cô học trò thường hay bị cảm cúm, lúc đang thi mà bí bài hay quên công thức thì lại mở khăn tay lên hỉ mũi, ai mà mượn khăn dùng tạm sẽ thấy trong khăn có chữ, số, hình vẽ chi chít nhỏ hơn con kiến. Nhưng, tất cả sẽ nằm sâu trong ký ức của kỷ niệm nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò, như cái bóng ảo "ơn trên phù hộ" cho những mãnh bằng bác sĩ, kỷ sư. Biết đâu đấy!
Dân học kém, nhát…thi bắt Long bật mí "chiêu thức gian lận thi cử" rồi tôn làm sư phụ. Dân học…gạo tuy bất bình nhưng "…hãy cứ gian đi mà sống…lâu dần chuyện gì cũng quên". Riêng Long sư phụ hơi buồn về chuyện mình bị bắt quả tang gian lận làm Phượng "quê độ" với bạn bè. Long bỏ nghề quay phim bước sang lãnh vực viết lời cho nhạc và làm thơ rồi hiên ngang vẫn dẫn đầu danh sách trong các kỳ thi kế tiếp. Thầy cô đeo kiếng râm vào phòng thi (trong những ngày mưa gió), đành phải bỏ kiếng, ngõ lời tuyên dương Long bụi biết sữa đổi và chăm chỉ luyện bài. Riêng bọn học nhóm của chúng tôi thì không tin, nhất định Long đã chế ra "bùa thi" mới. Qủa đúng như thế, Chúng tôi ngày đêm cố nhét vào đầu các công thức toán, hình vẽ sinh học cùng ngốn mớ ngữ vựng ngoại ngữ như cố ăn hết một nồi hằm-bà-lằng ! thì chỉ thấy Long từ tốn pha cà phê phin ngồi ôm đàn nhìn sách giáo khoa mà làm thơ, soạn nhạc. Về sau, Long phóng bùa cho nhóm, nhất là giới "nước đổ đầu vịt"; ví dụ như ai cần nhớ ẩn số phương trình bậc hai thì đốt cho Long "nén hương có đầu lọc, với vẽ mặt huyền bí sau khói thuốc, Long nhả bùa:"một nửa đời ta (1/2a)/Bé vui phương xa (b-bình phương)/ta trong căn nhà (căn số)/bốn mùa ao cá (4ac)". Hay là: "X có còn hờn ghen y không?/…tích phân từng sợi nhỏ/tổng số thành hồ nước mênh mông…” thì cao siêu quá chỉ có Long mới nghiệm ra mà thôi. Long sửa lời bài hát "Tình vui như gió mây trôi, ý sầu mưa xuống đời, lệ em lấp mấy tuổi tôi, mấy tuổi xa người"để chở một lúc năm định lý, hệ luận vào phòng thi làm nản lòng thầy cô giám khảo.

Long bụi là một chiến sĩ hết mình trên sân cỏ, có tinh thần đồng đội và hết lòng với danh dự cho trường, chính vì thế mà thuyền tình thơ mộng tuổi học trò của hai người, chợt một ngày, chìm sâu vào "sông Ngân-Hà" như Ngưu Lang và Chức Nữ. Trình độ chơi cầu lông của Long-bụi chỉ xứng để "…em hầu quạt đây" cho tôi mà thôi nhưng với mãnh lực tình yêu và ý chí "lò rèn", nó đã rữa nhục cho nhà trường vì đánh bại đương-kim-vô-địch-vũ-cầu là anh của Phượng. Mấy hôm sau đó trong một trận bóng đá vào giây phút cuồi cùng dưới cơn mưa tầm tả, Long-bụi "vẽ" một đường banh lầy lội chọt thủng lưới đối phương làm cho chú của Phượng, ông bầu của đội kia, ném cái nón xuống đất rồi dậm lên như đứa con nít dỗi hờn, mất đi cái phong độ hách dịch thường ngày. Có lẽ từ đó cái tên Long-bụi bị cấm ngặt không ai được nhắc tới trong mỗi bữa ăn ở nhà Phượng. Phượng đến trường đúng giờ vào lớp và ra về có xe đón tận cổng trường, hai người chỉ ngậm ngùi thủ thỉ cùng nhau trong những phút ra chơi ngắn ngũi. Phượng đi đâu cũng có người nhà theo hộ tống. Mỗi chiều tà Long đạp xe, để chỉ mà đạp thôi, tới trước ngõ nhà người yêu rồi lại đạp xe về…tương tư. Trong gian nhà nhỏ sau lưng biệt thự của cha tôi bắt đầu âm vang tiếng ghi-ta thổn thức, buồn não nuột giữa đêm dài khuya vắng. Trên đầu tường gạch có vài chiếc lá bị phơi khô chỉ còn xương lá, nhìn xuyên qua được và hoa phượng thì xâu thành chuổi treo bên hiên nhà buồn lung lay theo gió nhẹ.

Ba tháng hè trôi qua, ngày chúng tôi tựu trường không còn thấy Phượng nữa. Cô bạn thân mang những lá thư tình của Phượng trao cho Long ngày càng ít đi. Phượng đang học ở thành phố xa xôi nào đó. Rồi tuổi dậy thì qua mau, ngày tháng mài đũng quần trên ghế cũng theo biến số thời gian quyết định, đứa làm nhà giáo, đứa thành kỹ sư, bác sĩ, công nhân, viên chức…bạn bè phiêu bạc khắp năm châu. Chúng tôi gom được một nhóm bạn về thăm quê hương, thì như bạn đã nghe kể về một cuốn sách cũ bên trong có cánh phượng hồng và xương lá mục, nằm phơi nắng trên vĩa hè, trong khi Long, Phượng thân yêu của sân trường ngày ấy, giờ đây không biết trôi lạc ở phương nào? Chúng tôi bùi ngùi thương nhớ mối tình xưa như còn văng vẳng lời ca dội về từ ký ức "hỏi đá xanh rêu bao nhiêu tuổi rồi, hỏi gió phiêu du qua bao đỉnh trời…"

Trần Đại




Biệt Viên

Tôi không cầm được nước mắt đã lăn dài trên má khi xếp xong cuốn sách cuối cùng lên bệ cửa sổ. Hai cánh cửa sổ bị khép lại thành cái kệ sách thô sơ cho những cuốn sách cũ tựa vào.

Chuyện kỳ lạ gần như huyền bí là cánh cửa sổ kia. Ngày đầu tiên dọn về đây tôi đã đứng lặng người kinh hãi “vì sao trong căn nhà xa lạ này lại có cánh cửa sổ mà tôi đã từng ngồi trên bệ, nơi đó tôi say sưa ngắm mây bay, hoa cỏ trong secret garden?”. Tôi dụi mắt và bước tới mở toang cửa ra. Làn gió nhẹ mang hương hoa thổi vào mát rượi, dìu dịu thơm. Tôi ngồi ôm gối trên bệ cửa, vẫn với cảm giác mơ hồ là mình đã thường ngồi nơi đây nhiều lần, tôi bắt đầu nhìn sang bên kia.

Bên kia là ngôi biệt thự xây bằng đá, một bức tường đá chỉ cao bằng đầu gối cùng hoa xương rồng đỏ chạy vòng xung quanh ngôi biệt thự cao ba tầng này. Tôi ngước nhìn lên tầng thứ ba nơi một cửa sổ to mà bên ngoài là một bệ hoa thật cổ kính…và kìa, một khoảng trời thiết tha, chất ngất, thổn thức, mông lung…da trời xanh biếc, có mây bàng bạc lơ lững trên nóc ngôi biệt thự. Một cành toàn xương cây chìa ra từ mái nhà tôi là những ngón tay vẫy nắng, “gọi nắng trong cơn mê chiều nhiều hoa trắng bay …”

Khung trời ước mơ, my secrete garden, song ngoại, là như thế đó. Mỗi ngày tôi đều ngồi trên bệ cửa, ôm gối ngắm mây trôi và không hiểu tại sao tôi cũng nhìn lên cửa sổ lầu ba của ngôi biệt thự như chờ một việc gì xảy ra như mơ hồ rằng đã từng xảy ra rồi trong qúa khứ. Tôi bực mình vì trí nhớ của mình.

Mới đó mà đã sáu tháng trời kể từ ngày dọn về đây. Tôi như đang sống giữa lằn ranh twilight zone bên đây và bên kia khung cửa sổ đâu là hư, đâu là thật.
Cho đến một ngày kia, sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, tôi ra cửa sổ ngồi hưởng những giây phút thoải mái nhất của ngày cuối tuần. Trời xanh biên biếc, từng làn mây như giải tơ lướt nhẹ qua mái nhà ngôi biệt thự. Tôi hát khe khẻ ru mình vào cõi đam mê kỳ thú…”nó” bắt đầu dưới cách mô, từ từ dâng lên, dâng lên, mỗi lần gần đến cần cổ thì tôi lại nấc lên, ngây ngất, thổn thức rồi hụt hẫng tan nhanh qua bờ vai xuống đôi cánh tay và rùng mình biến mất. Cảm giác như thế không biết có tự bao giờ nhưng đến rất dễ dàng sau mỗi lần Lân hôn lên gáy của tôi. Lân và tôi yêu nhau tha thiết từ những ngày còn đi học. Một mối tình mà hầu hết bạn bè đều cho là lẽ tất nhiên, trai tài, gái sắc, kết cuộc sẽ đi đến hôn nhân mà thôi. Nhưng chính tôi đã bỏ Lân đi lấy chồng vì lúc ấy tôi nghĩ Lân tuy có tài nhưng là người không có chí, tôi e sợ con cái sau này sẽ chịu nghèo khổ thua kém bạn bè.
Sau vụ phá sản của gia đình bên nội, chồng tôi phải làm lụng cực khổ theo các xe “be” đốn gỗ trong rừng, có khi cả tuần không thấy về và mỗi lần bước vào nhà là mặt mày, quần áo chàng lấm lem, đầy vết nhựa cây và dầu nhớt, cái vẻ hào hoa công tử như chưa từng có thời cư ngụ trên cái thân thể nhọc nhằn kia. Chúng tôi dọn đến căn nhà này vì nghèo túng.

Tôi rời cửa sổ bước ra hiên sau dội nước tắm bổng tôi chợt khựng lại giữa nhà, mắt nhắm nghiền, đầu quay về phía cửa sổ, dường như lúc nảy tôi có nhìn thấy những chậu hoa mới bên ngoài cửa sổ lầu ba của ngôi biệt thự.
Đó là những chậu bông cúc giấy mà ai vừa chưng bày trên bệ cửa. Hai cánh cửa mở tung ra và màn the lung lay trước gió.
Nhà sát lưng như thế mà phải đi bộ mõi cả chân mới tới cổng trước của ngôi biết thự. Qủa đúng như tôi nghi ngờ, bảng đã đổi tên, nước sơn còn bóng lưỡng :”Biệt Thự PHưƠNG MAI”, tên giống như tên nhỏ bạn thân nhất của tôi ngày còn đi học. Vừa lúc đó có tiếng đàn bà vọng ra “Chị ơi! phải chị là chị ở mà bà đốc giới thiệu cho tui không?”

Chiều sắp tà, tôi ra ngắm khung trời viễn mộng của mình. Theo thói quen, tôi hay đặt mông mình lên bệ cửa rồi mới gác chân lên ngồi ôm gối, nhưng tôi bổng giựt mình, khụy xuống trên hai đầu gối, tôi dấu mình qua một bên cửa sổ và nhìn lên hai người đang ôm nhau tình tứ phía trên kia, trên kia xa xăm, trên kia mịt mờ, trên kia thăm thẳm, trên kia khung cữa sổ “lâu đài” đã chọc thủng khoảng trời của riêng tôi thành một hố đen thăm thẳm.

Ngày hôm sau, thầy hiệu trưởng chỉ một đứa bé cho tôi dẫn về lớp, “học trò mới, con của KiếnTrúc-Sư Vũ-Đình-Lân mới dọn về đây vài hôm”
Trần Đại




Bờ Vực tiếc Thương

Buổi chiều. Nắng tàn phai chầm chậm, chúng tôi hai người ngồi thầm lặng bên nhau trên đỉnh Crest. Ông vừa tỉnh lại sau giấc trầm mê đã mấy ngày. Tôi lăn xe ông ra bờ vực để cùng ngắm trời đất bao la. Xa xa mây biển nhạt nhòa, thành phố dưới núi hôm nay như chìm sâu trong im lắng và những đồng cỏ xanh đã mọc những thảm hoa vàng dại tự bao giờ.

Ông xé tiếp bánh mì thành những miếng nhỏ, thả xuống chân cho chim ăn rồi ông đặt bàn tay chỉ còn da và xương lên cánh tay tôi, giọng ông vẫn còn trong sáng, uy nghiêm nhưng tôi nghe như đã pha những bùi ngùi: “Đại ơi! suốt đời ta có câu nào từng nói mà Đại cho là đáng nhớ nhất ?” Tôi ghé đầu sát tai ông trả lời: “Dạ, luôn vững lòng đại-hùng, đại-lực, đại-từ bi ạ”. Ông vẫn gục đầu nhìn những chú chim non đang ăn và nói “Ta không nhớ! khó nhớ quá !” Nhiều phút thầm lặng trôi qua, tôi nghĩ ông đang ngủ gục liền kéo chăn đắp cao lên đùi ông, chợt ông lên tiếng “ta không cảm thấy lạnh…mà Đại nè! Đại có nhớ câu …Con ơi! lúc con vừa mới chào đời…mọi người đều mừng rỡ cười vui chung quanh con…cớ sao con lại khóc….con ơi! mong sao lúc con lìa đời …mọi người qùy bên con …khóc lóc bi ai mà con nở được nụ cười !” nói xong ông lại chìm vào thầm lặng. Tôi để yên cho ông gục đầu lên ngực, hơi thở ông thật đều như đã ngủ êm.

Mây trời lơ thơ như những lần tôi nhớ mẹ, nhớ bát canh khoai từ mẹ thường nấu cho riêng tôi. một vài cánh bướm vờn quanh bờ vực như theo hồn mẹ bay về từ nơi suối vàng của muôn thu… Tôi lại “thơ” nữa rồi…nhưng không sao, cảm xúc càng mạnh, càng “thơ”, càng ngông thì chất yêu thương mới theo nắm tay chuyền qua ông được, mới đánh thức trí nhớ của ông để được nghe những lời sau hết cạnh mé bờ thiên thu, vĩnh cữu …

Ông hít một hơi dài bằng đôi vai gầy guộc, ông gọi tôi: “Đại ơi !” lại im lặng hồi lâu mới lên tiếng “Có hai bệnh nhân …nằm tê liệt …” tôi ngắt lời vì sợ ông bỏ lững ” Dạ, ở đâu ạ? ” Ông siết tay tôi ra hiệu “Không, ta đang kể chuyện cho Đại nghe mà …” tôi nhanh miệng “Dạ, có hai bệnh nhân nằm tê liệt ạ …”
– Phải hai bệnh nhân bị tê liệt trong một bệnh viện. Một chiếc giường được kê sát cửa sổ và chiếc kia kê xoay đầu cách nhau một lối đi cho y tá chăm sóc cả hai. Bệnh nhân nằm bên cửa sổ là một người con gái tuổi đôi mươi và cô gái nằm xa cửa sổ thì ít tuổi hơn, mới được đưa vào. Vừa tỉnh lại từ thuốc gây mê nơi phòng mỗ, cô bé gái hỏi người nằm bên cửa sổ:
– Chào Chị, chị nằm đây lâu chưa, nắng đẹp quá ! đã bao ngày em không thấy nắng. Cô gái bên cửa sổ đáp:
– Chào em, chị mới vào đây từ hôm kia, em khỏe hẳn chưa?
– Dạ, chỉ còn đau chút thôi ! em cám ơn chị ! À chị ơi! bên ngoài kia cửa sổ có những gì thế hở chị?
Cô gái bên cửa sổ vén mán nhìn một lúc rồi xoay lại, mắt lim dim, mơ màng kể:
– Em ơi! chị thấy xa xa là một đồng cỏ mượt như ai trải thảm đến chân núi. Núi thì cao với những chòm mây bàng bạc trôi lơ thơ, trời trong xanh lắm …
– Ồ đẹp quá hở chị ? còn gì nữa chị ?
– Còn chứ ! còn có cả một rừng phong là vàng xen đỏ, những da cây trắng, đen đứng thanh bình bên giòng suối đang êm đềm trôi em ạ! Ô kìa có chú nai tơ đang dạng chân uống nuớc và một vài thân ngựa đang cúi đầu gậm c! ỏ non …
– Chị ơi! em nghe kể mà thèm mau lại sức để được nhìn qua cửa sổ.
Rồi những ngày sau lúc bình minh lên cho đến khi chiều tàn bên khung cửa, những đêm trăng sao vời vợi … cảnh đẹp thanh bình bên ngoài khung cửa sổ làm cho hai người bạn gái quên cả bệnh tình và đau đớn.
Một sáng kia người ta vào khiêng xác cô gái nằm gần bên cửa sổ ra ngoài. Nàng vừa mới chết lúc giữa khuya. Họ trở vào thay chăn gối và khiêng cô gái trẻ sang nằm trên chiếc giường người bạn mới ra đi. Buồn vui lẫn lộn giữa thương tiếc và sắp được nằm bên khung cửa sổ để được thấy những gì nàng nghe người vừa mất đã thấy và đã kể lại lúc còn nàng nằm bên kia xa cửa sổ.
Cô gái nói với y tá ” xin đừng khép màn, hãy kéo màn ra và kê gối cho tôi ngồi nhìn những gì tôi được kể” họ làm theo ý nàng …
Bên ngoài khung cửa sổ, trước đôi mắt cực kỳ kinh ngạc của nàng là một bức tường gạch đỏ cao lêu nghêu chắn hết tất cả chỉ chừa một khe nắng và khe nắng cũng bị những cụm khói đen nhà máy phun che….mây lơ thơ bàng bạc, thảm cỏ xanh, rừng phong lá đỏ, bầy ngựa, nai bên giòng suối là thế nào, làm sao ? Người con gái nằm khóc nhớ bạn mình suốt cả buổi chiều … Hôm sau người ta đẩy vào một bé gái chừng mười tuổi, sau khi nằm ngủ mê cả buổi sắng, nó tỉnh dậy nhìn nàng ngơ ngác…” nàng nhìn bé gái làm quen:
– Chào em! em mới thức dậy
– Dạ em chào chị, chị nằm đây lâu chưa ? Ồ! nắng kìa …đã bao ngày em chưa thấy nắng. Bên ngoài cửa sổ có gì hở chị ….

Tôi cố chắp vá lại câu chuyện vừa mới nghe ông kể với nhiều lần đứt quảng vi những khoảng trống đen trong trí nhớ của ông. Thâm tâm tôi biết ông có ẩn ý gì đó qua câu chuyện vừa xong. Tôi đẩy ông vào nhà. Casa deOro Villas bắt đầu chìm trong sương đêm của đỉnh Crest cao vời. Đêm ấy và về sau sẽ không bao giờ ông kể thêm chuyện gi nữa.

Trần Đại



Thông tin ebook

Tên truyện : Tuyển Tập Truyện Ngắn
Tác giả : Trần Đại
Nguồn : http://trandaiwrite.blogspot.com
Convert : ythathiet@gmail.com
Ngày hoàn thành : 01/08/2010
Nơi hoàn thành : Alpine California USA


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét