Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

KVH26 Tietmucbatngo.html


TIẾT MỤC BẤT NGỜ Chương 1

Tr ốngđổi tiết vừa vang lên, thầy Hiếu ôm cặpbướcrachưakhỏi cửa, lớptrưởng Xuyến Chi đãlậtđật đứng dậy quay mặt ra sau:

– Đề nghị các bạn ở lại!
Xuyến Chi vừa phát lệnh, hàng chục cái miệngđã nhaonhaophảnđối:
– Tiết thứnăm trống, ở lại làm gì?
– Thi học kỳ 2 xong rồi, phải về sớmđi chơi chứ!

Ti ếng khóa cặp vang lên lách cách, vẻnhưlũbạn muốn về nhà ngay.

M ấy hôm nay, nhữngcành phượngtrướcsântrường bắtđầu lốmđốmhoađỏ. Những chú ve đi đâubiệttămtừnămngoái đãrủ nhau trở về nấp trong các kẽlá, kéođàn nỉnon. Nhưvậy là mùa hè sắp về.

B ọn học trò thi xong, chỉ còn chờ bế giảng. Trong tâm trạngnôn naođó, chẳngđứa nào tỏ ra hănghái với việc phải ngồi nán lại trong lớp tới giờ cuối cùng.

Nhưngđó lànóilúctụ inó chưabiết Xuyến Chi gọi ở lạiđể làm gì kia. Khi nghe Xuyến Chi nói tiếp:

– Hôm nay chúng ta bàn về việc tổ chức buổiliênhoan văn nghệ cuốinăm. Cácbạn phải đónggóp ýkiến mới được!

Lũ bạ n mới thôi sốt ruột đòivề nữa. Chúng lục tục ngồi xuống. Đầu cổ ngoảnh tới ngoảnh lui nhặng xị và xì xào bàn tán với vẻ háo hức.

Đỗ Lễ vỗ tay, pha trò:
– Liên hoan văn nghệ, hay lắm! Tôi sẽ xin trình bày bản vọng cổ Tình anh bán chiếu!
Tần ngứa miệng, quay qua:
– Tướng mày bán chiếu chắc chẳng ai thèm mua!
– Kệ tao!–Đỗ Lễ"xì" một tiếng– Tao bán chiếucòn hơnmàybán…ghẻ!

Chuy ện ghẻ chốc của Tần đãtrôi vào quákhứ từlâu.Nhưngmỗi khi "đụngđộ"với Tần, tụi bạn ác miệng cứlôi"quákhứ ghẻ"củanórađể phản pháo. Mỗi lần nhưvậy, Tần tức anh ách mà chẳnglàm gì được.

Lần nàycũngvậy,nghe Đỗ Lễ cà khịa, nó chỉ biết đỏ bừng mặt, lắp bắp:
– Tao…tao…
– Thôi, thôi! – Lớp trưởng Xuyến Chi kịp thời can thiệp – Các bạnđừng lạc đề nữa!
Rồinhìnlướt qua cả lớp, nó hắng giọng nghiêm nghị:
– Lần này, buổiliên hoanvăn nghệ cuối nămcủa lớp ta sẽ có sự tham dự của các thầy cô bộ môn. Cô Trinh muốnchươngtrìnhhômđó phải thật hấp dẫn và vui nhộn. Vậy theo các bạn, chúng ta nên làm gì?
– Tưởng gì chứ muốn vui nhộn thì dễ thôi!– Quốc Ân gật gù –Tôi đề nghị cứlàmnhư năm ngoái.
Xuyến Chi cau mày:
– Làm như năm ngoái làsao?
QuốcÂn cười hề hề:
– Tức là lớp phó trật tự lớp ta sẽđứng ra trình bày bài Khúc ca mùa hè nửa chừng bỗng chuyển sangbài…"thường chỉ sau một liều hai viên Imodium"đó!
Sự nhắc nhỏ của Quốc Ân khiến cả lớp cười ngặt nghẽo.CònMinhVươngthì tái xạm mặt.

Ch ả là trong buổiliênhoanvăn nghệnăm ngoái, casĩMinhVươngđanghát bài Khúc ca mùa hè một cáchtrơntru, nửa chừng bỗngnhăn màynhíu mặt leo xuống khỏi sân khấu bỏđi đâu mất, không buồn hát tiếp lời hai, khiến khán giả ngẩn tò te, còn nhạc công Chí Mỹđangôm ghi-ta gảytưngtưngcuống lên, cứđảo mắt hoang mang ngó quanh ngó quất.

Lát sau, th ằngPhước phát hiện MinhVươngđangôm bụng từ nhà vệ sinh lếch thếchđi ra, liền hô hoán lên, thế là vỡ lở.

Thì ra h ômtrước chảrõcasĩnhàta ănxoàichuahaymítchínmà đangbiểu diễn nửa chừng bụng dạ bỗng quặn thắt. Thếlà casĩđành phải bỏ micro chạy lấyngười, không một lời tạm biệt.

S ự cố củaMinh Vươngtưởng không ai còn nhớ,nayđùngmột cái, Quốc Ân lôi ra, lại lèm theo câu quảng cáo thuốc trị tiêu chạy Imodium khiến lớp họccườinghiêng cười ngửa.

Th ấy QuốcÂnchơitrò phábĩnh, nhỏ Xuyến Xhi tứcđiên nhưng cũngkhôngnhịn đượccười. Phải cố lắm nó mới lấy lại được vẻ nghiêm trang:

– Thôi, đề nghị các bạn tập trung bàn vềchươngtrình văn nghệnăm nayđi!
Nhỏ Hiền Hòagiơtay:
– An Dung, Việt Hà và tôi sẽ hát bài Hổng dám đâu!
Quý ròm vỗ tay:
– Hay lắm! Lớp mình sẽ có một ban"Tam caáo trắng"!

Đangkhoáichísaukhiđemlạ i cho cả lớp mộttràngcười vỡ bụng, QuốcÂnhămhở phát huy khảnăng"thọclét". Nó bôbônhại lời bài ca:

- Trên đường Tân SơnNhất, Triển Chiêu đi với người yêu. Bao đại nhân trông thấy, gọi Công Tôm Sách ra nhìn…
Nó chưakịp hát tiếp, Minh Vươngđãsầm mặt nạt ngang:
– Bạn Quốc Ân nghiêm túc lại nghe!

Bi ết MinhVươngthù mình chuyện khi nãynhưngQuốc Ân phớt lờ. Sắp nghỉ hè, nó chẳng còn ngán lớp phó trật tự. Nó nheo mắt ngâm nga tiếp:

- Trên đường khuya thanh vắng, Minh Vương đi bán cà rem…
– Đủ rồi nghe, bạn Quốc Ân!– Nhỏ Hạnh cau mày– Bạncóđịnhđónggóp gìchochương trình văn nghệ của lớp không vậy? Nếukhông, đề nghị bạn ngồi im cho các bạn khác phát biểu!

L ần này, thấy chẳng ai lên tiếngủng hộ,cũngchẳngai cười hưởngứngnhư khi nãy, Quốc Ân lỏn lẻn ngó quanh một vòng rồi hậm hực hừ giọng:

– Im thì im! Hừ, chỉ giỏi làm phác!

Nhưngkhổ nỗi, băng"tứ quậy"khôngchỉ có một mình Quốc Ân. Quốc Ân vừa im thì Quới Lươngđãnhanhnhẩu lên tiếng:

– Tôi đề nghị"thisĩHoàngHôn"sẽthamgia chươngtrình bằng mộtbàithơ!
Lớp phó văn thể mỹ Vành Khuyên vui vẻ:
– Ừ, đọcthơ cũnghayđấy!NhưngLâm sẽđọcthơgì thế?
Lâm hấp háy mắt:
– Tất nhiênlà bàithơđượcđộc giả bình chọn là xuất sắc nhất trongnăm của kẻ hèn này!
Thấy thằng Lâm giở giọngbôngđùa, nhỏVành Khuyên hơi chột dạ. Nó liếm mối:
– Đó làbài gì vậy:
Lâm nhìn sang chỗ Quý ròm ngồi:
– Còn bàinàođượcyêu thíchhơnbàiĐám giỗ nhà em nữa! Hì hì!

Đámgiỗ nhà emlà bài thơ lúctrước"thisĩHoàngHôn"làm rađểtrêu "thisĩBìnhMinh". Trongđó cónhững câu chếtcườinhư"Baem nuôi một con mèo. Kế là con vịu, tiếp theo con cầy…". Nay nghe nó nhắc lại, nhiều đưachemiệngcười khúc khích. Quýròm cũngnherằn cười tỉnh. Hồi mớiđầu, bị thằng Lâm cà khịa, nó giận muốn nổđom đóm mắt. Bây giờ thì nó quá quen với nhữngtrò như thế này rồi.Hơnnữa, từ ngày cùng Lâm thi phổthơ, nhất là sau thờigiancùngLâm đêmđêm kéorachợ phụgiúp ĐặngĐạo, Quýròm đã nhìn "thisĩHoàngHôn"bằng cặp mắt khác.

Nhưngđó lànóivề cặp mắt của Quý ròm. Còn cặp mắt của lớptrưởng Xuyến Chi lúc này vẫn đanglonglên:

– Các bạn đùanhưvậyđỉ rồi à nghen!
Nhỏ Lệ Hằnggiơtay:
– Tôi đề nghị bạn Lan Kiều sẽđọc thơ!
Nhiều đứa vỗ tay:
– Đúngrồi! Hôm đó, nhàthơ của lớp ta sẽ ngâm một bàithơ mới nhất!
Hải quắn nhănnhở:
– Và Quang sứt sẽ thổisáo…
Quang quay xuống, trề môi:
– Môi tao hết sứt lâu rồi mày!
Khôngthèm đểýđến những trò nhí nhố chung quanh, Xuyến Chi nhìn về phía Lam Kiều:
– Bạn đồng ý chứ?
– Đồngý! Nhưng…
– Nhưngsao?
Lan Kiều liếm môi:
– Nhưnglâu naytôikhônglàmđượcbài thơnào mới!
– Không sao!– Nhỏ Vành Khuyên vọt miệng– Bạn đọcbàicũcũngđược! Bài Trường em ấy!
Quýròm đột lên tiếng:
– Lan Kiều đọcbàicũ, còntôi sẽđọc bài mới!
– Quýđịnh đọc bài gì?– Sợ"thisĩBìnhMinh"chơitròphábĩnhnhư"thisĩHoàngHôn", nhỏ Vành Khuyên nhìn Quý ròm, giọng cảnh giác.
– Tôi chưa biết!
Nhỏ Vành Khuyên nhíu mày:
– Thơ của Quý sao Quý không biết?
– Tôi đãlàmđâu!Tôi chỉ mớinghĩ trongđầu thôi!
Hải quắn cười hê hê:
– Vậymà cũngdámxung phong!
Quốc Ân nhanh nhẩu phụ họa:
– Nếu tớihômđó "thisĩ Bình Minh"vẫn chưasángtácxongbàimới, đề nghịđọc bài"Lớp em ca hát thật là hay ho…"đấy nhé!
Quý ròm thản nhiên:
– Được thôi! Nếu cần tôi sẽđọcbàithơ Lớp em!
Nhỏ Xuyến Chiđập hai tay vào nhau:
– Nhưvậychươngtrìnhvăn nghệđãcóđược hai tiết mụcngâm thơ, một tiết mục tam ca. Đề nghị các bạn khác tiếp tụcđăngkýthêm!
Dưỡnggiơtay:
– Tôi sẽ ! hát bài"Tình bằng có cái trống cơm, khenai khéo vỗố mấy bông mà nên bông, ố mấy bông mà…".
Dưỡngđanghào hứngthì Đỗ Lễđãsầm mặt cắt ngang:
– Muốn hát thìđợiđến hôm liên hoan hẵng hát! Bữa nay chỉlà đăngkýtiết mục thôi, việc gì mày phải rốngđiếc tai thế hả?
Đỗ Lễlàm Dưỡng tức muốn ứa gan. Nó quay xuống bàn chót, hất mặt:
– Mày chỉ giỏi cà khịangười khác chứđónggóp được cái quái gì cho lớpđâu màlàmtàng!
– Ai bảo mày vậy?–Đỗ Lễ nghiến răng, rồi nó nhìn lên chỗ Xuyến Chi, oang oang– Tôi sẽ trình bày bài Trái tim mùa đông!
– A ha!Trái tim mùa đông! –Dưỡng ôm bụng–Đó lànhạcdànhchongười lớn chứđâu phải dành cho họcsinh! Màyhát bài đó, cácthầy cô sẽ khóc thét!
Dưỡnglàm Đỗ Lễđỏ mặt. Nó bặm môi:
– Thế thì tôi sẽ hát bài Ngọn nến trong gió!
Dưỡng lại gập người:
Ngọn nến trong giócũngkhôngđược!Đấy là nhạcđám ma!
Đỗ Lễ sừng sộ:
– Nói bậy!
– Chứ gì nữa!Đâylà bài Candle in the wind do EltonJohnhát trongđám tangcôngnương Diana ai mà không biết!
Đỗ Lễkhăngkhăng:
– Nhưngđó vẫn không phải là nhạcđámma! Bàihát nàyngười ta thuđĩavàbán đầy ở các hiệu sách!
Rồi nó nheo mắt nói thêm:
– Mày hát Trống cơm thì tao hát Candle in the wind, chươngtrình phongphú thìphải có ta có Tây chứ!
Dưỡng nhún vai:
– Thế thì mày chả biết cóc khô gì cả! Hiệnnaycácđội kènđámma ở thành phốđãđưabài nàyvào "chươngtrình biểu diễn"của họ rồi! Hôm qualúc đi ngangTangNghi quán trên đường Trần! Phú, ch! ính tai taongheđội nhạc lễ thổi bài này rõ ràng!
– Thôi, thôi, hai bạnđừng cãi nhau nữa!– Sau khi lắng tai nghe hai ca sẽ"dân tộc"và "hiện đại" cãinhauchí chóe,lớp trưởng Xuyến Chi rối rít xua tay– Bài Ngọn nến trong gió dù có biến thành nhạcđámma haykhông, theo tôicũngkhônghợp vớichươngtrình của lớp mình!

R ồi thấyĐỗ Lễdườngnhư vẫn muốn ngoác miệng cãi tiếp, Xuyến Chi vộiđưamắtnhìnlướt qua các dãy bàn:

– Sắp hết giờ rồi!Đề nghị các bạn khácđăngkýnhanhnhanhlên!

Chương 2

Xuyến Chi hỏi nhỏ Hạnh:
– Hạnh thấychươngtrình văn nghệnăm naycủa lớp mình thế nào?
– Theo Hạnh làkhôngđặc sắc bằngnăm ngoái! – Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sốngmũi, thong thảđáp–Năm ngoái có múa quạt, có màn ảo thuật của Quý.
Nhỏ Xuyến Chi thở dài:
– Năm nayQuýchả chịu biểu diễn ảo thuật, lạiđòi đọcthơ. Lo ghê!
– Lo gì?– Nhỏ Hạnh ngạc nhiên.
– Chả biết Quý sẽđọcthơ gì! Khôngkhéo cácthầy côcười cho!
Nhỏ Hạnh tủm tỉm:
– Nhưthế lại càng vui nhộn chứ sao!
Tiểu Long lo lắng hệt Xuyến Chi. Nó hỏi Quý ròm:
– Bộ mày tính sẽđọcthơhôm liên hoanthật hả?
– Ừ.
Tiểu Long ngập ngừng một hồi rồi khụt khịtmũi:
– "Thơ học tập"hả?
– Thằng này hỏi lạ! Ai lại đọc"thơhọc tập"!
– Thế mày sẽđọcthơgì?
– Thơ chứthơgì!
Tiểu Long chớp mắt:
– Màyđọc tao nghe thử xem!
– Taochưalàm.
– Thếkhinào làm xong, màyđọc cho tao và Hạnh nghetrước nhé!
Quý ròm nhìn bạn bằng ánh mắt nghi ngờ:
– Sao tựdưngmàyquantâm đến"sự nghiệp thica" của tao quá vaayk?
Tiểu Long gãi cổ:
– Ờ, không hiểu sao dạonàytaothíchnghe thơghê!
Quý ròm nhún vai:
– Mày muốn nghe thì cốđợi đếnhômliên hoan!Tao khôngđọctrướcđâu!

Sau khi buông m ộtcâu"lạnh lẽo", Quýròm quay lưngđi thẳng.

NhưngQuýròm tínhkhôngbằng… côTrinhtính. Trướ c buổi liên hoan chính thứcmười ngày,côTrinhđề nghịbanvăn nghệ lớp 8A4 tổngdượt cho cô xem.

Đề nghịđột ngột của cô khiến ban cán sựvàcác"nghệsĩ" của lớp trở tay không kịp.

V ề phần thơ, chỉ có mỗithisĩ Lan Kiều "độc diễn".Lại là bài Trường emcũmèm: "Anh gạch –Đo đỏ – Nho nhỏ – Dễthương – Sắp hàng –Trên tường – Dựng nên –Trường mới…".

"Thi sĩBìnhMinh"bất ngờtrước yêu cầu củacô Trinh, đành đứng dậy gãi tai:
– Bài thơ của em vẫn chưa làm xong. Cô cho emvài hômnữa…

Ph ần ca nhạc èo uột không kém gì phầnthơ ca.

Ban"Tamcaáotrắng"Hiề n Hòa, Việt Hà, An Dung bắt chướcQuýròm"hẹn ngày tái ngộ", với lýdo chưacóthìgiờ tập chung.

R ốt cuộc, trước vẻ mặt thất vọng của cô chủ nhiệm, chỉ có mỗi thằngDưỡng nhảy lên sân khấu ôngổng hát bài Trống cơm.

Hôm trướ c bịĐỗ Lễ cắt ngang cảm hứng, Dưỡng tức lắm. Nayđược cô giáo cho phép, Dưỡngcười híp mắt, ngoác miệng rống hết cỡ. Dưỡngtưởngmình là casĩ top-ten. Nó không biết cái giọngồề của nó khiến cô Trinh sợ xanh mặt. Cỗđãmời các thầy cô dạy bộmônđến dự buổiliênhoanvăn nghệ của lớp. Nếu bị Dưỡng"tratấn"như thế này, cô sợ các thầy cô yếu tim sẽtănghuyết ápđột ngột và xỉu ngay giữa lớp.

– Chươngtrình chỉ có thế thôi hở em?–CôTrinhbăn khoăn quaynhìnXuyến Chi.
– Dạthưa cô…dạthưacô… cácbạn chỉđăngkýcó thế thôiạ!

Xuy ến Chi ấp úng phân trần, bụng tức sôi. Cái lớp 8A4 ồn ào của nó chẳng nghiêm túc tẹo nàokhigóp ýchochươngtrình văn nghệ, cả bọn chỉ mảiđùagiỡn và cãi cọ khiến bây giờ nó phải đứngtrơratrước ánh mắt nghiêm khắc của cô giáo, bảo nó khôngấm ứcsaođược!

Cô Trinh tặclưỡi:
– Chúng ta cần phải có những tiết mục sốngđộnghơn emạ!
Nhỏ Xuyến Chi chớp mắt:
– Em cũngmuốn vậynhưngcácbạn…
– Em đừng lo! – Cô Trinh dịu dàng trấn an – Cô sẽđề nghị các tổthiđuavới nhau. Tổ nào cũngphải có tiết mục…
Cô Trinh vừa nêu ý kiến lên, thằng Quang liền oang oang:
– Tổ 1 của tụi em tham gia hai tiết mục, vượt chỉ tiêu rồiđócô!BạnDưỡng hát bài Trống cơmđể tạo cảm giác mạnh, sauđóban"Tamcaáotrắng"sẽ trình bày bản Hổng dám đâu để giúp khán giả hoàn hồn lại ạ!

Nghe Quang pha trò, c ả lớp cười ầm. Dưỡngcũngtoétmiệngcười. Quen bị tụi bạn trêu như thế này nhiều lần nên nó chẳng mắc cỡ tí ti.

ThằngCunggiơtay:
– Tổ em có bạnQuýđọc thơ rồi ạ!
Cô Trinh nhìn Quý ròm:
– Em định viết vềđề tài gì thế?
Quýròm đứng lên:
– Thưa cô, bàithơ emviết về lớp mìnhạ!
Hải quắn vọt miệng:
– Bài "Lớp em không khí thật là trong lành, lớp em đá banh thật là bá phát"đó cô!

Nghe H ải quắn "thuyết minh"quásức rùng rợn, cô Trinhnhíumàyđưamắt nhìn Quý ròm ra ý hỏi.

– Thưacô!– Quý ròm mím môi–Côđừng nghe bạn Hải nói bậy ạ! Bàithơ của em không phải nhưthế!
Cô Trinh thở phào:
– Vậy chừng nào em mới làm xong?
– Tới hôm liên hoan, thếnào em cũnglàmxongạ!
– Thôi được, em ngồi xuốngđi! – Cô Trinh vẫy tay, rồi quaysangdãybàn đầu tiên cạnh cửa ra vào, cô hỏi – Còn tổ 3?

T ổ 3 là tổ của lớptrưởng Xuyến Chi và lớpphóvăn thể mỹ Vành Khuyên, hai nhân vật chủ chốt trong việc tổ chức buổi liên hoanvăn nghệ.

Khi nghe cô h ỏi, hai nhân vật quan trọng này bỗng ngớra. Đến lúc này, tụi nó mới sực nhớ tổ 3 vẫn chưađăngkýtiết mục nào.

Xuyến Chi ngập ngừngđứng lên:
– Thưa cô…

Xuy ến Chinóiđược hai tiếng rồi nínthinhđưamắt liếc mấyđứa trong tổ, cầu cứu.Nhưng các thành viên tổ3dườngnhư cũng chẳngnghĩ ra cáchgì để"cứu"tổtrưởng của mình. Tổ 3 chỉ giỏi về học tập. TrừĐặngĐạo hơilépmột chút, nămđứa còn lại đều là học sinh giỏi. Nhưngngoài chuyện học, tụi nó chẳng có tí tài vặtnào. Thơcanhạc họa, tổ 3 mù tịt. À quên, trong bọn có nhỏ Tú Anh biếtchơi đàn piano. Nó họcđàn hơnhai nămnên chơikhá nhuyễn. Sinh nhật vừa rồi, nó dạo các bản Au claire de la lune Fûr Elise hay tuyệt cú mèo. Nhưngkhổ nỗi, Tú Anh chẳng thể khiềncâyđànto đùngđóđến lớpđể trình diễnđược.

Thấy nhỏ Xuyến Chi đứng"câu giờ"lâulắc, cô Trinh sốt ruột:
– Thế nào hở em?
– Thưa cô…thưacô…

Nh ỏ Xuyến Chi lại gãi má, ấp úng.

– Thưa cô!– ThằngBáđột ngột đứng dậy – Tổ 3 tụi em sẽ tham gia bằng một hoạt cảnh ạ!
Trong khi mấyđứa tổ 3 mặt thuỗravì ngơ ngácthì côgiáo mắtsángtrưng:
– Hay lắm! Hoạt cảnh sẽgiúp chươngtrìnhthêmphongphú, đadạng. Thếcácemđịnh dựng hoạt cảnh gì?

Bá không ng ờ cô giáo lại hỏi kỹnhư thế. Thựcra, nõcũngchưabiết tổ nó sẽ dựng hoạt cảnh gì, thậm chínó cònchưa biết mấyđứa trong tổcó đồng ý với kế hoạch của nó hay không. Chả là vừa rồi thấy nhỏ Xuyến Chi mặt mày thảmnãođến tội, trongkhiđótụi thằng Quốc Ân, Hải quắn ngồi đằngsaucườihíhíđầy nhạo báng, Bá tứcđiên. Nóchợt nhớ hôm thi hoạt cảnh lịch sử, tổ nóđóngcảnh vua Quang Trung tiến đánh đồn Ngọc Hồicũngkhôngđến nỗi nào, bèn đứng phắt dậyđăngký.

Chính vì v ậy, bị cô Trinh hỏi vặn, Báđâmlúngtúng. Nó khịt khịtmũiliên tục, ra vẻtađây đangbị hiệntượng El Nino làm cho cảm cúm ghê lắm.

– Hoạt cảnh gì thế em?– Cô Trinh nhắc lại câu hỏi.
– Thưa cô…thưacô… – Cặp mắtBáđảo lia – Tụi em chưakịpđặt tênạ!
– Nhưnghoạt cảnh của các em nói vềđề tài gì em phải biết chứ?
Báđápbừa:
– Thưa cô, vềđề tài học tập ạ!
Cô Trinh gật gù:
– Các em cố tậpdượt cho tốt nhé!
– Dạ.
Sau khi vẫy tay ra hiệu cho Xuyến Chi và Bá ngồi xuống, côTrinh hướng mắt về cuối lớp:
– Thế còn tổ 2 và tổ 5?
Chí Mỹ láu táu:
– Thưa cô, tổ 2 chúngemđãcóbạn Lan Kiều đọcthơ rồi mà cô!
Cô Trinh mỉmcười:
– Chỉ có thếthôiư?
Hải quắn đứng vụt dậy, hùng hồn:
– Thưacô, ngoài tiết mục của bạn Lan Kiều, tổ 2 và tổ 5 sẽ hợp tác dàn dựng một hoạt cảnh vô cùngđặc sắc và vui nhộn ạ!

Tuyên b ố bất ngờ của Hải quắnlàmMinhVươnggiật bắn. Tổ2đãbànbạc gì với tổ 5 của nó đâu, khônghiểu sao Hải quắn lại"phaotinbậy bạ"như thế! NhưngMinhVươngkhôngdámgiơtayđínhchính. Tổ 5 củanóchođến lúc này vẫn chưa nghĩ rađược tiết mụcnào đểđăngkývới côgiáo. Hômtrước, Đỗ Lễ xung phong hát hai bài. NhưngcảTrái tim mùa đông lẫn Ngọn nến trong gióđều bị nhỏ Xuyến Chi bác thẳng thừng.

MinhVươngngọ ngoạyđầu và thấp thỏm liếc qua chỗ Lâm và QuớiLương.Thấy tổtrưởng nhìn mình ra ý hỏi, Quới Lươngtoét miệngcười. Còn Lâm thì hạ giọng xì xào:

– Màyđừng lo! Khi nãy bốn đứa taođãbàn tínhkỹ rồi!

Lâm b ảo đừngkhông,Minh Vươngcànglo tợn. Tưởng"bốn đứatao"là bốnđứa nào chứ bốngđứatrongbăng"tứ quậy"thìchẳng biết sẽ xảy ra những chuyện quỉ quái gì! Chuyện quan trọngnhư vậy mà tụi thằng Lâm chẳng thèm hỏi qua ý kiến của tập thể, thậm chí ngay cả hai tổ trưởngcũngkhôngđược biết mảy may về cái vụ"hợp tác dàn dựng"từ trên trờirơixuống này thì quảlàđánghãi. "Số phận"của tổ 2 và tổ 5 mà giaophóvào taybăng"tứ quậy"thìđúnglà chẳng khác nào giao trứng cho ác, khổơilàkhổ!

Càngnghĩ Minh Vương cànglo ngayngáy:
– Thế tụimàyđịnh dựng hoạt cảnh gì vậy?
Lâm chưakịpđápthì cô Trinh đãhỏi. Cô hỏi hệt như MinhVương:
– Thế hoạt cảnh của các em nói vềđề tài gì?
Hải quắn Lễ phép:
– Dạ, thưa, nóivề thầy côạ!
– Qf, cuốinămmà nói vềcôngơn thầycôlàđúnglắm! – Co Trinh dặn dò với vẻ hài lòng– Các em cố gắng làm cho tốt nhé! Cô hy vọng buổi liênhoanvăn nghệ của lớp ta sẽ vui nhộn và cảm động! Hôm đó,côsẽ tặng một phầnthưởngđặc biệt cho tiết mục nào xuất sắc nhất!
Hải quắn cúiđầu:
– Dạ, tụi em sẽ cố gắngkhôngđể phần thưởng cao quí đólọt về tay tổ khácạ!

H ải quắn nói câuđóbằng vẻ mặt hết sức nghiêm trang khiến cả lớpphì cười. Cô Trinhcũngkhôngnhịn đượccười. Côcười, và nói:

– Cô chúcemđượcnhưý!

Chương 3

Tùng! Tùng! Tùng!

Ti ếng trốngrachơi vừavanglên,Báđãvội nhỏm người dậy.Nhưngnó mới dợmchân, chưa kịp phócrangoài, lưngquần đãbị một bàn tay níu lại.

– Buôngra! Đứa nào chơi gì kỳ vậy?
– Taođâychứ ai!–ĐặngĐạo cười hì hì, vừa nói vừa thả tay ra.
Bá quắc mắt:
– Bộ mày hết chuyện đùarồi hả?
– Taokhôngđùa!Đâylà lệnh của tổtrưởng.

Bá ngo ảnh sang Xuyến Chi, mặt hầm hầm. Nhưngnó chưakịp mở miệng cự nự, Xuyến Chi đãchặn ngang:

– Ai bảo với bạn là tổ mình sẽ dựng hoạt cảnh?
Nhưvaphảitường, Bá mất ngay vẻ hùng hổ.
– Đâu có aibảo!– Giọng Bá xụilơ.
Nhỏ Vành Khuyên tròn mắt:
– Thế sao bạndámđăngkývới cô giáo?

Th ấy mình vì lòng tốt lên tiếng"giải vây"chocả tổ, vậy mà bây giờ lại bị hai con nhỏ"chức sắc"trongtổ xúm vào hạch hỏi, tra khảo. Bá nổi quạu:

– Chứ chẳng lẽđể bạn Xuyến Chiđứngtrơgiữa lớp như ôngphỗngđáà?

Cú ph ản kích của Bá làm Xuyến Chiđỏ mặt. Nó gân cổđịnh cự lại tên tổviên bướng bỉnh nhưngkhônghiểu nghĩ sao, cuối cùng nó thởđánh thượt:

– Thôi được! Nhưngđãnóithìphảilàmđấy!
Bá hừmũi:
– Làm thì làm chứ!
Nhỏ Tú Anh chớp mắt:
– ThếBáđịnh dựng hoạt cảnh gì vậy?
– Tôi đãnóirồi! Hoạt cảnh về học tập!
– Thì về học tập!Nhưngnội dung củanónhưthế nào?
– Nội dung hả? – Bá gãi gáy– Nộidungthì… tôivẫn chưanghĩ ra!
– Trời ơilàtrời!–Phước kêu lên – Bộ mày tính giỡn mặt với cô Trinh hả Bá?
Bá liếm môi:
– Thì để từ từtaonghĩ!
Phước nheo mắt:
– Thế nếu cuối cùngmàynghĩ khôngra thìsao?
– Nếu nghĩ khôngrahở? – Hét gãi gáy, Bá lại gãi cằm – Nếu nghĩ khôngrathìtổ mình sẽ… dựng lại hoạt cảnh vua Quang Trung tiếnđánh đồn Ngọc Hồi!
– Kiếm giùm tao chai dầugió,ĐặngĐạo ơi!–Phước bật ngửangười ra sau, rên rỉ – Thằng Bá làm tao sắp xỉu rồi!
ĐặngĐạo gục mặt xuống bàn:
– Mày sắp xỉunhưngtaothì đãxỉu rồiđâynè!

Xuy ến Chi không xỉu, cũngkhôngsắp xỉu.Nhưngmặt nó xanh lè xanh lét. Nó nhìn Bá bằng ánh mắt hoang mang:

– Bộ khi hứa với cônhưvậy, bạnchưachuẩn bị gì hết hả?
– Đãchuẩn bịgìđâu! – Bá nuốtnước bọt –Tôiđãnói rồi. Tôi làm vậylà để tổ mình khỏi bị mất mặt với các tổ khác thôi.
Nhỏ Vành Khuyên nhún vai:
– Liều mạngđến thế là cùng! Bộ sáng nay bạnđiểm tâm bằng mật gấu chắc?
Nhỏ Tú Anh rụt rè lên tiếng:
– Đằngnào cũngđãlỡ rồi! Bây giờ tụi mình phải cốnghĩ ranội dung cho hoạt cảnh thôi!

Trong t ổ 3, nhỏTúAnhlàđứítnói. Nhưngkhinóđãmở miệng, ý kiến của nó nghe mới hợp lý làm sao!

Sáu cái đầ u lập tức chụm lại bàn bạc sôi nổi. Tụi nó vừa phát biểu vừa cãi cọ vừahănghái chê bai lẫn nhau, nói chung là nhốn nháo không thể tả. Nhưngso với sự náo loạn ở tổ 2 và tổ 5 lúc này, không khíở tổ3dùsaocũngêmthấmhơn nhiều. Cũngnhư cácthành viên của tổ3, mườihai đứa trong hai tổkia cũngchẳngđứa nào chịu ra chơi. Trống vừa nện "tùng,tùng"làtámcáiđầu lập tức ngoảnh phắt lại chỗ ngồi củabăng"tứ quậy".

Đỗ Lễ nóng nảy lên tiếngtrước:
– Này, tổ tao bàn chuyện hợp tác với tổ 2 hồi nào mà mày nói vung lên thế hở Hải quắn?
Hải Ngọc hùa theo:
– Ừ, Hải Ngọc cũng cónghenóigì đâu!
Minh Vươnghừmũi, giận dỗi:
– Tao là tổtrưởng mà còn không biết nóigì người khác!

T ổtrưởng tổ 2 Lan Kiều cũngkhônggiấu vẻ ngạc nhiên. Nó nhìm lom lom vào mặt Hải quắn:

– Sao khi nãy Hải lại xướng lên thế?

Trướ c sự chất vấn tới tấp của mọingười, Hải quắn vẫn chẳng hề lộ vẻ bối rối. Nó dang rộng haitay, điệu bộ trông rất kịch:

– Bìnhtĩnh, bìnhtĩnh!Cácbạnhãybìnhtĩnh!Cógìthì"ngồi xuống uống miếngnước, ăn miếngbánh"rồi từ từthươnglượng!
Đỗ Lễ"xì" một tiếng:
– Tưởng sao! Lại đibắt chước câu nói cửa miệng của thằng Tiểu Long!
Hải quắn trừng mắt:
– Kệ tao mày! Tao mời mày uốngnướcăn bánhchứ có mời mày nhảy vào họng tao mày ngồi chồm hổmđâu!
Hải Ngọc giật áoĐỗ Lễ:
– Thôi, bạn ngồi yên nghe bạn Hải giải thíchđi!

Sau câu nói c ủa Hải Ngọc, cả bọn lập tức bấm bụng ngồi im, chong mắt chờ xem Hải quắn nói gì.

– Bây giờ các bạn nghe tôi hỏi nè! – Hải quắnđảo mắt một vòng, giọng thản nhiên– Có phải cô Trinh muốn buổi liên hoanvăn nghệ của lớp ta thật vui nhộn không?
– Phải! – Nhiều đứađáp.
– Vậy theo các bạn, những tiết mục mà lớptađăngkýsángnaycóđáp ứngđược mong mỏi của cô Trinh không?
Nhỏ Lan Kiều chớp mắt:
– Ờ… ờ…
– Chẳng có gì phải"ờ, ờ"cả! – Hải quắn hừ giọng– Nói trắng ra là những tiết mụcđó, kể cảmànđọcthơ của bạn, chẳng có chút gì gọi là vui nhộn cả!
Minh Vương chép miệng:
– Thôi được rồi, cứcoinhư làkhôngvui nhộn! Thế thì sao?
Hải quắn cười toe:
– Nếu đãvậy thì tổ 2 và tổ5 cónghĩa vụ cùng hợp tác dàn dựng một tiết mục thật vui nhộn để cô giáo vui lòng chứ sao!
Nhỏ Lan Kiều nhíu mày:
– Nhưnghai tổđãbàn bạc gì với nhauđâu?
– Bạn yên chứ! – Hải quắn hươtay– Tôi và QuốcÂn đại diện cho tổ 2, còn Lâm và Quới Lươngđại diện cho tổ 5, bốn đứa tôiđãbànbạc với nhau rồi.
Lời "khaibáo"của Hải quắn khiến Lan Kiều muốn télănrađất.
Phải cố gắng lắm nó mới trấntĩnhđược. Nó hỏi mà miệng méo xệch:
– Thế sao các bạn không bàn qua trong tổ? Hoặcítracũngphảitraođổi với tôi và Minh Vươngchứ?
Lâm vọt miệngđáp thay:
– Chẳng qua là do bọn này vừa chợtnghĩ rahoạt cảnh này thôi! Vì vậy không thể bàn bạc kịp!
Nhỏ Bội Linh tò mò:
– Các bạn nghĩ rahoạt cảnh gì thế?
Quới LươngxoayquaBội Linh, vẻ bí mật:
– Hoạt cảnhnàyđộcđáolắm!
– Độcđáo?
– Ừ, có một khô! nghai đấy! Chắc chắn ởtrườngtachưabaogiwofcómột hoạt cảnh vui nhộn nhưthế này!
Minh VươngnhìnQuới Lươngbằng ánh mắt nghi ngờ:
– Chỉ giỏi tài nói khoác!
Minh Vươngnóivới Quới LươngnhưngQuốc Ân lại nổi khùng. Nó quay lại:
– Bọn nàykhôngthèmnóikhoácđâunhé! Hoạt cảnh này khi biểu diễn, bảo đảm khán giả sẽcười lăn bò càng!
Minh Vươngnhếch mép:
– Hoạt cảnh gì mà ghê thế?
Quốc Ân vung tay:
– Chúng ta sẽđónggiả thầy cô giáo!

Ti ết lộ của Quốc Ân khiến tụi bạn ngẩn tò te. Nhỏ Lệ Hằng nãy giờ ngồi làm thinh, lúc này không kềm được thắc mắc:

– Đónggiả thầy cô giáo là sao?
– Là thế này này! – Hải quắn "ehèm" một tiếng rồi chậm rãi giải thích– Dạy chúngta năm nay ngoài cô Trinh chủ nhiệm, còn có những thầy cô khác nữa phải không?
Đỗ Lễ châm chọc:
– Roc là một câu hỏi thừa!
Hải quắn phớt lờ, tiếp:
– Và mỗi thầycôđều có một điểmđặc biệt, đúngkhông?
Hải Ngọcnhănnhó:
– Hải Ngọc chả hiểu gì cả! Điểm đặc biệtlàđặc biệt như thế nào?
– Có vậymà cũngkhônghiểu!–Đỗ Lễcười hề hề – Chẳng hạn cô Kim Anh dạy hóa học nhưngkhôngdạy toán, còn thầy Hiếu thì chỉ dạy toán mà không dạy sử, cô Nga dạy sử lại không dạyAnh văn…
Hải quắn sầm mặt:
– Tao không giỡn với mày ngheĐỗ Lễ!
– Taocũngđâucógiỡn!–Đỗ Lễthè lưỡi.
Lần thứ hai, Hải Ngọc giật tay bạn:
– Bạn đừng trêu nữa! Để xem bạn ấy nói gì?
Nhỏ Lan Kiều chớp chớp mắt:
– Thếđiểmđặc biệt mà Hải nói là nhữngđiểm gì vậy?
Hải quắn không trả lời ngày thắc mắc của tổtrưởng. Nó nhìn quanh, trịnh trọng hỏi:
– Thế theo các bạn, điểmđặc biệt nhất của thầy Hiếu là gì?
Lệ Hằng vọt miệng:
– Thầy dạy rất dễ hiểu!
QuốcÂn"xì"một tiếng:
– Điều đóchả có gì gọi là đặc biệt! Cô Kim Anh, cô DiệuLýcũng giảng bài dễ hiểu vậy!
Chí Mỹ reo lên:
– A, tao biết rồi! Thầy rất nghiêm!
– Lại sai bét! – Quôc Ân tiếp tục phản bác– Thầy Quảng, cô Hạ Huệcònnghiêm hơn cả thầy Hiếu!

So sánh c ủa QuốcÂnhoàn toànđúngsự thật. Vì vậy, bọn trẻ lạinhăntrán nhíumày, cố tìm xemđiểmđặc biệt của thầy Hiếu nằm ở chỗ nào.

Ch ỉ có Hải Ngọc là không buồnnghĩngợi lâu lắc. Vốnlàđứa không thích hành hạđầu óc, nó bộp chộp hỏi ngay:

– Thếđiểmđặc biệt của thầy Hiếu là gì?

H ải quắn chưakịp mở miệng, QuớiLươngđãsốt sắng giải đpá. À, nóchưagiải đápngay. Mà gật gù hỏi:

– Đến một ngàynào đó phải rời khỏi trường này, khi nhớ tới thầy Hiếu thì bạn sẽ hình dung ra thầynhư thếnào?Cónghĩalà hìnhảnhđầu tiên giúp bạn nhớ rõ ràng về thầy là hình ảnh gì?
Hải Ngọc cắn môi:
– Hình ảnhđầu tiên về thầy hở?

NhưngHả i Ngọc không phải phân vân lâu. Câu hỏi gợi ý quá xá cụ thể của Quới Lương khiến Hải Ngọc nhanh chóng sáng mắt:

– À, Hải Ngọc nhớ ra rồi! Thầy Hiếu cóđiểmđặc biệt là không bao giờdùngkhănlaubảng, toàn chùi bằng tay cho nhanh, dođókhihết giờ hai tay thầyluôndínhđầy phấn trắng, đúngkhông?
Hải quắn toét miệngcười:
– Giỏi lắm! Bạnnóiđúng phóc!

Th ấy con nhỏ Hải Ngọc lù khù ngồi cạnh mìnhđượckhen,Đỗ Lễức lắm. Nó gân cổ, quyết không chịu thua:

– Thầy Hiếu còn mộtđiểm đặc biệt nữa là rấthaynóicâu"Trờiơi!Emlàm toánnhưthế này là em giết tôi rồi!".

Khi nh ắc lại câu nói của thầy Hiếu, Đỗ Lễ giả giọngồm ồm khiến tụi bạn không nhịnđược cười. Nhớ lại chuyện xảy ra hồiđầunăm, cả bọncàngcười ngặt nghẽo,cười đến chảynước mắt khiến tụi tổ3đangngồi "họp"ở bàn trên phảitò mò quayđầu dòm. Hồi đómới nhập học, tụi họctrò 8A4cònchưabiết "đặcđiểm" của thầy, bị thầy làm cho một phen vừa chết sợ vừa chếtcười. ChảlàhômđóTiểu Long bị kêu lên bảng giải toán, tất nhiên nó làm sai be sai bét. Thầy Hiếu nhìn vào bài giải của Tiểu Long, xong thầy quay qua nhìn sững nó:

– Em định giết tôi hả Long?

Ti ểu Long vốn sợmôntoán nhưsợ hùm, bị kêu lên bảng tâm thầnđãbất an, nay bỗng nhiên nghe thầy bất thần hỏiđộp một câuđầy vẻ"hình sự", mặt nóxámnhư chàm đổ:

– Thưa thầy, emđâudám… giết người ạ!
– Còn chối nữa hả? – Thầy Hiếu giơhaitaylên trời –Emlàm toán nhưthế này là em giết tôi rồi còn gì!

C ả lớpđangnínthở bỗng nổratràngcườinhưchợ vỡ. Còn Tiểu Long thì mặt mày từ xanh chuyển quađỏ, miệng mồm méo xệch, không biếtvên khóchaynên cười.

T ừđó, mỗi khi nghe thầy"điều tra"xemcóphải họctrò định"ám sát" thầy không, học trò nhẹ nhõm biết thầy bực mình chuyện học hành chứ không phải thắc mắc chuyện "vụán".

Đợi tụi bạn bớt huyên náo, Hải quắn quẹtnước mắt, khen:
– Đặcđiểm bạnĐỗ Lễ vừa nêu rất tuyệt. Đóđúnglà câu nóiưathíchcủa thầy!
Hải quắn "ehèm"một tiếng rồi tiếp tục nêu câu hỏi:
– Bây giờ tới cô Nga. Theo các bạn thìcôNgacóđặcđiểm gì nổi bật?


Chương 4

Lần này, Hải quắn vừa nói xong, bốnnăm cái miệngđãnhaonhao:
– Cô Nga hả? Dễquá, cô Ngachuyên mônmượn dầu gió của học trò!
– Đó làcôgiả vờ thôi!
– Ai chả biết là cô giả vờ! Khi nào cả lớp làmồn, cô dẹp mãi không yên, lại nói"Ôi, cô nhứcđầu quá! Em nào có mang theo chai dầugió, chocômượnxemnào!"
– Hì hì! Thế là cả lớp im phắt!
– Biết là cô chỉ làm bộ thếthôinhưngtụi mình vẫn thấy lo lo là!

Ngượ c lại với sự háo hức của tụi bạn chung quanh, nghe Hải quắn thao thao một hồi, Minh Vươngtronglòng cảm thấy thấp thỏm không yên. Nó nhìn Hải quắn, chột dạ:

– Thế tụimìnhđóngvaicácthầy cô bằng cách diễn tả những cử chỉ và lặp lại những câu nói đóhaysao?
Hải quắn gật đầu:
– Thì vậy!Đãbảo là tiết mục này cực kỳ vui nhộn mà lại!
– Ồ, khôngđượcđâu!–MinhVường kêu lên–Làm như thế có khác nào tụimìnhđem thầy cô ra giễu cợt!
Tổtrưởng tổ 2 tán thành ý kiến của tổtrưởng tổ 5:
– Tôi cũngthấy hoạt cảnh này khôngổn! Họctròmàlàmnhư vậy là vô lễ!
ThấyMinh VươngvàLan Kiều đều phảnđối, Quới Lương vọt miệng cãi:
– Tôi chẳng thấy có gì nghiêm trọngnhưhaibạn nói cả!Đâylàmột tiết mục vui nhộn chứ chẳng hề có ý nhạo báng!
Quốc Ân hắng giọng:
– Quới Lươngnóiđúngđó!CôTrinhđãdặn rồi. Chươngtrìnhvăn nghệ của lớp ta phải sốngđộng và vui nhộn!
– Nhưng không thể vui nhộn theo kiểunhư thếđược! –MinhVươngkhăngkhăng.
Lâm hừmũi:
– Chẳngcó gìlàkhôngđược! Và tao thấycũng chẳng có gì là vô lễ!

MinhVươngvàLan Kiề u mộtphe, băng"tứ quậy"một phe, hai bên cứ cãi qua cãi lại nhùng nhằng, chẳng ai chịu ai.

Nh ữngđứa còn lạicũngchia làmhaiphe, pheủng hộ và phe phảnđối, ngoác miệng cãi nhau loạn xị.

– Thôi, được rồi! – CuốicùngMinh Vươngnói –Đâykhôngphải là chuyện đùa! Tao đề nghị toàn thể ban cán sự lớp cùng tham gia ý kiến!

Tho ạt đầu, băng"tứ quậy"định bác bỏđề nghị củaMinh Vương. CôTrinh bảo cô sẽ chấm và trao giải thưởng cho tiết mục nào xuất sắc nhất, tụi nó không muốnđể lộ bí mật cho các tổ khác biết. Nhưngsuyđi nghĩ lại, tụi nó hiểu rằng nếu khôngđược sựđồng tình của ban cán sự lớp, nhất là củahainhà"đạo diễn chươngtrình"Xuyến Chi và Vành Khuyên, hoạt cảnh "độc đáo,xưanaychưatừngcó"của tụi nó sẽ chết ngay từ trong trứngnướcvànhư vậy sẽ chẳng có dịp nào ra mắt khán giả.

Vì v ậy,sau khi trao đổi với Lâm, Quốc Ân và Quới Lương,Hải quắn quaysangMinhVương, thởđánhthượt:

– Sau tiết cuối, tụi tao sẽở lại!

L ớp trưởng Xuyến Chi không ngờ cuộc tranh cãiở tổ 2 và tổ5căngthẳng đến mức phải nhờ ban cán sự lớp làm trọng tài nhưthế. Theo yêu cầu củaMinhVương,trống tan học vừa vang lên, Xuyến Chi và Vành Khuyên thay vì tuồn ra cửa, lại ôm cặp đithẳng xuống dãy bàn áp chót ngồi chung với nhỏ Hạnh.

Vừađặt cặp lên bàn, Xuyến Chiđãhỏi ngay:
– Các bạn có chuyện gì thế?
Minh Vương chưakịpđáp, QuớiLươngđãvọt miệng:
– Chuyện như thếnàynày…

Qu ới Lươnghùnghồn diễn thuyết mộttràng. Minh Vươngbấm bụng chờđại diệnbăng"tứ quậy"nói xong, mới hắng giọng trình bày ý kiến của mình.

Xuy ến Chi, Vành Khuyên và nhỏ Hạnh lặngthinh nghe, lôngmàynhăn tít. Kế hoạch của băng"tứ quậy"quảđộc đáo thật, nhưngsựbănkhoăn củaMinhVươngcũngkhôngphải là vô cớ.

Xuyến Chiđảo mắt một vòng:
– Còn các bạn khác thấy thế nào?

Xuy ến Chi vừa hỏi xong, cả chục cái miệng nhao nhao. Hai phe chốngđối vàủng hộ vừa choảng nhau một trận tóe lửalúc rachơi, giờ lạiđược dịp gân cổ cãi tiếp.

Đợi sựồn ào lắng xuống, Lan Kiều từ tốn nói:
– Tôi đồng ý với bạn MinhVương. Khôngnên dàn dựng một tiết mụcbôibácnhư thế!

Lan Ki ều là tổtrưởng tổ 2, tất nhiên tiếng nói có trọnglượngđángkể. Cả hai tổtrưởngđều suynghĩ giống nhau, sự phản đốicàngđángkểhơn nữa.

Nhỏ Vành Khuyên gật gù:
– Ừ, mìnhcũng thấy hoạt cảnh bạn QuớiLươngnêu ranósaosaoấy!

Câu nói c ủa lớpphó văn thể mỹ Vành Khuyên khiến bộ mặtbăng"tứ quậy"nhăn hínhư cắn phải ớt.

Tám con mắt đều hồi hộp dán vào Xuyến Chi, chờ ý kiến của lớp trưởng.
Trongkhi đó, Xuyến Chi dán mắt vào nhỏ Hạnh:
– Hạnh thấy sao?
– Bạn cứ nói ý bạn trướcđi! – Nhỏ Hạnh mỉm cười.
Xuyến Chi quay lại, ngần ngừ một thoáng rồi tặc lưỡi:
– Theo tôi, hoạt cảnh này không phải là không dàn dựngđược.Đólà một hoạt cảnh độc đáo vàcóýnghĩa.Nhìn thoángquathìnó cóvẻ giễu cợt nhưngthực ra lại rất nghiêm túc, bởi đó chínhlànhững hình ảnh sẽ mãi mãi khắc sâu vào kýức chúng ta.
Nhận xét của nhỏ Xuyến Chi lập tức làm dậy lên những tiếng xì xào.
Lan Kiều bắt bẻ:
– Nhưngkỷ niệm về thầycô đâuchỉ có thế! Sao chúng ta không dựng hoạt cảnh về tình cảm và sự dạy dỗ tận tụy của thầy côđối với chúng ta?
– Chúng ta không thểđề cập đến mọi thứ trong một hoạt cảnh ngắn!– Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sốngmũi, chen lời – Cần một vở kịch dài, một bộ phim hoặc một cuốn tiểu thuyết mới có thể diễn tả hết nhữngđiều bạn Lan Kiều đề nghị!
Minh Vươnggãi đầu:
– Thế chúng ta vẫn dựng hoạt cảnh về… các tật xấu của thầy cô hay sao?
Nhỏ Hạnh lắcđầu:
– Ai bảo bạnđólànhững tật xấu? Theo Hạnhthìđó lànhững hìnhảnhđẹp. Từbéchođến khi trưởng thành, chúng ta học rất nhiều thầy cô, nếu không nhớđượcđặcđiểm riêng của từngngười, chắc chắn chúng ta không thể hình dung ra sự khác nhau giữa các thầy cô, thậm chí chúng ta không thể nhớ lạiđầyđủ các thầycô đãtừng dạy dỗ mình.

L ập luận của nhỏ Hạnh khiến tụi bạn không ngớt gục gà gục gặc. Ngay cả Lan Kiều và Minh Vươngcũngđưataybóp trán rachiều tưlự.

Nghĩ ngợi một hồi, MinhVươnglại ngẩng lên:
– Nhưngtôivẫn cứ thấy lo lo là!
– Bạn lolà đúng! – Xuyến Chi chớp mắt – Nếu chúng ta chọn lựa chi tiết không khéo hoặc cách diễn củachúng ta quáđà, hoạt cảnh này sẽ hóa thành giễu cợt.
Lan Kiều tròn mắt:
– Thế chúng ta phải làm sao?

Khi nãy th ấy ý kiến của Xuyến Chi và nhỏ Hạnh khác hẳn với mình, Vành Khuyên hơilúng túng.Nhưngbâygiờthì nó đãlấy lại bìnhtĩnh. Nó nhoẻn miệngcười:

– Chúng ta phải làm việc tập thể chứ làm sao?
Hải quắn giãy nẩy:
– Làm sao làm việc tập thểđược! Đâylà tiết mục riêng của tổ 2 và tổ 5 mà!
Quốc Ân phụ họa:
– Đúngrồi đó! Nếu dàn dựng tập thể, khi cô Trinh trao phầnthưởng, ai sẽđứng ra nhận?
Đỗ Lễ khịtmũi:
– Rõ là đồthamlam!Chưabắt tay vào việcđãnghĩ đến chuyện giành giật, chia chác rồi.
– Kệ tao mày! – Quốc Ân ngoảnh phắt lại, gầm gừ – Mày là tổ viên tổ 5 mà lại chơi tròphá bĩnh hả?
– Thôi, thôi, các bạnđừng cãi nhau nữa!– Nhỏ Vành Khuyên lật đật lên tiếng–Vìđâylà tiết mụcđặc biệt nên trong quá trình dàn dựng cần phải có sự góp ý của tập thể. Còn khi nhận phần thưởng, vinh dựđóvẫn chỉ của riêng tổ 2 và tổ 5 thôi.

Câu nói c ủa Vành Khuyên khiến Lan Kiều vàMinh Vươngnhột nhạtquáxá. MinhVương lườm Quốc Ân:

– Mày nói toàn chuyện gì đâu không!

Chương 5

Quý ròm hỏi nhỏ Hạnh:
– Hôm qua hạnh ở lại làm gì thế?
Nhỏ Hạnh mỉmcười:
– Tổ 2 và tổ 5 mời ban cán sự lớp ở lại bàn bạc.
Quý ròm trố mắt:
– Về hoạt cảnh văn nghệấyư?
– Ừ.
– Lạ thật! – Quý ròm nhíu mày– Sao lại phải có ý kiếm của ban cán sự lớp trong chuyện này kìa?

Bi ếtQuýròm cónghĩ đến sóitrán cũngkhôngra, nhỏ Hạnh liền nhanh nhẹn giải đápbằng cách thuật lại cuộc tranh luận chiều hôm qua cho bạn nghe.

– Hayđấy! – Nghe xong, Quý ròm gật gù.
Nhỏ Hạnh không hiểu:
– Quý bảo cái gì hay?
– Tôi bảo Hạnh và Xuyến Chi hay!
– Hay chuyện gì?
– Làm bộ hoài! – Quý ròm nheo nheo mắt – Thì về chuyện hai bạn mạnh dạn bênh vực cho hoạt cảnh của tụi thằng Lâm chứ chuyện gì!
Nhỏ Hạnh khịtmũi:
– Quýcũngchorằng hoạt cảnh nàykhôngcógì"phạm thượng"hả?
– Tôi chả thấy có gì gọi là"phạm thượng"! – Quý ròm nhún vai – Tôi tin rằng khi xem hoạt cảnh này, các thầy cô sẽ rất thích thú.
– Quý nói vậy thì Hạnh yên tâm rồi!– Nhỏ Hạnh thở dài– Thực ra, Hạnh vẫn cảm thấy chưathực sự tự tin lắm. Thậm chí, có lúc Hạnh còn định xin ý kiến cô Trinh.
– Nếu muốn khỏibăn khoăn thìHạnh cứđigặp cô Trinh.
Nhỏ Hạnh lắcđầu:
– NhưngHạnh lại không muốn cô biếttrước mọi chuyện. Hạnh muốn dành cho cô sự bất ngờ.
– Hạnh lộn xộn quá! –Quýròmnhăn mặt – Lúc thì muốn gặp cô lúc lại không muốn gặp!
Nhỏ Hạnh nhoẻn miệng cười:
– Bây giờ thì Hạnh không muốn gặp nữa.Nhưngnhư vậy, ban cán sự lớp phải bám sát tổ 2 và tổ 5 trong khi dàn dựng. Thế còn Quý?
Câu hỏiđột ngột của cô bạn khiến Quý ròm ngẩn tò te.
– Tôi đâucóđịnhđigặp cô Trinh!
– Vô duyên! Ai hỏi chuyện đóhồi nào!– Nhỏ Hạnh cười khúc khích– Hạnh hỏi là hỏi bài thơ của"thisĩBìnhMinh"kia!"Thisĩ"đã làm xongbài thơđểđọc trước lớp chưa?
– Chưa! –Quýròm vò đầu – Mớiđược có hai câu à!
– Quý nói gì! – Tới phiên nhỏ Hạnh sửng sốt – Quý mới làmđượ! c có hai câu thôi sao?
– Ừ.
Nhỏ Hạnh há hốc miệng:
– Bây giờ mà mới có hai câu thếđến chừng nào mới làm xong?
– Hạnh yên tâm đi!–Quýròm huơtay– Tuy chỉ mới cóhaicâu nhưngđãlàphân nửa bài thơrồiđấy!
– Nghĩalà sao?
Quýròm cười hì hì:
– Nghĩalà bàithơcủa kẻ hèn này chỉ có bốn câu thôi chứ sao!
– Trời đất! – Nhỏ Hạnh kêu lên–Thơgì màngắn ngủn vậy?
– Hạnh chả biếtgì màcũngnói! – Quý ròm hừmũi –Thơhayđâu kể ngắn dài! Bốn câu của tôi là bốn câuđầyýnghĩa, bốn câu chất lượngnhư vàng… bốn số9 cơ đấy!

Nghe Quý ròm qu ảngcáo thơyhệt người ta quảng cáo bia Tiger trên ti-vi, nhỏ Hạnh đâm tò mò:

– Thế Quý có thểđọc cho Hạnh nghehaicâuQuýđãsángtácđược không?
– Khôngđược! – Quý ròm nghiêm nghị – Khi nào làm xong cả bốn câu, tôi mớiđọc cho Hạnh ngheđược!
Rồi làm ra vẻ bí mật, Quý ròm thấp giọng nói thêm:
– Tôi chỉ có thể tiết lộ một điều thôi.
– Điều gì?
– Trongcâu thơđầu tiên có tên Hạnh đấy!
– Có tên Hạnh?– Nhỏ Hạnh trò xoe mắt.
– Ừ
Nhỏ Hạnh nhănmặt:
– Quýđưatên Hạnh vào thơ làmgì thế?
– Rồi Hạnh sẽ biết!
– Thôi, thôi, Hạnh không chịu đâu!Quýrút tên Hạnh rađi!
Quý ròm vỗ ngực:
– Không chịucũngphải chịu! Tên Hạnhhaynhưthế, nếu rútrabàithơsẽ dởẹc liền!
Rồinó nherăngcười hề hề:
– Nếu Hạnh muốn"trảthù"thìHạnh làm mộtbàithơ khácrồiđưatên tôivào!
Nhỏ Hạnh bĩu môi:
– Xì! Aimà thèmđưatên Quývào thơ! Cáitên gì nghe xấu hoắc!

Ti ểu Long lo lắng không thua gì nhỏ Hạnh. Tổ 4 của nó chỉ có mỗi tiết mục của Quý ròm. Vì vậy, sắp tới buổiliênhoan văn nghệ, nó cứđitheogạ Quý ròm:

– Màyđọctaonghebàithơ của mày thử xem!
– Taolàmchưaxong!
Tiểu Long liếm môi:
– Chưaxongcũngđược! Tao chỉnghekhúcđầu thôi!
Quý ròm thở hắt ra:
– Khúcđầu chả có gì hay! –Đangnói, mắt Quý ròm bỗng sáng lên– À, chỉ có mộtđiều độcđáo thôi!
– Điều gì vậy?
– Có tên của màytrongcâu thơ của tao.
– Tên tao?
– Ừ.
Tiểu Longngơ ngác:
– Màyđưatêntaovào thơ chivậy?
– Rồi mày sẽ biết!– Quý ròm lặp lại câu trả lời bữatrước với nhỏ Hạnh.
Tiểu Long ngẫm nghĩ một hồi rồi reo lên:
– A, tao biết rồi! Màyđưa tên taovào để khen tao phải không?
Quý ròm chìa cùi chỏ:
– Khen cái mốc xì!
Tiểu Long chột dạ:
– Chứ chẳng lẽđưavào để chê?
Quý ròm khịtmũi:
– Chả khen chê gì sất! Tao thích cái tên mày, thếlàtaođưavào thôi!
Tiểu Long liếm môi:
– Thếngoài taora, màycòn đưa tên ai vào nữa?
– Nhiều lắm! Đứanào taothích, taođều đưavào tất!
– À, phải rồi! – Tiểu Long gật gù –Bàithơ của mày làbàithơviết về lớp mình mà lại!
– Đúngvậy!
Thấy Quý ròm xác nhận sự phỏngđoán của mình, TiểuLongcànghănghái:
– Thếrađâylà bài Lớp em 2đấy?
Quý ròm giật thót:
Lớp em 2 là sao?
Tiểu Long tỏ vẻ hiểu biết:
– Thì bàithơ"Lớp em ca hát thật là hayho… là bài Lớp em 1, cònbàithơnàylà Lớp em 2! Mày làm tớihaibàithơvề"lớpem"lận mà!
– „Một, hai"cáiđầu mày! – Quý ròm gầm gừ Bàithơnàychẳngliênquangì đếnbàithơ hồi trước cả, màyđừng co xâ! u vào!

Th ấy mình nhắc nhỏ chuyện quá khứđể ca ngợi "sự nghiệp văn chương"của bạn mà không hiểu sao mặt bạn lại xụ xuống một đống, Tiểu Long hết dám chứng tỏmình là người thông minh. Nó nói, giọngỉu xìu:

– Không xâu thì không xâu!

Không ch ỉ có nhỏ Hạnh và Tiểu Long"quan tâm"đến bàithơcủa Quý ròm. Từ khi cô Trinh tuyên bố sẽ trao phầnthưởng cho tiết mục nào xuất sắc nhất, nhữngđứaxưanayvốn thờơvới chuyện văn chươngnhư thằng Cung và hai con nhỏ Kim Em, Hiển Hoacũngxúm lại gặng hỏi "thisĩ BìnhMinh"chằm chặp:

– Thế Quý có chắcbàithơ của Quý sẽđemgiảithưởng về cho tổmìnhkhôngđấy?
– Tôi không biết.
Không thỏa mãn với câu trả lời củathisĩ, nhỏ Hiển Hoanhănnhó:
– Sao lại không biết? Quý phải tự tin lên chứ!
Quý ròm bực mình:
– Không tự tin tự tỉn tự tìn gì hết! Tôilàmthơ không phải đểđoạt giải!

S ự gắt gỏngđột ngột của Quý ròm khiến nhỏ Hiển Hoathè lưỡi. Còn thằngCungthìcười hê hê:

– Cứ làm ra vẻta đây! Thếđứanàohômtrước ra sức giành giật "giải thưởng lớn"với thằng Lâm trong cuộcthi"phổthơ"cácbàihọc thế?

B ị thằngCungchơitrò "thọc gậybánh xe", Quýròm tức anh ách. Thực ra, trong cuộc thi với thằngLâm "thisĩ Hoàng Hôn"bữatrước, ngay từđầu Quýròm đãmuốn rút lui. Nó chả thích thú gì với chuyện tranh tài này.Nhưngnhỏ Hạnh cứtheo nănnỉ. Nhỏ Hạnh đưarađủ thứ lý do. Nào là Quý phải vì lợi ích chung. Nào là Quý phải biết thươngbạn bè. Nếu Quý từ chối cuộcthi, "thi sĩHoàngHôn"sẽ rảnh rỗi, sẽ lạiđemtàilàmthơrađặtvèchâmchíchngườikhác…Ngheriết, "thisĩBìnhMinh"bùitai, bènchấp nhận sự thách thức, quyết đemtàihèn sức mọn ra thi thố với "thisĩHoàngHôn". Quý ròm tham gia cuộc thi với "tìnhthươngbao la"nhưvậy, và nhữngbài thơphổ công thức của nó và thằngLâm sau đócòngiúp chokhốiđứa thuộc làu các quy tắc hóc búa của các môn học, vậy mà bây giờ thằngCung"ăn cháođábát" kia nỡđemchuyện đó rađể giễu cợt, bảo Quý ròm khôngsôigansaođược!

Nó nhìn thằng Cung bằng cặp mắtnhưmuốnăntươi nuốt sống:
– Ai bảo mày là tao giành giật "giải thưởng lớn"với thằng Lâm? Cóc biết gìmà cũngnói!
Cungbĩu môi:
– Xì! Chuyện đóai chẳng biết!
Nhỏ Kim Em can:
– Thôi, chuyện cũbỏquađi! Haibạn đừng cãi nhau nữa!
Nhỏ Hiển Hoa gật đầu hùa theo:
– KimEm nóiđúngđó! Bâygiờ tụi mình chỉ bàn vềbàithơsắp tới của Quý thôi!
Đangbực mình, Quý ròm gạt phắt:
– Không có bàn tới bàn lui gì sất! Đợi tới hôm liên hoan, tôi sẽđọc cho các bạn nghe!
Nói xong, nóquaylưng đi thẳng một mạch, mặc chobađứa kia thộn mặt đén trôngtheo.


Chương 6

Quý ròm quy ết tâm giữ bí mậtđến cùng. Tụi bạn dò hỏi vài lần mỏi miệng, đâmchán, chẳng thèm tọc mạch nữa.

Ngượ c với tổ 4, hoạt cảnh về côở tổ 2 và tổ5đượcđemrabànbạccôngkhai, mười mấy cái miệng xúm lại cãi nhau chí chóe.

Chỉ riêng việc phân công các vai diễn thôi, cả bọn đãlàmỏm tỏi.
Lan Kiều nhất định không chịuđóngvaicôTrinh, Nótừ chối mà mặt nhăn màynhó:
– Eo ôi, mình không dám giả làm cô chủ nhiệmđâu!Mìnhsợ lắm!Để bạn BộiLinh đóng đi!
Nhỏ Bội Linh lập tứcgiãyđùngđùng:
– Thôi, mìnhcũngkhôngđóngvai cô chủ nhiệmđâu!Mìnhđóngvaikhác cơ!
Hải quắn đổ quạu:
– Mấy bạn khôngđóngthì aiđóng?
Nhỏ Bội Linh chỉ lên bàn trên:
– Lệ Hằng nè! Mình thấy bạn Lệ HằngđóngcôTrinh làhợp nhất!
Lệ hằng chỉ lên bàn trên nữa:
– Theo mình, chỉ có Quỳnh Nhưlàthích hợp với vai này! Quỳnh Nhưtrangnghiêm,ítnói nhất trong lớp, rất hợp với vai giáo viên chủ nhiệm!

Th ấy tụicongáiđùnquađẩy lại nãy giờ, QuớiLươngđãgaimắt. Nay nghe nhỏ Lệ Hằng nhận xét về cô Trinh sai bét, nó liềncong môi"xì"một tiếng rõ to:

– Ai bảo bạn cô Trinh ít nói? Giáo viên chủ nhiệm mà ít nói, lớp học có mà loạn!

L ệ Hằnglà đứaxưanayhiền lành. Ở tổ 2, nó ngồi cạnhhaiđắtrongbăng"tứ quậy"là Hải quắn và QuốcÂn nhưngchưalần nào xảy ra tiếng nặng tiếng nhẹ.Nhưngbữa nay, nghe Quới Lươngcài khịa, bỗngdưngnó nổi dóa. Nó hừmũi:

– Nhưnggiáo viên chủ nhiệm mà nói nhiềunhư bạn, lớp học còn loạn hơn!

B ị con nhỏ lù khù này phản kích, QuớiLươngmặt mũiđỏ gay. Nó ngoác miệng tính trảđũa thì tổtrưởngMinhVươngđãcắt ngang.

– Thôi, thôi, các bạnđừng cãi nhau nữa!
Rồi nhìn Quỳnh Như, Minh Vươngthấp thỏm hỏi:
– Quỳnh Nhưthấy thế nào? Bạncóđồngýđóngvai côTrinh không?

Trong khi nh ỏ Quỳnh Như đangngần ngừ thì một tiếng nói thình lình phát ra ngay bên cạnh Minh Vương:

– Nếu các bạn ngại thìđể Hải Ngọcđóng cho!

H ải Ngọc không phải là con nhỏ nhanh nhẹn, lại chẳngcónăngkhiếu diễn xuất. Hôm thi hoạt cảnh lịch sử, nó chỉđượcgiao đóngvai"baquândạ dạ", từđầu đến cuốikhôngnóiđược một câu, chỉlóttótđiđằngsau"LêLợi" Minh Vươngvà"LêLai" Đỗ Lễ. Vậy mà bây giờ nó xung phongđóngvai cô Trinh, mộtvaikhôngđứa nào dám nhận, thì quả là chuyện bất ngờ.

Minh Vươngquayphắt lại, mắt trố lên:
– Bạn nói thậtđấy hở?
Hải Ngọc bẽn lẽn:
– Thật.
Lớp trưởng Xuyến Chi ngồi im lặng"dựkhán"nãygiờ, phấp phỏng hỏi:
– Thế bạn địnhđóngvaicôTrinhnhưthế nào?

Không ch ỉ Xuyến Chi, cả nhỏ Hạnh, Vành Khuyên lẫn toàn thể tổ viên hai tổđều dồn mắt vào Hải Ngọc, tò mò xem con nhỏ chậmănchậm nói mày trả lời ra sao.

Thấy mọi người nhìn xoáy vào mình, Hải Ngọcđỏ mặt ấp úng:
– Hải Ngọcđịnh…định…

Th ấy Hải Ngọc"định, định"cả buổinhưngrốt cuộc chẳng biết nó"định"gì, Hải quắn sốt ruột:

– Bạn định"câugiờ"chođến tối chứ gì?
– Không phải! – Hải Ngọc liếm môi– Hải Ngọcđịnh sẽ…hohúnghắng…
Đỗ Lễcười hê hê:
– Tưởng sao! Nếu lên sân khấu đứng ho khanthì ai đóngvai côTrinh chảđược!
Chí Mỹ nhún vai:
– Bạn đóngnhưthế, cô Trinh sẽ khóc thét! Cô sẽnghĩ bạnđembệnh tật của cô ra chế giễu!
– Cô sẽkhôngnghĩ vậyđâu!– Nhỏ Hạnh bênh Hải Ngọc – Cô sức khỏe yếu, lại hết lòng dạy dỗ chúng ta, còn phụđạo thêmở nhà nên bệnh ho của cô vẫn chưadứt! Diễn tảđiều đó nhằm nói lên sự tận tụy của côđối với học trò chứ không phải là giễu cợt!
Được lớp phó học tập lên tiếngủng hộ, Hải Ngọc thêm tự tin. Nó nói, mắt long lanh:
– NhưngHải Ngọc không chỉ…đứng ho khanthôi đâu!
Đỗ Lễ lại phábĩnh:
– Bạn định hắtxìhơinữa chứ gì!
Minh Vươngquaysangtên tổ viên lắm mồm, trừng mắt:
– Màycó thôiđikhông! Đâykhôngphải chuyện đùađâu đấy!
Hải quắn nhìn Hải Ngọc:
– Bạn cứ nói tiếpđi, đừngthèm đểýđến thằng"để lỗ"

Đỗ Lễ là thủ môn dự bị cho thằng Tần trongđội bóng lớp 8A4. Nó bắtbóngcũngtạm được nhưngthỉnh thoảnghayđể thua những quả lãng xẹt, vì thế tụi bạn hay trêu nó là thằng"để lỗ". Hồi đầunăm, độibóng8A4 đụng vớiđội hạngxoàngtrongtrườnglà đội 8A3, gặp lúc thằng Tần vềquêăngiỗ, Đỗ Lễ bắt thay, bịđốiphươngđáthủnglưới tớinămquả khiến đội nhà bị thua 4-5. Sau lần đó,"thi sĩHoàng Hôn"làm tặngĐỗ Lễ hai câu: "Bởi Đỗ Lễchuyên môn "để lỗ".Mình tốn tiền mua rổđựng banh" khiến cả lớpđược một phen nôn ruột. Bây giờ Hải quắn lôi cái "biệt danh"đóra, Đỗ Lễ tứcsôi nhưngbiếtcàngđôi co càngbất lợi, nó đành ngậm bồ hòn làm ngọt và dỏng tai chờ nghe con nhỏ Hải Ngọc uống mật gấu này nói tiếp ra sao.

Hải Ngọc nói:
– Hải Ngọc nhớ có một câu cô Trinh hay hỏi chúng ta. Cô hỏi "Con côngtrangsức bằng bộ lông, cònconngười thì trang sức bằng gì hởcácem?"
Cả chục cái miệngđuanhauđáp:
– Thưa cô, conngười trang sức bằng học vấn ạ!

Th ấy tụi bạnđồng loạthưởngứng, lạicòn"thưacô" với Hải Ngọc, Đỗ Lễ ngứa tai không thể tả. Nó nhếch mép cà khịa:

– Giỏi ghê nhỉ! Thế sao lầnđầu cô hỏi, các bạnkhôngđối đápthôngminhnhư thếđi!

Câu "bắt giò" củaĐỗ Lễ khiến cả bọnđanghàohứng bỗng khựng lại. Chả là những tuần đầu mới nhập học, lớp 8A4ồn nhưmột cái chợ, cô Trinh phân công các tổ chấmđiểmthiđualẫn nhau nhưngchẳngăn thuagì, mỗi lần vô lớp cô giảngbài đến rát cả cổmà dườngnhư lũhọc trò nhí nhố kia chẳngđểvàotaiđược mấytí. Lahoài khôngđược, một hôm cô hỏi:

– Các em có biết con công trang sức bằng cái gì không?
Câu hỏi quá dễ, cả lớpđồng thanh:
– Thưa cô, concôngtrang sức bằng bộ lôngạ!
– Giỏi lắm!– Cô Trinh gật đầu – Thếcònconngười? Conngười trang sức bằng cái gì?
Lần này thì câu trả lời rất phân tán. Nhỏ Tú Anh nhanh nhẩu nói trước:
– Thưa cô, conngười trang sức bằng dây chuyền và vòng vàngạ!
Kim Em bổ sung:
– Bông tai nữa chi!
Bội Linh không chịu thua:
– Trâm cài tóc nữa!
Lệ Hằng, Vành Khuyên, Hiền Hòa, Quỳnh Nhưcũngthinhauthêmthắt:
– Nơ nữa!
– Băng-đô nữa!
– Son phấn nữa, cô!
Bọn contraixem cácđồ trang sức kia chỉ là thứxoàngxĩnh. Thằng Lâm bô bô:
– Thưa cô, đólàcà-vạt, giày da, cổ cồn, khuy cài tay áo, bidăng-tin xịttóc, nón lưỡi trai…

Lâm kê m ột lô một lốc, cứnhư thể nó là chuyên viên quảng cáo cho các dịch vụtrangđiểm chú rể.

Đỗ Lễcườimũi:
– Nhữngcái đó là chuyện vặt! Con người hiện đại phải trang sức bằng xe phân khối lớn và điện thoạidiđộng cơ!

Ch ờ cho bọn học trò cãi nhau chí chóe và cuối cùng ngồi thở hổn hển sau những cuộc cãi cọ bất phân thắng bại, cô Trinh mới từ từ nói:

– Tất cả nhữngđiều các em liệt kê nãy giờ chỉ là những trang sức bề ngoài. Hình thứcđẹp nhưngnội dung trống rỗng,sơsàithìcũngchẳng giá trịbaolăm. Trangsứcđángquý nhất của conngười chính là học vấn các em à!
Nhìn lướt qua những bộ mặt ngẩn ngơ của học trò, cô thong thả nói tiếp:
– Nếu không có học vấn thì trí tuệkémphongphú, nghĩ suykémsâusắc, ứng xử kém khéo léo, vàđãnhưvậythìdù cácemcóănvận đẹpđẽđến mấycũngchẳng khiến người nể phục!

C ả lớpimphăngphắc nghe cô giảng giải.Trướcnay, côrănđeđủ thứ, bọn học trò chả sợ, nhưngbâygiờ nghe cô kể ra những tai hại to lớn của việclười học, khốiđứa giật mình thon thót. Chẳngđứa nào muốn"trí tuệ kém mở mang, kiến thứckémphongphú, nghĩ suykém sâusắc, ứng xử kém khéoléo"vì vậyđứanàođứa nấy"kém ồnào"hơnhẳn thường ngày.

Sau l ầnđó, lớp học nề nếp, trật tựhơnvàtất nhiên là cô Trinh bớt khản giọnghòhéthơn. Kết quả bất ngờđókhiến côhài lòngquáđỗi, vifvaayj hôm nào học trò của cô học tập có vẻlơlà cô lại tủm tỉm hỏi:

– Con công trang sức bằng cái gì hở các em?
Tức thì hàng chục cái miệng tranh nhau:
– Thưa cô, concôngtrang sức bằng bộlông, còncon người trang sức bằng học vấn ạ!

Cô m ới hỏi câu thứ nhất, học trò củacôđãmaumắn trả lời nốt cả câu thứ hai, rõ bép xép còn hơn tépnhảy! Nhưngcô Trinh chẳng lấy thế làm phật ý. Cô gật đầu:

– Vậy thì khi cô giảng bài các em nên im lặng hay nên ồn ào?
Cả lớp lạiđồng thanh:
– Dạ, nên im lặngạ!

Bây gi ờ nghe nhỏ Hải Ngọc nhắc lạicâu nóiưathíchđócủa cô, Hải quắn khoái chí vô cùng. Phớt lờ sựpháđám của Đỗ Lễ, nó nhìn Xuyến Chi, cười hỏi:

– Xuyến Chi thấy thế nào?

Dĩ nhiên bancánsự lớp vui vẻtán thành ngayđề nghị của Hải Ngọc. Nhỏ Vành Khuyên chỉ dặn:

– Nhưnglúcnóicâuđó, ai cườithì cườinhưngbạn Hải Ngọc cấm cóđượccười đấy nhé?
Hải Ngọc chớp mắt:
– Ừ, Hải Ngọc sẽ cốkhông cười!

Vi ệc phân công diễn viên chỉkhókhăn khitìmngười thủ vai cô chủ nhiệm. Bây giờ Hải Ngọcđãxungphongđứng ra nhận, những vai trò còn lại tươngđốiíttranh cãihơn. LamKiều sắm vai cô Kim Anh dạy hóa học, MinhVươngsắm vai thầyĐại dạy giáo dục công dân, Quốc Ân sắm vai thầyĐoàn dạy thể dục, Quỳnh Nhưlàm côNga, Lệ Hằng làm cô Hạ Huệ…

B ốnđứa trong ban cán sự lớp ngồi bên cạnh hỏi tới hỏi lui cặn kẽ và nhiệt tình góp ý cho từng vai diễn.

Cu ối buổi họp, mọi chuyện coi như xong. Bâygiờ chỉ còn chờ khảnăng dàn dựng củađạo diễn Hải quắn và tài nghệ diễn xuất của tập thể diễn viên vào ngày quyết định…


Chương 7

M ớiđầu giờ chiều, lớp8A4 đãồn ào, náo nhiệt. Buổi liên hoan cuốinăm, bọn học trò bụng dạnônnaonênđứanàocũnglật đậtđisớm. Tổtrangtrídưới sự chỉ huy của"họasĩ" Cungcắt vô số hóa bằng giấy mày dán la liệt bốn vách tường khiến căn phòngquen thuộc hằng ngày sáng rực hẳn lên, trông vô cùng lạ mắt.Đã thế, những dải kim tuyến sặc sỡ vắt từgócnàyquagóckhác, óngaóngánhngaytrênđầu mọi người khiến buổiliên hoanchưabắt đầumàkhôngkhí đãrộn ràng, náo nức.

Trên cácdãybàn, bánhtrái vànướ c ngọtđược Hiền Hòa và Kim Em, hai nhân vật quan trọng trong tổ những công, bê ra sắp thành từng hàng dài.

Nhỏ Hiền Hòa mới loay hoaybưngbêđược một lúc, Việt hàvàAn Dung đãchạy lại níu tay:
– Đi!
– Đi đâu?
– Tụi mình phải kiếm chỗ vắngdượt lại bài Hổng dám đâu!
– Hổngdámđâu!– Kim Em trừng mắt – Bạn Hiền Hòa cònđangphải phụ mình dọn bánh đấy!
– Thôi mà, bạn nhờngười khácđi!– Nhỏ An Dung thấyKimEmlàmcăng, bènđấu dịu – Để tụinàydượt lại một tí, kẻo lát nữa trục trặc nửa chừngthìngượng lắm!

An Dung v ừa nói vừa ranh mãnh nháy mắt với hai bạn. Kim Em không nhìn thấy vẻ tinh quái của An Dung, tiếp tục hùng hổ:

– Khôngđược! Hát hò là phải tập từtrước, ai lạiđểnướcđến chân…

Đangthao thao, chợ t cảm thấyđiều khác lạ, KimEm ngưngbặt và ngoảnh cổ sang bên cạnh. Mặt nó bỗng thuỗn ra khi thấy Hiền Hòa và Việt Hà biếnđiđâu mất. Kim Em chớp chớp mắt một lúc rồi thở dài quay lại trách cứAnDung. NhưngAn Dungcũngkhôngcònở chỗcũ. Nhân lúc KimEmđangsửng sốt, nóđãlénlenquađámđông chuồn ra cửa.

Ngượ c lại với ban"Tamcaáotrắng""casĩô-pêra"Dưỡng chẳng cầnđiđâu xa. Nóđứngở góc lớp, ngoác miệng rốngbài "Trốngcơm"đến đinh tainhức óc. Thoạt đầu, tôn trọng một casĩđangluyện giọng trước khi lên sân khấu, tụi bạn bấm bụng làm ngơ. Nhưngđến khi thằngDưỡnghátđihátlại bàihátđến lần thứmười thì nhiềuđứa chịu hết nổi.

Đỗ Lễ hằm hè:
– Thôi, tra tấn bạn bè thếđủ rồi mày!
ThằngCungđưataybịt tai:
– Ngày mai chắc tao phảiđến bệnh viện TaiMũiHọngđể kiểm tra lạimàngnhĩ quá!

Dưỡ ng chứng tỏ mình là mộtđứa lì lợm không ai bằng. Tụi bạn càng trêu, nó càng hét tợn. Chỉđến khi nhỏ Vành Khuyên lại gần vờ nhỏ nhẹ:

– Dưỡng phải giữ giọngđể lát nữa hát chính thức chứ!

Thì nó m ới chịu vui vẻ"tắt đài". Tronglúcđó, mấyđứa tổ 4 cứ bu quanh Quý ròm, gạn hỏi:

– Bài thơ của Quý xong rồi chứ?
– Dĩ nhiên! Đến giờnàymàchưaxongthì cònnóigì nữa!
– Thếbài thơđónhư thế nào?– Nhỏ Hiển Hoa gạ gẫm –Quýđọc thử xem!
– Làm gì sốt ruột thế? – Quý ròm nhún vai–Đằng nào lát nữa bạncũngsẽ nghe kia mà!

Nh ỏ Hiển Hoađịnh hỏi xem Quý ròm có chắc sẽ giật giải trong buổi liên hoan này không nhưngsực nhớ bữatrước Quý ròm gầm gừ tuyên bố"Tôi làm thơkhôngphảiđểđoạt giải",nó liền kịp thời tốp lại. Mấyđứa ở tổ 2, tổ 3 và tổ5dườngnhư đãtậpdượt kỹlưỡng các hoạt cảnh nên chẳng thấy tụi nó lộ vẻloâunhưnhững tổ khác. Tụi thằngBá, ĐặngĐạo, Tú Anh, Hải Ngọc chỉ mải lo giành giật nhau mấy cuốn lưubút, cãinhau chí chóe.

– Học sinh nghiêm!

Ti ếng lớp trưởng Xuyến Chi thình lình vang lên khiến cả lớp lập tức im phắt, đứanàođứa nấy lật đật đứng thẳngngười vàđổ dồn mắt ra cửa.

D ẫn đầu là cô Trinh, theo sao là thầy Hiếu, cô Nga, cô Diệu Lý và các thầy cô khác, tất cả đangtươi cười chậm rãi tiến vào.

Cô Trinh vẫy tay:
– Các em ngồi xuốngđi!
Nhỏ Xuyến Chiứng tiếng hô:
– Học sinh nghỉ!

C ả lớp lục tục ngồi xuống. Mấyđứa tổ 1 và tổ 3 dồn ra sau, chừa mấydãybàn đầu cho các "thượngkhách".

Đợi aiấy an tọa, "speaker"Hạnh từ từ tiến ra giữa bụcđiều khiển chươngtrình.

Trướ c tiên nó mời lớptrưởng Xuyến Chilên "tuyên bốlýdo".Tiếp theo, lớp phóvăn thể mỹ Vành Khuyên được mời lên giới thiệu các tiết mục"hấp dẫnvàđặc sắc". Khi giới thiệuđến hoạt cảnh của tổ 2 và tổ 3, nhỏVànhKhuyên khôngdám đọccâu"đặc sắc và vui nhộnchưatừngcó" trong tờ giấy ghi sẵn. Cho đến lúcđó,mặcdùđãtự tin lên nhiều, Vành Khuyên vẫn chưahình dungđược phản ứng của thầycôtrước màn hoạt cảnh do bọn Hải quắn bày ra. Phớt lờ những bộ mặt nhănnhócủabăng"tứ quậy"ngồi bên dưới, nó cố tình cắt xén bớt nhữngcâu "quảngcáo" giật gân do thằngLâm "thisĩHoàngHôn"đề nghị.

– Bây giờthisĩLan Kiều sẽ mởđầu chươngtrình văn nghệ bằngbài thơTrường em! – Vành Khuyên vừabước xuống, nhỏ Hạnh đãdõngdạc – Xin thầy cô và các bạn cho một tràngpháo tayđểđộng viên tinh thầnthisĩ!
Tiếng vỗ tay lập tức vang lên rào rào.

Lan Ki ều bẽn lẽn bướcra"sân khấu". Lan Kiều trước nay chỉlàmthơđăngbáo. Nóchưabao giờđọcthơtrướcđámđông,nhấtlàtrongđám đôngđócócả các thầycôlúcnàyđangnhìn chòng chọc vào nó chờđợi.

Phải hắng giọng hai, ba lần, Lan Kiều mới mở miệngđược. Nóấp úng:
– Thưa cácthầy cô…thưa cácbạn… LanKiều xin đọc…
Rồikhôngnóirõ làđọc gì, nó hấp tấp"trình bày"luôn:
- "Anh gạch –Đo đỏ – Nho nhỏ – Dễthương…"

Bài thơnàyLan Kiều làm đãlâu, lạ i bằng lốithơhaichữ vần vèo dễ thuộc, nhưnglúcnàynó đọc cứ vấp lên vấp xuống khiến mấyđứa trong tổ2nhănnhưbị, chắc mẩm phen này mấtđứt cái phần thưởng quý giá của cô Trinh.

Nhưngdù Lan Kiều trìnhbàykhôngđượctrơntrulắm, bàithơ Trường em vẫn nhận được lời khen ngợi và những tràng pháo tay nồng nhiệt của các thầy cô.

Chí M ỹ không biết nhặt được ởđâumột cành hoa ny-lông, hí hửng chạy lên sân khấu dúi vào taythisĩkhiến thisĩlỏn la lỏn lẻn và cuống quít chạy vội về chỗ ngồi.

Ở trên bục, nhỏ Hạnh tiếp tục làm nhiệm vụ:
– Để tiếp nốichươngtrình, casĩDưỡng sẽ trình bày bản dân ca quen thuộc Trống cơm. Xin các thầy cô và các bạn bình tĩnh thưởng thức!

L ời giới thiệu của nhỏ Hạnh khiến cả lớp cười ồ.

Thầy Quảng quay sang cô DiệuLý,ngơ ngác:
– Thưởng thức ca nhạc tại sao lại phảibìnhtĩnhhở cô?
Cô Diệu Lý lắcđầu:
– Điều này chắc thầy phải hỏi cô Trinh.

Hôm trước, cô Trinhđãbị thằngDưỡng làm mất vía một lần, tất nhiên cô biết rõ tại sao nhỏ Hạnh lại"cảnhbáo"khán thínhgiả một cách nghiêm khắcnhưthế. Nhưngkhithầy Quảng và cô Diệu Lý thắc mắc, cô chỉ nhoẻn miệngcườikhôngđáp.

Cô Trinhkhôngđáp, nhưngthằngDưỡngđãtích cực giải đápngay.
Nó phồng ngực, hai tay nắm chặt, gân cổ nổi vồng:
Tình bằng có cái trống cơm, khen ai khéo vỗ…

Th ằngDưỡng làm các thầy cô giật nảy. Nếuđemcái"trốngcơm"thậtra"vỗ"vào lúc này chắccũngkhông thể khiến người nghe chóng mặt đến thế.

Cô Kim Anh và cô H ạ Huệ ngậm chặt miếngbánh ăn dở, thầy Hiếu và thầy Thừađặt vội ly nước ngọt xuống bàn, còn cô Trinh thì húng hắng ho. Cô Nga hấp tấp quay lại phía sau, nhìn lướtđámhọc trò, có lẽcôđịnh nói câu quen thuộc "Ôi, cônhứcđầu quá! Em nào có mang theo chai dầugió, chocômượnxemnào!"nhưngsực nhớrađâylà buổiliênhoanvăn nghệ cuốinăm, chứ không phảiđangtiết sử, cô liền thất vọng quay lên. May mà bản Trống cơmkhôngđến nỗiquádài. Khi Dưỡng hát xong câu cuối cùng, ai nấy đều thởphàonhưvừa thoát khỏi một trận oanh kích. Mừng"taiquanạn khỏi", mọingười vỗ tay như sấm.

Đangmồ hôi mồ kê nhễ nhại, nghe tiếng vỗ tay, mặt màyDưỡngtươihơnhớn. Nó liếm môi, hăm hở:

– Nếu các thầy cô và các bạn còn muốn nghe nữa, em xin hát thêm bản thứ hai. Bản này có tên là…

S ựhăngháicủaDưỡng khiến các khán giả mặtxám nhưchàmđổ. "Speaker" Hạnh hoảng hốt cắt ngang:

– Cảm ơnnhiệt tình của casĩDương. Nhưngvì thời gian có hạn, xin bạn cảm phiền!
Dươngvẫn chưa chịu buông tha mọingười. Nó cứđứngtrơ, giọng nằn nì:
– Bài này ngắn thôimà…
Nhỏ Hạnh càng quýnh. Không biết làmsao, nóđành nóithẳng:
– Một lần nữa, xin cảmơn bạn. Và… mời bạn về chỗ ngồi!

B ịđuổi thằng cánh, Dưỡng hằm hằm bước xuống, bụng tức con nhỏ Hạnh "vùi dập nhân tài" kia khôngđểđâu chohết. Hôm trước thằng Quang nói với cô Trinh là tổ 1 của nó tham gia hai tiết mục, Dưỡng sẽ hát bản Trốngcơmđể tạo cảm giác mạnh, sauđóban"Tamcaáotrắng"sẽ hát bản Hổng dám đâu để giúp khán giả hoàn hồn lại. TưởngQuangnói đùa, khôngngờ sự thực lại diễn rađúngynhưthế.

Khi ba con nh ỏ Hiền Hòa, ViệtHàvàAnDungbước ra chào khán giả và cất giọng lảnh lót "Trên cành cao chim hót mời em đi giữa mùa xuân…" thì cô Kim Anh và cô Hạ Huệ mới nuốt trôi được miếng bánh nãy giờ còn nghẹn ngang cổ họng, thầy Hiếu và thầy Thừa mớibìnhtĩnh cầmlynước mà không sợ tuột tay làm rớt và cô Trinh mới thôi ho, cô Nga mới thôi nhấp nhổm quayđầu nhìn quanh quất. Không chỉ các thầycô, khi ban "Tam caáotrắng"cất lên bài hát quen thuộc, tụi bạn trong lớp tưởngnhưcómột làn gió mát thổi ngang lớp học và không hẹn mà mấy chục cái miệng cùng đồng loạt hát theo, nhiều đứa còn vỗtayđánh nhịp:

- "Đá bóng với đá cầu, nhảy dây, bắn bi, trốn tìm. Ôi hấp dẫn tuyệt vời nhưng mà em hổng dám đâu! Hổng dám đâu em còn phải học bài! Hổng dám đâu, em còn phải làm bài…"

T ổ 3 tiếp nốichươngtrình bằng một hoạt cảnh, theonhư lời thằngBáđăngkývới cô Trinh, là hoạt cảnh vềđề tài học tập. Cả lớp hồi hộp nhìn thằngPhướcđeo râu, mang mục kỉnh,đạo mạo bước lên sân khấu. Năm đứa còn lại, kể cả lớp trưởng Xuyến Chi và lớp phó Vành Khuyên, lục tục bướctheosauvàđứng dàn hàngngangtrước mặt Phước, vòngtay cúiđầu ngoan ngoãn ra phết.

Đến khi thằngPhước cất lời:
– Cácconơi!

Vànăm đứ a kia dạ ran thì tụi bạn mới biết thằngPhướclà "cha"của cả tổ nó. Đỗ Lễcười hí hí, vọt miệng:

– Chaơi!Conđóibụng…

Đỗ Lễ tính trêu thằngPhước mộtcâubálápgìđónhưngbắt gặp cái trừng mắt của nhỏ Hạnh, nó liền rụt cổ nín thinh.

Ph ớt lờ sựphábĩnhcủaĐỗ Lễ, Phước vẫn tiếp tục nói với"cáccon", nóvừa nói vừa dang rộng hai tay, trịnh trọng, tha thiết:

- "Việc họcđối với cáccon hình nhưkhó nhọc, mẹ con nói phải đấy!Cha chưa bao giờ trông thấy các con đi học với dáng điệu quả quyết và nét mặt hớn hởnhưcha mong muốn. Các con thửtưởng tượng nếu các con ngồi không ở nhà thì ngày giờ của các con sẽ trống trải biết là dường nào… Cáccon hãynghĩ đến những người thợ làm lụng cả ngày, tối đến còn phải cắp sách đi học, những cô thiếu nữ suốt tuần lễ bị giam giữ trong xưởng, chủ nhật đến cũng rủnhau đihọc, những binh lính hết giờ luyện tập, cũng đem tập vở ra học, viết. Cho đến những trẻ mù, trẻcâm, chúng cũng đều học cả…"
Giọng thằngPhước càng lúc càng diễn cảm:
- "Mỗi buổi sáng, lúc cáccon đến trường, cácconhãynghĩ cũng giờấy trong thành phố ta có tới ba vạn đứa trẻcũng ngồi dán mình trong lớp bốn tiếng đồng hồnhưcáccon để được mở mang trí tuệ. Cáccon hãynghĩ: xấp xỉ giờ này, trẻcom trong cácnước trên hoàn cầu cũng đều đi học cả. Cáccon hãytưởng tượng nhữngđứa trẻ lếch thếch trên những đường hẻm nhà quê, rảo bước trong các phốphường huyên náo,dưới bầu trời oi ảhaytrongcơn mưa tuyết lạnh lùng, chúng đi thuyền ở những xứ lắm sông ngòi, cưỡi ngựa qua nhữngcánh đồng mông quạnh hoặc ngồi xetrượt trên nhữngbãi băng giá lạnh. Chúng xuống lũng lên đèo, chúng xuyên rừng lội suối, chúng vượt qua những ngọn đồi hẻo lánh hoang vu. Ăn mặc hàng ngàn lối khác nhau, nói bằng trănthứ tiếng khác nhau, chúng đi một mình haylũ năm lũ ba, sách cắp trong tay hay cặp đeo dưới nách. Từ ngôi trường cùng tột lấp trong ánh tuyết nước Nga cho tới nóctrường hẻo lánh l�! ��n trong khóm gồi xứẢ Rập, có tới hàng triệu triệu đứa trẻ cùng học một điều bằng những thể thức khác nhau…"

Ho ạt cảnh của tổ 3 chẳng ra hoạt cảnh tẹo nào. Hoạt cảnh là phải có hoạtđộng, có diễn tiến, có kịchtính. Đằng này thằngPhước chỉđứngnói khan. Nhưnglạ lùng thay, cả lớpimphăng phắc, mặtđứanào đứa nấyđều lộ vẻ ngẩn ngơ, xúcđộng. Tất nhiên nhiều đứa biết thừaPhướcđangđọc bứcthưcủa cha Enricô gửi cho con, trích trong cuốn Tâm hồn cao thượng của Edmond de Amicis mà hồi ở cấp 1, tụi nóđãđược học qua. Nhưnggiọngđiệu chân thành của lờivăn khiđọc lên vẫn khiếnngười nghe cảm thấy nao nao khó tả. Hôm trướcPhước lỡ ba hoa với cô chủ nhiệm là tổ nó sẽ dựng hoạt cảnh về học tập. Nhưng sau khi bàn tớitínhluiđến nátóc, đứanàocũngthấyđề tài học tập quá xá hóc búa, rốt cuộc nhỏ Tú Anhbèn đề nghịđọcláthưnàythaychohoạt cảnh. Nhưngđể cho cô Trinh và tụi bạn khỏi bắt bẻ và trách cứ, tụi nó vẫn phân vai cha vai con và bắt thằngPhướcđeo râu, mangkínhravẻ ta đâycũng chuẩn bị công phu lắm lắm. Các thành viên tổ 3 không ngờ tiết mụcđơngiản của mình lại thành công ngoài sứctưởng tượng. Không những tụi bạn nghệt mặtravìxúcđộng mà ngay cả các thầycôcũngbịđoạnvăn làm cho xao xuyến. Bứcthưngười cha gửi cho Enricô khiến các thầy cô cứ chớp chớp mắtmơ màng nhớ lại thời cắp sách của mình.

Giọng thằngPhước mỗi lúc một cất cao, hùng hồn:
- "Cáccon hãytưởng tượng trong cái tổ kiến học sinh gồm hàng trăm dântộc khác nhau ấy, các con có hân hạnh dự phần… Cáccon hãytự nhủ: ví phỏng một mai sự hoạt động ấy ngừng hẳn thì nhân loại sẽ trở lại đời mọi rợ, sẽ sa vào cõi tối tăm…"

Ngay t ừđầu, Phướcđãnhận ngay ra hiệu quả củabàivăn trên gươngmặt mọingười. Ngay cảnó, nó cũngbịbàivănlôi cuốn. Đến đoạn cuối thì giọngnóđãkhảnđặc:

- "Cố lên, hỡi những tên lính nhỏtrongđạo quân lớn lao kia! Cốlên, cáccon ơi!Lấy sách vở làm khí giới, lấy lớp họclàm quân đội, lấy thế giới làm bãi chiến trường, coi sự ngu dốt là cừu địch và lấy sựvăn minh của nhân loại làm cuộc khải hoàn, các con phải phấn đấu luôn luôn và chớ hềlàm tên lính hèn nhát!"

Phướ c chấm dứt bài"diễn văn"giữa mồ hôi nhễ nhại và giữa tiếng vỗtay như sấm dậy của mọi người. Phước thấy mình lâng lâng bay bổng. Nótưởngmìnhđanglơlửng trên chín tầng mây. Sung sướng quá, nó không chịu rờisân kháu,dù"hoạt cảnh"đãkếtthúc. Giơthẳng hai tay lên trời, nó cao hứng làm một chuyện không có trong kịch bản là ngoác miệng kêu tên từng"đứa con:

– Cốlên, Bá con, ĐặngĐạo con! Cố lên Xuyến Chi con, Vành Khuyên và Tú Anh con!

X ự"cươngẩu"củaPhước quả là tai họa. Những cảm xúc bồi hồimàbàivăn đemlạiđãbị Phước làm tan biến ngay tút xuỵt. Đangngẩn ngơ, thấyPhước kêu tụi bạn trong tổ bằng"con" ngọt xớt, tụi bạn bỗngphára cười.

Lớp trưởng Xuyến Chi tất nhiên phát hiện ngay ra sự bất lợi. Lúc về chỗ ngồi, nó không ngớt
cằn nhằnPhước:
– Hoạt cảnhđang thành công, bị bạn làm cho hỏng bét!
Nhỏ Tú Anh phụ họa:
– Ừ, nếu bạnPhước không cao hứng chọccười, tiết mục của tổmìnhđứng hạng nhất là cái chắc!
ĐặngĐạo cũnggật gù:
– ThằngPhước này bậy ghê!
Bị tụi bạn trong tổ tấn công tới tấp, Phước nổi khùng:
– Bậycái đầu mày! Tao làm cha, chẳng lẽ tao âu yếm kêutêncác contaokhôngđược hả?
Thấy thằngPhướcnóingangnhư cua, bọn Xuyến Chi chỉ biết lắcđầu ngó lơ chỗ khác.


Chương 8

Xuy ến Chikhôngnhólơ cònđỡ, nó vừa quay mặt sangbên trái, đãgặp ngay thằngDưỡng. Dưỡngcười hề hề:

– Xuyến Chi con! Bây giờ tới tiết mục gì nữa vậy?
Xuyến Chi nghiêm mặt:
– Tôi không giỡn với bạn à nghen!
Dưỡngnhăn nhở:
– Cha cũngđâu cógiỡn! Cha hỏi thật chớ bộ!
Xuyến Chi nghiến răng:
– Bạn muốngì đây?

Cu ộc chiếntranhđangcó nguycơbùngnổ giữaDưỡng và Xuyến Chi thì may làm sao, nhỏ Hạnh đãkịp thời can thiệp:

– Thưacácthầycô,thưacácbạn!Sauđâybạn Quý sẽđọc cho chúng ta nghe một bàithơ về lớp 8A4thânthương…

L ời giới thiệu của nhỏ Hạnh khiến cả lớpđangồn ào chợt im phắt. Đãhơn mười ngày nay, tụi bạn nghe"thisĩBìnhMinh"tuyên bố sẽ viết mộtbài thơvề lớp8A4nhưngchẳng ai biết nó viết gì. Ngay cả tụi bạn cùng tổ, thậm chí thân thiết nhưTiểu Long và nhỏ Hạnh, dò hỏiđến khản cổ, thisĩnhàta vẫn không chịuhérăng.

Quý ròm khoan thai tiến lên bục, tay cầm tờ giấy, trịnh trọng hắng giọng:
– Kính thưacácthầycáccô, thưacácbạn, nhân dịp kết thúcnăm học, emxin đọc một bài thơviết về lớp học của chúngta…
Hải quắn vọt miệng:
– Bài "Lớp em ca hát thật là hay ho…" chứ gì?
– Đâylà bài khác!– Quý ròm vẫn điềm tĩnh–Bài thơ nàycó thểkhônghay, nhưngdù sao cũngghi dấu một kỷ niệm…
Tiểu Long quay sang nhỏ Hạnh:
– Này, thằng ròm mắc cái tật dài dòng tự bao giờ thế nhỉ?
Đỗ Lễ nói lớn:
– Thôi, giới thiệu thếđủ rồi! Đề nghịthisĩ BìnhMinh đọcthơđi!
Nhiều cái miệng nhao nhao hùa theo:
– Đúngrồi đó! Đọcthơđi!
Quýròm đưatờ giấy lên sát mắt, từ tốn:
– Bài thơnày cótên là Chị Hằng.
– A ha!– Quới Lươngbô bô –ThisĩBìnhMinhlàm thơtặngngười đẹp Lệ Hằng mà dám bảo là viết về lớp mình hả!
Lệ Hằngđỏ mặt quay ra sau:
– Bạn QuớiLươngcó biết giữ mồm giữ miệng là gì không vậy?

L ời bình luận của Quới Lươngkhiến Quý ròm thoáng lúng túng. Nó khẽ hắng giọng hai ba cái rồi không dám kéo dài thời gian, sợ tụi"tứ quậy"ăn nói vungvít, nólập tức lấyhơiđọc:

Anh Em Khuyên Hạnh Quý Long Vương Dung Ngọc Như Hoa Lâm MỹLương…
Quý ròm mớiđọc có hai câu, tụi bạn đãnghệt mặt.
Quỳnh Nhưliếc Lan Kiều:
– Thơ gì kỳ vậy hở Lan Kiều?
Lan Kiều khẽ lắcđầu:
– Mình cũngkhôngrõ!Đợi Quýđọc hết cả bài xem sao!
Nhưngngaycảkhi"thisĩ BìnhMinh"đọc nốt hai câu cuối:
- Bá Đạo Linh Hà Cung Lễ Hải Tần Kiều Ân Dưỡng Phước Hòa Quang
Nhỏ Lan Kiều vẫn ngơ ngáclẩm bẩm:
– Thơ của Quý khó hiểu ghê!
Đỗ Lễ không lẩm bẩmnhư Lan Kiều. Nóđứng bật dậy, oang oang chất vấn:
– Thơ gì mà"dung ngọcnhưhoa", "bá đạo linh hà", tụi này chả hiểu gì cả! Lại có gì gì "Lâm MỹLương" nữa! Nếu là"LêMã Lương", tụi này còn biết là ai, chứ"Lâm Mỹ Lương" thì chịu!
Nhỏ Vành Khuyên chớp mắt hỏi:
– Hình như bạn Quýlàm thơ bằng chữ Hán phải không? Nếu vậy thì bạn phải dịch sang tiếng Việt cho bạn bè hiểu chứ!
– Đâykhôngphải là thơchữ Hán!–Quýròm chưakịp đáp, tiếng thằngLâmđãvanglên – Nếu làthơchữ Hán chắc chắn sẽ không có câu"Anh em khuyên Hạnh quýLong Vương". Chỉcóđiều câu thơnàyhình nhưkhông chínhxác!
Nhỏ Vành Khuyên nhíu mày:
– Không chính xác là sao?
– Nếu câuthơviết "Anh em khuyên Hạnh quýMinh Vương"thìcòncóýnghĩa, vì Minh Vươngởngayđây, chứ khuyên Hạnh quýLongVươngthìHạnh biếtLongVươngởđâu mà tìm!

Nói xong, L âmnherăngracười hì hì. Trong lớp, ba bốnđứa lập tứccười theo. QuớiLương cònkhoái chíđến mức thò tayvào ngăn bàn gõ thùngthùng.

Minh Vươnglàtổ trưởng củaLâm, nhưngtrước lối đùacợt bặm trợn của thằng này, nó chỉ biết quay mặtnhìnđi chỗ khác, ra vẻta đâyvừa rồi chả nghe thấy gì cả.

Ở trên sân khấu, nhỏ Hạnh vẫn thản nhiên. Nóđưamắt nhìn khắp lớp và thủng thỉnh nói:
– Bài thơcủa Quý chẳng phải là thơchữ Hán, và thựcracũngchẳng có một ýnghĩanào cả…
Nhỏ Hạnh mớinóiđến đó, QuốcÂnđãvọt miệng cắt ngang:
– Thơ chẳngcóýnghĩathìđọc lên làm gì!
Nhỏ Hạnh điềmtĩnhgiải thích:
– Tuy chẳngcâu thơnào có ýnghĩanhưngtoàn bài thơ lại có mộtýnghĩarất lớn.
Dưỡng nhấp nhổm trên ghé:
– Đề nghị bạn nói rõ mộttíđi!Nóithế có thánh họa may mới hiểu!
– Tôi sẽnóirõngayđây!
Nhỏ Hạnh gật đầu và lại gần Quý ròm, cầm lấy tờ giấy trên tay bạn, rồi quay xuốngdưới:
– Mỗi chữtrongbàithơnàylà một tênngười. Và toàn bộbàithơđược ghép bằng tên của tất cả các bạn trong lớp…

Nh ỏ Hạnh quả thông minh siêuđẳng. Mặc dù Quý ròm giữ bí mậtđếnphút chót, nhưngchỉ nghethoángqualànóđãkhámphángayraẩn ý củabài thơ.

Cả lớp lập tức"ồ"lên.
Nhỏ Tú Anh thích thú:
– À, thế ra chữ"Anh"trongcâu thơđầu tiên tứclà Tú Anhđấy!
NhỏKimEm cũngtươihơn hớn:
– Còn "Em"đíchthị là tên mình rồi!
Đỗ Lễ oang oang:
– Bây giờ tôi mới hiểu tại sao"Anh em khuyên Hạnh quýLong Vương". Thì rađólàQuý ròm, TiểuLongvàMinh Vương! Hàhà!

Th ấy tụi bạnnhaonhaotìmtêmmìnhtrongbài thơ, lạicònhăngháigiải thích giùm tác giả, Quýròm cười tít mắt. NhưngQuýròm sungsướng nhất là khi nhìn xuống nhữngdãybàn đầu, nó thấy các thầy cô ai nấyđều gật gù vẻtán thưởng.

NhưngQuýròm chưarờ i sân khấungayđược. Nó vừa dợm chân, ba bốn cái miệngđãtranh nhauđề nghị:

– "Thi sĩBìnhMinh"đọc lại bàithơlần nữađi!
– Ừ, đọc lạiđi!– Hải quắn nhăn nhó– Tao chẳng thấytên taođâucả!

Quýròm đanhphảiđọ c lại bàithơmột lần nữa.

H ải quắn dỏngtainghe. Khi Quýròm đọcđến câu "Bá Đạo Linh Hà Cung Lễ Hải" thì nó toét miệng cười:

– Ờ, ờ, bây giờ thì thấy rồi!
Mấyđứakhinãy chưakịp nhận ra tên mình bây giờcũnglầnlượt reo lên:
– Ờ, taocũngthấy rồi!
– Taocũngthế! Tên taoở tuốt sauđuôinênlúcnãytaonghekhôngra!
Chỉ có Lệ Hằng và Xuyến Chi làngơ ngác:
– Ơ, têncủa Lệ Hằngđâu?
– Ừ, trongbài thơ cũng chẳng hề có tên Chi

Bài thơcủ a Quý ròm là loại thơbốn câu, mỗi câu bảy chữ, tổng cộnghaimươitám chữ, do đó chỉghép đượchaimươitámtênngười. Nhưngkhổ nỗi, lớp 8A4 của nó lại có tớibamươihọc sinh. Túng thế, thisĩnhà ta bèn giải quyết nạn "dư thừa dân số"bằngcách đưatênLệ Hằng và Xuyến Chilên"tạm trú"ởnhanđềbàithơ.

Lệ Hằng không nhớđiều đó nhưngQuớiLươngnhớ. Nócười hề hề:
– Tên của bạn Lệ Hằng nằm chìnhìnhtrênđề bài, lạicònđược tác giả kêu bằng chị, tụi này không khiếu nại thì thôi, bạn còn khiếu nại lôi thôi gì nữa!
Lệ Hằng lỏn lẻn:
– Ờ há! Thế mà Lệ Hằng quên mất!
– Nhưngcòn tôi! – Thấy Lệ Hằngtìm đượcdanh tính, còn mìnhthìchưa,nhỏ Xuyến Chi sốt ruột – Quý giấu tên tôi ởđâuthế?
Quýròm gãi đầu:
– Tên bạn hở? Tên bạnthì… thì…
Xuyến Chi xịu mặt:
– Khi làm bàithơnày, bạn quên mất tôi chứ gì?
– Không phải! – Quý ròm rối rít thanh minh– Tên bạn vẫn cótrongbàithơđó chứ!
– Chỗnàođâu?– Nhỏ Xuyến Chi ngẩn tò te– Sao tôi không thấy?
– Ởngaytrongđề bàiấy!
– Làm gì có!Đề bài chỉ có mỗi mội "chị Hằng" kia mà?
- "Chị" tức là"Chi"đấy! – Quý ròm lúng túng giải thích.
- "Chị" sao lại là"Chi"được!– Xuyến Chi vùng vằng– Tên bạnnàoQuýcũngghiđúng, riêng tên tôi Quý tựdưng thêmvào dấu nặng, tôi không chịuđâu!
Quýròm nhăn nhó.
– Nhưngnếu đặt tên bàithơ là"ChiHằng"thìkhôngcónghĩa gì cả! – Rồi thấy Xuyến Chi vẫn chưanguôi giận dỗi, Quý ròm hạ giọngnăn nỉ – Thôi, bạn chịu khó một chútđi mà! Bạn là lớptrưởng phải biết… hysinh chotập thể chứ!

Điệ u bộ cầu khẩn củathi si nomđến tội, nếu không có các thầy cô ngồi trước mặt, chắcnóđã chắp tay lạy Xuyến Chi rồi.

– Thôi, bạn Xuyến Chi đừng thắc mắc làm gì cho mệt! – Giọng thằngLâmđột ngột vang lên – Phong cách của"thisĩBìnhMinh"xưanayvậy! Lúclàmbàithơvề cách tìm tỉ số lượng giác của góc nhọn, thisĩdámviết "chia đối" thành"chia đôi", rồi giảng"đôi" tức là "đối", thìnaythisĩ viết "Chi " thành "Chị" rồi bắtngười đọc phải hiểu "Chị""Chi", điềuđó cógì lạđâu!

"Thi sĩHoàngHôn"k huyên giải Xuyến Chi nhưngrõ rànglà nhằm chế giễu "tài năngthơ" của"thisĩBìnhMinh".Quýròm biết thừađiềuđó nên mặc dù cuối cùng Xuyến Chi đãchịu rút lại lời khiếu nại và hậm hực ngồi xuống, nó vẫn chẳng thấy khoái trá tẹo nào.

MaymàcôTrinhđã kịp đứnglên. Côđứnglên, đưa mắt nhìn khắp lớp và chậm rãi nói:
– Theocôthìbàithơvừa rồi của Quý rất cóýnghĩa. Đólàmộtbàithơđộcđáo. Cônghĩ cácemnên chép bàithơnàyvào tập và học thuộc. Mai này lớn lên, dù mỗi người tản mác mộtphương, khiđọcbàithơnàylên, cácemsẽhìnhdungrađược từng khuôn mặt bạn bè của lớp8A4thân thương…

Lúc khám phá ra s ựđặc biệt trongbài thơcủa Quý ròm, tụi bạn chỉ thấy là lạ, và khoai khoái vì thấycó tênmìnhtrongđó. Bâygiờ nghe cô chủ nhiệm giảng giải, tụi nó mới cảm nhận hết giá trị củabàithơ. Vìvậy, cô vừa nói xong, cả lớp liền vỗ tay rần rần:

– Đúngrồi đó! Quýđọc lại lần nữa cho bọnmình chép đi!
– Đọcđi, "thisĩBìnhMinh"!
– Đọc chầm chậm thôi nhé!

Quýròm sướngrơn.Nókhôngngờ cô Trinh đánhgiá bài thơcủa nó cao vòi vọi như thế. Cái tầm caođó, thú thật lànó cũngkhônghềnghĩ tới khi sángtácbàithơ"lắp ghép"này.

M ặt mày hí hửng,Quýròm định làm theo yêu cầu của tụi bạn.Nhưngnhỏ Hạnh đãkịp cắt ngang:

– Bài thơnày, látnữa Quý sẽđọc cho các bạn chép. Bây giờđểchươngtrình văn nghệ không bị ngắt quãngquálâu, đề nghị các bạn giữ trật tựđểthưởng thức một hoạt cảnh vô cùng vui nhộn do tổ 2 và tổ 5 biểu diễn…

Chương 9

Tr ừ mấyđứa trong ban cán sự lớp, các tổ còn lạichưahìnhdungđược cái hoạt cảnh nói về thầy cô mà tổ 2 và tổ 5 bí mật tậpdượt mấy bữa nay là hoạt cảnhnhưthế nào.

Vì v ậykhi Minh VươngvàLan Kiều dẫn hai tổbước ra, lại khệ nệ khiêng theo cả bàn ghế lên sân khấu thìđám khán giảđangyên lặng theo dõi kia bỗng nhốn nháo hẳn lên.

Dưỡng quay sang Tần:
– Tụi nóđịnh làm gì vậy hở mày?
– Taocũng chẳng rõ!
Ở dãy bên phải, Kim Em khều Hiển Hoa:
– Các bạn ấy làm gì mà khiêng bàn ghế lên tuốttrên đó vậy hở Hiển Hoa?
Nhỏ Hiển Hoa chớp mắt:
– Chắc các bạn ấyđịnh dựng cảnh một lớp học.
– Dựng một lớp học?– Nhỏ Kim Em ngạc nhiên – Làm thếđể làm gì?
– Hôm trước bạn Hải bảo tổ 2 và tổ 5 sẽ dựng một hoạt cảnh về thầy cô. Có thầycô, dĩ nhiên phải có lớp học rồi!

Hi ển Hoa không phải là con nhỏ giỏi suy luận. Nhưnglần nàynó đoántrúngphóc.

Ở trên sân khấu, sau khi kê bàn kê ghếđâuđóxongxuôi, mười mộtđứa xúm lại vừa chen chúc giành chỗ vừa cãi nhau chí chớ.

Ởphíadưới, thằngCung bĩu môi:
– Mấyđứa này chả có trật tự kỷ luật tí ti ông cụ nào cả! Đến lúc diễn rồi mà còn giành giật, cãi cọầmĩ, thật chả ra làm sao!

Cung không bi ết tụi bạn nó đangđónggiả một lớp học mất trật tự. Nó tưởng mấyđứa kia cãi nhau thật. Nó tưởng hoạt cảnh chưabắtđầu.

Ch ỉđếnkhiđứa thứmười hai là nhỏ Hải Ngọc nãy giờ vẫn đứng tách riêng ra, vô hai tay vào nhau, cao giọng:

– Các em yên lặng nào!Ồnàonhư thế làm sao cô giảngbài được!

Thì Cung m ới biết là mình trách nhầm. Không chỉ Cung, nhiều đứa trong lớp đến lúc này mới biết Hải Ngọcđang đóngvai côgiáo. Cả bọn lập tức nín thở, nghếch mắt theo dõi.

Nhưng mặc cho cô giáo la rầy,mười mộtđắ kia vẫn chen huých la ó, huyên náo không thể tả.
Nhỏ Hải Ngọc cau mày, và lại đập hai tay vào nhau:
– Các em có nghe cô nói không?

T ất nhiên là tụiĐỗ Lễ"chẳngnghecônói", bằng chứng là tụi nó vẫnhăngháigâygổ bất chấp cô g iaos cứ nhắc chằm chặp.

Nhỏ Hải Ngọcdườngnhư bất lực. La một hồi, nó đưa tay chặn ngực, húng hắng ho.
Tiếng ho của Hải Ngọc khiến thằng Quang buột miệng reo:
– A ha, tao biết rồi! Hải Ngọcđangđóngvai côTrinh!
Nhưđể chứng minh tài nhận xét nhanh nhạy của Quang, nhỏ Hải Ngọc hắng giọng:
– Này, các em im lặngnghecôđố này! Em nào cho cô biết con công trang sức bằng cái gì?
Đangồn ào, nghecôđố, tụi Đỗ Lễ lập tứcngưngbặt vàngướcnhìn"côgiáo":
– Con công hở cô?
"Cô giáo"mỉm cười:
– Ừ, côđố các em con công trang sức bằng cái gì?
Lần này nghe rõ câu hỏi, mười một cái miệngđồngthanhđáp:
– Thưa cô, concôngtrang sức bằng bộ lôngạ!
Hải quắn ngứa miệng nói thêm:
– Cô còn câu đốnàokhokhó hơnkhônghở cô? Câu này dễquácô ơi!
Nhỏ Hải Ngọc gật gùchưakịpđáp, thằng Quang ngồi dướiđãláutáu:
– Thếcòn conngười khác con côngở chỗnào? Conngười trang sức…

Đangbô bô, bắ t gặp cái trừng mắt của nhỏ Hạnh, Quang liền im thít. Nhỏ Hải Ngọc phớt lờ thằng Quang lẻo mép, thản nhiên hỏi các"họctrò":

– Con công trang sức bằng bộ lông, thếconngười trang sức bằng cái gì hở các em?

Cũngnhư đầu năm học, nghe"cô giáo"hỏi "dễ"quá,tụ i tổ 2 và tổ 5 thi nhau trả lời loạn cào cào. Tụicongái trưngracácthứ thời trang, bọn con trai dẫn ra các tiện nghi hiệnđại. Hai bên không ai chịu ai, cự cãi ì xèo khiến đámbạn ngồi dưới cười ngặt nghẽo. Ngay cảcô Trinhcũngkhôngnhịn đượccười. Cô không ngờđứa họctrò ngàythường rụt rè và ít nói là Hải Ngọc lạiđónggiả cô giống quá thể. Nó ho húng hắng giống hệt cô. Và các cách hỏi đố vừa nghiêm nghị vừa muốn pháracười kia càng giốngơilàgiống. Côcũngkhôngngờ học trò lại dựng hoạt cảnh về thầy cô theo cái kiểu ngộnghĩnh nhưthế, lại còn nhớnhưincái câu hỏiđố củacô, câuđố cô vẫn "áp dụng"những khi lớp học ồn ào khiến cô không tài nào giảngbài được.

Cô Trinhcười, vàtronglúc cườ i cô vẫn cảm thấy trái tim mình bồi hồi kỳ lạ, thậm chí cô phải chớp chớp mắtđể che giấu sựxúcđộngđangkhiến mặt cô nóng ra. Ở trên sân khấu, lớp trưởng Xuyến Chi, lớp phó văn thể mỹ Vành Khuyên và hai tổtrưởng Minh Vương, LanKiều vừa diễn xuất vừa liếc chừng về phía các vị khán giảđặc biệtđểthămdò phản ứng. Đến khi thấy các thầy cô ai nấyđều bật cười vui vẻ, tụi nó mới thở phào và yên tâm diễn tiếp.

Qu ỳnh Nhưtrôngrõ nụcười trên môi cô chủ nhiệm. Nụcười giúp nó thêm tự tin khi tiếp tục chươngtrìnhtrongvai côNgadạy sử.

Khi "côNga"bướcra, "lớ p học"vừa mới lắng xuống bỗngồn lên khủng khiếp. "CôNga"lại phải tìm cách"dẹp loạn". Dĩ nhiên phươngpháp của cô Nga khác hẳn cô Trinh. Cô Trinh dựavào câu châm ngôn "con công trang sức bằng bộlông,conngười trang sức bằng học vấn", còn côNgadựavào… chaidầu gió. Không rõ con nhỏ Quỳnh Nhưcóthường xuyên trúng gió hay không mà nó diễn vai cô Nga cực kỳ xuất sắc. Sau khi hò hét khản cổ vẫn khôngăn thua, tụiĐỗ Lễồn vẫn cứồn, nhỏ Quỳnh Nhưđưatayômđầu, giọng thảm não:

– Ôi, cô nhứcđầu quá! Em nào có mang theo chai dầu gió, cho cômượn xem nào!
Lời than vãn của"côNga"khiến bọn họctròbên dưới vỗ tay rào ràovàđồng thanh hét inh:
– Cô Nga! Cô Nga!

Còn các th ầy cô thì che miệngcười khúc khích. ThầyĐoàn dạy thể dục ngồi kế cô Nga, quay qua tủm tỉm trêu:

– Cách của cô hay thậtđấy, hôm nào tôi phải bắtchước mớiđược!
Cô Ngacười cười:
– Môn của thầy dạy ngoài trời, chỉ sợ thầy trúng gió thật thôi!

Khi th ầyĐoàn trêu côNga, thầy không ngờ chỉvài phútsaucôNgađã có dịp trêu lại thầy.

B ởi vì khi nhỏ Quỳnh Nhưvừa lui vào thì QuốcÂn đãbướcra. Nhìnsángđimạnh mẽ của nó, người vô tâmđến mấycũngbiết ngay nó là"thầyĐoàn"dạy thể dục chứ không ai!

"ThầyĐoàn"vừabước ra chính giữa"lớp"đãgiơtaydõngdạc:
– Thầy nói cho các em biết, thể dục không phải là môn học phụ,cácem khôngđượclơlà! – Rồiđể cho thuyết phụchơnnữa,"thầy"nhấn mạnh –Cácemđừng quên một trí óc minh mẫn chỉ có thể có trong một thân thể tráng kiện!Xưanayvậy!

Qu ốcÂnđanghùnghồn thì thằngLâm đãgiơtay đứng dậy:

– Thưa thầy…
– Gì đó em?
Lâm gãi đầu:
– Ngàyxưathìemkhôngbiết nhưngngàynayem thấy bạn Quý ròm có tráng kiện tí ti nào đâu mà saobạn ấy vẫn học giỏi hơn emgấp nhiều lầnđấy ạ!
ThằngLâm đột nhiên hỏi một câu cắc cớ khiến"thầyĐoàn"chợt khựng lại:
– Ờ, ờ…EmQuýhở?Trường hợp emQuýlà trường hợp ngoại lệ em à!

Câu tr ả lời ấp aấp úng của QuốcÂnlàm"lớp học"bêntrên lẫn lớp họcbên dướicười ầm.

RiêngcôTrinhkhôngcườ i. Bụng giật thon thót, cô khẽ liếc sang phía thầyĐoàn xemthầy có nổi giận về màn trình diễn vừa rồi của học trò cô không. Cô Trinh không ngọ ngoạycòn đỡ, vừaquaysang, cô càngthêm điếng hồn khi nghe côNgađangchọc thầyĐoàn:

– Cách trả lời của thầycũnghaythậtđấy, hôm nào tôi phải bắtchước mớiđược!
NhưngthầyĐoàn chẳng tỏ vẻ gì phật ý. Thầy nhìn lên sân khấu, nói lớn:
– Này,hômđóthầy còn nói thêm một câu nữa mà các em!

L ời khiếu nại của thầy làm mọingười cười ồ. Ởbên trên, nhưđể xác nhận lời thầy, Quốc Ân nghiêm nghị nói với"họctrò":

– Tuy vậy,trongtrường hợp phảiđối diện với nhữngđề toán hóc búa buộc phải vắt óc suy nghĩ haygặp phải những cuộcthicăngthẳng, sức chịu đựng của em Quý không thể nào bền bỉđược. Mà một khi sức khỏe sút giảm, trí óc chắc chắn sẽ bịảnhhưởng…
Cô Nga lại quay qua thầyĐoàn:
– Ôi, lần này thì thầy giải thích mới khoa học làm sao!
ThầyĐoàn cười:
– Cô đừng khen tôi nhiều quá, kẻo tôi lại phải tìm một chai dầu gió bây giờ!

Ti ếp sau"thầyĐoàn"là "cô KimAnh".Nếucăncứ vào kịch bản đãchuẩn bị sẵn thì sau mỗi lần các nhân vật xuất hiện "speaker" Hạnh phảiđứng ra hỏi:

– Các bạn có biết nhân vật vừa rồi là thầy cô nào không?

Nhưngnhỏ Hạnh đãkhôngcó dịp hỏi nhữngcâunhư vậy. Hải Ngọc, Quỳnh NhưvàQuốc Ân mớibước ra nói một vài câu, tụi bạnđãthinhaureotêncácthầy cô mà bọn trẻ thủ vai rồi.

Lần nàycũngvậy, nhỏ Lan Kiều vừa mở miệng hỏi:
– Phân u-rê, thuốc trừ sâu, thuốc diệt cỏ dại do ai chế tạo ra hở các em?
Đám học trò ngồi dướiđãhét ầm:
– Cô Kim Anh! Cô Kim Anh!
Đám học trò trên sân khấu cũngnhanhnhẩu không kém:
– Chính các nhà hóa họcđãchế tạo ra những thứđó, thưacô!
Nhỏ Lan Kiều gật gù:
– Thế vải lụa, len, dạ nhân tạo, nói tóm lại là những chất không có trong tự nhiên, do ai chế tạo ra?
Tụi Đỗ Lễ lại đồng thanh:
– Thưa cô, tất cả những thứđócũngdo chính cácnhàhóahọc tạo raạ!
Cô Kim Anh vui vẻ ngó cô Trinh:
– Học trò của cô nhớ dai thật đấy!
Cô Trinh mỉmcười:
– Học trò của cô nữa chứ!

NhưngLan Kiề u đóngvai côKimAnh khôngbuồn cười bằng nhỏ BộiLinh đóngvai cô Diệu Lý. Cô Diệu Lý dạy môn vật lý nên vừabước ra chính giữa"lớp", nhỏ Bội Linhđãhămhở "quảngcáo"cácthànhtựu của công nghệ hiệnđại, từ chiếcđiện thoạidiđộng có thể gọi xuyên lụcđịađến chiếc máy vi tính có thể dùng xem phim hay hát karaoke tùy thích, từ trạm không gian củaNgađếnđường hầm xuyên eo biển Manche nối liềnAnhvàPháp…

Nhỏ Bội Linh nói một thôi một hồi rồi phấn khởi kết luận:
– Với đàtiếnđến chóng mặt của khoa học kỹ thuật, hiện nay trong mỗi giađình, các phươngtiện hiệnđại, các loại máy móc tối tân không ngừngđược trang bị…
Rồiđột ngột chỉ tay vào Quới Lương,nóhàohứng hỏi:
– Em QuớiLương, emhãy nói chocôbiết nhà em vừa sắm loại máy móc nào mới nhất?
Quới Lươngrụt rèđứng dậy:
– Thưa cô, đólà…cáiđồng hồnước ạ!

Câu tr ả lời bất ngờ của Quới Lươnglàm "côDiệu Lý"đứng sững. Còn thằng Hải quắn ngồi cạnh bĩu môi"xì" một iếng rõ to:

– Tưởnggì! Cái đồng hồnướcxưarích mà kể ra làm chi!
Quới Lươngvặc lại:
– Nhưngcô hỏi loại máy móc nào mới nhấttrongnhàcơmà!Mẹtaolàmđơn xincấpđồng hồnước cả tám tháng nay, chiều hômquangười ta mới chịu mang tới!

L ời giải thích thật thà của QuớiLươngkhiến mọingười cườiđau cả bụng. Quả thật, việc xin cấp đồng hồnước hiện nayở thành phốđúnglà chuyện nhứcđầu cho lắm giađình.Nhưngnếu vì vậymàchođólàloại thiết bị gia dụng mới nhất của khoa học kỹ thuật thì quả là bôi bác các nhà sáng chế quá xá cỡ.

Cô Di ệu Lýdườngnhư đãquên mất cuộcđốiđáp giữa mình và QuớiLươnghồi đầu năm học. Nay thấy học trò tái hiện lại câu chuyện oái oămnàyngaytrước mắt, cô cười rung cảngười.

Cô nhìn cô Trinh, vừa quệt nước mắt vừa nói:
– Cái lớp 8A4 này thật tinh nghịch quá cô à!
Cô bảo"nghịch"nhưng giọng cô lại ra chiều âu yếm. Cô Trinh biết vậynhưngvẫn vờđáp:
– Ừ, nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò mà!


Chương 10

Cô Trinh b ảo nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò không phải là nói quá. Sau Bội Linh đếnlượt Lệ Hằngđóngvai côHạ Huệ dạy sinh vật, MinhVươngđóngvai thầyĐại dạy giáo dục công dân vàhai đứađã làm cáckhán giảbên dưới cười ngặt nghẽo.

Nhưngtới khi Đỗ Lễđóngvai thầySơn Cước dạy kỹ thuật mới khiến mọi người cườilăn bò càng.

Sau khi giảng giải khản cổ về nguyên tắcantoànđiện, "thầySơn Cước"hỏi Chí Mỹ:
– Nếu đang ngồi họcbài,đèn trongphòngbỗngdưngtắt phụt, em phải làm gì để có ánh sáng một cách nhanh nhất?
Chí Mỹ gãi cổ:
– Thưa thầy… thưathầy…
– Sao? Em không biết làm cách nào à?
Chí Mỹ liếm môi:
– Thưa thầy, cách nhanh nhất là em ôm tập… chạy qua phòng của ba emạ!

Cái l ốiđốiđápấm ớ của Chí Mỹ khiến cả lớpcười nôn ruột, Còn thầy Quảng quay qua thầy Sơn Cước:

– Sao chuyện này nghe giống chuyện tiếu lâm quá hở thầy?
ThầySơn Cướ nhìn thầy Quảng bằng ánh mắt ngạc nhiên:
– Ủa, hóa ra thầy không biết lớp 8A4 này là lớphàihước nhấttrường à? Chính tôi hôm nọ cũngsuýt phì cườiđóthầy!

Th ầy Quảngđầu hói, người thấp đậm, tính tình nghiêm nghị. Nghe thầySơn Cước nói vậy, thầy nhói mày cốđoán xemlátnữađâyđứa học trò nào sẽđóngvaithầy và nó sẽ diễn lại cảnh vui nhộm gì. Thầylà người khôngthíchđùanên thầy lo lắm. Khi thấy một đứatrongbăng"tứ quậy"là QuớiLươngđủngđỉnh bướcravàđi tới điluitrước mặt mọingười với dángđibệ vệ của thầy, thầy càng lo tợn.

Nhưngrồ i thầy yên tâm ngay. Thầy vốn nghiêm nghị nên Quới Lươngphải nghiêm nghị theo. Nó đứngtrước mặt"bọn họctrò", tay chắp saulưng,gật gù "diễn thuyết":

– Một conngười bình thường bao giờcũngbiết được hình dạng, diện tích và vị trí củacăn nhà mìnhở, biếtđược trong nhà chô nào cao chỗ nào thấy, biếtđược láng giềng gần gũi với mình gồm những ai. Mộtcôngdân cũngthế. Làngười dân của một nước, chúng ta không thể không biết hình dạng, diện tích, vị trí củađấtnước mình, không thể không biết nước mình tiếp giáp với nhữngnước nào, không thể không biếtnước mình có những núi nào, sông nào, hồ nào. Tóm lại, hôm nay chúng ta họcbài"Diện tích, vị trí, giới hạn, hình dạng củanước Cộng hòa xã hội chủnghĩa Việt Nam"…
Quới Lươnglàm một tràng, cả lớp vỗ tay rần rần.

Th ầy Quảng ngồi dưới sướng mê. Thầy không ngờ tụi học trò nhớnhưin những lời vàng ngọc của thầynhư thế. Mà bài "địa lý nhập môn" của thầy, công bằngmà nói,cũnghaytuyệt. Bụngđắc ý, thầyngoái đầu nhìn quanh, mặt mày rạng rỡ. Tất nhiên, thầy Quảng không hề hay biết hồiđầunăm khi thầynóinhưthế, ởphía dưới thằng QuốcÂnđãtinhquáithì thào vào taiHải quắn:

– Taocược với mày thầy Quảng không biết được diện tích của nhà thầyđâu!
– Im nào!– Hải quắn gắt khẽ – Ông thầy này trông nghiêm lắm, khôngđùađượcđâu!

Trong khi th ầy Quảng nhấn mạnh sự quan trọng củamônđịa lý bằngphươngpháp so sánh, thì thầy Thừađề cao môn ngoại ngữ bằng một câu chuyện khó thể nào quên.

Th ằng Lâm sắm vai thầy Thừa, vừabướcranóđãláutáu"Good morning" mặc dù trờiđang về chiều khiến tụi bạncười khúc khích.

– Các em im lặng! Im lặng! – ThằngLâm giơtay–Trước khi bắt đầu buổi học hôm nay, thầy sẽ kể cho các em nghe một câu chuyện!
Ba bốn cái miệng tranh nhau hỏi:
– Chuyện gì vậy thầy?
– Chuyện cổ tích hả thầy?
– Đúngrồi đóthầy! Thầy kể chuyện phim cho tụi em ngheđi!
ThằngLâm giơtay lần thứ hai:
– Các em giữ trật tựđinào!– Rồi nó hấp háy mắt y hệt thầy Thừa – Chuyện thầy sắp kể hayhơnchuyện cổtích, hayhơnchuyện phim nhiều!
Nghe vậy, cả lớp ngồi im, giươngmắt chờđợi.
Lâm "ehèm" một tiếng rồi hắng giọng:
– Một ngày nọ, mèo mẹ dẫn nèoconđidạo. Lúc ngang qua hang chuột, nghe tiếnglũchuột đùagiỡn bên trong, meo con hứng chí nhảy bổ tới. Mèo mẹ cản lại"Cửa hang bé tí, con không chui lọtđượcđâu?"Mèo con hỏi"Thế làm sao mẹ con ta bắt được chuột hở mẹ?". "Yên chí", mèomẹđáp, "Con xem đây!".Nóixong,mèo mẹ giả tiếng chuột kêlên "chít chít". Quả nhiên, nghe tiếngkêu,lũchuộtcon tưởng chuột mẹđichợ về liền ùa ra cửa hang. Mèo con phục mẹ quá xá và thu mình chuẩn bị phóng tới vồlũchuột. Nhưngngay lúcđó, tiếng cho sủa"gâu gâu"thình linh vanglên sát sau lưnghai mẹ con mèo khiến cả hai hốt hoảngcongđuôichạy mất. Lũ chuột con thoát chết, nhìn về phía tiếng sủa, định lên tiếng cảmơnbácchóânnhân. Nhưnglàmgì cóbácchónào. Chính chuột mẹđichợ về, thấylũconlâmnguy,bènvội giả tiếngchóđể hù dọa mẹ con chịmèođó thôi…
Kể xong, thằngLâm đưa mắt nhìn tụiĐỗ Lễ:
– Chuyện hay không các em?
– Hay lắm thầy! – Nhỏ Bội Linh nhanh nhẩu – Chuyện tiếu lâm hở thầy?
– Đâykhôngphải là chuyện tiếu lâm! – Lâm lắcđầu, rồinó đảo mắt một vòng, nghiêm trang hỏi – Bây giờ em nào cho thầy biết câu chuyện thầy vừa kể hayở chỗ nào?
Chí Mỹláu taugiơtay, nịnh nọt:
– Thưathầy, câu chuyện hay chínhở chỗ giọng kể của thầy. Thầy kể chuyện rất sốngđộng, truyền cảm, nghenhư mật rót…
– Thôi, đủ rồi em!– Lâm lật đật xua tay– Thầy muốn các em nhận xét về câu chuyện chứ không phải nhận xét về… chất giọng của thầy!
Nhỏ Lan Kiều đứng lên:
– Thưa thầy, câu chuyện vừa rồi hayở chỗ nêu bật được tình mẫu tửạ!
– Tình mẫu tử? – Lâm nhíu mày.
– Đúngvậy, thưathầy! – Nhỏ Lan Kiều liếm môi– Mèo mẹ và chuột mẹ là những biểu hiện sinhđộng của tình mẹ yêu conạ!
Nhận xét bất ngờ của tổtrưởng tổ 2 khiến"thầy Thừa"gãi đầu:
– Ờ, ờ…Cáiđócũngcóthể kểlàđiều hay. Nhưng các em còn thấyđiều hay nào nữa không?
– Thưa thầy cóạ! – Hải Ngọc vọt miệng.
"Thầy Thừa"mừng rỡ:
– Điều hay nào thế em?
Hải Ngọcđứng dậy:
– Thưa thầy, câu chuyện này hayở chỗ mèo và chuột đềunóiđược tiếngngười ạ!
Đỗ Lễnhăn mặt kéo tay Hải Ngọc:
– Ngồi xuốngđi! Tưởng sao, nói vậymà cũngđòinói!
"Thầy Thừa"tặc lưỡi:
– Sao, các em không nhận raýnghĩaxâuxa của câu chuyện này à?
Hải quắn gãi tai:
– Thưa thầy,khó"nhận ra"quáạ!
"Thầy Thừa"khoatay một vòng:
– Nếu vậythìđể thầy nói cho các em biết! Ý nghĩacủa câu chuyện này chính là nhằm nêu bật ích lợi của việc học n! goại ng! ữ,các emđãhiểu ra chưa?
– Dạ hiểuchưara!– TụiĐỗ Lễ ngoác miệngđáp rập ràng khiếnđámbạn ngồibêndười không nhịn đượccười.
Thấy khán giả vui vẻ, thằng Lâm nổi hứng ba hoa:
– Ôi,nhưvậy là các em chậm hiểu quá! Tiếc là em Lâm hôm nay nghỉ học, nếu không em Lâm sẽ hiểu đượcđiều thầynói. Ôi, ước gì lớpta aicũng thôngminhnhư emLâm!

Cú "cươngẩu"ngoài kị ch bản của thằng Lâm khiến Xuyến Chi và Vành Khuyên xanh mặt. Nhưngđangđóngvaihọc trò, tụi nó không tiện cự nự"thầy",chỉ có cách vờhokhanđể nhắc nhở, răn đe.

Th ấy lớp trưởng và lớp phó ho nhặng, Lâm hiểu ý ngay. Lại thêm thầy Thừa ngồi bêndưới vừacười vừa nói vọng lên:

– Câu vừa rồi là câu của em chứ không phải của thầy à nghen!
Khiến Lân hết dámnóinăngvungvít.Nólấy lại vẻ nghiêm trang:
– Bây giờ thầy hỏi các em nè! Conmèo kêunhưthế nào?
– Thưa thầy,kêu"meomeo"ạ! –"Lớp học"nhất loạt trả lời.
– Đúngrồi,mèo kêu "meo meo", Nhưngkhi nãy,lúcdụlũchuột con ra khỏi hang, mèo mẹ cókêu "meomeo"không?
– Thưathầy, khôngạ! – TụiĐỗ Lễ lạiđồng thanh– Khi nãy mèo mẹkhôngkêu"meomeo" mà kêu "chít chít". Mèo mẹ giả tiếng chuột ạ!

Ch ỉđợi có vậy, thằng lâm vung tay:

– Đấy, các em thấychưa!Nếu không siêng học"ngoại ngữ",mèo mẹđâucóthểnóiđược tiếng chuộtvàdùngnó để dụ chuột ra khỏi hang!
Kết luận hóm hỉnh của"thầy Thừa"khiến mọingười, kể cả các thầycô, bưngmiệngcười.
Thằng Lâm chứng tỏta đâylà một nhàgiáo nghiêm túc.Lâm khôngcười. Nó tỉnhbơ nói tiếp:
– Chưahết! Trìnhđộ"ngoại ngữ"của chuột mẹcòn"siêu"hơn…
Chí Mỹ hí hửng vọt miệng:
– Thưathầy, bây giờ thì em hiểu rồi ạ! Chính nhờ giỏi"ngoại ngữ"màchuột mẹđãnói được tiếng chó, cứulũcon thoát chết trongđườngtơkẽ tícạ!
"Thầy Thừa"gục gặcđầu, vẻ hài lòng:
– Đúng!Hoàn toànđúng! Thế qua câu chuyện này, cácemrútrađược bài học gì nào?
Được"thầy"khen, Chí Mỹkhoái chícười tít mắt. Vànóưỡn ngựchăm hở:
– Thưa thầy,rútrađược bài học…tiếng Anhạ!

Chí M ỹ chắc mẩm lần này sẽđược thầy khen tiếp, thầy sẽ lại gật gù "Đúng!Hoàngtoàn đúng!"như khinãy.

Nhưng"thầy Thừa"lắcđầu và thởđánh thượt:
– Ối dào, sao lại có bài học tiếng Anh ởđây?Thầy muốn hỏicác emđãrút tađược kết luận gì từ câu chuyện này kia!
Nhỏ Xuyến Chiđứng dậy:
– Thưathầy, câu chuyện này cho chúng ta thấy những ích lợi to lớn của việc học ngoại ngữ ạ!
– Đúngthế! –"Thầy Thừa"tươinét mặt – Không cứ là tiếng Anh, những thứ tiếng khác như tiếng Pháp, tiếng Nga, tiếng Nhật, tiếng Trung Quốc… cũngvậy, các em biết thêm bất kỳ một ngoại ngữnào cũngđều có lợi cho bản thân cả!Đólàđiều thầy muốn nói với các em hôm nay!

Bu ổi"thuyết trình"về sự lợi hại của môn ngoại ngữ kết thúc giữa những tràng pháo tay rầm rộ của khán giả.

Lâm nhơn nhơnđivề chỗ ngồi, nhường lại"bục giảng"choHải quắn.
Hải quắn vừabướcra, chưakịp làm bất kỳđộng tác nào, tụi bạn ngồi dưới đãreoầm:
– Thầy Hiếu! Thầy Hiếu!

Đơn giả n là từđầuđến giờ, các thầycôkhácđều lầnlượt xuất hiện, chỉcó"thầy Hiếu"là chưa. Hơnnữa, thầy Hiếu có mái tóc xoăn, Hải quắn cũngcómáitócxoăn. Vàđến khi Hải quắn bước lại chỗ bảngđen, dùngtaychùinhững dòng chữ chi chít trên bảng khiến hai bàn tay trong thoáng chốcđãdínhđầy phấn trắng thì quả là trông nó giống thầy Hiếu quá mức. So với thầy Quảng và cô Hạ Huệ, thầy Hiếuítnghiêm hơn. Ít nghiêm hơnnhưngvẫn là nghiêm. Vì vậy, dù hai bàn tay lấm lem của Hải quắn khiến những tiếng rúc rích nổi lên chung quanh, thầy vẫn không nhích môi một tí ti. Thầy ngồi khoanhtaytrước ngựcnhìnchăm chăm lên sân khấu, mặt mày nghiêm nghị. Nhìn thầy lúc này, không rõ thầy vui hay giận.Ở bên trên, Hải quắn vẫn thản nhiên hò hét "đứa họctrò"đầnđộn là Quới Lương.

Vàđế n khi QuớiLươnggiải saibesaibétbài toán đơngiản "thầy"cho, "thầy"nổi giận quay sang nhìn trân trân vào mặt tên học trò kém cỏi:

– Em định giết tôi hả Quới Lương?
Quới Lươngrụt cổ, mặt xanhnhư tàu lá:
– Thưa thầy, emđâudám… giết người ạ!
"Thầy Hiếu"giơhai tay lên trời, răngnghiến trèo trẹo:
– Còn chối nữa hả? Em làm toánnhư thế tức là em giết tôi rồi còn gì!

Màn di ễn xuất của Hải quắn và QuớiLươngkhiến phòng học lớp8A4như muốn nổ tung. Không chỉ bọn học trò mà cả các thầy côcũngđều cườirũ, cười chảynước mắt nướcmũi.

Th ầy Hiếu đưamắt nhìn quanh, cảm thấyđầu ong ong. Cuối cùng không nén được, thầy đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, mặt không vui:

– Này,này,cácemđừng có mà bịa lung tunnhư thế! Tôi có bao giờ nói những câu thếđâu!

Ph ản ứngđột ngột của thầy Hiếu khiến nhữngtràngcười bỗngngưngbặt. Cô Trinh nơmnớp liếc thầy Hiếu, cốđoánxemthầy giận thật hay chỉlàđùachơi với bọn học trò. Các thầy cô khác mặt màyđều lộ vẻcăngthẳng.

Còn b ọn học trò thì khỏi nói, chúng dáo dác hết nhìn thầy Hiếu lại quay sang cô giáo chủ nhiệm nhưngầm cầu cứu.

Trong khi chưaaibiết phải làm gì trước tình huống bất ngờ này thì nhỏ Hạnh bước lên một bước:

– Thưathầy! – Nhỏ Hạnh lễ phép –Đó đúnglà câu thầy hay nói với tụi emđấy ạ! Em nghĩ chính nhờ câu nói này mà tụi em không bao giờdám lơlà khi học môn toán của thầy!
Thấy nhỏ Hạnh "xung phong"bước ra trả lời thầy, tụi bạn dần trấn tĩnhvàsốt sắng phụ họa:
– Đúngrồi đó thầy! Mỗi lần làm toán sai, nghe thầy nói thế, tụi em cố làm sao cho lần sau không sai nữa ạ!
– Nhờ vậy mà lớp em học toán kháhơnhồiđầu năm nhiềuđóạ!
– Câu đórõràngthầy có nói mà thầy! Bạn Tiểu Long là ngườiđầu tiên nghe thầy hỏi câu đó, nhờ vậy mà bây giờ bạn ấy làm toánđược toàn điểm9, điểm10đóthầy!

Th ầy Hiếu thấy lòng mình dần dần dịu lại và trong một thoáng thầy chợt ngạc nhiên về phản ứng vừa rồi của mình. Thầy hắng giọnghaibacái để che giấu sự bối rối và nói:

– Thầy rất cảm ơnvề việc cácem đãhọc tốt môn toán của thầy.Nhưngthầy vẫn không nhớ được là thầy có nói cái câu…gì gì đóhay không. Nếu thầy thực sự không nói mà các em "dàn dựng"như vậy tức thị các em giết thầy rồi còn gì!

Th ầy Hiếu nói vừa dứt câu, mọi ngườicười ồ, còn Hải quắn thì hớn hở chỉ tay vào người thầy, giọng mừng rỡnhư bắt được vàng:

– Đó kìathầy! Thầy vừanói cáicâuđókìathầy!
Thầy Hiếu tròn mắt:
– Câu gì?
Hải quắn huơ tay sungsướng:
– Cái câu "các em giết thầy rồi còn gì"đó thầy!
Thầy Hiếu nhíu mày:
– Làm gì có! Chắc em nghe nhầm hay saoấy!
Cô Kim Anh tủm tỉmđáp thayHải quắn:
– Thầy nói rõ ràng, aicũng nghe hết mà thầy! Thầy vừa nói"Nếu thầy thực sự không nói mà các em"dàn dựng"như vậy tức thị các em giết thầy rồi còn gì!"

Khi l ặp lại câu nói của thầy Hiếu, cô Kim Anh cố tình nói rõ từng tiếng khiến cặp lông mày thầycànglíc càngnhăn tít. Thầy ngờ ngợ:

– Ủa, tôi có nói vậy thật hả? – Rồi thầy gãi cổ Ờ, ờ, bây giờ nghe cô nhắc lại, tôi chợt thấy nó quen quen…

Thái độ của thầy Hiếu khiến các thầy cô khác không tài nào làm nghiêm được. Ai nấyđều bật cười. Bọn học tròcũngcười, nhưnglần này chúng cẩn thận lấy tau bụm miệng. Nhưngthầy Hiếu lúc nàyđâu cógiống thầy Hiếu lúc nãy. Trên mặt thầy sựnhăn nhóbiến mất, thayvào đó là vẻ cởi mở, dịu dàng.

Thầy nhìn lên sân khấu,tươi cười nói:
– Một câu nói ngay cả thầy cũng không nhớ mà các em lại nhớnhư in,lạilàcâu nóiđộng viên các em học tốt, đólàđiều khiến thầy rất xúcđộng và tự hào. Không biết sangnăm thầy có còn dạy các em nữa không,nhưngdù không cònđược dìu dắt các em, thầy vẫn tin rằng các em sẽ mãi mãi nhớđến thầy cũngnhư các thầycôđãdạycácemnămnay. Trước khi chia tay, thầy xin cảmơncácem, cảmơn côchủ nhiệm về buổiliên hoanđặc sắc hôm nay…

R ồi thầy rút một bông hoa trong chiếc lọtrước mặt và tiến lên sân khấu, âu yếm đặt vào tay Hải quắn, hệtnhưkhán giả hâm mộ tặng hoa cho nghệsĩ ngôi sao. Thầy nói, giọng trầm ấm:

– Cảm ơn emđãthể hiện rất cảmđộng hìnhảnh của thầy!

Hành độ ng bất ngờ của thầy Hiếu đượctánthưởng bởi hàng tràng pháo tay rôm rả.

Vi ệc thầy Hiếu tặnghoachođứa họctròđóngvai mình chắc là mộthành động ngẫu hứng. Nhưngcử chỉđẹp đẽđólập tức được các thầy cô khác hoan hỉhưởngứng.

Th ầy Hiếu vừađi xuống, côNgađãđilên.Côcầm nhành hoa trên tayđến trước mặt Quỳnh Như, mỉm cười:

– Cảm ơn em! Cảmơnvề những chai dầu gió của lớp 8A4 dễthương!

Sau cô Nga là th ầy Đoàn. Sau thầyĐoàn làcôDiệu Lý. Cứ thế, các thầy cô lầnlượtbước lên tặng hoa và nói lời cảmơn với các học trò.

Th ật là chuyện kỳ lạ! Họctròchưakịp cảmơnthầy cô về sự dạy dỗ tận tụy trongnăm, các thầycô đãlêntiếng cảm ơn học trò.

Người cuốicùngbước lên sân khấu là cô trinh.
Sau khi vui vẻ trao nhành hồngđỏ thắmvào tayđứa học trò thủ vai mình là nhỏ Hải Ngọc,
cô quay mặt về phía chỗ ngồi của các thầy cô giáo, trang nghiêm nói:
– Vớitưcáchlàchủ nhiệm lớp 8A4, tôi xin cảmơn các thầycôđãđến tham dự buổi liên hoan cuối nămhôm nay. Vàxin được ngỏ lời biết ơn sâu sắc về sự dạy dỗ hết lòng và tình cảm trìu mến mà các thầycôđãdànhchohọc trò lớp 8A4 trong suốtnăm qua!
Rồicôhướngđôimắt long lanh về phía học trò, giọng cảmđộng:
– Cô và các thầy cô xin cảm ơnchương trìnhvăn nghệsinhđộng, vui nhộn và nhiều ý nghĩa củacácem. Nhânđây,côvàcácthầy cô xin chúc các em một mùa hè vui vẻ, thú vị vàđạt được nhiều kết quả trongnăm học tới!
Tiếp đó, côgiơcaogói quàđược bọc giấy mày nãy giờ vẫn cầm trên tay, mỉm cười nói:
– Còn bây giờđến phần trao phầnthưởng! Theo các em tiết mục nào xuất sắc nhất trong buổi liên hoan hôm nay?
Cả lớpđồng thanh:
– Thưa cô, tiết mục của tổ 2 và tổ 5 ạ!
Sợ bạn bè át giọng, thằngDưỡng gân cổ bình luận:
– Hoạt cảnh của tổ 3 cũnghayvàbàithơcủa bạn Quýở tổ 4 cũngđộcđáo, nhưngdù sao cũng khônghayvàđộcđáo bằng hoạt cảnh của tổ 2 và tổ 5 ạ!
Thằng Tần không chịu kém. Nó nheo mắt nhìn Dưỡng, miệng bô bô:
– Bài hát Trống cơm do bạn Dưỡng của tổ em trình bày tuy gây"ấn tượng mạnh" không thau gì bom nguyên tử nổnhưngtheoemtiết mục của các bạn ở tổ 2 và tổ 5 vẫn xuất sắc hơn! Saukhixemhoạt cảnh này, em tin rằngchođến già tụi em vẫn không thể nào quên! các thầy cô dạychúng em nămnayđâu ạ!

Nh ận xét của tụi bạn khiến mấyđứa ở tổ 2 và tổ5 như nở từng khúc ruột. Chúngcười toét miệngvàgõ bàn thùngthùngđểđónchàothắng lợi.

Nhưngphấ n khởi nhất có lẽ là lớptrưởng Xuyến Chi và lớp phó Hạnh, nhữngđứađãdám "liều mình"ủng hộ ý kiến táo bạo củabăng"tứ quậy".

À quên, nhưthế thì nhỏ Hạnh và nhỏ Xuyến Chi không phải là nhữngđứa phấn khởi nhất. Phán khởi nhất phải là Hải quắn, QuớiLương,Quốc Ân và thằng Lâm. Hải quắn phấn khởi đến mứckhi cô Trinhđề nghịđại diện tổ 2 và tổ 5 lên nhận phần thưởng, hai tổtrưởngMinhVươngvàLan Kiều chưaaikịpđứng dậy, Hải quắnđãláutáurời khỏi chỗ vàlơn tơnđi lên.

Đãvậ y, sau khi nhận gói quà từ tay cô giáo, Hải quắn không chịu xuống ngay. Nó nhìn về phía các thầy cô, giọng hào hứng:

– Thưacô chủ nhiệm,thưacácthầy các cô! Lúc nãy cô chủ nhiệmđãcảm ơn cácthầy cô, nay em xin thay mặt lớp 8A4…

Hôm trướ c nghe Hải quắn tựxưnglàđại diện của tổ 2, tụi bạnđãpháthoảng, nay nghe nó cao hứngđòithaymặt cho cả lớp, tụi bạn càng sốt vó.

Tuy nhiên, Hải quắnđãkịp trấn an bạn bè. Nó nói, từ tốn và chững chạc:
– Em xinđại diện cho lớp 8A4 một lần nữa cảmơn tất cả các thầycôđãhết lòng dạy dỗ chúng em…

NhưngHả i quắn chỉănnói chững chạc được có thế, nếu không tụi bạnđâu có liệt nó vào hàng"tứ quậy". Lớp trưởng Xuyến Chi mới nhè nhẹ thởra, chưakịp híthơi vào,đãphải giật bắn người khi nghe Hải quắn ngẫu hứng ba hoa:

– Chúng em mến các thầycôđến nỗiemaoước phải chi cả lớpđều bịlưu ban hếtráođể có dịp học với các thầy cô thêm mộtnămnữa! Ôi, nếu được vậythìsungsướng biết mấy!

S ự"aoước" khủng khiếp của "đại diện lớp 8A4" khiến mọi ngườicười ầm, còn mấyđứa trong ban cán sự lớp thì méo xệch miệng. Đứng bên cạnh Hải quắn trên sân khấu là cô Trinh. Cô Trinh vốn không phải là ngườiưa khôi hài. Nhưnglúc nàycôcũng phảiđưatayômđầu, và than thở bằng một câu được toàn thể khán giả vỗtayhoanhô như sấm:

– Em Hải ơilà emHải! Nếu như ao ước của em lỡ thành sự thật,nhưvậy tức là em giết cô rồi còn gì!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét